Trước mặt Hà Hoa Tử, cặp vợ chồng đây trung niên vẫn không trả lời cô, nhưng vẻ mặt của người phụ nữ này dường như đang vô cùng hạnh phúc, vui sướng.
- Không định mời ba mẹ vào nhà sao?
Ông Hà vừa dứt lời, Hà Hoa Tử có chút luống cuống, cô nép mình sang một bên cho ba mẹ vào. Bước vào bên trong, ông bà Hà liền ngồi xuống ghế, còn cô thì vào trong lấy nước cho họ uống. Cô vừa đặt nước xuống bàn, bà Hà liền cất giọng, hỏi thăm cô:
- Con sống ở đây có tốt không? Có thiếu gì hay không, mẹ mang đến cho con? Hay là, con dọn về...
- Không.
Bà Hà chưa kịp nói hết câu, Hà Hoa Tử đã vội cắt ngang lời. Bởi vì cô biết những lời tiếp theo mà bà định nói, liền muốn ngăn lại.
- Nơi này có gì tốt chứ? Ở nhà tốt đến như vậy, tại sao con lại không muốn chứ?
Bà Hà khó chịu hỏi.
- Mẹ, người nói đúng. Ở đây không tốt như ở nhà, nhưng ít nhất, ở lại nơi này con có được tự do của mình. Và quan trọng hơn, con không bị sự quản lí của các người.
Bởi giọng nói đầy sự bất bình này của Hà Hoa Tử đã khiến cho bản thân cô bị một cái tát của ông Hà. Ông tức giận, nhìn Hà Hoa Tử, quát:
- Con... con dám nói ra những lời như vậy sau. Hoa Tử, ta và mẹ con chỉ muốn tốt cho con, tại sao con lại không hiểu chứ?
Thấy ông Hà tức giận, tát Hà Hoa Tử, bà Hà liền đi đến, khuyên ông:
- Lão gia, ông đừng tức giận nữa. Con gái tuổi con nhỏ, vẫn chưa thể hiểu được. Đừng tức giận, cũng đừng dùng bạo lực để giải quyết.
Bà Hà vừa dứt lời, liền chạy đến bên Hà Hoa Tử, hỏi xem cô có bị thương hay không. Cô bất ngờ đứng bật dậy, nói:
- Ba mẹ muốn tốt cho con, con thật sự rất biết ơn. Nhưng mà, điều mà ba mẹ muốn con thực hiện, xin lỗi, con sẽ không bao giờ làm.
Mỗi lần tìm đến khuyên Hà Hoa Tử quay trở về Hà gia, đến cuối cùng ông bà Hà vẫn chẳng thể đưa cô cùng về, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của ông Hà, bà Hà cũng chẳng thể khuyên gì. Giống như mấy lần trước, họ vẫn cùng nhau quay trở về mà không có Hà Hoa Tử bên cạnh. Ông Hà đi ra xe, ông lấy điện thoại ra và gọi, không đợi để ông đợi lâu, phía bên kia đã nghe máy, ông Hà nói:
- Bác vừa mới đến gặp con bé, nó vẫn không chịu về. Tiểu tử, chắc là phải xem hai đứa có duyên với nhau hay không rồi?
- Không cần bắt cô ấy quay về Hà gia. Ở bên ngoài cũng tốt, cô ấy có nhiều thời gian để suy nghĩ về việc quay về Hà gia. Nhưng mà bác cứ yên tâm, bằng mọi cách, con sẽ khiến cô ấy quay về Hà gia, ít nhất, cũng sẽ đồng ý chuyện này.
Ông bà Hà dường như rất tin tưởng người này. Nghe người này nói vậy, họ liền yên tâm hơn, chỉ cần con gái họ quay trở về, hoặc đồng ý yêu cầu của ông Hà, như vậy là tốt rồi.
Về phần Hà Hoa Tử, sau khi ba mẹ cô rời đi, cô vẫn còn ngồi im trên ghế. Cô nhớ đến những ngày còn ở Hà gia. Hôm ấy, Hà Hoa Tử vừa từ trường trở về, liền được ông Hà gọi vào phòng làm việc. Cô đứng bên ngoài gõ cửa, bên trong vọng ra giọng của ông.
- Vào đi
- Ba gọi con
Hà Hoa Tử mở cửa, cô bước vào trong, đứng trước mặt con, nói.
- Ta có chuyện muốn nói với con.
- Chuyện gì vậy ba?
Thấy vẻ mặt của ông Hà có vẻ nghiêm trọng, Hà Hoa Tử hơi lo lắng hỏi.
- Công ty ba đợt vừa rồi bị thua lỗ, giá cổ phiếu của công ty bị giảm xuống tới 5%, phải bồi thường cho họ. Nhưng mà, họ bảo ta không cần trả tiền cho họ.
- Thật vậy sao? Thế thì tốt quá rồi.
Hà Hoa Tử nghe vậy liền vui mừng, reo lên.
- Bởi vì họ có kèm theo một điều kiện...
Ông Hà ấp úng nói. Hà Hoa Tử liền nghĩ thầm:
“ Cứ nghĩ trên đời sao lại có người tốt đến vậy, thì ra... “
Dù vậy nhưng cô cũng rất muốn nghe điều kiện mà họ đặt ra cho ba cô.
- Họ muốn con kết hôn với con trai của họ.
- Cái gì?
Hà Hoa Tử vừa nghe đã trợn tròn mắt, tại sao lại là cô?
- Ba à, chắc là họ đã hiểu lầm chuyện gì đó, hoặc là ba nghe lầm.
- Không! Ta đã hỏi rất kỹ, họ cũng rất kiến quyết với quyết định này.
- Vậy ba đã làm gì hay nói gì với họ không?
- Họ không cho ta cơ hội khác, chỉ có một lựa chọn duy nhất, chính là gả con cho con trai họ. Ta... ta đã kí tên vào tờ giấy đính ước của hai đứa.
Ông Hà vừa nói, vừa bất an trong lòng. Ông biết tính cách của Hà Hoa Tử. Ông cũng chẳng biết làm gì trong hoàn cảnh này.
- Ba... tại sao ba lại làm như vậy? Ba thừa biết con đã có bạn trai rồi mà?
Hà Hoa Tử vừa nhắc đến bạn trai của cô, ông Hà liền nổi giận. Ông đập mạnh xuống bàn, đứng bật dậy quát:
- Đừng nhắc đến cái tên bạn trai của con trước mặt ta. Tốt nhất con cũng mau chia tay với nó đi, cũng chẳng phải là người tốt gì. Ta thấy, ta thà rằng gả con cho con trai của đối tác còn hơn là gã cho tên bạn trai của con.
- Ba, vậy con thà rằng rời khỏi đây, còn hơn phải gả cho một kẻ không quen không biết.
Vừa dứt lời, Hà Hoa Tử chạy thẳng ra ngoài phòng. Ông biết cô là một người nói thì nhất định sẽ làm, liền cho người chặn cửa, đưa cô vào phòng và nhốt lại. Nhiều ngày liền bị nhốt, Hà Hoa Tử tức giận, cô đập vỡ tất cả những thứ có trong phòng làm cho mọi người ai cũng lo sợ.
Khi ông bà Hà vào phòng kiểm tra xem Hà Hoa Tử thế nào thì phát hiện cô nào bất tỉnh dưới nền phòng. Họ vội vàng đưa cô vào bệnh viện, cô nhập viện vì kiệt sức. Để chống lại yêu cầu của ông Hà, Hà Hoa Tử đã không ăn một miếng cơm nào. Trong lúc sơ ý, ông bà Hà đã để cô trốn mất. Lúc ấy, Hà Hoa Tử đã từ bỏ thân phận thiên kim tiểu thư của mình, đi làm thêm rất nhiều nơi. Đến khi cô để dành được một số tiền thì mở quán caffee Moah Moah. Tất cả đều là do cô tự tay làm nên mà không nhờ đến sự trợ giúp của gia đình. Và đó cũng đã là chuyện của ba năm trước.