Khép Mi

Chương 24: Chương 24: Chương 13.1




4h40’ sáng…

Bịch…

Lệ Tâm quăng cặp, vận dụng kỹ năng leo trèo, an toàn rời khỏi khu nội trú. Chết tiệt! Cô ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tiên họ hàng của kẻ khiến cô phải leo tường sớm thế này, thậm chí so với những hôm đi bán còn sớm hơn nửa giờ.

Hôm qua, sau khi ép cô đọc thuộc tên anh ta không dưới trăm lần, tên Hạo Nhân satan kia còn ra lệnh cho cô sáng nay năm giờ có mặt tại Văn miếu Trấn Biên, đứng ở nơi hắn suýt tóm được cô hôm trước đợi hắn đến tính sổ. Trong đời cô, cô thề đây là lần đầu tiên cô cảm thấy ghét cụm từ này đến thế. Mấy lần trước chỉ cần nghe Đỗ Hùng cuối tháng tính sổ là tâm tình cô vui vẻ trọn ngày, duy chỉ có lần này là làm cô ăn không ngon ngủ không yên từ hôm qua tới giờ.

Lệ Tâm ghé nhà Mai Lan lấy xe đạp gửi từ trước, cấp tốc chạy xe đến nơi hẹn. Xa xa đã thấy anh ta ngồi trên ghế đá, gần đó là chiếc xe đạp màu trắng rất phong cách. Lệ Tâm đến gần, thấy anh ta đang đeo headphone, có vẻ đang nghe nhạc, hai tay khoanh trước ngực, chân vắt sang một bên, cả người hơi ngả về phía sau, có chút lười biếng. Đầu Lệ Tâm muốn bốc khói, nếu đây là một bức tranh, cô sẽ dùng chính đôi tay này xé nát nó, sau đó gom lại rồi châm mồi lửa. Phừng… phừng… ân oán nợ nần tan thành mây khói.

Lệ Tâm gửi xe xong liền lắc mông chạy tới chỗ hẹn. Hạo Nhân lúc này mới mở mắt nhìn người vừa tới. Lệ Tâm hôm nay ăn mặc không khác hôm trước bao nhiêu, vẫn kiểu áo thun, quần thể dục, nón lưỡi trai xoay ngược ra sau nhìn có vẻ nghịch ngợm. Hạo Nhân nghĩ cách ăn mặc kỳ dị này cũng có chút phù hợp với cô ta, nhìn vài lần cũng thuận mắt hơn. Liếc nhìn đồng hồ trên tay, giọng nói Hạo Nhân có chút tán thưởng.

“Cô rất đúng giờ.”

“Tất nhiên rồi… đã hẹn thì phải đúng giờ mới được.” – Lê Tâm thấy anh ta có vẻ dễ nói chuyện liền tận dụng ngay cơ hội, ngồi xuống cạnh bên – “Anh xem… tôi thật sự rất có thành ý nhận lỗi. Anh có thể xem xét mà tha cho tôi không?”

“Đây là cách báo ân mà cô nghĩ ra?” – Hạo Nhân nhíu mày.

Báo ân, báo ân cái đầu anh ý! Phi, phi, phi… tôi mà biết người cứu tôi có tính cách satan như anh, tôi thà ngã từ trên đó xuống còn hơn. Lúc đó cùng lắm là gãy tay, gãy chân gì đó, đúng thời hạn là có thể tháo bột, được anh cứu thì ngày ngày lo sợ, tháng tháng phập phồng, năm năm kinh hãi. Dù có bất mãn đến mấy Lệ Tâm chỉ dám chửi rủa trong lòng, sau đó liền ổn định trạng thái, tiếp tục cúi đầu thương lượng với vị ân nhân trời đánh đang nhàn nhã ngồi trước mặt.

“A… hay là vầy. Để cảm ơn anh, hôm nào tôi mời anh ăn cơm được không? Món ăn Việt Nam rất ngon, anh mới sang nên chắc chưa ăn được nhiều đâu. Nhé?”

Hạo Nhân nhìn vẻ xum xoe nịnh nọt của Lệ Tâm, không cảm thấy ghét bỏ, liền mở miệng trêu chọc – “Mạng của cô chỉ đáng một bữa ăn thôi sao?”

“Anh so sánh như vậy không đúng rồi.” – Lệ Tâm có chút không hài lòng – “Ít nhất còn có người bỏ tiền ra mua cơm nhưng mạng tôi thì không. Cơm vẫn đáng giá hơn.”

Hạo Nhân: “…”

“Vậy rốt cuộc phải làm sao anh mới chịu bỏ qua cho tôi?” – Lệ Tâm đáng thương kể lể - “Hoàn cảnh của tôi rất là khổ, mẹ tôi đau ốm, chị gái tôi vì nuôi tôi cũng bỏ qua cơ hội được đến trường, để được học đại học tôi đã cố gắng rất nhiều. Nói thật với anh, để mời anh một bữa cơm có khi tôi phải nhịn ăn sáng cả tháng ý. Mấy hôm bỏ rơi anh cũng là vì bất đắc dĩ thôi. Tôi thực tình cũng không muốn thế đâu. Anh nhất định phải tin tôi.”

“Còn nữa, xin anh đừng cho tôi đi làm từ thiện, tôi còn phải kiếm tiền để sống. Anh là người giàu nên không hiểu nỗi khổ của chúng tôi đâu. Có thể tha thì nên tha. Nhé? ”

Hạo Nhân thông qua điều tra của Gia Huy cũng hiểu được phần nào hoàn cảnh của Lệ Tâm, cô không nói dối. Dù vậy, Hạo Nhân vẫn chưa có được câu trả lời của mình, còn chưa đòi lại món nợ mặt mũi từ cô, sao cậu có thể buông tay lúc này được.

“Cô là đang cố gắng tranh thủ sự đồng cảm từ tôi? Tiếc quá! Tôi không mang chúng sang Việt Nam.”

Lệ Tâm nhìn gương mặt đang nở nụ cười không phúc hậu phía trước, rất muốn giơ tay xé toạc miệng anh ta ra. Gì mà không mang chúng sang Việt Nam, anh có chúng hay không còn chưa chắc nữa là. Lệ Tâm xụ mặt, hướng anh ta trưng câu ý kiến.

“Vậy anh nói đi, phải làm sao thì được?”

“Chúng ta cứ từng bước mà làm.”

Nhìn Lệ Tâm có vẻ bực bội, kỳ lạ là tâm trạng của cậu lại tốt lên. Hạo Nhân cất giọng vui vẻ, lấy một mảnh giấy từ trong túi quần ra.

“Trước khi báo ân, tôi và cô tính nợ nần trước.”

Lệ Tâm khó hiểu cầm tờ giấy, mở ra xem nhất thời ngây ngẩn. Ách… cái này giống hóa đơn thanh toán… không phải là…

“Đại…”

Lệ Tâm run rẩy cất giọng, liếc sang bên cạnh liền thấy vẻ mặt cau có của người ngồi cạnh, lập tức sửa lời.

“… Nhân… cái này là… hóa đơn thì phải?”

Hạo Nhân gật đầu khẳng định – “Đúng vậy, là thiệt hại cô gây ra cho tôi hôm đó.”

“Áo, quần, giầy, thắt lưng, nón, tất…”

Lệ Tâm nhìn một chuỗi dài các mặt hàng ghi trong hóa đơn, sắc mặt càng lúc càng đen, đưa tay đếm mấy chữ số 0 tròn trĩnh trên đó, lẩm nhẩm.

“Chục, trăm, triệu, chục triệu,… ách…”

Ngoại ơi! Trả xong hóa đơn này thì ba năm làm thêm của con cũng biến mất không một vết tích. Làm sao có thể… chỉ một lần sa chân ôm hận ba thu sao? Lệ Tâm đờ đẫn ngước đầu nhìn người bên cạnh, cố tìm chút biểu hiện khác thường trên mặt anh ta.

“Sao vậy? Tôi đã cho người quy giá sang tiền Việt rồi.”

Hạo Nhân nhướng mày, cũng không có bao nhiêu. Cô gái này bị dọa ngốc rồi sao?

“Anh Hạo Nhân… Mấy cái đó… ý tôi là… tôi có thể giúp anh giặt sạch chúng. Chỉ là dính ít sơn thôi mà. Anh để chúng ở đâu? Tôi giặt xong lập tức đem trả anh. Được không?”

Lệ Tâm cầu khẩn. Chỉ mấy món đồ thôi mà đã gần năm mươi triệu. Mấy cái đó làm từ vàng chắc?

“À… rất phiền… tùy tiện ném rồi.”

Năm mươi triệu… tùy tiện ném? Lệ Tâm nghi ngờ tai cô thật sự có vấn đề rồi.

“Ném rồi? Vậy vậy…” – Lệ Tâm lắp bắp, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc – “Anh Hạo Nhân… anh đừng đùa tôi có được không? Thật sự không vui đâu.”

“Là thật.” – Hạo Nhân nhướng mày, tựa tiếu tựa phi nhìn người bên cạnh – “Sao tôi phải đùa cô?”

“Nhưng mà… nhưng mà…” – Lệ Tâm mếu máo.

“Cô có vẻ không muốn trả chúng cho tôi?”

“Không phải không muốn trả mà là hiện tại tôi không đủ khả năng trả. Số tiền lớn như vậy, tôi không có cách nào trả ngay được, có thể cho tôi chút thời gian không? Anh làm ơn thì làm ơn cho trót đi.”

“Cũng không phải không có cách.”

“Thật có cách?” – Lệ Tâm bán tín bán nghi hỏi lại.

“Tôi sẽ mua thời gian của cô.”

“???” – Lệ Tâm càng nghe càng cảm thấy mờ mịt.

“Tôi không quen nơi này… cô chỉ cần đúng năm giờ ra đây. Thời gian đó của cô sẽ do tôi sắp xếp.”

“Không được đâu. Tôi còn phải đi bán mà. Có thể có cách khác không?”

Lệ Tâm thấy cách này không ổn tí nào cả. năm mươi triệu rất lớn, không biết bao giờ mới trả hết. Nếu nghỉ lâu thì cô sẽ mất hết khách hàng của mình, khi bán lại sẽ rất khó nha.

Hạo Nhân nhẹ giọng: “Lợi nhuận mỗi ngày là bao nhiêu?”

Lệ Tâm thành thật: “Rất nhiều. Nếu bán hết sẽ kiếm được năm mươi nghìn đồng lận đó. Lại còn có thể tự do về giờ giấc nữa.”

Hạo Nhân thong thả: “Tôi trả cô gấp đôi.”

Lệ Tâm khó xử: “Anh không biết rồi, bán đồ uống buổi sáng tôi chủ động được thời gian rỗi của mình, nếu không vì tiền bạc thì việc tự do kiếm tiền không phụ thuộc vào người khác đối với tôi cũng rất quan trọng. Chủ tịch Hồ chúng tôi đã dạy “Không có gì quý hơn độc lập tự do”, vẫn là nên tìm cách khác thôi.”

Hạo Nhân âm trầm: “Gấp 3.”

Lệ Tâm kiên định: “Tôi không thể bán tự do của mình thật mà.”

“Gấp 10.”

Hạo Nhân nhìn Lệ Tâm gằn giọng – “Giá cuối.”

Lệ Tâm nhanh miệng – “Bán… bán… tự do nếu có giá thì bán một chút cũng được. Là anh nói đó nhé! Không được đổi ý đâu.”

Hạo Nhân: “…”

Lệ Tâm sau khi thực hiện được ý đồ của mình, tâm tình vô cùng vui vẻ. Theo cái đà này, chỉ cần chịu khổ ba tháng sẽ trả xong hết nợ, lúc ấy anh ta sẽ chẳng còn lý do để gây khó dễ cho mình nữa. Tốt quá!

“Nhưng nếu tôi bán thời gian cho anh rồi thì anh phải đảm bảo giúp tôi không đi làm từ thiện nha.”

Hạo Nhân trả lời bằng âm mũi - “Ừm.”

Hạo Nhân nhìn gương mặt bừng sáng của Lệ Tâm, có chút ngây người, so với những lần trước thì lần này lại rạng rỡ hơn rất nhiều. Khóe miệng cô ấy cong lên, má lúng đồng tiền hai bên như ẩn như hiện, đôi mắt lấp lánh tỏa ra ánh sáng ấm áp khiến người đối diện cũng cảm thấy vui theo. Hạo Nhân khẽ lắc đầu, không phát giác được ánh mắt nhìn Lệ Tâm lúc này của cậu cũng dịu đi không ít. Cô gái này luôn cho mình thông minh, kỳ thực không biết bản thân đang từng bước rơi vào kế hoạch “giáo dục lại” của cậu. Như vậy… cũng có chút đáng yêu!

“Đi thôi.”

Lệ Tâm một tay cầm cặp, tay còn lại rất tự nhiên kéo tay áo Hạo Nhân cùng đứng lên đi về phía chiếc xe đạp gần đó – “Tôi dẫn anh đi gửi xe, chỗ gửi bên trên kìa.”

“Không cần thiết.”

Hạo Nhân xoay chiếc mũ lưỡi trai trên đầu Lệ Tâm lại đúng hướng – “Tôi cần dùng đến nó.”

Lệ Tâm: “?!?”

Hạo Nhân đưa tay lấy cặp trên tay Lệ Tâm, thu dây ngắn lại, quàng trước xe mình, quay lại nhìn Lệ Tâm còn đang ngơ ngác phía sau.

“Tôi đạp xe phía trước, cô chạy bộ theo sau.”

Lệ Tâm khiếp đảm: “What?”

Hạo Nhân nhếch mép: “Tôi muốn thử cảm giác chạy xe phía trước, có người đuổi theo sau. Chắc sẽ rất thú vị!”

Lệ Tâm: Orz…

Vã mồ hôi… ai có thể nói cho cô biết đây là tình huống gì không?

Mắt thấy Hạo Nhân đã bắt đầu đạp xe, Lệ Tâm khó khăn nuốt nước bọt, điên cuồng chạy theo phía sau, miệng thở phì phò.

Rốt cuộc thì cô và anh ta ai cao tay hơn? Sao cứ có cảm giác mình bị lừa thế?

Oh my God!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.