Thời điểm mười lăm tuổi, ta đang làm gì? Là hướng phía nữ hài lớp bên đi qua huýt sáo, hoặc là về nhà than phiền mẹ làm thức ăn không hợp khẩu vị?
“Vậy sao đó thì sao?”
“Sau đó, ta một người đi tới Hoàng Thành, mai danh ẩn tích, cố gắng khảo thủ công danh vì người nhà báo thù!”
“Vậy ngươi quyết định thực hiện đúng không?”
“Ân, ta vừa tới kinh thành, liền gặp được Đoàn Tu, hắn dạy ta thuật dịch dung, nói là làm như vậy mới không bị quan lớn trong triều khi dễ, đường làm quan cũng dễ dàng hơn rất nhiều.”
Thanh âm của hắn dần dần ôn hòa, thân thể cũng không run nữa. Có lẽ, Đoàn Tu đã giúp hắn rất nhiều.
“Năm thứ hai ta vào quan trường, làm lễ bộ thị lang. Dưới sự giúp đỡ của Đoàn Tu, kết thân với cẩu quan kia. A, khi hắn bị trói ra tra khảo sắp bị chém đầu thì ta đứng trước mặt hắn, hắn thế nhưng không nhận ra ta, thật là buồn cười!”
Không biết lúc này nên nói gì, ta chỉ biết vỗ nhẹ lưng hắn. Cảm giác hắn tựa hồ cọ cọ người ta mấy cái.
“Xuân Tiêu, thân thể của ngươi thơm quá, thật giống tỷ tỷ của ta.” chẳng biết từ khi nào, tay vi luật vòng ngang hông ta, đầu hắn chôn trước ngực ta, ta thế nhưng không có chút nào cảm thấy bị đùa giỡn hay ghê tởm, ngược lại, chẳng biết tại sao, đối với hắn thêm mấy phần thương tiếc. Một thiếu niên mười lăm tuổi, sau khi trải qua nỗi đau diệt môn còn có thể trẻ con như vậy, Đoàn Tu, nhất định chiếu cố hắn vô cùng tốt.
Im lặng một lúc lâu, không khí buồn rầu vừa rồi tiêu tan không ít. Suy nghĩ một chút, ta cuối cùng hỏi:
“Tâm ý của Đoàn Tu đại nhân đối với ngươi, ngươi có hiểu?”
“Ân, ta rõ.”
Thanh âm của hắn rầu rĩ. Rồi sau đó hắn ngẩng đầu lên, hai tròng mắt long lanh nhìn ta nói: “Mặc dù biết, nhưng là Xuân Tiêu, ta sẽ không theo hắn! Nhà ta chỉ một mình ta là nam, ta tất nhiên muốn truyền thừa hương khói!”
Ai, cái này không có biện pháp, Đoàn Tu a Đoàn Tu, mặc dù ngươi thích, nhưng là vi luật người ta cũng không phải là đoạn tụ. Hài tử phấn phấn nộn như vậy, ta thật sự là không đành lòng cho ngươi giày xéo. Đang lúc ta nghĩ thế nào tìm cơ hội đem ngân lượng trả lại cho Đoàn Tu, liền nghe vi luật nhỏ giọng nói: “Ta chính là thích hắn, bộ dáng hắn tốt như vậy, có nhiều người thích. Coi như đối với ta tốt hơn nữa, khẳng định cũng sẽ thay lòng!”
Gì? Cách lão tử! [1] Đây rõ ràng là một nguyện đánh một nguyện chịu sao! Thiệt thòi lão tử mới vừa rồi đồng tình còn định đem bạc trả lại. Vi luật a vi luật, ngươi trời sinh chính là kẻ ở dưới!
[1] Đây là tiếng địa phương Tứ Xuyên, chuyện không nghĩ sẽ phát sinh nên bất đắc dĩ nói.
“Vi luật, ta đáp ứng ngươi sẽ không đem chuyện dịch dung nói ra.”
Vi luật nói “Nga.”
“Điều kiện đầu tiên là, ngươi phải dạy ta thuật dịch dung.” Ta nguyên tưởng rằng tốt xấu gì tiểu tử này bây giờ giống như con khỉ dán trên người ta, khẳng định dễ nói chuyện. Ai ngờ hắn mặt nhăn mày nhíu nói:
“Đoàn Tu không cho ta dạy người khác.”
Ngừng một chút, lại nghe hắn nói:
“Ta tất nhiên cũng có thể lén dạy cho ngươi, không nói cho hắn. Nhưng là ngươi phải làm cho ta một việc.”
“Việc gì?”
Mặt hắn thoáng đỏ, vẻ mặt rất vặn vẹo nói:
“Chờ vết thương trên mông ta lành. Ngươi nhất định phải cùng ta thử bí dược kia. Ta. . .Ta lớn như vậy, cũng còn chưa từng ngư thủy chi hoan, lúc trước len lén nhìn xuân cung đồ, đều bị Đoàn Tu tịch thu. Ta nghe Tô tỷ tỷ nói qua, ngư thủy chi hoan rất vui sướng, là chuyện khoái lạc nhất thiên hạ.”
“Việc này tất nhiên có thể.”
Ta cũng không nghĩ muốn đáp ứng. Để cho thương thế hắn khỏi trước, thuật dịch dung cũng học xong. Đến khi hắn muốn thử thuốc, ta trực tiếp gọi Đoàn Tu tới là được.
Đột nhiên có một ý niệm rất hoang đường xuất hiện trong đầu. Vi luật nói dịch dung của hắn là Đoàn Tu dạy. Chẳng lẽ. . .Mặt hoa đào kia của Đoàn Tu là hắn dịch dung. Dưới mặt nạ thật ra là hiện trường hỏa hoạn, mà vi luật dưới dịch dung lại xinh đẹp, hai người này ở chung một chỗ, rốt cuộc là người nào thua thiệt hơn?
Sáng hôm sau, khi ta tỉnh lại, Lục thị lang đã dịch dung xong, lại biến thành diện mạo thường ngày bình thường lại có chút bỉ ổi. Ta nhìn hắn một vòng, không thể không cảm thán dịch dung này thật thần kì. Tối hôm qua còn là thiếu niên tuấn tú xinh đẹp, sáng nay liền biến thành đại thúc.
“Đừng nhìn.” Hắn hơi cúi đầu, có chút ngượng ngùng. Thanh âm đã khàn đi không ít. Ta vui hơn, hắc hắc, nếu là lão tử ta học được dịch dung thuật, sau này còn không thể tung hoành thiên hạ? Nếu có ngày hết bạc, trực tiếp dịch dung thành lão bản ngân hàng tư nhân, nghênh ngang vào cửa hàng lấy mười mấy vạn lượng ra ngoài.
Sau khi cùng vi luật định ra thời gian học tập dịch dung, ta đưa hắn ra cửa.
Khi quay lại ta một mình ngồi trước gương đồng, một đầu tóc đen xõa tới thắt lưng. Cũng vẫn là bộ dáng xinh đẹp mị hoặc kia, chính là chu sa giữa mi tâm tựa hồ càng thêm đỏ bừng. Là ta nhìn lầm sao?
“Hành Cửu” nhíu mày, ta khẽ gọi. Hành Cửu từ trong vòng bay ra. Hồng y như cũ, dung mạo như tuyết, tươi đẹp nhưng lại tịch liêu. “Ngươi không nên cùng Lục thị lang quá thân cận. Đoạn Tu kia, không phải là người dễ sống chung.”
Ân? Lời này của Hành Cửu là ý tứ gì? Ta còn đang nghi hoặc. Hành Cửu lại nói “Xuân Tiêu, ngươi chẳng lẽ còn chưa nhận ra mình có gì thay đổi sao?” Thay đổi? Thay đổi gì? Trừ việc xui xẻo biến thành nữ nhân, còn có thể thay đổi thế nào? Biến lại lão tử cũng chỉ có thể biến thành nhân yêu!
Cầm lược lên, chảy sợi tóc mượt như mây. Ta không nhìn Hành Cửu. Đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất trọng yếu, ta hỏi hắn:
“Hành Cửu, Xuân Tiêu nàng bề ngoài cũng coi là cực phẩm báu vật. Nhưng là tại sao những ân khách kia đều không vì thế mà tới? Chẳng lẽ là ta chiếm hữu thân thể nàng, dần dần hiển lộ bản chất nam nhân, khiến cho sức quyến rũ của Xuân Tiêu giảm nhiều?”
Chỉ nghe Hành Cửu cười nhẹ một tiếng, rồi sau đó nói: “Xuân Tiêu, lòng của ngươi dễ dao động hơn, sẽ không tự chủ thương cảm, sẽ bởi vì cảnh ngộ của người khác mà sinh thương tiếc. Thậm chí, sẽ để ý sức quyến rũ phái nữ của chính mình. Xuân Tiêu, ngươi đang từng bước một từ trong ra ngoài từ thân tới tâm biến thành nữ nhân!”
Lời nói của Hành Cửu giống như là sét đánh bên tai. Thực sự. . .là thế? Tiểu gia ta, thật sự sẽ hoàn toàn biến thành một nữ nhân?