Khi Ác Thiếu Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 62: Chương 62




Thật sự đối với thân thể mà Xuân Tiêu lưu lại chưa dứt tình? Nhưng tiếp xúc nhiều lần như vậy, Ngôn Chi Thanh vẫn chưa phát hiện ta không phải Xuân Tiêu sao? Có phải những người chìm đắm trong ảo tưởng tình yêu đều mù quáng hay không? Mù quáng tin tưởng người kia chính là người mình nghĩ đến, mù quáng cho là vẫn còn yêu?

Nghĩ tới đây, ta bắt đầu thông cảm với Ngôn Chi Thanh. Thái hậu lão bà tuy là bộ dáng người đẹp hết thời vẫn còn chút quyến rũ, nhưng dù sao cũng là phụ nhân (phụ nữ có chồng) đã hơn bốn mươi, nếp nhăn ở khóe mắt cũng đã sâu như vậy, hơn nữa vừa rồi tình cờ nhìn, một thân trắng nõn kia, cho thấy làn da được chăm sóc, nhưng đã không còn săn chắc, không thể so với cô nương mười tám mười chín!

Là một thanh niên trai tráng, ai là không thích tiểu cô nương non nớt? Ngôn Chi Thanh dáng dấp cũng coi là tuấn tú. Cùng lão bà kia mây mưa một chỗ thật đúng là ủy khuất hắn, bất quá, nếu hắn nguyện ý coi mình là Ngưu Lang mà hi sinh nhan sắc, chuyện cần làm chắc chắn vô cùng trọng đại, chỉ là ta đến tột cùng cũng không biết đó là chuyện gì mà thôi. Bất quá, muốn cầu xin người phải lấy lòng người, nếu hắn nguyện ý, như vậy cũng không có vấn đề gì.

“Đang nghĩ gì vậy?” Hành Cửu đột nhiên dán sát vào, đôi mắt lóe ánh sáng mang ý vị không rõ, ta cúi đầu nói: “Không có gì.”

Không biết vì sao, ta gần đây luôn cảm thấy Hành Cửu vô cùng quái dị, cũng khiến cho ta cảm thấy có chút sợ hãi.

“Xuân Tiêu, Xuân Tiêu!” Qua Tử huynh đột nhiên hào hứng chạy vào, trong tay bưng một cái mâm, ta đột nhiên cảm thấy tư thế của mình và Hành Cửu mập mờ tới cực điểm, liền muốn đứng dậy, mới vừa động, lại cảm giác bàn tay Hành Cửu đặt trên hông ta càng chặt hơn, khiến cho ta thấy cả người không được tự nhiên.

“Xuân Tiêu, ngươi làm sao vậy?” Thình lình nghe Qua Tử huynh nói, chỉ thấy hắn ngẩng đầu, mắt chăm chú nhìn ta.

“Ân, ta trặc chân, tỷ tỷ kiểm tra giúp ta.”

Qua Tử huynh lộ ra vẻ mặt “thì ra là vậy”, rồi sau đó thấy hắn gãi gãi đầu, vô cùng hàm hậu cười nói: “Tỷ tỷ hảo!”

Vẻ mặt xấu hổ, ngượng ngùng cùng với mong đợi, khẩn trương này vô cùng quen mắt. Không phải là vẻ mặt ngại ngùng của Dạ lang quân khi nói “Giao A Cửu cho ta, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng” sao? Hai người này không phải có liên hệ máu mủ chứ? Nếu không sao lại giống nhau như thế?

Khụ khụ, thật ra lúc đó ta không biết, con rể thấy cha mẹ vợ thật ra cũng chỉ ra vẻ đáng thương, vờ nhu thuận mà thôi.

Ta vốn nghĩ Hành Cửu sẽ không thèm để ý, ai ngờ hắn nhàn nhạt đáp “ân” một tiếng, một giây kia Qua Tử huynh vô cùng vui vẻ, hoa nở trên mặt hắn ta cũng thấy rõ!

“Tỷ tỷ, Xuân Tiêu bị thương nặng sao? Không bằng để cho ta xem một chút?” Qua Tử huynh khế nhi bất xá [1] nói. Kết quả bị mắt lạnh của Hành Cửu nhìn, lập tức liền im lặng.

[1] Khế nhi bất xá: Ghi nhớ không ngừng → sự nghị lực, kiên nhẫn.

“Hoàng thượng đến!” Còn đang ngơ ngác, liền nghe thấy thanh âm chói tai của thái giám. Còn chưa đợi ta chuẩn bị xong, chỉ nghe Hành Cửu “Vèo” một tiếng vào phòng trong. Thật ra thì bình thường hắn đều núp trong vòng tay, đoán chừng lần này bởi vì có Qua Tử huynh ở đây, hắn sợ sẽ hù dọa Qua Tử huynh.

Hãm cha! Hành Cửu ngươi muốn liền trốn sao! Chẳng qua là sao ngươi không nghĩ ta vẫn ở trong lòng ngươi, ngươi trốn ta liền ngã xuống đất? Mặc dù lão tử không phải là nữ nhân, nhưng thân thể này dù sao cũng là nữ nhân! Da mềm thịt quý, dễ tổn thương a!

Vì vậy khi đi vào tiểu hoàng đế liền thấy tình cảnh như vậy, nữ tử tinh quái kia đang tứ ngưỡng bát xoa [2] té xuống đất, mặt hướng phía dưới. Bên cạnh là một tiểu cung nữ, không biết xoay sở thế nào. Thấy hắn tới, cung nữ kia thật nhanh cong người đứng ở một bên.

[2] Tứ ngưỡng bát xoa: 2 tay, 2 đầu gối, đầu chạm đất.

Nữ tử trên đất nghe được tiếng bước chân mới phục hồi tinh thần, từ trên đất lảo đảo lắc lư đứng dậy, môi khẽ nhúc nhích, liền khạc ra một hớp bụi. Thấy hắn vẻ mặt buồn cười, nàng nhéo mày nói:

“Hoàng thượng, vừa rồi nô tỳ luyện yoga.”

“Nga, yoga sao? Chẳng lẽ chính là thế chó đi thức [3] bây giờ?”

[3] Chó đi thức: tư thế bơi lội của chó.

Ba chữ “Chó đi thức” vừa nói ra, ta cảm thấy cả người bị chọc tức điên. Tuy nói tư thế mới vừa rồi ngã xuống không thể coi là ưu nhã, nhưng cũng không cần phải so sánh với chó chứ? Nhíu mày, ta vỗ vỗ mặt. Trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái khăn lụa, là Qua Tử huynh đưa tới. Ta hướng hắn cười một tiếng, kỹ càng lau mặt, sau đó mới nhàn nhạt nói với tiểu hoàng đế:

“Hoàng thượng tới đây, là vì chuyện gì?”

Cầu hoan sao? Ban ngày, trừ thái hậu, ta còn chưa thấy cổ nhân nào phóng túng tới trình độ này. Tiểu hoàng đế nghe vậy mới phục hồi tinh thần, lập tức hỏi:

“Xuân Tiêu, mới vừa rồi Tào công công nói ngươi đến tẩm cung thái hậu. Mới vừa rồi. . .”

Nói đến đây, ánh mắt hắn đột nhiên trầm xuống, xoay người lại ghé sát vào tai ta nói:

“Ngươi mới vừa rồi, có thấy cái gì không nên nhìn hay không?”

Khoảng cách gần như vậy, nhưng lại có chút lạnh lẽo, mơ hồ lộ ra ý uy hiếp. . .Tiểu hoàng đế như vậy, đột nhiên sẽ khiến sâu trong tâm ta dâng lên cảm giác khủng hoảng. Không nên nhìn? Nếu không nên thì dĩ nhiên ta không nhìn thấy. Ta biết chuyện hắn muốn nói, nhưng ta biết giờ phút này tuyệt đối không thể thừa nhận! Nghe ý tứ trong lời nói của hắn, hắn tất nhiên biết được việc thái hậu dâm loạn hậu cung. Cũng có thể rất tức giận, chẳng qua là với vẻ mặt hờ hững lúc này của hắn, chuyện tất nhiên sẽ không đơn giản như vậy!

Vì vậy ta ngẩng đầu, không thừa nhận nói:

“Lúc buổi sáng thức dậy ta cảm thấy quá nóng, liền ở trong cung tùy ý đi dạo. Tuy có đi qua Vị Ương cung, nhưng chưa từng gặp thái hậu.”

“Ngươi nói là thật?” Sắc mặt tiểu hoàng đế có chút bán tín bán nghi, vì vậy ta vô cùng nghiêm túc nói: “Tất nhiên là thật! Nếu không không có chuyện gì sao ta lại vào cung thái hậu, ta biết thái hậu luôn không muốn nhìn thấy ta, ta cần gì phải chạm vào chân mày của nàng?” (Ý ở đây là không muốn bà thái hậu mặt nhăn mày nhó)

Vừa dứt lời, liền thấy mặt mày tiểu hoàng đế giãn ra mấy phần. Nhìn tình hình chắc hắn đã tin. Hắn tất nhiên vẫn còn nhớ chuyện lần trước thái hậu cố ý làm khó ta. Đang lúc này, lại nghe một tiếng buồn bã “Nương nương!”

Rồi sau đó Nhã Ca lảo đảo nghiêng ngả từ ngoài cửa chạy vào, tóc mai xốc xếch, cả người khẽ run, bộ dáng vô cùng chật vật. Vào tới điện, mắt của nàng trong chốc lát liền chỉ thấy ta. Nàng tiến lên, nhào tới ôm ta nói:

“Nương nương a! Nô tỳ thấy ngươi bị thái hậu tuyên vào hồi lâu cũng chưa ra, liền muốn vào xem một chút, ai biết ma ma đột nhiên trở mặt, giữ lấy thân thể ta, còn muốn rót thuốc vào miệng ta, nô tỳ mất thật nhiều khí lực mới tránh thoát. Hoảng hốt chạy ra bên ngoài, trên đường gặp Ngôn đại nhân, hắn nói với nô tỳ người đã sớm trở lại, nô tỳ lúc này mới chạy về. Nương nương a! Thấy ngươi vô sự nô tỳ cũng an tâm!”

Cúi đầu, nhắm mắt lại. Nhã Ca a, ngươi trời sanh chính là làm hỏng chuyện của ta a! Được rồi, bây giờ ngươi an tâm, ta thì phải treo tâm! Đây không phải là khi quân sao!!

Đúng như dự đoán, tiểu hoàng đế tức giận đập bàn, rồi sau đó hung tợn nói:

“Xuân Tiêu, hai tháng này ngươi cũng đừng nghĩ ra khỏi cửa! Ngươi ở trong Tuyền Lan điện hảo hảo kiểm điểm đi!”

Không cho phép ra cửa? Hảo hảo kiểm điểm? Ý tứ của hắn là: ta bị giam lỏng? Nằm mơ a! Tức khắc trong lòng có ngọn lửa, càng cháy càng mãnh liệt, một khắc kia ta thật muốn níu cổ áo hắn hung hăng hỏi:

“Ngươi có ý gì a? Mẹ ruột ngươi có gian tình ngươi không phạt, ngược lại tới phạt ta đây phá hư chuyện lén lút. Ngươi đần độn sao? Đây tột cùng là thói đời gì!”

Nhưng đến khi ta lấy hết dũng khí, muốn chất vấn hắn một phen thì phát hiện hắn đã đi mất! Một khắc kia tâm tình của ta phức tạp như nhất phật trùng thiên, nhị phật xuất thế! [4] Cúi đầu, lúc này mới phát hiện cái bàn bị hoàng đế hung tợn vỗ xuống đã thành hai nửa. Chậc chậc, cấp trên khi giận thì thường thích phá đồ, cũng không biết đến tột cùng là bắt chước ai, dù sao trên TV đều diễn như vậy, nguyên lai là thật!

[4] Chỉ chết đi sống lại.

Chỉ chốc lát sau liền thấy ngoài cửa điện cước bộ hỗn loạn, sai Nhã Ca ra ngoài thăm dò, mới biết nguyên lai là tổng quản thị vệ phụ trách an toàn cung đình, cư nhiên mang một nhóm người vây quanh Tuyền Lan điện, giống như một cái thùng sắt. Lần này tốt rồi, ngay cả con muỗi cũng không thể đi vào. . .

Tình cảnh bây giờ thật giống với một câu “Vây khốn”. Cau mày, ta khoát tay áo nói:

“Hai người các ngươi cũng ra ngoài đi, để cho ta yên tĩnh một chút.” Nhã Ca nghe lời cúi chào lui xuống. Qua Tử huynh vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt khó chịu nhìn ta nói:

“Xuân Tiêu, chân của ngươi?”

“Không sao, đã hết đau, thoa chút thuốc là tốt rồi.”

“Vậy ta ở lại bôi thuốc giúp ngươi?” Qua Tử huynh vội vàng nói. Ta không nói gì, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía phòng trong. Chỉ thấy Qua Tử huynh cúi đầu, buồn bực nói: “Vậy để tỷ tỷ thoa giúp ngươi.”

Rồi sau đó liền xoay người rời đi, hai búi tóc đung đưa, nhìn có chút buồn bã. Qua Tử huynh thật ra có hảo ý, nhưng ta lại không thể tiếp nhận hảo ý.

Tập tễnh đi vào phòng trong, liền thấy Hành Cửu hai chân bắt chéo dựa vào giường, bộ dáng không hề lo lắng kia khiến ta nổi giận, xoay người chân dùng sức đạp một cái. Lại thấy Hành Cửu bắt được chân ta rồi sau đó lạnh nhạt nói:

“Ta có thể để cho ngươi đạp xuống giường một lần, còn vẫn để cho ngươi đạp lần thứ hai?”

Bĩu môi, ta rất thức thời chui vào bên trong giường. Mặc kệ, giữa ban ngày, bị giam lỏng, đâu cũng không đi được, không bằng ở trên giường đánh một giấc. Nhắm mắt lại, ta nghĩ, cứ ở Tuyền Lan điện này ăn ngủ đợi đến tháng tám ngày mười lăm vậy.

Đột nhiên nghe thấy tiếng cười, rồi sau đó cảm giác Hành Cửu dùng chân đạp vào bắp chân ta một cái, đang lúc ta hoạt động gân cốt chuẩn bị đạp lại, liền nghe thấy thanh âm hắn trầm hơn mấy phần, mơ hồ nhưng lại mang theo thầm trách nói:

“Xuân Tiêu, không nghĩ hắn đối với ngươi lại có mấy phần thật tâm!”

Hắn? “Hắn” trong miệng Hành Cửu rốt cục là người nào? Là Ngôn Chi Thanh len lén bỏ qua cho ta, hay là Qua Tử huynh tích cực chủ động muốn bôi thuốc giúp ta? Không phải là tiểu hoàng đế không rõ tâm tư muốn giam giữ ta chứ?

Thấy ta hồi lâu không đáp, Hành Cửu lại nói: “Hoàng đế này đối với ngươi thật sự cũng có mấy phần thật lòng, phái người canh chừng ngươi như vậy, đối với tình cảnh hiện giờ của ngươi mà nói, có lẽ là muốn bảo vệ ngươi.”

Thì ra “hắn” trong miệng Hành Cửu là tiểu hoàng đế. Nhưng nói bị giam đồng nghĩa với bảo vệ, cõi đời này sao lại có đạo lý như vậy? Hay là giống như khi ở trung học, nói yêu nàng là phải khi dễ nàng! Ai tin đây!

Ngẩng đầu, ta nói: “Ta muốn nghỉ ngơi, Hành Cửu ngươi cứ tùy tiện đi!”

Hành Cửu không đáp. Ta không nghĩ gì cả, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp. Ai, quả nhiên âm mưu quỷ kế không thích hợp với ta, ăn cơm chờ chết [1] a! Cứ như vậy hai ngày yên ổn trôi qua, bên ngoài tiếng người ầm ĩ, tựa hồ có cung nhân nói thái hậu tới tuyên ta cái gì, kết quả đều bị Đãi đại nhân (là tổng quản thị vệ) chặn lại.

[1] Sống không phải là để chết, mà phải sống cho tốt, bởi vì chết đối với mỗi người rất đơn giản.

Trong lúc đó, Nhã Ca từ cung nữ bên ngoài nghe được một tin tức không tính là quan trọng. Ngôn chiêu nghi Ngôn Chi Du mới phong không biết sao lúc thị tẩm không phục vụ tốt hoàng thượng, kết quả bị tiểu hoàng đế phạt quỳ hai ngày, quả nhiên là gạo nước không đủ, cung nhân nói thân thể kia gầy gò, ước chừng phải bồi bổ thật lâu.

Ngoại nhân còn nói ta phạm vào việc hoàng thượng cấm đoán, trong hậu cung có người đồng tình, có người thấy người gặp họa mà vui mừng. Nhưng không người nào đem hai chuyện này đặt cùng một chỗ. Chỉ có ta biết sự tình bên trong, chắc hẳn tiểu hoàng đế đã sớm biết chuyện lén lút của Ngôn Chi Thanh và thái hậu. Chẳng qua là có nguyên nhân gì đó mà chỉ có thể làm như không biết, tạm thời nhân nhượng.

Nếu là ở hiện đại, mẫu thân góa chồng nhiều năm như vậy sau lưng lại tìm cho hắn cha ghẻ, làm nhi tử, hoặc chính là bất bình tức giận phản đối, nếu không thì thật lòng chúc lão mụ cùng cha ghẻ trăm năm hảo hợp.

Nhưng là, chuyện này đặt ở cổ đại! Có thể đồng dạng sao? Ở nhà bình thường cũng biết liêm sỉ, huống chi nhà đế vương, vậy dĩ nhiên chính là hành động khinh miệt hoàng quyền, làm mất hết thể diện hoàng gia. Tiểu hoàng đế có thể cứng rắn nuốt xuống cục tức, chắc chắn có chuyện quỷ quái!

Cho nên nói, Ngôn Chi Du kia nhất định là bia trút giận. Ca ca ngủ với mẹ người ta, nhi tử liền ngủ với nàng, ngủ xong cảm thấy không hết giận, liền xử phạt. Tiểu hoàng đế chắn hẳn nghĩ, già ta trị không được, chẳng lẽ không trị được nhỏ?

Chỉ đơn giản như vậy, nhưng Ngôn Chi Du làm sao chịu nổi? Hành động của tiểu hoàng đế cũng coi như là sát kê cảnh hầu. [2] Đoán chừng lúc Ngôn gia đưa nàng vào cung, ước chừng cũng đã chuẩn bị xong đồ cúng tế cho nàng, vậy nên nói nữ tử vào cung, đều phải dựa vào quyền thế, số mệnh chìm nổi, hết thảy đều không do nàng chi phối.

[2] Giết gà dọa khỉ.

Dù sao rảnh rỗi không có việc gì, ta liền cùng Qua Tử huynh, Lục thị lang, Nhã Ca ngồi một chỗ đánh bài. Bọn họ hỏi Hành Cửu đâu, ta nói thân thể khó chịu nên đã đẩy đi chỗ khác. Tiểu hoàng đế mấy ngày liên tiếp không tới đây, Nguyễn Chỉ cũng không tới, cũng không biết là bận rộn việc gì. Cuộc sống lập tức yên tĩnh, cảm giác như ẩn cư vùng núi. Bất quá có lợi nhất chính là không có một ai, không có một phi tần nào tới phiền ngươi. Như vậy cũng tốt.

Ngày hôm đó, ta mới vừa rửa mặt xong, đang định tìm Tiểu Lục cùng Qua Tử huynh tái chiến một ván. Liền thấy Lục thị lang khóc sướt mướt từ bên ngoài vào, chu cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng mà khóc. . .

Có gì không đúng! Vô cùng không đúng! Ta thấy hắn chạy vào phòng của mình, không yên lòng liền đi theo, rồi sau đó thấy hắn khom người gạt lệ bắt đầu thu xếp quần áo. Hai má đỏ bừng rõ ràng là đang tức giận.

“Tiểu Luật, có chuyện gì? Có người làm ngươi tức giận?”

“Ô ô ô. . .” Vừa nghe thấy thanh âm của ta, Lục thị lang lập tức xoay người, ném bọc quần áo xuống, ôm ta khóc ròng nói:

“Nương nương a! Ô ô, tên khốn Đoàn Tu kia lại muốn thành thân! Ô ô ô, có ta mà hắn dám thành thân! Ô ô ô, nương nương, ta muốn trở về thiến hắn!”

A? Hoa đào tinh Đoàn Tu muốn thành thân? Hắn muốn thành thân cùng ai? Cúi người vỗ về Lục thị lang trấn an hắn nói:

“Ngươi trước hết đừng kích động. Trước tiên nói cho ta ngươi nghe được từ đâu?”

“Ô ô. . .Là Nguyễn Dự nói!! Mới vừa rồi ta đi qua chỗ Nguyễn Chiêu Nghi, nghe hắn nói cùng nhóm cung nhân, nói lập tức sẽ uống rượu mừng của Đoàn Tu. Ô ô ô.”

Chẳng lẽ thật sự muốn thành thân? Hay chỉ là thủ đoạn của Đoàn Tu muốn ép Lục thị lang ra ngoài. Việc này không thể được! Ta ngay cả bạc còn chưa nhận được! Không thể để tuột mất tiềm lực trong tay.

Vì vậy ta vội vàng nói:

“Ngươi đừng kích động. Rất có thể là Đoàn Tu kia muốn gạt ngươi ra ngoài, ngươi nếu cứ xúc động chạy ra, không phải là điều hắn muốn sao?”

“Có thật không?” Được rồi, Vi Luật cuối cùng cũng ngưng khóc thút thít, một đôi mắt to chớp chớp nhìn ta, bộ dáng điềm đạm đáng yêu.

“Tất nhiên là thật! Ngươi chớ kích động, ta đi tìm Nguyễn Dự hỏi rõ rồi nói cho ngươi, ngươi vẫn nên tạm thời nán lại đi!”

“Ân, cám ơn nương nương.” Lục thị lang lau mặt cà lăm nói.

Sờ sờ đầu Lục thị lang, ta liền đi qua bên Nguyễn Chỉ, nói đùa, ngươi nghĩ có thể lấy về. Vô luận như thế nào cũng phải đợi ta lấy được bạc mới có thể đưa về cho ngươi, nếu không mấy ngày bao ăn bao ở chẳng phải lỗ vốn? Hơn nữa ta không tin Đoàn Tu cứ như vậy buông tha Vi Luật. Hơn nữa, có cô nương nhà nào dám gả cho hắn a?? A, nói sai rồi, là tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa nhà nào dám gả cho hắn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.