Qua Tử huynh vẻ mặt cũng rất kì quái, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại biến thành vui mừng, thế rồi lại biến thành bộ mặt bất đắc dĩ. Giờ phút này, ta đứng ở một bên, nhìn thấy Qua Tử huynh dùng vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ hương Hàn vương gia nói “Biểu ca, đa tạ”
Thì ra hai người bọn họ là bà con. Nhưng là…….Qua Tử huynh, ôi, ta mà là đại băng sơn nhường cho ngươi sao ! Kia rõ ràng là chính bản thiếu ta chọn ngươi đi……Hàn vương gia nhăn mày, trên mặt không có biểu tình gì, hắn hướng Qua Tử huynh nói “Biểu đệ, đêm xuân ngắn ngủi, ngươi cần phải hảo hảo hưởng thụ, chớ đừng cô phụ tâm ý mĩ nhân ~”
Kia ngữ điệu như thế trầm thấp, giống như con người của hắn, khiến ngươi chỉ cảm thấy lạnh như băng cùng với không thể suy nghĩ được gì.
Hàn vương gia mang theo thủ hạ rời đi, trước khi đi lại ném cho Qua Tử huynh ánh mắt ý vị thâm trường. Ngay cả ta cũng có thể cảm giác được Qua Tử huynh rõ ràng rùng mình một cái. Hài tử đáng thương, hắn đây là bị dọa sợ đi.
Hàn vương gia đi rồi, Ngô mụ mụ mới vừa rồi đực mặt chặn ngang kéo ta qua nói “Xuân Tiêu ! Phá hỏng đại sự, ngươi cũng cần phải suy nghĩ một chút chứ ?!” Mụ nội nó, để ta nghĩ lại xem, cái người hết sức đẩy ta đi bán thân hình như là ngươi a. Hướng trước liếc mắt, ta cất giọng nói “Không cần suy nghĩ, ta liền coi trọng hắn”
Nha, thâm trầm Hàn vương gia không dễ lừa gạt, tình nhân cũ Ngôn Chi Thanh ta cũng không có cách nào cùng hắn tình chàng ý thiếp, nối lại tình duyên gì, nhưng là Qua Tử huynh chỉ có biết ăn uống vui đùa nhìn mĩ nhân bản thiếu ta còn không giải quyết được ? Vậy ta sống hai mươi mấy năm cũng coi là uổng phí.
Từ nhỏ gia ta một câu “Nhất kiến chung tình” cho ra sau, Ngôn Chi Thanh vẫn dùng cái loại ánh mắt như tan nát cõi lòng nhìn chằm chằm ta. Thấy thế trong lòng ta bứt rứt, cũng không biết có phải là ta đoạt vợ con rồi đốt nhà hắn hay không. Bất quá những thứ kia bổn thiếu gia chưa có làm, nhiều nhất cũng chính là chiếm thân thể Xuân Tiêu muội muội của hắn.
“Xuân Tiêu, sơn vô lăng, thiên đích hợp, nãi cảm dữ quân quyết (núi chưa mòn, trời đất hợp, mới cùng chàng ly biệt – mấy câu trong bài “Thượng da”). Ngươi thật đúng muốn là như thế bất chấp sao ?” Trong mắt của hắn ẩn tia máu, giờ phút này đang tha thiết nhìn ta. Đáy lòng đột nhiên nhói lên như bị kim châm.
Kia đau đớn giống như là một loại lan tràn tới toàn thân, lời nói không khống chế cứ như thế từ trong miệng ta tuôn ra :
“Ngôn lang, chúng ta đã ân đoạn ý quyết, ngươi đi cưới thừa tướng đại tiểu thư của ngươi đi, Xuân Tiêu đã sớm chết.”
Ta đầu óc trống rỗng, chỉ biết là, đây tuyệt đối không phải là lời nói của ta. Bên tai đột nhiên vang lên tiếng la lo lắng của Hành Cửu, hắn nói “Sở ca, nhắm mắt, tĩnh tâm !” Không do dự ta nghe theo hắn, đến khi ta mở mắt ra, chỉ cảm thấy vừa rồi hết thảy như một giấc mơ.
“Xuân Tiêu, là ta có lỗi với ngươi trước, sau này ngươi có việc cần đến Thượng Thanh, Thanh nhất định không tiếc hết thảy làm giùm cho ngươi !”
Ngôn Chi Thanh từ trên người lấy xuống một khối ngọc bội xanh biếc bỏ vào trong tay ta, rồi sau đó xoay người rời đi, bạch y như tuyết, bóng lưng phiên nhiên. Chẳng qua là thân ảnh kia có một tia tịch liêu không thể diễn tả bằng lời.
Trong đầu vang lên một tiếng than nhẹ, một giọng nữ trong như nước chảy vụt qua “Cuối cùng, vẫn là yêu không đủ sâu.”
Không nhịn được lắc đầu, cuối cùng là không nghe thấy thanh âm ngổn ngang kia nữa. Suy nghĩ trở lại bình thường, ta nhìn bộ mặt ngạc nhiên pha lẫn nghi ngờ của Qua Tử huynh đang nhìn chằm chằm vào mặt bản thiếu nói :
“Tần lang, ngươi như vậy nhìn thiếp, là trên mặt thiếp có gì sao ?”
Không giống như bình thường thân thể hắn run lên. Hắn lắc đầu nói :
“Ngươi mới vừa rồi nói chuyện cùng Ngôn đại nhân, kia bộ dáng như muốn khóc thật sự động lòng người, thật đúng là nữ nhân.”
Nữ nhân ! Mẹ kiếp, ngươi mới là nữ nhân ! Cả nhà ngươi đều là nữ nhân !
Khóe miệng nâng lên nụ cười băng lãnh, ta xem xung quanh đèn lòng đỏ thẫm, cùng bên ngoài trời sắc đen bao trùm, chợt bừng tỉnh nghĩ đến kiếp phù du.
Tiến lên nắm cánh tay Qua Tử huynh, ta nói :
“Tần công tử, dạ sắc xâm tiêu (ban đêm đến dần), nên sớm nghỉ ngơi một chút.”
Qua Tử huynh nụ cười trên mặt ngẩn ra, nói :
“Cô nương đây là ý gì ?”
Mẹ kiếp, còn ý tứ gì ở đây ! Ngươi này bạc trắng cũng đã bỏ ra còn hỏi ý tứ gì ! Hóa ra ngươi ngu si nghĩ bây giờ ngươi không ở thanh lâu mà là ở vườn thú a ! Nhíu mày, bổn thiếu gia cười hào khí ngất trời “Ý tứ dĩ nhiên là, ĐỘNG ! PHÒNG ! HOA ! CHÚC !”
Bên trong sương phòng, châm nến đỏ, trên bàn trà là hai vò hoa túy. Ta cùng với Qua Tử huynh ngồi hai bên. Ta nói “Tần công tử, tới đây a !” Qua Tử huynh thế nhưng không nhúc nhích, chẳng qua là hướng ta lấy lòng cười nói : “Xuân Tiêu cô nương, ta ngồi đây là tốt rồi !” Nha, ngươi ngồi bên kia ta thế nào phá trinh, không ! Là không thể để ngươi từ chối a ! Đứng dậy, ta đi tới mép giường, hướng hắn cười, nói “Là ta cởi trước, hay ngươi cởi trước ?”
“Cô nương, cô nương chớ có như thế.” Qua Tử huynh âm thanh hơi run run, ta im lặng, rốt cục là hắn bỏ bạc đến chơi lão tử, hay là lão tử chơi hắn ?! Nhíu mi, ta cười âm hiểm. Tiểu huynh đệ, đại ca ca tối nay sẽ dùng hành động cho ngươi biết, việc ấy không giỏi, thanh lâu không phải là nơi có thể vào, hoa túy không phải dễ uống, mà náo nhiệt, cũng không phải dễ xem như vậy !
Làm bộ như là đứng dậy trẹo chân, ta một tiếng thét kinh hãi, Qua Tử huynh quả nhiên bị lừa, đi tới trước giường, hỏi “Cô nương thế nào ?” vào thời khắc này, nhanh chóng mở nắp bình sứ trong tay, ta đem mê hồn tán để trước chóp mũi hắn. “Loảng xoảng” một tiếng, theo đúng dự liệu, Qua Tử quân ngã xuống giường, mị mị ánh mắt, ta cười nói “Vớ vẩn, còn muốn cùng ta đấu, chưa đủ tuổi đi !”
“Xuân Tiêu, làm không tệ !” Hành Cửu thấy cả quá trình đến lúc này mới nói, “Hiện nay cần phải làm, cũng chỉ có đem quần áo trên người hai ngươi cởi hết, đợi đến ngày mai tỉnh.” trong giọng nói của hắn đầy trêu trọc, không khỏi bĩu môi. Bản thiếu ta sao lại có cảm giác mình là người mở hắc điếm buôn thịt người ?