Khi Anh Gặp Em

Chương 15: Chương 15




Nhà họ Tiêu.

Phòng sách tầng hai. Cửa khép hờ, xuyên qua khe hở có thể trông thấy Tiêu Chính Bình đang đứng trước bàn làm việc, hình như đang tranh chấp với Tiêu lão gia gì đó, dù nói rất nhỏ nhưng ngữ khí lại rất dữ dội. Tiêu Trí Viễn khẽ gõ cửa, nghe thấy giọng nói hơi mệt của cha: “Vào đi.”

Anh đẩy cửa bước vào, trông thấy anh cả nghiêng người sang rồi nhìn lướt qua mình một cái, ánh mắt lạnh lùng, anh bèn lên tiếng chào hỏi: “Cha, anh cả.”

“Hai ngày nay sao không ở Văn Thành?” Lão gia bảo họ ngồi xuống sofa, tiện miệng hỏi con trai út.

“Con đi bàn chuyện đơn đặt hàng quý sau với một khách hàng ở Đức Thành.” Tiêu Trí Viễn giải thích qua loa, từ góc độ này của anh nhìn ra bên ngoài, có thể trông thấy tất thảy mọi việc trong vườn hoa dưới tầng một. Cô con gái mà anh chưa gặp một ngày trời đang ngồi xổm trên thảm cỏ, chẳng biết đang nghiên cứu gì nữa. Hôm nay cô bé mặc một chiếc váy liền thân màu hồng phấn, bóng lưng mũm mĩm, trông như một cuộn len nhỏ

“Chú có vẻ nhàn hạ quá nhỉ? Không lo đến chuyện của Quảng Xương à?” Tiêu Chính Bình hừ lạnh một tiếng.

Tiêu Trí Viễn khẽ ho rồi chậm rãi nói: “Anh, lúc đầu khi anh tiếp nhận dự án thu mua này, chúng ta đã nói rất rõ rồi cơ mà, để tránh việc bị lệch trọng tâm em sẽ giao hết tất cả mọi việc liên quan đến dự án này cho anh. Sao? Đám người bên dưới phối hợp không tốt sao? Có chuyện gì?”

Tiêu Chính Bình mím môi, nhìn chằm chằm cậu em trai, trong lòng dĩ nhiên là rất bực tức, nhưng lại không thể nói ra miệng. Một tháng trước anh ta đã phải vất vả lắm mới thuyết phục được ông già, anh ta vô cùng đắc ý mà tiến vào tập đoàn công nghiệp nặng Thượng Duy. Nhưng Tiêu Trí Viễn vẫn rất thức thời khi đem tất cả mọi công việc chuyển giao cho anh ta, cũng dặn dò nhân viên của mình phải phối hợp với sếp, vì giai đoạn trước đã chuẩn bị kĩ lưỡng nên sự việc tiến hành cũng khá là thuận lợi.

Ai ngờ sáng nay bên phía Quảng Xương mời đến dự cuộc họp thông báo tin tức cụ thể, bỗng nhiên lại tuyên bố thay đổi phương thức cạnh tranh, yêu cầu mỗi đơn vị tham gia nội trong hai mươi ngày phải nộp đủ bốn trăm triệu tiền đặt cọc. Bốn trăm triệu đặt cọc này không phải việc khó, cái khó là Thượng Duy là một công ty cổ phần, phải đầu tư một lượng tiền lớn như vậy đương nhiên cần có sự tán thành của đại hội đồng cổ đông. Nhưng để triệu tập được đại hội cổ đông thì cần ít nhất là một tháng trời. Lúc đó khi Tiêu Chính Bình nghe được tin tức này đã vô thức nhìn sang Phương Gia Lăng cũng tham gia cuộc họp. Vẻ mặt trấn tĩnh, bình thản của đối thủ đã khiến anh ta ý thức được rằng, Quang Khoa tuy cũng là một công ty cổ phần giống Thượng Duy nhưng họ đã chuẩn bị ổn thỏa tất cả.

Tim anh ta chùng xuống. Dường như là cùng lúc đó anh ta đã bắt đầu suy nghĩ đến biện pháp tiếp theo…

Có một sơ suất lớn như vậy, dĩ nhiên cũng là vì bản thân anh ta thiếu nhạy bén nhưng tuyệt đối anh ta không thể đứng ra chịu trận một mình được. May là giai đoạn trước tất cả những công tác chuẩn bị đều là Tiêu Trí Viễn chủ trì, nhờ đó, anh ta có thể kéo em trai xuống nước cùng mình. Vì vậy anh ta đã về công ty, quyết định thật nhanh rồi trực tiếp đi tìm cha.

Lão gia khoát khoát tay, ý nhắc nhở họ ngồi xuống cả đi rồi đưa tài liệu đang cầm trong tay cho Tiêu Trí Viễn: “Con xem đi.”

Trong phòng sách rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giấy soàn soạt của anh cùng với tiếng ho cố gắng đè nén, nhưng thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng tiếng cười ròn rã của cô bé đang chơi trong vườn hoa, ánh mắt lão gia chuyển ra ngoài cửa sổ, không biết ông đang nghĩ gì.

Tiêu Trí Viễn đọc xong rất nhanh, nhíu mày nói: “Hai mươi ngày không thể triệu tập đại hội cổ đông được.”

“Tại sao khi chuẩn bị ở giai đoạn trước chú lại không chú ý đến điều này?” Tiêu Chính Bình gầm nhẹ, “Bây giờ phải làm sao?”

Tiêu Trí Viễn hơi ngạc nhiên rồi cong khóe môi lên “Anh, Quảng Xương mười ngày trước mới tiếp quản tài sản từ công ty trách nhiệm hữu hạn quản lý tài sản Cực Niên, chắc chắn quyết định này đến từ phía công ty quản lý tài sản kia. Lúc chuẩn bị ở giai đoạn trước làm sao có thể biết được?”

Tiêu Chính Bình không nói được gì, chỉ có thể nặng nề hừ một tiếng.

“Thôi đi, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm.” Ông già mở miệng phán một câu không nặng không nhẹ, “Điều phải nghĩ bây giờ là cách giải quyết!”

Bầu không khí ngột ngạt như đã chết.

Tiêu Chính Bình ngần ngừ nói: “Con sẽ về bố trí ngay, tranh thủ trong vòng mười lăm ngày tổ chức một cuộc đại hội cổ đông.”

Ông già lườm anh ta một cái, ánh mắt sâu kín nhưng lại không nhìn ra trong đó có ý gì.

Anh ta càng bất an hơn, định nói lại thôi.

Trầm mặc một lúc rất lâu cuối cùng ông già khẽ thở hắt ra, dường như rất thất vọng nhưng lại có vẻ như đó chỉ là một hơi thở dài mà thôi: “Đi đi.”

Tiêu Chính Bình vẫn chưa phát hiện ra, liền đứng lên, vẻ mặt còn rất phấn khởi: “Con đi ngay đây!”

“Đi đi.” Ông già phất tay, “Cha và Trí Viễn ở lại bàn thêm một chút.”

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tiêu Trí Viễn tựa như đã biết ý định của cha khi giữ mình lại nói chuyện riêng, cho nên anh giữ vẻ mặt bình tĩnh, không có bất cứ xao động nào.

Ông già tự tay cầm bình trà lên, rót cho con trai một chén rồi nói: “Trí Viễn, con nói thật cho cha biết, còn cơ hội cứu được dự án này không?”

Tiêu Trí Viễn mỉm cười: “Anh cả…”

“Chúng ta đều biết là không kịp nữa rồi.” Ông già cắt ngang lời anh, ánh mắt sắc bén, “Cha muốn con nói thật.”

Tiêu Trí Viễn thu lại nụ cười lãnh đạm trên môi, ánh mắt vẫn nhìn thẳng cha ruột nhưng lại ho lên vài tiếng: “Con không chắc.”

Ông già Tiêu dựa lưng lên sofa, ánh nắng đầu hạ còn sót lại trên bầu trời rơi lên mái tóc bạc trắng của ông nhưng nếp nhăn trên mặt ông vẫn rất rõ, rất đậm, người này đã từng là một nhà tư bản uy phong một cõi, có điều bây giờ ông cũng chỉ là một ông già mà thôi. Ông nhẹ giọng nói: “Trí Viễn, cha biết để anh cả con tham gia vào dự án thu mua lần này, trong lòng con rất không vui nhưng lúc này tình thế rất nguy cấp, nếu một ngày Quảng Xương bị Quang Khoa thu mua mất thì tất cả sự nỗ lực của con trong mấy năm qua cũng chỉ là uổng phí.”

Tiêu Trí Viễn im lặng lắng nghe rồi chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Bố, lúc con trao hết quyền hành lại cho anh, con không có một lời oán giận nào cả.”

Ông già nghe xong suy tư rất lâu, nhưng thần sắc trên mặt lại có thêm vài phần biến đổi, vẻ mặt lãnh đạm: “Con đang ép cha ư?”

Tiêu Trí Viễn rướn người ra, nhấc chén trà trên bàn ra rồi nhấp một ngụm, chén trà che khuất hơn nửa khuôn mặt anh, khiến người ta khó có thể quan sát sắc mặt anh, anh nói một câu nhưng lại không liên quan gì đến trọng tâm câu chuyện: “Cha, con còn nhớ có một lần, con đi công tác về mang theo thứ hải sản mà cha thích nhất. Trước lúc ăn cơm, anh cả chỉ ho một tiếng cha đã vội vàng sai dì đun đường phèn với lê trắng, không hề do dự mà đem tất cả hải sản và cá con mang về đổ đi hết.”

Ông già giật mình, nhìn anh chăm chú nhưng lại như là xuyên thấu qua người anh mà nhìn về một nơi rất xa. Thực ra người con trai này của ông càng nhìn càng thấy giống mẹ nó, có một bề ngoài đẹp đẽ nhưng gầy yếu, tựa như tất cả mọi đặc điểm của mẹ nó đều được in dấu trên người nó.

Ánh đèn trong phòng sách chiếu xuống, tĩnh lặng như nước.

Sắc mặt anh cũng không được tốt lắm, có một chút nhợt nhạt, ở phần tóc mai mơ hồ còn có thể trông thấy cả vài giọt mồ hôi. Không phải anh không trông thấy vẻ mặt của cha khi nhìn mình, vì vậy giọng nói có thêm vài phần thờ ơ và châm chọc, nói thẳng vào nội dung chính, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra: “Chuyện dự án thu mua con sẽ cố gắng, nhưng có một vài quyết định nếu không có sự đồng ý của cha thì con sẽ đứng ra ngăn cản đấy.”

“Để cha suy nghĩ đã.” Ông già nhắm mắt lại rồi nói.

Sợi dây rất căng trong đáy lòng cuối cùng cũng có thể nới lỏng ra một chút, Tiêu Trí Viễn biết cha anh đã thỏa hiệp rồi. Đáng lẽ anh phải cảm thấy rất hài lòng, nhưng lúc này có một cảm giác lớn hơn chiếm cứ trong lòng anh, ấy là sự cô đơn, trống trải.

Cửa bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra, còn có cả giọng nói lánh lót của cô gái nhỏ: “Papa, cha về rồi!”

Lạc Lạc chạy vù lên phía trước, ngồi phắt lên đùi Tiêu Trí Viễn, nghiêng đầu hỏi: “Papa, papa có nhớ mua quà cho con không?”

“Papa để trong xe mất rồi, tối nay sẽ đưa cho Lạc Lạc.” Tiêu Trí Viễn ôm chặt con gái, cô bé thật mũm mĩm, đáng yêu biết bao… Anh xoa xoa đầu con: “Có nghe lời ông nội không?”

Lạc Lạc cựa quậy trong lòng anh, nhìn về phía ông nội: “Ông, có phải cháu rất nghe lời ông không ạ?”

Ông già trông thấy cháu gái, trên mặt từ lâu đã mỉm cười sung sướng, dường như đã quên hết tất cả những gì đã nói với con trai mình ban nãy, gật đầu: “Ngoan lắm.”

“Papa, mẹ con đâu?”

Ý cười trên môi Tiêu Trí Viễn nhạt đi vài phần: “Mẹ cũng về rồi, đang ở nhà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.