Lúc Tử Quan quay lại bệnh viện thì Tiêu Trí Viễn đang ngồi bên cửa
sổ, y tá khom lưng châm kim truyền nước vào tay anh, vừa làm vừa không
chút nể tình mà phê bình: “…Anh đang bị bệnh, ngày đầu tiên nằm viện đã
bỏ ra ngoài hai lần, anh xem, anh lại bắt đầu sốt rồi đây này.”
Cô rất ít khi thấy Tiêu Trí Viễn vâng lời như vậy, bộ dạng không dám
rên một tiếng của anh khiến cô không thể không thấy buồn cười, cô lười
biếng khoanh tay đứng bên cạnh xem kịch vui. Tiêu Trí Viễn liếc mắt
trông thấy cô như trông thấy người cứu mạng: “Tử Quan, anh đói quá!”
“Người nhà cũng vậy! Bệnh nhân không hiểu chuyện, các người lẽ ra
cũng phải khuyên nhủ vài câu chứ!” Y tá trông thấy Tử Quan càng hung dữ
hơn: “Lại sốt đến 38 độ 5 rồi.”
Tử Quan kinh ngạc, đặt cặp lồng giữ nhiệt
lên bàn, rất tự nhiên mà đứng cùng một phe với cô y tá: “Tiêu Trí Viễn,
anh gạt em, không nói năng gì đã chạy ra ngoài, bây giờ về lại phát sốt! Tiếp tục như vậy là đi tong những ngày nghỉ ngơi cuối tuần của em đấy!”
Anh nặng nề ho hắng một tiếng.
Vì là trong phòng bệnh vẫn còn người khác nữa nên Tử Quan cũng không
tiện nói thêm, mở nắp cặp lồng múc cháo cho anh, vì đang giận nên động
tác có vẻ hơi mạnh tay, cuối cùng đem bát cháo đặt thẳng trước mặt anh,
mắt lạnh nhìn người đối diện.
Anh ngước lên nhìn cô, mím môi: “Anh như vậy làm sao mà ăn được?”
“Vậy em sẽ đi thuê cho anh một cô hộ lý chăm sóc đặc biệt!” Tử Quan
châm chọc nói nhưng vẫn ngồi xuống chiếc ghế kê cạnh giường anh, nhìn vẻ mặt không đổi sắc của anh.
Cô y tá đi rồi anh chỉ có thể dùng tay trái miễn cưỡng múc từng thìa
cháo đưa lên miệng, cuối cùng lóng ngóng thế nào lại rớt một nửa thìa
lên bàn.
Ăn được hai miếng anh bỗng thảy chiếc thìa vào trong bát, giận dỗi nói: “Không ăn nữa.”
“Vậy anh cố chịu đói nhé!” Tử Quan thoải mái đứng lên thu dọn bát đũa.
“Tang Tử Quan!” Tiêu Trí Viễn tức giận “Anh là vì ai mới trở thành thế này hả?”
Tử Quan bình tĩnh nhìn biểu cảm của anh, hàng mi đẹp nhíu chặt lại
thành một hàng, có lẽ là bực mình thật, ánh mắt cũng đầy vẻ dữ dằn.
“Vì ai? Phải là vì muốn giận dỗi người ta thì có!” Cuối cùng cô cũng
đầu hàng, thở dài một hơi rồi cười nói: “Được rồi, được rồi, em nợ anh,
được chưa nào?”
Cô cầm thìa lên xúc một ít cháo đưa lên miệng anh, ý cười dịu hiền: “Như vậy là được rồi chứ gì?”
Một tia nắng cuối cùng trong ngày lọt vào phòng, làm nhạt đi đường
nét dịu dàng trên mặt cô nhưng nét xinh đẹp trên khuôn mặt cô vẫn rõ rệt như thế, Tiêu Trí Viễn tham lam nhìn rồi lại ngắm, mãi đến khi cô nhắc
nhở: “Còn không ăn đi?”
Nuốt vào miếng đầu tiên, rồi lại miếng thứ hai… Bất giác, anh đã ăn
sạch cả bát cháo. Tử Quan hài lòng thu dọn bát đũa, quay người lại nói,
“Còn có một chút chè đường phèn nấu với lê trắng nữa đấy, em đi múc…”
Chưa dứt lời đã cảm thấy chỗ thắt lưng bị ôm lấy, anh cũng đứng lên, ôm lấy cô từ phía sau.
Tử Quan vừa cúi đầu đã trông thấy cánh tay đang cắm kim truyền của
anh vòng quanh eo mình. Cô không dám động mạnh, chỉ nói: “Bỏ ra.”
Những Tiêu Trí Viễn không nói năng gì hết chỉ siết tay càng chặt hơn
nữa, tựa cằm lên vai cô, hơi thở nóng rực phả lên da thịt cô.
Dáng vẻ đó giống như dựa dẫm, lại giống như là không muốn rời bỏ.
Tử Quan không dám động đậy chỉ cảm thấy bản thân đang đứng thẳng tắp như cột nhà.
Giọng nói của anh gần ngay bên tai, vừa nhỏ vừa nhẹ: “Để anh ôm một cái… Tử Quan, hôm nay anh mệt chết được.”
Cô chần chừ đưa tay ra đặt lên cánh tay đang ôm eo cô của anh, lòng
bàn tay cô cảm nhận được cả băng gạc và mũi kim, cô cứng giọng: “Anh hôm nay bị làm sao thế? Hôm nay đi gặp Phương Gia Lăng, nói chuyện thế
nào?”
“Anh ta giới thiệu cho anh một mỹ nhân” Anh cười như không.
“Ồ? Tại sao không đem tặng người ta luôn cho anh đi?” Tử Quan chống
mắt suy nghĩ một hồi không biết lần trước tiểu minh tinh bị chụp ảnh qua đêm ở bên ngoài với anh tên là gì nhỉ? “Đẹp đến mức nào? Còn đẹp hơn cả Hà Tụng Văn hay sao?”
“Đẹp lắm.” Giọng nói của Tiêu Trí Viễn đầy vẻ biếng nhác, chẳng biết là vui vẻ hay giận dữ nữa.
“Chỉ có thế thôi?”
Một lúc lâu sau anh mới nói: “Anh ta khuyên anh từ bỏ vụ thu mua.”
Tử Quan hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh, cô đã hiểu ý tứ của Phương
Gia Lăng: “Anh ta giúp anh đối phó với anh cả hả? Anh đồng ý chưa?”
Anh nghiêng đầu, đôi môi mỏng lướt qua mang tai cô, sau cùng dừng lại bên tóc mai cô, cười thì thầm: “Em nói xem?”
Tử Quan cảm thấy ngứa ngáy, hơi tránh ra: “Anh không nói cho tử tế là em đẩy anh ra đấy.”
Anh theo thói quen nói: “Ôm trước đã.”
Tử Quan im lặng, suy nghĩ về ý tứ trong câu nói kia của anh.
“Nếu vụ thu mua đã thất bại, Thượng Duy sẽ không có cơ hội thắng được Quang Khoa nữa.” Anh nhìn ra vẻ bất an trên mặt cô, nhỏ nhẹ giải thích: “Dù anh và anh cả có mâu thuẫn hơn nữa, anh cũng sẽ không dùng công ty
để đánh đổi.”
Tử Quan “Ờ” một tiếng, phản ứng lại rất nhanh: “Thượng Duy có phải
đang gặp phiền toái gì không? Tiến hành rất không thuận lợi à?”
Tiêu Trí Viễn giải thích với cô về chuyện tiền đặt cọc, Tử Quan nghe
xong nhíu mày: “Vậy phải làm sao? Như thế chẳng phải là Phương Gia Lăng
đã nắm chắc phần thắng hay sao?”
Anh cười nhạt, “Nếu anh ta nắm chắc phần thắng thì đã không kêu gọi anh cùng hợp tác!”
“Cũng phải…” Tang Tử Quan đột ngột quay đầu lại, “Anh đã có biện pháp đối phó rồi à?”
Vì anh và cô đứng quá gần nhau nên khi cô đột ngột quay lại như vậy,
gương mặt liền chạm phải môi anh, dưới đáy lòng anh khẽ động một chút,
bèn cúi đầu hôn cô: “Không nói cho em biết đâu.”
“Anh đang trêu em đấy à?” Tử Quan chợt đỏ mặt, khuỷu tay dùng sức huých mạnh về phía sau.
Tiêu Trí Viễn kêu lên một tiếng đầy đau đớn, lùi lại vài bước.
“Còn giả vờ!” Tử Quan không chú ý đến vẻ đau đớn trên mặt anh, cô chỉ hận không thể giơ chân ra đạp cho anh một cái.
Nhưng lúc này, sự đau đớn của Tiêu Trí Viễn hoàn toàn không phải là
giả vờ, mũi kim bị cú huých của cô làm lệch đi, trên mu bàn tay nổi lên
một cục sưng to đùng.
Y tá đến rút kim cho anh đổi sang tay bên kia tất nhiên sẽ mắng cho anh một trận nên thân.
Tử Quan tự biết bản thân đuối lý chỉ đứng bên cạnh không dám ho he,
may mà Tiêu Trí Viễn không giải thích gì, thỉnh thoảng chỉ rầu rĩ ngẩng
đầu liếc nhìn Tử Quan, ánh mắt hai người chạm vào nhau, giống hệt như
hai đứa trẻ cùng thông đồng làm chuyện xấu, có tật giật mình, ánh mắt
cũng vụng trộm.
Anh không chịu nổi nữa, bật cười.
Y tá không hiểu gì: “Được rồi, lần này đừng có động tay động chân linh tinh nữa đấy!”
“Đáng đời!” Tử Quan lầm bầm mắng một câu
Nhưng anh lại mím môi, nhìn cô như nhìn một đứa trẻ: “…Đêm nay em có ở lại đây cùng anh không?”
Thực ra, vốn dĩ Tử Quan đã có ý định ngủ lại bệnh viện trông nom anh
đêm nay, có điều xét thấy tên bệnh nhân này tuy là mới nằm viện ngày đầu tiên nhưng biểu hiện tương đối không phù hợp, cô kéo ghế ra, ngồi xuống cạnh giường anh, nghiêng đầu, nhìn anh với đôi mắt rực sáng, dịu dàng
như nước: “… Trừ phi anh đi ngủ sớm một chút.”
Anh giật mình, niềm vui càng lớn hơn: “Ừ.”
“Thế này mới ngoan.” Tử Quan nghiêng người, ngón trỏ dí dí lên trán anh.
Khuôn mặt cô gần anh như vậy, anh có thể trông thấy cánh mũi cô đang
phập phồng vì hít thở, có thể cảm nhận được hô hấp nhẹ nhàng của cô… còn cả lúm đồng tiền mờ mờ nữa.
Anh không nhịn được mà đưa tay ôm cô kéo xuống, bị mất đà bất ngờ Tử
Quan ngã ngồi lên đùi anh. Anh ôm cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô,
thì thầm: “Tử Quan, anh không nghịch ngợm nữa… Em để anh ôm một lúc.”
Cô lại ngây ra, cuối cùng cũng phát hiện ra có điều bất ổn, lập tức không dám lộn xộn nữa chỉ nhẹ giọng hỏi: “Anh bị sao vậy?”
Hô hấp của họ đều chậm lại, anh chỉ dựa cằm lên vai cô mà thôi. Trong phòng bệnh chỉ bật một bóng đèn, hai người dựa sát vào nhau, hai bóng
hình đẹp đẽ trùng khít, cuối cùng hòa thành một bóng đen.
“Em có biết khi còn nhỏ món anh thích nhất là gì không?” Anh chợt mở miệng nhưng lại hỏi một câu rất không liên quan.
“Kem?” Tử Quan suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Không phải cái đó, là bánh ga tô” Tiêu Trí Viễn mỉm cười, cánh tay ôm cô hơi siết lại, khiến cô càng sát vào mình hơn.
Tử Quan nhíu mày “Không phải anh ghét nhất là ăn đồ ngọt hay sao?”
“Đang nói lúc còn bé” Tiêu Trí Viễn cười nói, “Bởi vì là một năm mới
được ăn bánh gato một lần cho nên vô cùng trân trọng, chỉ có một miếng
nho nhỏ, cứ tiếc không dám ăn hết.”
“Là ngày sinh nhật anh?” Tử Quan suy nghĩ rồi dịu dàng hỏi
“Không, là sinh nhật của anh cả.” Anh ngẩng đầu, giọng nói nhạt nhạt, “Cha không hề tổ chức sinh nhật cho anh, mỗi năm một lần, anh đều rất
chờ mong, chỉ trông chờ đến sinh nhật anh cả để được ăn bánh ga tô”
Tử Quan giật mình, lão gia yêu nhất con trai trưởng, điều này cô
biết, có điều cô không ngờ bên trọng bên khinh lại đến tận mức độ này:
“Anh… từ nhỏ chưa từng được tổ chức sinh nhật?”
“Chưa.” Giọng nói của anh vẫn không hề dậy sóng, khẽ ho mấy tiếng, “Sau này lớn rồi, anh cũng không còn thèm bánh ga tô nữa.”
Tử Quan tuy là lớn lên trong cô nhi viện nhưng mẹ trong cô nhi viện
hàng năm vẫn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho tất cả những đứa trẻ
trong đó. Người như Tiêu Trí Viễn, xuất thân cao quý nhưng lại không có
ai nhớ đến sinh nhật anh, cô thực sự… cảm thấy anh đáng thương.
Cô không nhịn được mà đẩy cánh tay anh ra, rời khỏi đùi anh, ngồi xổm xuống nền đất, ngẩng đầu nhìn thẳng anh: “Tiêu Trí Viễn, em vẫn không
hiểu vì sao cha anh lại thích anh cả hơn anh?”
Trong hai anh em, rõ ràng là anh ưu tú và đứng đắn hơn Tiêu Chính Bình rất nhiều… Suy cho cùng là vì sao vậy?
Tiêu Trí Viễn chớp mắt, tâm sự này anh chưa bao giờ kể ra với bất cứ người nào.
Trên đời này, tìm được một người để mình có thể dốc bầu tâm sự đúng
là quá khó khăn. Đã từng có một khoảng thời gian, anh cứ tưởng bản thân
đã tìm được – người đó chính là Tang Tử Quan. Thế nhưng, trước khi anh
muốn chia sẻ với cô tất cả thì họ đã đi tới bước này và còn chẳng thể
nào quay đầu được nữa…
“Sức khỏe mẹ anh vẫn luôn không tốt, lúc có thai anh bác sĩ đã cảnh
báo với bà rằng chấp nhận mang thai đứa con này là chấp nhận mạo hiểm.
Cha vẫn khuyên mẹ anh từ bỏ, ông nói chỉ cần có anh cả là đủ rồi. Nhưng
mẹ anh không đồng ý, kiên quyết muốn sinh anh ra. Sau khi sinh anh ra
được một ngày, mẹ đã qua đời.” Anh ngẩng đầu, bình tĩnh kể lại, “Sau đó
mỗi lần đến sinh nhật anh, cha đều rất không vui. Những ngày đó anh thậm chí còn phải trốn trong phòng không dám đi ra ngoài, trong lòng lúc nào cũng nghĩ chính anh đã hại chết mẹ…”
“Chuyện đó… cha không thể đổ hết tội lỗi lên người anh được!” Tử Quan cầm tay anh, khẽ nói, “Lúc đó anh cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Mẹ
anh… yêu anh như thế, bà cũng không muốn anh tự trách mình đâu.”
Thực ra, cô không nghĩ được lời nào để an ủi anh hết nên chỉ biết im
lặng, cố gắng nắm chặt tay anh, dường như muốn đem tình cảm của mình
truyền tới tận đáy lòng anh.
“Tử Quan, em còn nhớ lúc anh hỏi em về ngày sinh nhật không?” Anh khẽ cười, dịu dàng nắm chặt tay cô.
Dù là trước hay sau khi kết hôn, Tiêu Trí Viễn vẫn nhớ rất rõ sinh
nhật cô, lần nào anh cũng rất nhọc lòng để chọn cho cô một món quà.
Những đồ trang sức đắt tiền ấy cô chưa đeo bao giờ, và cô cũng không
thể chịu được việc làm ấy của anh, cô nói: “Tiêu Trí Viễn, em không
thích đồ trang sức, nếu anh thực sự muốn tặng quà sinh nhật, chi bằng
đưa thẳng tiền là xong.”
Lúc đó anh nhướn mày im lặng nhìn cô thật lâu rồi nói: “Được.”
Thế là lần sinh nhật ấy, thậm chí còn cả các lần sinh nhật sau, điện
thoại di động của cô luôn nhận được một tin nhắn chuyển khoản, con số
lớn đến mức cô phải ngồi đếm kỹ càng từng số 0 phía sau.
“Em vẫn luôn muốn nói với anh rằng, số tiền ấy của anh thật sự quá
đáng sợ!” Tử Quan lúng túng nói, “Em chỉ nói đùa với anh thôi mà.”
Tiêu Trí Viễn giơ tay xoa đầu cô, động tác vừa dịu dàng vừa thân mật, nhưng khi nói chuyện lại có vài phần tự giễu buồn bã: “Không sao, có
đôi lúc nghĩ lại những điều anh có thể làm cho em đúng là quá ít… Có
nhiều tiền cũng có thể khiến cảm giác an toàn của em nhiều thêm một
chút”
Những lời này của anh thấm thía mà chân thành, trong lúc này từng từ ngữ của anh nối đuôi nhau tiến sâu vào lòng Tử Quan.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, trước giờ cô vẫn luôn cho là người này cầm bút kí lên hợp đồng nhiều như thế, anh nhất định sẽ luôn cảm thấy thoải mái mà chẳng hề ưu phiền, hóa ra anh lại phải suy nghĩ nhiều như vậy.
“Vậy sinh nhật của anh thì sao?” Cô ngần ngừ hỏi, “Hình như từ trước đến giờ em chưa từng hỏi anh…”
Khóe môi Tiêu Trí Viễn đột nhiên hiện lên vẻ dễ chịu, anh nâng cằm cô lên, nhìn cô thật sâu rồi nói thầm: “Từ khi có em và Lạc Lạc, anh đã
không còn quan tâm đến sinh nhật của mình nữa.”
Trong bóng tối, đôi đồng tử anh sáng rỡ như sao trời, thần thái bay
cao, Tử Quan nhìn vào đó, đột nhiên cảm thấy đáy lòng có một nỗi chua
xót không biết từ đâu ùa tới, cô chỉ biết cắn môi không để anh nhìn thấy tâm sự nơi nội tâm mình, nhưng mắt anh lại không hề chuyển dời, như thể khoảnh khắc này không cần dùng đến ngôn ngữ để thuật lại.
Cuối cùng thứ phá vỡ sự im lặng chính là chuông điện thoại của Tiêu Trí Viễn.
Anh nhìn màn hình điện thoại, ngạc nhiên: “Là ở nhà gọi tới.”
Ấn nút mở loa rồi đặt lên bàn thứ phát ra giọng nói lanh lảnh của Lạc Lạc: “Papa, bệnh của cha đã hết chưa vậy?”
“Cha khỏi rồi. Lạc Lạc đã ngủ chưa nào?”
“Papa ơi papa, cha đang ở trên giường à?” Giọng nói cô bé mềm mại, non nớt, “Cha có đang ở trên giường không?”
“Làm sao hả con?”
“Papa, cha lật gối đầu lên đi.” Lạc Lạc phấn khích nói, “Nhanh lên nào!”
Tiêu Trí Viễn trao đổi một ánh mắt với Tử Quan, ý bảo cô đi xem ở dưới gối rốt cuộc là cất giấu thứ gì,
Tử Quan đi qua đó, sờ soạng một hồi, cuối cùng chạm vào một tờ giấy. Cô lấy ra, đưa cho Tiêu Trí Viễn.
Tiêu Trí Viễn chậm rãi mở ra, thì ra đó là một bức tranh vẽ bằng màu sáp.
Bức tranh tự tay Lạc Lạc vẽ chỉ có một chiếc bánh gatô sinh nhật, bên trên cắm vào ngọn nến xiêu xiêu vẹo vẹo… bức tranh vẽ không hề đẹp thế
nhưng cô bé lại to giọng nói trong điện thoại, “Papa ơi, chúc cha sinh
nhật vui vẻ nhé!”
Giọng nói lanh lảnh của con gái dường như quanh quẩn trong từng ngóc
ngách của căn phòng, Tiêu Trí Viễn đang bình thản nhìn bức tranh, đột
nhiên không nói lên lời
“Papa, cha đã thấy bức vẽ chưa?” Lạc Lạc nhắc lại lần nữa, “Hôm nay là sinh nhật cha, chúc cha sinh nhật vui vẻ.”
Tiêu Trí Viễn cuối cùng cũng giật mình hoàn hồn. Anh ngẩng đầu, dưới
ánh đèn màu vỏ quất, một người đàn ông trưởng thành, khuôn mặt góc cạnh
rõ ràng, ánh mắt sắc bén vậy mà viền mắt cũng có thể đỏ lên. Anh hít
sâu, một lúc sau mới cười đáp lời con gái: “… Cảm ơn con gái rượu.”
“Papa ơi, con rất yêu cha!” Lạc Lạc tiếp tục nói.
“Cha cũng rất yêu con, cưng ạ” Anh nói nhỏ, nhưng trong giọng nói có thể nghe rõ sự run rẩy
“Cha ngủ ngon nhé!”
Cô bé kia đã cúp máy trong ống nghe điện thoại chỉ còn truyền đến
những tiếng tút tút nhạt nhẽo. Nhưng anh không đả động, giống như là
không thèm đếm xỉa đến, anh chỉ kinh ngạc ngồi nhìn chằm chằm vào bức
tranh đơn giản được vẽ bằng bút sáp màu ấy.
Tử Quan đứng bên cạnh, khẽ che miệng lại, thảo nào hôm nay anh ấy khác thường như vậy…
Hôm nay là sinh nhật anh!
Thế nhưng, ngay cả Lạc Lạc cũng biết ngày sinh nhật anh, còn cô lại không hay biết.
Trong lúc tim đập nhanh và loạn nhịp, cô thấy Tiêu Trí Viễn cẩn thận
cuộn bức tranh lại, đứng dậy, chầm chậm ôm lấy cô, giọng nói trầm khàn:
“Cảm ơn em, Tử Quan…”
Cô vẫn còn nghi ngờ, thế mà anh lại hiểu rõ như vậy… chỉ là anh cố
tình không nói hết câu kia mà thôi… anh muốn cảm ơn cô đã sinh Lạc Lạc
cho anh, cùng anh tạo ra một gia đình hoàn chỉnh.