Ads
Sau khi tan ca, Tử Quan đến thẳng quảng trường trung tâm,
hôm nay cô hẹn người đó ở một quán món cay Tứ Xuyên để thay đổi khẩu vị, vì là
nhà hàng mới mở nên khách đến rất đông, Tiểu Trịnh tốn không ít công sức mới
giúp cô đặt được chỗ.
“Có phải là đi xem mắt hay không?” Cô gái trẻ có ý định thăm
dò, hỏi cô với vẻ vô cùng bà tám.
Cô gõ lên trán cô nàng một cái, “Đừng nói linh tinh, là bạn
học thời đại học, vừa mới về nước thôi mà.”
Tử Quan đi vào nhà hàng tới vị trí đã hẹn ngồi xuống, đang mải
suy nghĩ cô và Phương Tự đã bao nhiêu năm không gặp nhau rồi nhỉ? Học xong năm
thứ tư đại học, Phương Tự xin học tiếp tại một trường đại học ở nước ngoài, điểm
của cô nàng khá cao, điểm thi Toelf và Gre cũng khá, rất thuận lợi mà xin được
suất học bổng du học tại nước ngoài. Từ khi cô nàng đi đến giờ cũng đến bốn năm
năm rồi.
Đang miên man nghĩ ngợi, vai bỗng nhiên bị người ta vỗ mạnh
một cái, vừa ngoái đầu lại thì ra là Phương Tự đang cười hi hi nhìn cô: “Tang Tử
Quan!”
…Thật giống hồi học đại học! Khi đó vì Tử Quan phải làm thêm
cho nên khi về trường thường đã rất khuya nhưng Phương Tự luôn nhớ để lại cho
cô một chút đồ ăn ở trong phòng, bánh rau hẹ hoặc là xíu mại, cười hi hi nói với
cô: “Tang Tử Quan, cậu ăn đi!”
…
Khoảnh khắc này viền mắt Tử Quan đỏ hoe, cô không nhịn được
mà ôm bạn thân một cái thật chặt, ngay cả giọng nói cũng có vài phần run rẩy:
“Cậu đã về rồi!”
Ngồi xuống, gọi đồ ăn xong Phương Tự liền quan sát Tử Quan từ
trên xuống dưới: “Tớ biết là cậu sống rất ổn!”
“Hử?” Tử Quan có chút không hiểu.
“Lúc học đại học ấy à, cậu gầy như một cây sào vậy. Nhìn cậu
bây giờ tuy vẫn gầy nhưng thần sắc hoàn toàn không giống trước đây.”
“Đi làm rồi có thể kiếm được nhiều tiền mà!”
“Ồ? Anh rể để cậu khổ sở thế sao?” Phương Tự chẳng biết nghĩ
đến điều gì mà có vẻ rất kinh ngạc, “Sao vẫn còn chưa kết hôn?”
“Anh rể gì chứ!” Tử Quan cúi đầu có vẻ hơi mất tự nhiên, nhấp
một ngụm trà lúa mạch, khẽ gạt đi, “Đừng nói bậy!”
“…” Phương Tự lườm cô, “Các cậu… không phải là chia tay rồi
đấy chứ?”
Tử Quan chợt không biết nói gì nữa, lại uống một ngụm trà lớn,
ngay cả đầu lưỡi bỏng rát cũng không cảm nhận được.
Phương Tự thấy dáng vẻ này của cô, tức giận nói: “Sớm biết
như vậy chi bằng lúc đầu cậu đi nước ngoài du học luôn cùng tớ có phải hơn
không? Thành tích học tập của cậu rất tốt, lúc nào cũng giành được học bổng.
Anh ta… các cậu thực sự đã chia tay rồi ư? Tớ gọi anh ta là anh rể cả một năm
trời…”
Thực ra, Tử Quan sinh muộn hơn cô nàng,lúc đó khi Phương Tự
muốn gặp bạn trai cô, đi trên đường luôn miệng nói “Em rể” này, em rể nọ… kết
quả đến lúc thấy người thật có lẽ đa bị tính cách bình thản, lãnh đạm của đối
phương dọa cho sợ hãi nên một câu “em rể” cũng không thể nói ra nổi, ngược lại
đổi giọng gọi là anh rể.
Tính cách của Phương Tự vẫn nóng như lửa như thế, Tử Quan cười
khổ, chẳng biết nên nói gì cho đúng.
“Ê, không nói đến chuyện này nữa được không?” Cô chép miệng,
tạo một biểu cảm “năn nỉ”, “Nói về bản thân cậu đi, tiếp theo có dự định gì?”
Bữa cơm này hai người ăn đến tận gần mười một giờ, ngoại trừ
việc Tử Quan không đề cập đến cuộc sống tình cảm của mình ra thì cuộc trò chuyện
cũng tính là tràn đầy niềm vui.
“Tớ lái xe đến đây, để tớ đưa cậu về.” Phương Tự ấn nút
thang máy xuống tầng gara ngầm, “Cậu sống ở đâu?”
Tử Quan đọc địa chỉ, hai người vừa ra khỏi thang máy thì bước
chân Phương Tự dừng lại rất đột ngột. Vẻ mặt cô nàng có chút khác thường, như
thể lại phát hiện ra một điều gì đó, Tử Quan huých bạn “Sao vậy?”
“Ặc, đồ đàn ông thối!” Cô nàng bỗng nhiên sải bước tiến về
phía trước, vừa đi vừa nói: “Tử Quan, tớ giúp cậu đến mắng anh ta một trận!”
Tử Quan vẫn chưa hiểu gì đã nghe thấy Phương Tự quát to:
“Tiêu Trí Viễn, tên khốn nạn nhà anh!”
Ở một nơi cách đó không xa, một đôi nam nữ dừng bước, người
đàn ông dáng dong dỏng cao kia quay đầu lại nhìn lướt qua, sau khi thấy người mắng
mình, khóe mắt, khóe mày đều giãn ra: “Ồ? Phương Tự phải không?”
Không ngờ anh ta còn nhớ mình, cơn giận của Phương Tự càng
mãnh liệt: “Đồ ngụy quân tử! Trước khi tôi đi anh còn giả bộ tìm tôi bảo muốn gặp
Tử Quan để cầu hôn! Buồn nôn!”
Ở nước ngoài đã vài năm, Phương Tự bỗng cảm thấy mình mắng
người ta trước bàn dân thiên hạ như vậy thật sự có chút bất lịch sự, cô nàng
bèn dùng tiếng Anh chửi ầm ĩ, tiếng Anh của cô nàng lưu loát và phát âm rất chuẩn.
Tiêu Trí Viễn nghe xong cũng không tức giận gì chỉ khẽ ho một
tiếng, nhìn về phía Tang Tử Quan đang đứng phía sau: “Vợ, bạn em làm sao vậy?”
Phương Tự phản ứng rất nhanh, quay đầu ngơ ngác nhìn Tử
Quan: “Vợ…?”
Tử Quan chỉ cảm thấy mặt mình sắp rơi xuống đến nơi, cô mỉm
cười với vẻ áy náy, khẽ nói: “Tớ quên nói cho cậu biết, tớ đã kết hôn rồi!” Nói
xong cô liền kéo tay Phương Tự, “Cậu đừng hiểu lầm, người này là Iris – trợ lý
của Tiêu Trí Viễn. Iris, Phương Tự là bạn đại học của tôi, xin lỗi cô, cô ấy
không có ác ý gì đâu.”
Khóe môi Tiêu Trí Viễn hiện lên một nụ cười, trong gara ngầm
tối tăm, ánh mắt anh vẫn đầy vẻ bình tĩnh và sáng sủa, có lẽ nghe thấy câu “Tớ
quên nói cho cậu biết” của Tử Quan nên nụ cười trên khóe môi anh càng đậm hơn nữa,
nhìn Phương Tự rồi hỏi: “Cô về từ bao giờ?”
Phương Tự vẫn nhìn Iris chằm chằm, biểu cảm trên mặt có phần
mờ mịt, chắc là bị tình huống này làm cho mụ mẫm đầu óc. Mãi đến khi nghe thấy
câu hỏi của anh mới hoàn hồn: “Vừa mới về thôi, hi hi, anh rể, chỉ là hiểu lầm
thôi ạ.”
Những giấy tờ xin du học nước ngoài năm đó đều là nhờ vả
Tiêu Trí Viễn mới có được, lúc này đương nhiên cô nàng phải gió chiều nào ngả
chiều ấy rồi, bèn cười ha ha nói: “Hi hi, anh rể, lâu rồi không gặp, anh vẫn đẹp
trai sáng sủa như hồi ấy nhỉ?” Nói xong cô nàng véo Tử Quan một cái thật đau, hạ
giọng: “Cậu thật đáng chết, ngay cả tớ cũng muốn lừa sao?”
Tiêu Trí Viễn cũng không tính toán với cô nàng, chỉ nhìn Tử
Quan một hồi: “Muộn rồi, chúng ta cùng về nhé?”
“Ờ, cũng được.” Tử Quan lúng túng nói, quay mặt sang Phương
Tự “Hôm nào chúng ta lại hẹn tiếp.”
Iris cũng lái xe của cô ấy đi rồi, Tử Quan ngồi trên ghế phụ,
xe vừa khởi động chợt nghe thấy Tiêu Trí Viễn hỏi: “Vì sao ngay cả Phương Tự
cũng giấu?”
Cô không trả lời, quay đầu mỉm cười với anh: “Anh khỏe rồi hả?”
Nụ cười có phần khoa trương, nhưng trên khóe mắt tất cả đều
là vẻ lấy lòng, do dự, dè dặt, Tiêu Trí Viễn đột nhiên không biết mình nên giận
hay nên cười, chỉ có thể quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng: “Phải.”
“Công việc vẫn thuận lợi chứ?” Tử Quan hỏi tiếp.
Anh tức giận nhưng vẫn cười “Tang Tử Quan, em đang quan tâm
anh thật lòng à?”
Xe dừng để chờ đèn đỏ, Tử Quan không hé răng, qua thật lâu mới
do dự huých cánh tay đang đặt trên vô lăng của anh một cái: “Anh đừng giận, sau
này em sẽ không thế nữa.”
Đèn pha xe lúc sáng lúc tối xuyên qua lớp kính trong suốt
phía trước lọt vào trong xe, vừa vặn tạo thành mấy vết lốm đốm trên lông mày
Tiêu Trí Viễn, càng làm rõ nét đôi lông mày lưỡi mác, ánh mắt lạnh lùng thấy rõ
nhưng rất nhanh sau đó đã biến thành ôn hòa, anh lặng lẽ thu ánh mắt lại, nói
nhỏ: “Thôi, bỏ đi, anh cũng chẳng mong chờ có ngày em suy nghĩ cẩn thận.”
Ý anh là anh chẳng để tâm ư? Tử Quan nghi hoặc nhìn anh một
cái, quả nhiên anh hơi nhếch môi lên, có vẻ như tâm trạng không tệ lắm
Gió đêm trên đường phố thổi đến, anh nói những lời dễ nghe
như vậy, Tử Quan chợt cảm thấy bất an một cách khó hiểu.
Xe dừng, Tử Quan kéo cửa xe: “Em về đây!”
Anh rút chìa khóa xe ra, “Anh đi cùng”
“… Hôm nay anh ở lại đây sao?”
Anh đi nhanh hơn cô, hành động đã thay câu trả lời.
Nhưng họ cũng không nói gì thêm nữa, sau khi vào nhà rất ăn
ý và tự giác chia ra làm hai ngả, Tử Quan đi vào phòng ngủ, Tiêu Trí Viễn đi
vào phòng sách. Đến khi cô tắm rửa xong láng máng nghe thấy có tiếng người nói
chuyện trong phòng khách. Tử Quan đi ra ngoài xem thì thấy Tiêu Trí Viễn đang
dùng điện thoại của cô nói chuyện gì đó.
Cô vội vàng chạy lên cướp điện thoại về mình: “Anh sờ vào di
động của em làm gì?”
Ánh mắt Tiêu Trí Viễn rơi vào mái tóc ướt sũng nước của cô,
lại dần di chuyển xuống phía dưới, cô mặc một chiếc áo ngủ kiểu dáng phổ thông,
hình như chất liệu tơ lụa, hai vai mỏng manh lộ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo
như ngọc, phảng phất như trên lông mi vẫn còn mấy giọt nước đọng lại. Trong nhà
có bật điều hòa, lúc cô bước từ phòng tắm ra có một mùi hương ngòn ngọt tỏa ra,
có lẽ là mùi hương của sữa tắm. Tiêu Trí Viễn chợt cảm thấy người nóng ran, giật
mình một cái mới trả lời, “Là Phương Tự gọi tới, anh chỉ nhận điện giúp em thôi
mà.”
Là Phương Tự sao? Tử Quan thoáng yên tâm hơn, cầm điện thoại
đi vào phòng rồi đóng cửa đánh rầm một tiếng. Cô nằm trên giường, nghe thấy giọng
nói the thé của Phương Tự “Sao cậu lại dám cắt đứt sự hoài niệm quá khứ của tớ
và anh rể hả?”
“Ặc, hai người thì quá khứ gì để hoài niệm cơ chứ?”
“Sao lại không có! Con ranh này! Tớ thấy bây giờ cậu thật
khá đấy, ngày xưa, chẳng biết lòng tự trọng của cậu cao tới đâu nhỉ, anh rể lấy
cậu có lẽ phải chịu không ít cực khổ nhỉ?” Phương Tự càu nhàu.
Tử Quan im lặng, đúng là hồi đó cô vừa nhạy cảm lại vừa cố
chấp. Sau này Tiêu Trí Viễn thường nói: “Nếu như ngay từ đầu anh kể cho em nghe
bối cảnh gia đình anh, có phải em sẽ không ở bên anh nữa không?”
Gia thế của anh thật sự quá tốt, Tử Quan sợ nếu như các bạn
biết, họ sẽ nghĩ cô là một cô gái ham hư vinh, ham phú quý. Vì thế những lúc gặp
nhau cô đều không chịu để anh lộ diện.
Từ cổ chí kim đều nói môn đăng hộ đối, suy cho cùng nó cũng
rất có đạo lý. Cô nhớ có một lần anh đưa cô đi ăn, nhà hàng đó nhìn cũng không
tính là xa hoa lắm, người phục vụ nhìn cũng có vẻ khá lịch sự, chờ họ ngồi xuống
liền bưng hai ly trà lên. Tử Quan rất khát, trời lại nóng nực vì vậy cô ngửa đầu
lên uống.
Sắc mặt người phục vụ ngay lúc đó trở nên cực kỳ khác lạ, dường
như là muốn nói gì đó, Tiêu Trí Viễn vươn tay, tự lấy từ trong khay một ly nước
khác, ngửa đầu lên uống, uống xong mới chép miệng nói “Trà này hơi chát!” Lúc
đó cô vẫn chẳng hiểu gì, rất lâu sau Tử Quan mới biết chén nước đó là để rửa
tay, buổi tối hôm ấy cô nằm trên giường trằn trọc mãi, không phải vì cô mất mặt
mà cô cảm thấy mình đúng là “già Lưu lúc mới bước vào nhà họ Giả” (tình tiết
trong Hồng Lâu Mộng), thân phận khác biệt đến mức này, nếu cố chấp ở bên nhau,
không chỉ có bản thân cô mà ngay cả Tiêu Trí Viễn cũng sẽ rất khổ cực. Huống hồ,
anh bênh vực cô hết lần này đến lần khác càng khiến cô cảm thấy áp lực nhiều
hơn.
Cô không phải chưa từng nghĩ đến từ bỏ, dù sao cũng là ở hai
thế giới khác nhau, vì khoảnh khắc rung động thuở ban đầu mà kiên trì, luôn
luôn là một người tiến lên, một người lùi bước. Giữa họ, người bao dung vẫn chỉ
có một mình Tiêu Trí Viễn.
Đó là thời gian đẹp nhất của họ, đáng tiếc cũng chỉ có vài
tháng ngắn ngủi… trên thực tế, Tử Quan đã sớm hiểu rõ, với tính cách cậu ấm có
mới nới cũ của anh làm sao hai người có tương lai được chứ? Nếu như… nếu như
không phải vì Lạc Lạc, họ tuyệt đối sẽ không đi tới hôn nhân, chịu đựng nhau đến
tận bây giờ.
(hôm nay mình tình cờ đọc được trên fanpage Vficland, có một
bạn spoil truyện này. Thực ra, nhiều lần thì cũng thành quen, cũng chẳng muốn
gây war hay gì cả, chỉ có điều là tại sao người đó không nghĩ khi phát ngôn như
vậy thì sẽ ảnh hưởng đến người khác thế nào, hẳn là người ta giỏi, hẳn là biết
được hết mọi điều nhưng có cần phải nói toẹt ra cho bàn dân thiên hạ biết như vậy
không? Nhiều chuyện không phải cái tội nhưng nhiều chuyện khiến người khác khó
chịu thì cũng chẳng có gì tốt đẹp hết. Dù bạn ấy có nói thế thì nhiều người
chưa đọc đến cuối cùng cũng chẳng hiểu, thực ra ai cũng có quyền tự do ngôn luận
cả, song nói thế nào để người khác vừa ý thì cũng còn phải xem xét. Mình cũng
chẳng tức giận gì, cũng sẽ không bao giờ làm cái chuyện ngớ ngẩn như ngừng đăng
truyện hay gây war trên mạng, nếu đã đọc rồi mời click back hoặc coi như mắt điếc
tai ngơ, làm ơn cho người dịch chút mặt mũi và để các bạn khác được đọc truyện
đúng với nghĩa là đọc truyện online!