Lâm Vãn cạn lời.
Tối hôm qua ai nói không được kêu cục cưng, cũng không đồng ý cho cô kêu anh yêu hay ái phi? Rồi giờ cô nghiêm túc đàng hoàng kêu họ tên ra thì lấy đó để trêu ngược lại cô.
“Hết cách rồi, em chính là người ngoan ngoãn nghe lời, bạn trai nói đi đông thì sao em dám đi tây chứ.” Cô giả vờ chớp chớp mắt ngoan hiền, vẻ nhu nhược đáng thương, giọng cũng mềm nhẹ, “Vậy mà vẫn không làm anh vừa lòng, em phải làm sao mới được đây, anh dạy em đi, em tình nguyện học theo mà.”
Kỹ thuật diễn xuất của cô làm người ta nhìn vào cứ tưởng y như thật.
Một người khách đi ngang qua nhìn chằm chằm họ với vẻ hoài nghi, có vẻ không ngờ lại gặp một tên đàn ông xấu xa thế này ở đây, người đó đi cách xa 2 mét rồi vẫn ngoái đầu nhìn Chu Diễn Xuyên với vẻ lên án.
Chu Diễn Xuyên xoa xoa chân mày: “Em diễn xong rồi thì xuống sân khấu đi.”Anh không ngại bị hiểu lầm là tra nam, nhưng mà bạn gái ra vẻ đáng thương thế này anh chịu không nổi.
Lâm Vãn bật cười, khoác tay anh: “Có phải em lợi hại lắm không? Sau này từ từ em biểu diễn cho anh coi nha, dù sao thì anh thích kiểu gì em cũng làm được.”
“Thật không?”
“Thật chứ, hồi tiểu học biểu diễn đầu năm em luôn là người được yêu thích nhất đó.”
Chu Diễn Xuyên gật đầu: “Tốt quá, vậy anh thích máy bay không người lái.” Nói xong thì nhìn cô vẻ rất chân thành, mắt lộ ra ý “Em diễn anh xem đi.”
“…”
Lâm Vãn lườm anh, lườm xong chưa hả giận mà véo anh một phát.
Chu Diễn Xuyên bị đau tới hít một hơi, không ngờ tay cô nhỏ xíu vậy mà nhéo đau kinh khủng, anh hạ giọng cười: “Nỡ xuống tay nặng vậy luôn à?”
“Đương nhiên,” Lâm Vãn khôi phục bản chất, không giả bộ yếu đuối nữa, thấp giọng cảnh cáo: “Bạn trai kiểu như anh đó, cần phải dạy dỗ nhiều lần mới ngoan.”
Cô cố ý trầm giọng nói cho ra vẻ hung dữ nhưng khóe môi lại không kiềm được mà cong lên vui vẻ. Vì cô cảm nhận được, Chu Diễn Xuyên mà cô quen biết đã trở lại, anh không trốn tránh cô, cũng không còn trầm lặng. Những việc nặng nề trong quá khứ không thể biến mất hoàn toàn, nhưng ít ra anh của hiện tại đủ để cô mong đợi về tương lai của hai người.
Haha, không hổ danh là mình, làm giỏi quá.
Lâm Vãn tự khen mình, ngước mắt lên thấy Trịnh Tiểu Linh và Từ Khang cũng đã trông thấy mình nên nhanh chân bước qua.
Nhóm Trịnh Tiểu Linh cũng không dám lên án trước mặt Lâm Vãn. Lúc này lại nhìn thấy Chu Diễn Xuyên, lập tức nở nụ cười thân thiện, làm như tối qua không có chuyện gì xảy ra.
Lâm Vãn: “Tôi mới gặp anh ấy trong quán, nên nhân tiện dẫn lại đây chào mọi người để đừng nói tôi yêu đương lén lút.”
Hai người đối diện đồng thanh: “Chào giám đốc Chu”, ai không biết còn tưởng đang gặp lãnh đạo công ty.
Chu Diễn Xuyên: “Bên ngoài không cần khách sáo, cứ gọi tên tôi là được rồi.”
Trước mặt người ngoài, thái độ của anh luôn giữ phong cách từ trước tới nay, hơi xa cách, nhìn là biết kiểu khó gần. Nhóm Trịnh Tiểu Linh nghe nói anh tới đây làm việc nên nói vài câu linh tinh như “Tôi đã nói hai người xứng đôi từ trước rồi mà”, “Sau này hoan nghênh anh tới nhà chơi”, thì lịch sự chào để không làm trễ việc của anh.
“Vậy tôi xin phép đi trước”. Chu Diễn Xuyên gật đầu chào hai người, nghiêng người nói nhỏ bên tai Lâm Vãn, “Bữa ăn trưa nay cứ để anh thanh toán, mời đồng nghiệp ăn cơm đi.”
Lâm Vãn cười ngọt ngào: “Được rồi, cục cưng.”
“…”
Đũa Từ Khang rớt xuống đất.
Chu Diễn Xuyên không để ý động tĩnh bên đó, chỉ có hơi ngớ người, đôi mắt hoa đào chứa ý xuân liếc cô một cái thật sâu. Lâm Vãn cong môi, cười tủm tỉm vẫy tay tạm biệt anh. Không phải chỉ kêu cục cưng thôi sao, coi ai không dám kêu ai không dám nhận.
Trò tình thú của đôi uyên ương chơi vui vẻ vậy, chỉ khổ Trịnh Tiểu Linh với Từ Khang, tối hôm qua mới thấy hôn nhau say đắm, hôm nay lại nghe tiếng “cục cưng” ngọt tới sâu răng.
Phần sau của bữa cơm biến thành đại hội thẩm vấn Lâm Vãn.
Tống Viện từ toilet về nghe Trịnh Tiểu Linh kể lại thì không thể tin nổi mở to mắt, lẩm bẩm: “Thật à? Vãn Vãn, cậu thật trâu bò quá, tôi không thể tưởng tượng có người sẽ gọi…”
Gọi Chu Diễn Xuyên như vậy.
Lâm Vãn tự bổ sung trong lòng giúp cô ấy, phát hiện mọi người đã tự hình dung ra Chu Diễn Xuyên giống như một nhân vật quá cao tới mức không thể đạt được, giống như anh là pho tượng được xây dựng trên dòng sông băng, luôn lãnh đạm, thận trọng, không có thất tình lục dục*, cũng vĩnh viễn không cần người yêu chiều. (Thất tình lục dục: thất tình bao gồm: vui mừng, giận dữ, buồn bã, vui vẻ, yêu thương, ghét và ham muốn. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người)
Trịnh Tiểu Linh đưa đũa dẻ miếng cá ngừ đại dương, tò mò hỏi: “Hai người quen nhau được bao lâu rồi?”
“Ừm, tầm trên dưới nửa năm.” Lâm Vãn không chắc khoảng thời gian năm ngoái có nên tính vô luôn hay không. “Lúc đầu tôi với anh ấy hiểu lầm nhau nên tôi ghét anh ấy lắm.”
“Rồi sau đó sao lại…?”
Lâm Vãn chớp mắt: “Tại anh ấy đẹp trai mà, ai mà không muốn có bạn trai đẹp trai đâu.”
Trịnh Tiểu Linh ngạc nhiên, chắc không nghĩ cô lại thẳng thắn vậy.
Nhưng mà đúng là cô không nói xạo.
Với cái câu “tục tằn không chịu nổi” của Chu Diễn Xuyên ban đầu, nếu không phải anh có ngoại hình xuất sắc thì Lâm Vãn cơ bản cũng chả có hứng thú tìm hiểu con người thật của anh. Chẳng qua bây giờ nhiều người ngại nói thẳng là chú trọng vẻ bề ngoài, như thể chỉ cần thừa nhận thì mình sẽ biến thành người nông cạn, hời hợt.
Lâm Vãn không quan tâm những chuyện đó, cô cho miếng trứng cá bọc thịt cua vào miệng, nuốt xuống rồi nói tiếp: “Mấy cô nghĩ xem, mỗi mùa xuân tới mùa giao phối, chim trống luôn khoe khoang vẻ ngoài sặc sỡ đẹp đẽ của mình trước mặt chim mái, chứng tỏ vẻ ngoài đẹp là bản chất của tự nhiên, không cần gượng ép để phủ nhận nó.”
Từ Khang gãi cằm, cảm thấy mình không thể thích hợp với đề tài tình cảm này với mấy cô gái.
Trịnh Tiểu Linh yên lặng liếc Tống Viện, im lặng trao đổi ánh mắt. Lần đầu tiên hai cô gặp Chu Diễn Xuyên ở Tinh Sang cũng mê mẩn vẻ ngoài của anh. Nhưng loại mê này phần lớn là thưởng thức, giống như xem phim thì thích diễn viên đẹp trai, nhìn thấy họ thì tự dưng đỏ mặt nhưng lại không thực sự động lòng. Bởi vì đối phương quá ưu tú, không thể có bất kỳ quan hệ gì với mình được.
Tối hôm qua sau khi thấy Chu Diễn Xuyên đưa Lâm Vãn về, Trịnh Tiểu Linh còn nói chuyện riêng với Tống Viện vài câu, đại khái nội dung là con gái đẹp thì được ưu ái hơn, ngay cả CTO của Tinh Sang cũng nhanh chóng bị tóm. Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, vẻ ngoài dĩ nhiên quan trọng, nhưng mà với năng lực và địa vị của Chu Diễn Xuyên, nếu anh muốn tìm bạn gái thì nếu chỉ đẹp thôi cũng chỉ là “dệt hoa trên gấm”. Lâm Vãn có thể khiến anh hôn đến nồng nàn bịn rịn như thế, phần lớn dựa vào…
Có lẽ là tính cách tươi sáng, cởi mở của cô.
Tống Viện thở dài chống cằm nhìn cô: “Vãn Vãn, tôi hâm mộ tính cách của cô quá, rất đáng yêu, ngay cả tôi là con gái mà cũng rất thích cô.”
Lâm Vãn lấy giọng nhẹ nhàng nũng nịu đáp lại: “Cảm ơn nha, nhưng mà tiếc quá, tôi không thể đáp lại tình cảm của cô, nếu không cục cưng nhà tôi lại ghen nữa.”
Từ Khang tặc tặc lưỡi vẻ hết chịu nổi làm ba người con gái cười nắc nẻ.
Cùng lúc đó, trong gian phòng riêng, không khí lại nghiêm túc hơn rất nhiều.
Chu Diễn Xuyên và Tào Phong là hai đối tác phía Tinh Sang, hôm nay gặp Tổng giám đốc công ty chuyện sản xuất module định vị GPS, họ Trình, muốn bàn bạc hợp tác lâu dài với họ.
Tổng giám đốc Trình lớn hơn họ vài tuổi, nói chuyện nhẹ nhàng chậm rãi: “Lúc giám đốc Chu còn ở Đức Sâm, tôi đang làm việc ở Mỹ đã nghe tên anh. Sau đó nghe nói anh rời khỏi Đức Sâm còn thấy tiếc, nhưng mà xem ra hiện giờ lựa chọn của anh không sai, Đức Sâm quả thật không phải một công ty tốt.”
Chu Diễn Xuyên nhướng mày nói khẽ: “Đức Sâm là công ty máy bay không người lái có quy mô lớn nhất trong nước hiện nay, Tổng giám đốc Trình lại không lạc quan về họ sao?”
“Chỉ vì cái lợi trước mắt, lâu dài thì không được.” Tổng giám đốc Trình nâng tách trà lên, ung dung nói: “Hệ thống quản lý nội bộ của họ cực kỳ khắc nghiệt, nhân viên cạnh tranh khốc liệt, không ai giúp ai, lòng người rời rạc thì kinh doanh thế nào?”
Chu Diễn Xuyên cười cười, không lên tiếng.
Tào Phong tiếp lời: “Nhưng hiện nay trong nước có rất nhiều công ty sản xuất máy bay không người lái, tương lai sau này thế nào không ai đoán được. Lúc Tinh Sang mới thành lập, tôi còn cho là Phổ Lam sẽ nhanh chóng qua mặt Đức Sâm, đâu ai biết bây giờ họ muốn giữ được thị trường của mình còn rất khó khăn.”
Tổng giám đốc Trình là người thông minh, nhận thấy họ không muốn đề cập tới Đức Sâm nên hiểu ý mà nói tiếp: “Phổ Lam hiện đang xảy ra vấn đề trong quy hoạch. Mấy năm trước sản xuất dư thừa không thể tiêu thụ được nên giờ lại làm máy bay không người lái biểu diễn. Một công ty khoa học kỹ thuật êm đẹp lại biến thành như đoàn xiếc thú, người trong ngành đều chê cười.”
Chu Diễn Xuyên bình tĩnh thu hồi ánh mắt. Thật ra về mặt này, anh đồng quan điểm với Tổng giám đốc Trình, anh cũng cho rằng một công ty máy bay không người lái mà lại biến thành đơn vị trình diễn là lãng phí tài nguyên công ty. Chỉ có điều mấy trường hợp này từ trước đến nay anh không thích bàn luận nên đơn giản để Tào Phong là người giỏi ngoại giao lên sàn.
Kết thúc bữa ăn, Tổng giám đốc Trình ra ngoài nghe điện thoại.
Tào Phong thò đầu qua, hỏi nhỏ: “Cậu thấy sao? Công ty họ phát triển phần định vị làm rất tốt, bạn học tôi làm công ty vận tải đường biển đã hợp tác với họ được một năm, đánh giá không kém gì hệ thống định vị của nước ngoài.”
“Từ từ bàn chuyện đi.” Chu Diễn Xuyên thản nhiên đáp: “Khi nãy anh đừng tưởng ông ta coi thường Đức Sâm, nhưng theo tôi biết thì ông ta có liên hệ với Đức Sâm.”
Tào Phong nhún vai, nhìn qua bức màn trúc: “Nếu quyết định hợp tác thì phải xem điều kiện của Tinh Sang và Đức Sâm ai tốt hơn. Tôi không quan tâm, dù gì thì vì có cậu ở đây mà hai năm nay Đức Sâm đã ngáng chân chúng ta không ít lần rồi.”
Chu Diễn Xuyên dựa vào ghế, “Nói chuyện hợp thân phận của anh tí có được không?”
“Haizz, bỏ đi.”
“…”
“À mà này, đoán xem tôi nhìn thấy ai?” Tào Phong hào hứng quay lại, chỉ ra bên ngoài màn trúc, “Lâm Vãn cũng ăn cơm ở đây đấy. Trùng hợp là tối qua tôi với Đình Đình còn nhắc tới cô ấy.”
Chu Diễn Xuyên không ngẩng lên, hỏi: “Nhắc cô ấy chuyện gì?”
“Không phải là vì vụ làm mai không thành cho hai người đó sao. Đình Đình cứ nhớ chuyện ấy hoài, mới hỏi tôi còn quen người nào khác không thì lại giới thiệu người khác cho cô ấy. Cậu xem trong vòng bạn bè của chúng ta có cậu bạn mở công ty bất động sản đó thì có được không?”
“Chẳng ra gì.”
“Hả? Tôi thấy cậu ta cũng đâu tệ lắm, không có thói hư tật xấu gì, tuy không đẹp trai bằng cậu nhưng cũng được coi là lịch sự đàng hoàng chứ.” Tào Phong quay lại, ngạc nhiên hỏi, “Sao lại nói cậu ta chẳng ra gì?”
Chu Diễn Xuyên chậm rãi nhướng mày: “Bởi vì Lâm Vãn là bạn gái tôi.”
*****
Tác giả có lời muốn nói.
Chu Diễn Xuyên: Có gan dám thử giới thiệu bạn trai cho cô ấy xem?