Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân

Chương 41: Chương 41




Lâm Vãn thấy không ổn lắm.

Cô ở Viện nghiên cứu đã thực hiện việc phổ cập khoa học nhiều lần, vì vậy việc diễn thuyết trước đám đông không phải là khó khăn với cô. Nhưng mà Thư Phỉ đã từng nói, hiện giờ cô đối diện với những người đó có sự khác biệt rất lớn. Họ không phải là những người dân bình thường tới để được phổ cập kiến thức khoa học mà là chuyên gia, là học giả có kiến thức, kinh nghiệm dày dặn hơn Lâm Vãn rất nhiều, còn có những ý kiến trái chiều từ các đại diện ngành nghề khác, còn có quan chức địa phương theo phương châm “ô nhiễm trước, kiểm soát sau”. Họ sẽ cẩn thận lắng nghe bài phát biểu của cô, tìm những điểm sơ suất rồi dùng nó làm luận cứ để phản bác.

Vừa nghĩ tới chuyện thay đại ma vương đối phó với những người này, Lâm Vãn chỉ muốn biến mình thành một “tiểu quỷ” ngay lập tức, không có bản lĩnh như đại ma vương thì thành con quỷ nho nhỏ cũng được chứ.

Bắt xe về khách sạn, cô liên tục sửa chữa lại bản thảo bài thuyết trình, đọc tới đọc lui đọc xuôi đọc ngược, suy nghĩ những khả năng ngày mai sẽ gặp phải, càng nghĩ thì lại càng không chắc chắn. Lâm Vãn thê thảm rên lên, hất giấy bút, ngửa mặt nhìn trần nhà, vò đầu bứt tóc. Ngay lúc này cô rất mong có người chỉ dẫn những sai sót cho mình.

Cô lăn lộn trên ghế, với lấy điện thoại trên bàn, cầm lướt qua danh bạ xem đồng nghiệp mình ai có thể xử lý được việc này. Chưa tìm được ai thì màn hình hiện lên giao diện video chat. Tên và hình đại diện của Chu Diễn Xuyên, cô bấm vào ngay.

Bên kia là khung cảnh trong xe ô tô, hình như anh mới tăng ca về, có vẻ uể oải mệt mỏi nhưng vẫn ẩn hiện ý cười, vẫn rất đẹp trai. Ưu điểm của bạn trai đẹp là đây.

Lo lắng của Lâm Vãn lập tức được giải toả. Cô thay đổi tư thế, ngồi dậy trên sofa nhìn anh: “Điện thoại của anh đúng lúc quá, chậm thêm mấy tiếng nữa là em chết cứng rồi. Nhanh nhanh nắm lấy cơ hội nói yêu em nhiều bao nhiêu đi, có vậy thì em chết cũng nhắm mắt.”

Chu Diễn Xuyên bấm tai nghe bluetooth giảm nhỏ lại để người trợ lý khỏi nghe thấy.

Anh hạ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Lâm Vãn nói anh biết Thư Phỉ gặp tai nạn rồi dẫn tới hậu quả gì, rồi cảm giác khổ sở của mình bây giờ. Cô về khách sạn thì lo loay hoay với bản thảo nên vẫn chưa thay đồ, cái váy cô mặc có cổ áo đổ xuống, tăng thêm vẻ uyển chuyển của những đường cong cơ thể. Lúc này cô đang nằm sấp, cổ áo bị đổ xuống hơi thấp, một khoảng ngực trắng như tuyết hiện lên trước mắt anh. Càng chết là hai chân của cô lại cong lên lắc qua lắc lại, mắt cá chân thấp thoáng qua lại như cố tình trêu chọc ai đó, khiến người nhìn chỉ muốn tóm chặt nó lại để đừng động đậy loạn xạ nữa. Dáng người Lâm Vãn rất đẹp, chỉ có điều cô hoàn toàn không nhận thức được điều đó, lúc này anh nhìn vào là thấy cảnh xuân đẹp tới mức nào.

Cô nhíu mày, cong khóe miệng, tiếp tục ra vẻ thảm thương: “Anh không biết đâu, lần trước em thấy căng thẳng thế này là lúc bảo vệ luận văn tốt nghiệp.”

Chu Diễn Xuyên hắng giọng, đảo mắt đi rồi nhìn lại, hỏi: “Bài phát biểu của em vấn đề chính muốn nói là điều gì?”

“Cập nhật danh sách các loài động vật hoang dã có nguy cơ tuyệt chủng càng sớm càng tốt, thiết lập một kế hoạch bảo vệ có thể thực hiện được.”

“Ừm, cụ thể hơn? Cho em ba phút để trình bày để anh biết đại khái ý tưởng của em.”

Bài phát biểu là do Lâm Vãn chuẩn bị Thư Phỉ nên sau khi suy nghĩ một lát, cô nói những điểm chính được thể hiện trong bài.

Ba phút trôi qua, Chu Diễn Xuyên không hề ngắt lời, ánh mắt trìu mến trước đó cũng đã thu lại, mặt chỉ còn vẻ lạnh nhạt xa cách.

Lâm Vãn cũng vô thức xem anh là một trong những người đại diện tham gia cuộc hội thảo. Cô khẽ siết chặt những ngón tay, tim đập rất nhanh.

Bình thường nói chuyện tình cảm cô luôn kinh nghiệm, giữ quyền chủ động giữa hai người, bây giờ nội dung chuyện trò thay đổi, cô phát hiện Chu Diễn Xuyên trở nên khác hẳn. Có cảm giác áp lực vô hình, khiến người ta phải huy động hết khả năng suy nghĩ mới có thể thật sự lọt tai anh.

Ba phút sau, Lâm Vãn mới nhận ra cô đã bất giác ngồi thẳng dậy hết sức nghiêm túc. Cô mím môi nhìn anh, mong nhận được lời đánh giá tích cực từ anh.

Chu Diễn Xuyên còn thật sự suy nghĩ một chút, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Không có vấn đề gì.”

Lâm Vãn sợ anh chỉ dỗ dành mình nên hỏi: “Không gạt em chứ?”

“Không.” Chu Diễn Xuyên hơi cong tay gõ lên đồ tì tay ở ghế dựa phía sau, “Yêu cầu rất rõ ràng, quan điểm thống nhất, phân tích các lĩnh vực liên quan cũng thích hợp. Ở góc độ nào thì cũng là bài phát biểu có chất lượng cao. Hơn nữa tốc độ và lời nói của em cũng thích hợp với bài phát biểu.”

Lâm Vãn thở phào nhẹ nhõm.

Chu Diễn Xuyên là một người quen tham gia các diễn đàn, hội nghị, có thể được anh chấp thuận tương đương với việc uống viên thuốc an thần, yên tâm được một nửa.

Còn nửa kia…

Lâm Vãn hỏi nhỏi: “Anh nghĩ họ sẽ hỏi những vấn đề gì?”

Chu Diễn Xuyên nhướng mày: “Họ hỏi gì có quan trọng không?”

“???”

“Ngày mai chỉ là hội thảo, không phải bảo vệ luận văn tốt nghiệp của em, em cũng không phải sinh viên chờ họ cấp giấy chứng nhận tốt nghiệp. Em sợ gì chứ?”

Xe đang rẽ qua ngã tư, đèn đường chiếu vào phủ lên người anh một quầng sáng.

Giọng Chu Diễn Xuyên đều đều bình thản, giúp cô đẩy sạch lớp sương mù trước mặt: “Phía sau em là Chim hót khe và Quỹ tài trợ, sự tự tin đã có, cần gì phải sợ ai.”

Lâm Vãn giật mình, phát hiện mình rơi vào một suy nghĩ sai lầm. Đúng là kinh nghiệm của cô không đáng kể trong các đại biểu, nhưng họ không quan tâm đến bản thân Lâm Vãn mà là thái độ của tổ chức mà cô đại diện.

Màn hình điện thoại bị đảo ngược, trong đó truyền tới tiếng đóng mở cửa xe.

Giọng quen thuộc của anh vang lên trong màn đêm yên tĩnh, bình tĩnh thản nhiên, như một vòng tay rộng lớn, mạnh mẽ, vững vàng đón nhận những băn khoăn lo lắng của cô. Rồi sau đó lại hơi có ý trêu chọc, làm lòng cô rối loạn:

“Đừng sợ, nếu thật sự có chuyện, anh sẽ cùng em giải thích với Thư Phỉ.”

*

Địa điểm tổ chức ngày hội thảo cuối cùng trang trọng hơn những ngày trước.

Phía trước sân khấu hội trường được đặt một bàn báo cáo, một micro màu đen để trên giá, sẵn sàng truyền tải giọng của diễn giả đến mọi ngóc ngách.

Lâm Vãn búi gọn gàng mái tóc dài của mình lại, thay một bộ váy vest, giày cao gót cùng màu, hiên ngang bước vào hội trường.

Vụ tai nạn xe của Thư Phỉ đã lan truyền đi, một số người quen đến hỏi thăm tình trạng của Thư Phỉ với cô. Lâm Vãn trả lời từng người một, mở notebook ra xem lại lần cuối, sau đó đóng màn hình lại, thẳng lưng lên.

Mấy người trẻ tuổi cũng giống cô mấy hôm trước, đi theo các đàn anh đàn chị học hỏi, cũng lén nhìn cô, tưởng tượng nếu tạm thời bị đẩy lên đài thế này thì họ có vẻ tự tin như cô không.

Nhưng có lẽ đó chỉ là phô trương thanh thế.

Có người thầm đoán, trước khi lên sân khấu thì ai cũng giả vờ bình tĩnh, chỉ khi chính thức đứng trước bàn báo cáo mới là lúc sự thật chứng minh.

Bài phát biểu của đại diện dự án Chim hót khe được xếp sau. Nói cách khác thì sự sắp xếp này giúp Lâm Vãn có thời gian tham khảo kinh nghiệm của những người trình bày trước.

Mấy chục phút sau, Lâm Vãn nhận ra Chu Diễn Xuyên nói không sai. Những nghi ngờ và bất đồng quan điểm chắc chắn phải có, nhưng những tranh luận gay gắt đã diễn ra trong mấy hôm trước, ngày cuối cùng này thái độ mọi người tương đối hòa bình. Nói đơn giản chỉ là kiểu “Tôi nghe thử xem các người có thực sự kiên trì với quyết tâm của mình không”.

Đến lượt đại diện Quỹ tài trợ phát biểu, Lâm Vãn đứng lên, vuốt nhẹ nếp gấp làn váy. Cô mỉm cười đi tới trước sân khấu, ánh mắt sáng ngời quét qua mọi người bên dưới, căng thẳng thì vẫn có nhưng không đủ khiến cô dao động.

“Xin chào các vị đại biểu, tôi là Lâm Vãn, người đại diện trình bày của Chim hót khe.”

Giọng cô vang lên rõ ràng trong hội trường đông đúc, nhẹ nhàng, ôn hòa nhưng không mất phần kiên định, cô nói trôi chảy, mạch lạc.

Có lẽ do đã diễn tập trước với Chu Diễn Xuyên vào tối qua nên hôm nay trạng thái của cô cực kỳ tốt. Toàn bộ quá trình gần như cô không xem bản thảo, nội dung diễn giải gần như in trong đầu cô, không cần cố tình nhớ lại mà vẫn tự nhiên thể hiện quan điểm của Chim hót khe.

Hôm nay sân khấu tập trung ánh sáng nhiều nhất, cô tự tin đứng trên bục, đối mặt với ánh mắt mọi người, tỏa ra ánh sáng của chính mình.

Sau bài phát biểu, một đại biểu hỏi: “Cô đã xem xét hậu quả của việc vội vàng sửa chữa danh sách nguy cấp chưa? Việc thay đổi danh sách sẽ dẫn đến những thay đổi trong chính sách bảo vệ môi trường địa phương. Làm thế nào để giải quyết những tác động đến quy hoạch, hoặc thậm chí ảnh hưởng đến hệ thống kinh tế?”

“Trước hết tôi xin khẳng định chúng ta không nóng vội trong việc cập nhật danh sách nguy cấp của các loài động vật hoang dã. Hiện tại đã có đủ số liệu để chứng minh rằng có nhiều loại động vật hoang dã ở nước ta đã giảm mạnh, nhưng chúng không được bảo vệ đúng mức do các luật và quy định liên quan còn lạc hậu.

Thứ hai, quan điểm của Chim hót khe luôn là “phát triển kinh tế và bảo vệ sinh thái có thể song hành cùng nhau”. Điều mà chúng tôi phản đối là kế hoạch “tái kiểm soát và ô nhiễm quá mức”. Nó cũng đã được đề cập trong bài phát biểu vừa rồi. Đánh giá về tình hình hiện tại, hầu hết các vùng bị hậu quả nghiêm trọng của ô nhiễm môi trường tiêu tốn gấp hàng chục lần kinh phí để cải tạo môi trường sinh thái, chưa kể chi phí về sức khỏe và tính mạng của người dân trong vùng ô nhiễm.”

Lâm Vãn nhớ lại trường hợp mà tối qua Chu Diễn Xuyên nói: “Tôi có thể đưa ra một ví dụ chứng minh tính khả thi của yêu cầu chúng tôi. Năm ngoái, một thành phố ở Tây nam Trung Quốc thường xuyên bị mất điện, gây bất tiện lớn cho sản xuất và cuộc sống ở địa phương. Sau khi sử dụng máy bay không người lái kiểm tra mới phát hiện trong tháp truyền tải điện bị một loài chim làm tổ nên dẫn đến việc đứt cầu dao.”

Lợi thế của Lâm Vãn khi thực hiện việc phổ cập kiến thức khoa học trước đây được thể hiện ngay lúc này. Dáng vẻ tự nhiên gần gũi, giọng nói cuốn hút trời sinh, còn có ánh sáng trong trẻo trong mắt cô khiến mọi người quên mất cô chỉ là một nhân viên cấp dưới do Thư Phỉ đưa tới.

“Trong tình huống đó, có cần đuổi chim đi để đảm bảo sự phát triển của địa phương hay không? Câu trả lời hiển nhiên là không. Điện lực địa phương đã liên hệ với Sở lâm nghiệp tìm hiểu về tập quán sinh sống loài chim đó, chủ động lắp đặt tổ nhân tạo cho chúng. Vấn đề nơi ở của chim được giải quyết, lại đồng thời giải quyết được sự cố chập điện của tháp điện một cách đơn giản và nhanh chóng nhất.”

Nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp là thách thức mà cũng là cơ hội.

Giờ phút này Lâm Vãn tin tưởng chắc chắn về điều này.

Cô mỉm cười thoải mái, nhìn thẳng xuống khán giả, kết luận: “Chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, con người và động vật có thể chung sống hòa thuận với nhau. Trên đây là phương án của Chim hót khe. Xin cảm ơn!”

Tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều.

Những người chưa có ấn tượng về cô trước đây bắt đầu hỏi những người bên cạnh: “Cô ấy tên gì thế?”

“Lâm Vãn, mấy hôm trước không phát biểu gì, tôi còn tưởng cô ấy là thư ký của Thư Phỉ.”

“Thảo nào Thư Phỉ đưa cô ấy đến đây, thì ra là không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, cấp dưới như thế này ai mà không muốn đào tạo bồi dưỡng chứ.”

“Cũng đúng.”

Sau hai giờ rưỡi, hội thảo chính thức tuyên bố kết thúc.

Ban tổ chức tổ chức tiệc trưa tại khách sạn nơi tổ chức hội nghị, mời mọi người tham dự cũng coi như lời cảm ơn các bên đã làm việc chăm chỉ trong tuần qua.

Lâm Vãn vào toilet, khi ra thang máy gửi tin nhắn cho Thư Phỉ, hỏi xem phẫu thuật của cô ấy có tốt không rồi mới báo cáo kết quả hội thảo hôm nay.

Cửa thang máy trước mặt từ từ đóng lại, cô ấn nút gửi tin nhắn đi rồi mới ngẩng lên, lúc này mới thấy thang máy im lặng như tờ.

Quay lại nhìn, trùng hợp là cô vào thang máy toàn những người trẻ đi theo tiền bối.

“Hi.” Mấy hôm nay Lâm Vãn đã quen với mọi người, mỉm cười chào hỏi.

Một cô gái đứng gần nhất hâm mộ nói: “Cô mạnh mẽ quá, đứng lên đó mà không run tay. Sếp tôi khen cô lắm đấy.”

Lại có người tiếp lời: “Tiếc là hôm nay hội nghị kết thúc rồi, với biểu hiện vừa rồi của cô thì nếu làm vài lần nữa, sau khi về có thể thăng chức ngay.”

Lâm Vãn khiêm tốn xua tay: “Mọi người đừng khen mà tôi chết đó. Tôi cũng được cao thủ chỉ dạy đó, nếu không thì hiện giờ đã bị chê cười rồi.”

“Cao thủ nào? Cô giới thiệu cho tôi được không?”

…Chắc là không.

Lâm Vãn thấy mình càng ngày càng keo kiệt, chớp mắt nói: “Mọi người đã coi qua phim kiếm hiệp chưa? Cao thủ có tính tình rất đặc biệt, có thể gặp không thể cầu nha.”

Cô từ chối nhưng lại giữ kiểu bí mật, lắc lắc đầu làm người ta không giận được. Cuối cùng mọi người đành “xíiii” một tiếng rồi quay lại chủ đề vừa rồi.

Khi đến phòng tiệc, cuối cùng Lâm Vãn cũng cảm nhận được thành công của bài phát biểu của mình.

Trong suốt buổi tiệc, mọi người liên tục đến trò chuyện với cô, nhiều người còn hơn cả mấy hôm Thư Phỉ đưa cô tới các buổi tiệc trước đó. Sự thu hút này là thu hoạch của tự bản thân cô mà có…

Phải nói là hết sức thú vị.

*

Theo sắp xếp ban đầu, sau khi hội thảo kết thúc, Lâm Vãn nên tách ra khỏi Thư Phỉ. Nhưng bây giờ Thư Phỉ nằm trên giường bệnh, ngày mai Chu Diễn Xuyên đến, cô nghĩ ngợi rồi từ khách sạn bắt xe đến thẳng bệnh viện.

Ban ngày bệnh viện ồn ào hơn ban đêm. Thư Phỉ đã chọn phòng cao cấp nhưng cũng không thể tránh khỏi người nhà bệnh nhân khác đi ra vào hành lang.

Lâm Vãn đi tới cửa phòng vừa định giơ tay gõ cửa đã thấy hộ lý Thư Phỉ mời đến xuất hiện giơ tay lên môi làm động tác suỵt với cô.

“Dì ơi, bây giờ không vào được ạ?” Cô hỏi nhỏ.

Bà dì này cũng là người thích buôn chuyện, nghe hỏi thì nháy mắt nói thầm với cô: “Bạn trai cô Thư ở bên trong.”

Lâm Vãn sửng sốt, nghĩ thầm, cho tới giờ chưa nghe ai nói đại ma vương có bạn trai. Không biết người đó trông thế nào, chắc là Thư Phỉ phiên bản nam, loại mà hai người kết hợp lại là có thể hủy diệt thế giới.

Nhưng tò mò thì tò mò, cô cũng biết quy tắc trong giao tiếp xã hội, thay vì đẩy cửa vào xem thì cô hỏi hộ lý về ca phẫu thuật của Thư Phỉ.

Ca phẫu thuật thành công, bộ phận xương bị gãy được gắn vít cố định lại, một năm sau phẫu thuật lấy ra. Tuy bị tổn thương nhưng sẽ không để lại di chứng.

Lâm Vãn yên lòng, dặn dì hộ lý cô ở bên ngoài đợi, khi nào tiện thì báo cho cô ấy để cô vào. Cô định tới mấy cửa hàng gần bệnh viện đi loanh quanh, ghé vào quán café, vừa gọi đồ uống thì nghe tiếng chuông điện thoại. Tưởng là dì hộ lý báo, ai ngờ lại là Chu Diễn Xuyên.

“Em đang ở đâu?”

Hình như Chu Diễn Xuyên đang ở không gian trống nào đó, có tiếng động có vẻ quen quen nhưng nhất thời cô không nghĩ ra được.

Lâm Vãn thành thật trả lời: “Bên ngoài bệnh viện, em định tới thăm giám đốc Thư.”

“Bệnh viện nào?”

“Dạ, bệnh viện Nhân Dân, sao vậy anh?”

Chu Diễn Xuyên nói: “Em ở đó chờ anh.”

“Dạ được.”

Lâm Vãn cúp điện thoại, ngồi xuống bên cửa sổ, đợi đồ uống lên. Nửa phút sau, tiếng chuông trong đầu mới reo lên “ting!”.

Giọng của anh tự nhiên tới mức cô quên mất đây là Yến Đô, mà hình như khi nãy là anh đang ở sân bay.

Niềm vui bất ngờ làm cô vội vàng bấm điện thoại lại hỏi: “Anh tới sớm hả?”

Chu Diễn Xuyên cười: “Anh còn tưởng em sẽ không hỏi chứ.”

“Hồi nãy em ngáo ngơ.” Cô cũng tự buồn cười, tự cười mấy tiếng rồi mới hỏi: “Bao lâu nữa thì anh tới?”

Chu Diễn Xuyên chậm rãi nói: “Anh không biết, kẹt xe nên chắc phải 2 tiếng nữa mới đến.”

“Huhu lâu vậy.”

Lần đầu tiên trong đời Lâm Vãn ghét giao thông trong thành phố tới vầy, bất lực cong môi, “Thôi, khi nào anh tới thì gọi em. Em ở trong quán café đối diện cổng bệnh viện đợi anh.”

Một tiếng sau đó, Lâm Vãn cứ coi đi coi lại điện thoại. Không ai có tin tức gì nên cô rảnh rỗi ngồi không chẳng có việc gì làm.

Như vầy không được.

Lâm Vãn nói thầm, ít nhất không thể để Chu Diễn Xuyên biết mình rất nhớ anh. Cô mở laptop, định tranh thủ viết một bản thảo mới, nghĩ xem nên cập nhật nội dung gì trên weibo khoa học của mình nữa…

Tách café nhanh chóng cạn sạch, cô giơ tay ra hiệu cho người phục vụ cho cô thêm một ly nữa.

Mấy phút sau, ánh sáng bị bóng người chắn lại. Lâm Vãn đang nhìn màn hình không ngước lên: “Để đây được rồi, cảm ơn ạ.”

Người phục vụ không nhúc nhích, cũng không trả lời.

Lâm Vãn ngạc nhiên ngước lên, giây tiếp theo sững sờ.

Chu Diễn Xuyên một tay đút túi, đứng bên cạnh bàn mỉm cười nhìn cô.

Lâm Vãn lập tức không kiềm chế được bản thân, cô nở nụ cười rực rỡ, cất túi xách bên cạnh đi hỏi anh: “Không phải anh nói hơn 2 tiếng sao?”

Chu Diễn Xuyên để vali sang bên cạnh, ngồi xuống cạnh cô cười: “Anh đi đường tắt.”

Lâm Vãn nghi ngờ liếc anh, nghiêm mặt: “Anh hư rồi, bây giờ còn dám nói xạo với em.”

“Để em thấy đợi không lâu lắm là có, không tốt sao?” Chu Diễn Xuyên nghiêng mặt sang hỏi nhẹ nhàng.

Đương nhiên là tốt.

Nếu anh nói mất 1 giờ, Lâm Vãn chắc sẽ thấy khoảng thời gian đó rất dài.

Cô cười tủm tỉm cất laptop vào túi xách, nghiêng đầu nhìn bạn trai đã 5 ngày không gặp, không biết có phải ảo giác không mà cô cứ thấy Chu Diễn Xuyên đẹp trai hơn trước.

Lâm Vãn nhìn kỹ hơn, cuối cùng phát hiện ra.

Anh cắt tóc, phần tóc hai bên thái dương cao lên nên gương mặt rõ ràng hơn.

“Vì tới gặp em nên cố ý cắt tóc hả?” Lâm Vãn ôm ngực, giọng khoa trương, “Em rất cảm động trước sự để tâm của bạn trai đó.”

Chu Diễn Xuyên híp mắt lại, nhìn màn biểu diễn của cô, sau đó mới thong thả lên tiếng: “Em có thể diễn giả hơn một chút.”

Lâm Vãn bật cười haha, dựa vào ghế nhìn anh trìu mến, một lúc lâu sau mới hỏi: “Anh tới đây sớm vì em à?”

“Ừ.”

“Sợ em mắc sai lầm sẽ buồn? Hay là tin là em sẽ không có vấn đề gì nên tới chúc mừng?”

Chu Diễn Xuyên nghĩ nghĩ, nói: “Coi như đúng hết mà cũng coi như không đúng.”

Anh im lặng nhìn cô, nói nhẹ nhàng: “Cuộc họp chiều nay bị hủy đột xuất, anh rảnh nửa ngày, lại rất muốn gặp em nên bay đến trước.”

Lông mi Lâm Vãn rung lên, mắt hiện vẻ vui mừng.

Cô nghe quán café đang phát một bản tình ca, giọng ca khỏe khoắn, ca từ lãng mạn. Nhưng lúc này, tâm trạng của cô lại có thể được miêu tả trọn vẹn chỉ trong vài ca từ.

Thừa dịp xung quanh không ai chú ý, Lâm Vãn nhanh chóng hôn lên môi anh một cái rồi cười nói: “Em thích anh thế này, nghĩ muốn gặp em thì cứ nói thẳng, muốn gặp thì đến gặp.”

“Cho nên em muốn hôn thì hôn?” Chu Diễn Xuyên cười khẽ.

Lâm Vãn cong cong môi, đúng lý hợp tình nói: “Chứ sao, mấy ngày không gặp cục cưng đã khác rồi, không cho tùy tiện hôn nữa hử?”

Có người dẫn con đi ngang qua, Chu Diễn Xuyên điều chỉnh tư thế nghiêm túc hơn. Anh để tay lên gối, như đang suy nghĩ gì đó, lát sau mới chậm rãi đáp: “Sao mà không cho chứ?”

Lâm Vãn hài lòng gật đầu, nghĩ dáng vẻ ngoan ngoãn dễ bắt nạt của anh làm người ta khó mà nhịn nổi. Nhưng mà ngay sau đó, đôi mắt đào hoa thâm tình của Chu Diễn Xuyên nhìn lại, ánh mắt như mang nhiệt độ nóng bỏng bên ngoài, hiện hữu lên đôi môi cô.

Lâm Vãn hít một hơi, rõ ràng không phải thực sự bị hôn mà cô lại giống như bị người khác dùng môi che lấp lại. Cô im lặng, hắng giọng, ngẩng mặt cho anh nhìn bao nhiêu thì nhìn. Ai ngờ Chu Diễn Xuyên còn chưa nói hết.

Khoảnh khắc tầm mắt hai người chạm nhau, anh nhìn thật sâu vào mắt cô, nói rất khẽ:

“Bé cưng thích là được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.