Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân

Chương 46: Chương 46




Vì những lời này của anh, Lâm Vãn cảm thấy những ngày cuối của chuyến đi này tới Yến Đô đầy ý nghĩa.

Trong hai ngày tiếp theo, cô không tới những địa điểm tham quan nào như ban đầu cô dự định mà dành toàn bộ thời gian cho Chu Diễn Xuyên, anh làm hướng dẫn viên, dẫn cô xem cuộc sống của anh trước đây.

Chiều chủ nhật, họ về trường tiểu học nơi Chu Diễn Xuyên từng học. Không khi xung quanh như được bỏ trong chảo chiên, nóng hầm hập, khô rang. Lâm Vãn không thích ứng nổi với thời tiết này, cô vào cửa hàng tiện lợi ven đường mua chai soda cam, nhờ nhân viên mở nắp chai thủy tinh ra, tu một hơi hết nửa chai.

Nhiệt độ ở Yến Đô ngày càng tăng, cô mặc đồ rất mát mẻ. Áo hở lưng, váy ngắn khoe đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn. Cả người như tỏa sáng thu hút ánh mắt người qua đường.

Chu Diễn Xuyên đứng bên cạnh, phân tích ý nghĩ của những ánh mắt đó dành cho cô bạn gái hồn nhiên của mình, mỗi khi thấy ánh mắt có ý xấu thì anh lạnh lùng nhìn thẳng vào người đó.

Lâm Vãn uống một hơi hết nửa chai, dạ dày lấp đầy hơi. Cô liếm môi, để chai thủy tinh lên ngăn ngoài tủ lạnh của cửa hàng, thấy phần tóc buộc của mình hơi lỏng nên tháo dây tóc ra buộc lại. Mấy ngón tay mảnh khảnh của cô luồn qua mái tóc đen, gập vài lần, xoay tóc quanh đầu ngón tay như làm phép, dần tạo thành một búi tóc đuôi ngựa rất đẹp.

Chu Diễn Xuyên cảm thấy khá ngạc nhiên. Anh không hiểu sao cô lại tháo buộc tóc ra, nhưng sau khi thấy cô buộc lại thì còn đẹp hơn trước. Nhưng mà khi cô giơ tay lên, lớp vải áo vốn đã ngắn lại bị giật lên thêm, lộ vòng eo nhỏ xíu tinh tế. Do dự tới lui một lát, cuối cùng anh không nhịn được giơ tay kéo vạt áo cô xuống.

Lâm Vãn ngây người rồi bật cười thành tiếng. Cô ngước mắt lên nhìn anh, cười hỏi: “Sáng nay ai nói là không ngại khi em mặc bộ này vậy ha?”

“Bây giờ anh cũng không thấy ngại.” Chu Diễn Xuyên trả lời.

Ở đây gần khu vực đông đúc, mùa hè xe cộ qua lại nườm nượp, anh rất ghét những ánh mắt đen tối nhìn Lâm Vãn, anh cầm chai nước, hất hàm ra hiệu cho cô đi vào hẻm.

Lâm Vãn nghi ngờ theo sau, hỏi: “Vậy sao anh phải kéo áo em?”

“Anh sợ em bị cảm lạnh.”

“…”

Thà anh nói sợ em bị cháy nắng nghe còn đáng tin hơn.

Chu Diễn Xuyên cũng biết Lâm Vãn không tin câu nói qua quýt của mình, sau khi nghĩ lại thì vẫn nói thật: “Có mấy chiếc xe chạy qua, tài xế nhìn em rồi huýt sáo.”

“Hả? Sao em không nghe.”

“Họ đóng cửa nhưng anh nhìn thấy.”

Chu Diễn Xuyên khó chịu cau mày, nếu không phải tên đó ngồi trong xe thì anh đã tới nói chuyện phải quấy rồi.

Lâm Vãn chớp mắt cười, thấy tính cách của anh hợp với cô. Sự khó chịu của anh là vì những người kia chứ không can thiệp vào việc tự do ăn mặc của bạn gái mình như một số người khác.

Đây đúng là người bạn trai “thần tiên” nha.

“Chút nữa chúng ta về Nam Giang,” cô đi vào con hẻm vắng vẻ bên cạnh Chu Diễn Xuyên, cố ý hỏi, “Anh có muốn ăn cơm với mẹ em không?”

Chu Diễn Xuyên dừng lại, bất ngờ nhìn cô: “Hôm nay à?”

“Không phải gặp mặt chính thức, chỉ ăn bữa cơm bình thường thôi.”

Lâm Vãn giải thích: “Lần trước khi anh điện thoại kêu em ra, mẹ không hài lòng lắm. Bà là một người quen được chiều chuộng nên đâm hư, nếu ai làm bà không vui thời gian dài thì sẽ biến thành tiểu nhân ngấm ngầm đâm chọt với em.”

Chu Diễn Xuyên yên lặng, không biết căng thẳng hay rầu rĩ xoắn xít.

Ý tưởng này không phải là ý nghĩ nhất thời. Đêm đầu tiên tới nhà anh, Lâm Vãn đã dự định kế hoạch này trong đầu. Chu Diễn Xuyên không có người thân, chỉ có hai bác của anh còn sống, cơ bản là không có người thân thì tốt hơn.

Ở lại nhà hai ngày, Lâm Vãn thấy anh rất có cảm tình với ngôi nhà này, nhiều năm rồi vẫn thuê người quét dọn vệ sinh, sửa chữa nhưng rất lâu vẫn không dám trở lại. Bây giờ cô đã biết lý do thì tự nhiên muốn an ủi anh về mặt tinh thần một chút.

“Đừng lo mẹ em là người khó ở chung.” Cô dẫm lên mặt gạch nói nhẹ nhàng, “Thực ra bà rất tốt và cởi mở. Anh thấy em không, nếu không có người mẹ như thế thì không thể nuôi thành một đứa con gái người gặp người yêu như em được.”

Chu Diễn Xuyên cười: “Tiện thể khen mình luôn vậy à?”

“Đáng để khoe mà. Nhưng mà thật tình thì em không muốn bà hiểu lầm anh, khi hiểu anh, bà sẽ đối xử rất tốt. Đừng trách em phiền phức, em chỉ mong có người lớn thương yêu anh.”

Vừa đi vừa trò chuyện ngắt quãng, cả hai đã quay về trước sân viện.

Chu Diễn Xuyên không vội mở cửa mà đứng dưới mái hiên, trầm lặng không nói một lát. Gió thổi cái nóng hanh hao thổi tràn vào tim anh. Một lúc sau, anh gật đầu: “Được.”

*

Sau khi xuống máy bay, thời tiết oi bức mà Lâm Vãn quen thuộc quay trở lại.

Bình thường mọi người đều than khổ với thời tiết này, bây giờ cô lại thấy đây là bầu không khí ấm áp quê hương thân thuộc. Khi bước ra ngoài, cô gọi điện cho Triệu Lị, báo bà là hai người mới xuống máy bay, sẽ tới nhà hàng đã chọn trước rất nhanh.

Chu Diễn Xuyên đẩy hành lý đi sau cô hai ba bước. Lúc này anh vẫn có cảm giác không thật, anh không biết mình đột ngột gặp mẹ cô thì sẽ thế nào.

Lâm Vãn cúp điện thoại, vẻ ngạc nhiên khi quay lại: “Họ đang đợi chúng ta ở bãi đậu xe đối diện cửa ra sân bay.”

“Họ?”

“À… có bạn trai của mẹ ở đó nữa.”

Chu Diễn Xuyên nhướng mày, cảm thấy tình hình phức tạp hơn anh nghĩ.

Đồng thời, bên bãi đỗ xe. Triệu Lị nhìn bạn trai không nói nên lời: “Giáo sư Trịnh à, anh ra vẻ người lớn chút đi, đừng căng thẳng như phải gặp phụ huynh vậy.”

“Em không hiểu đâu.” Lão Trịnh vuốt mái tóc hoa râm, soi mình trong kính chiếu hậu, “Lần trước ăn cơm tối với con bé có hơi không vui, lần này con bé dẫn bạn trai tới, anh mà biểu hiện không tốt lỡ con bé không đồng ý cho em kết hôn với anh thì sao.”

Triệu Lị nghĩ một hồi mới nhớ lão Trịnh nhắc chuyện cho mèo hoang ăn mấy tháng trước. Ai nói chỉ có phụ nữ mới tinh tế, đàn ông cũng không kém nếu cần thiết. Bà chống tay lên kính ô tô, vỗ trán: “Vãn Vãn đâu phải trẻ con hay ghim lỗi người khác, tính cách con bé cũng đâu có cực đoan.”

Ngày hôm đó, Triệu Lị mất một thời gian để nói về việc nuôi mèo hoang với lão Trịnh. Dù sao bà cũng đã nghe Lâm Vãn nói những việc đó nhiều lần, nhưng cũng phải một thời gian sau thì quan niệm của lão Trịnh mới thay đổi. Chỉ có điều bản tính ông ấy mềm lòng, thấy mèo con quen ở trường tới cọ chân xin ăn mà không cho, ông cứ cảm thấy như mình rất độc ác. Sau khi về nhà phải trằn trọc rất lâu mới ngủ được.

Triệu Lị nhìn về phía cửa ra sân bay, nói tiếp: “Hơn nữa, anh phải hiểu truyền thống gia đình em là tự do dân chủ. Em không can thiệp vào chuyện hẹn hò của con, mà con bé cũng vậy. Người bạn trai mà em lựa chọn là người tốt nhất, ai nói gì cũng vô dụng.”

Lão Trịnh nghe ý bảo vệ của bà, cảm động định vỗ ngực cam đoan gì đó, lại thấy Triệu Lị đột nhiên ngồi thẳng dậy, quay đầu ông qua lại vài lần nhìn, bĩu môi chê: “Tóc anh phải cắt lâu rồi mới đúng, cứ lề mề suốt, xấu quá…”

Lão Trịnh: “???”

Ai mới vừa giây trước nói “bạn trai tôi chọn là người tốt nhất” vậy?

Hai người tình nhân tuổi xế chiều sửa sang lại quần áo, Lâm Vãn đã ra khỏi sân bay, nhìn thấy xe lão Trịnh, chạy tới cửa xe vẫy vẫy tay.

Triệu Lị ấn nút mở cửa xe, khoác vẻ mặt người lớn trịnh trọng lên, gật đầu: “Đây là Tiểu Chu?”

“Chào bác gái.” Chu Diễn Xuyên hơi cúi người chào, nhìn thấy lão Trịnh bên ghế lái thì lại mỉm cười, “Chào bác.”

Lão Trịnh nở nụ cười đáp lại, cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa rồi Triệu Lị chê ông. Vẻ ngoài người thanh niên này rất xuất sắc, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt cũng không có cảm giác khó chịu, trông cậu ta rất sạch sẽ, tươm tất.

Quan trọng nhất là ngoại hình cậu ta và Lâm Vãn rất xứng đôi.

Sau khi lái xe tới nhà hàng, Lâm Vãn chính thức giới thiệu Chu Diễn Xuyên với hai người.

Triệu Lị vẫn băn khoăn về chuyện trước kia anh gọi con gái mình ra ngoài, thái độ của bà khá cao ngạo. Nhưng lão Trịnh dạy khoa Toán thì nghe nói Chu Diễn Xuyên là người viết chương trình giỏi thì lập tức bắt chuyện với anh.

Toán học và máy tính có mối quan hệ sâu xa lâu đời, Chu Diễn Xuyên không cố ý khoe khoang, luôn theo sát đề tài của lão Trịnh, cái nào không hiểu sẽ khiêm tốn hỏi ý kiến, cái nào ông không hiểu thì sẽ giải thích cho ông.

Lâm Vãn vừa ăn vừa quan sát không khí trên bàn, thầm kinh ngạc thấy Chu Diễn Xuyên có vẻ thực sự thoải mái, anh đang đối mặt với giáo sư khoa Toán của đại học Nam Giang, về mặt toán học dĩ nhiên kiến thức của anh kém xa ông, nhưng trò chuyện vẫn thản nhiên không có vẻ kiêu ngạo cũng chẳng tự ti rụt rè.

Mặc dù Triệu Lị không nói nhiều nhưng bà chăm chú lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người đàn ông. Nửa bữa ăn, bà đặt đũa xuống, hỏi: “Nghe nói cậu Chu đang tài trợ cho một dự án nghiên cứu ở trường chúng tôi?”

Chu Diễn Xuyên đáp khẽ: “Dạ phải, cháu làm việc với giáo sư Phan Tư Tĩnh, bác gái có nghe nói về nó ạ?”

“Đều ở cùng một trường, cũng có nghe chút thông tin.”

Triệu Lị nhấp một hớp trà thấm giọng, “Nhiều người không lạc quan mấy về dự án của giáo sư Phan. Hiện giờ xin xét duyệt tài trợ nghiên cứu khoa học rất khắt khe. Trong hai năm qua, bà ấy xin tài trợ mấy lần mà không được chấp thuận. Cậu nghĩ sao mà hợp tác với bà, không sợ tiền mất tật mang à?”

Lâm Vãn đang nhai miếng thịt gà trong miệng, cái này không phải là lỗ vốn điều chắc chắn sao. Nếu đây là dự án do công ty nào đó phát triển, có thể sử dụng “trồng lúa mì trên sao hỏa” làm quảng cáo để lừa đảo đầu tư. Dự án này lại được đặt trong trường học, Phan Tư Tĩnh chỉ tập trung nghiên cứu, lấy đâu ra thời gian mà đi đầu cơ?

Trong tiềm thức cô muốn giải thích thay cho Chu Diễn Xuyên, nhưng thấy hình như thứ mà Triệu Lị muốn nghe có lẽ không phải là những câu trả lời thông thường về tương lai nhân loại nọ kia.

Chu Diễn Xuyên suy nghĩ một chút, cười thoải mái: “Dạ, tuy là bên chỗ giáo sư Phan lỗ nhưng cháu có thể kiếm lại ở lĩnh vực khác bù vào.”

Triệu Lị gật đầu thản nhiên, sau đó bảo Lâm Vãn đi toilet cùng bà. Đi vệ sinh lúc này tương đương với ý “Mẹ có chuyện muốn nói riêng với con.”

Lâm Vãn tê da đầu đứng dậy, nghĩ cách bảo vệ Chu Diễn Xuyên. Nào ngờ vừa vào nhà vệ sinh, Triệu Lị đã hỏi: “Nghe cậu ta nói thì có vẻ định làm dự án lâu dài sao?”

“Dạ, kế hoạch của anh ấy là vậy.”

Triệu Lị vỗ ngực thở phào: “Tốt rồi. Con không biết đâu, mấy hôm trước giáo sư Phan tìm mẹ nói dự án khác của phòng thí nghiệm họ đã lâu rồi không có kết quả, công ty đầu tư dự định rút vốn. Bà ấy rất lo, cũng lo cậu Chu cũng bị ảnh hưởng nếu tin tức loan ra.”

“…Hóa ra cả buổi trời là mẹ chỉ lo giúp giáo sư Phan tìm hiểu thông tin.” Lâm Vãn bất lực lắc đầu, “Hèn gì con nói hôm nay mẹ là lạ sao đó, nhưng mà mẹ thấy anh ấy sao?”

Triệu Lị mở cửa toilet: “Mẹ cho con một đề nghị.”

“Dạ?”

“Nếu đã nắm được thì giữ cho chặt, đừng thả ra. Ánh mắt nhìn người của mẹ tốt lắm đấy, con nhìn cậu ấy nói chuyện với lão Trịnh thì biết, chắc chắn không phải là người không có đầu óc, lại biết kiếm tiền, sẵn sàng hỗ trợ các dự án nghiên cứu khoa học, thanh niên ưu tú như thế bây giờ hiếm lắm.”

Lâm Vãn gật đầu đồng tình, thấy lòng ngọt lịm. Mặc dù Triệu Lị khen Chu Diễn Xuyên nhưng cũng là gián tiếp khen cô chọn bạn trai rất đúng mà.

Đứng trước bồn rửa mặt, Triệu Lị bóp bong bóng xà phòng rửa tay: “Dĩ nhiên điều quan trọng nhất là đẹp trai. Mẹ hiểu sao lần trước con vội vàng chạy ra ngoài gặp cậu ấy mà bỏ cơm luôn.”

Bà quay lại giọng nghiêm túc “Nếu đổi lại lão Trịnh đẹp trai như vậy, mẹ cũng không muốn ở nhà ăn cơm với con.”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.