Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân

Chương 53: Chương 53




Chu Diễn Xuyên nhìn cô vài giây rồi hỏi lại: “Vậy em thèm muốn anh bao lâu rồi?”

Anh dè dặt hơn không nói “sắc đẹp của anh” như Lâm Vãn.

Lâm Vãn bị anh hỏi, cơn buồn ngủ bay biến đi hơn nửa, cô dụi mắt, sửa thế ngồi lại: “Lâu rồi, từ lúc ở Ngọc Đường xuân, em thấy anh đẹp trai đã muốn xin cách liên lạc rồi.”

Chu Diễn Xuyên ngạc nhiên. Anh nhớ Lâm Vãn khen áo sơ mi anh đẹp nhưng lại không hề biết tâm tư của cô trong giọng điệu bình thản vậy.

“Lúc đó ấn tượng của anh về em là gì?” cô hỏi lại.

Chu Diễn Xuyên: “Một cô gái đẹp khó hiểu.”

“Rồi gì nữa?”

“Không có gì nữa.”

Lâm Vãn cười, cô biết anh không nói dối. Với tính cách Chu Diễn Xuyên, đó đúng là sự thật. Nhìn nhận cô xinh nhưng cô không đủ để gây ấn tượng với anh.

“Vậy là anh hoàn toàn không ham muốn sắc đẹp của em sao?” Cô vẫn muốn trêu anh nên ôm ngực ra vẻ tan nát trái tim.

Chu Diễn Xuyên cười nhìn cô diễn trò, Lâm Vãn thấy diễn một mình cũng chán, khi cô vừa định không thèm diễn nữa thì đột nhiên anh cúi người hôn lên môi cô, nói nhỏ: “Nhưng bây giờ anh muốn cả người em, được không?”

Lâm Vãn vùi người trong ghế, cười sáng lạn rực rỡ như mùa xuân.

Cô thích nghe những lời yêu thương thật thà của Chu Diễn Xuyên, cô cũng thích cảm giác được anh hôn, dường như cô không cần phát ra tín hiệu nào, cả hai ngầm hiểu đối phương đang mong muốn được quấn quýt môi nhau.

Khi Lâm Vãn xuống xe, Chu Diễn Xuyên đưa một túi giấy cho cô. Bên trong có mấy áo thun của Tinh Sang, đen trắng đều có, kích cỡ của cả nam lẫn nữ. Đây là mới lấy từ công ty về trong hôm nay.

“Hả? Không phải ở nhà mới có áo mới sao?” Cô lấy làm lạ hỏi.

Chu Diễn Xuyên xuống xe đi vòng qua ghế lái, mở cửa liếc cô: “Áo nam lớn quá, em mặc ra ngoài không được đâu.”

Ai nói em muốn mặc ra đường?

Lâm Vãn tự lẩm bẩm, sau đó mới phản ứng lại: “Cục cưng à, muốn mặc đồ đôi lúc đi hẹn hò với em hả?”

“Có thể.” Chu Diễn Xuyên lên xe, thản nhiên đáp: “Em không muốn?”

Lâm Vãn chớp chớp mắt, dùng ánh mắt thay câu trả lời.

Về tới nhà, bạn cùng nhà đều đã vào phòng nghỉ ngơi, biệt thự yên tĩnh.

Lâm Vãn vào nhà tắm, tắm xong quấn khăn bước ra, mở túi giấy mà ban nãy anh đưa.

Những chiếc áo thun của Tinh Sang được thiết kế tạo cảm giác khỏe khoắn năng động, không có kiểu ngơ ngơ như mấy áo thun đồng phục khác. Nếu không nói thì người ngoài chắc sẽ nghĩ đó là áo của thương hiệu thời trang nào đó.

Cô cởi khăn tắm, đứng trước gương soi toàn thân, mặc một chiếc áo thun đen của nam. Kích thước áo đúng là lớn, cô mặc hơi thùng thình, dáng người đẹp đẽ bị che giấu mất, nhưng đường viền cổ áo để lộ xương quai xanh thanh mảnh, lộ một phần da trắng nõn ở ngực. Gấu áo kéo dài tới giữa đùi, xuống chút nữa là đầu gối, mắt cá chân mảnh mai, có vẻ tăng thêm phần gợi cảm ngây thơ.

Lâm Vãn sấy tóc, còn cố ý làm cho hơi rối lên, soi gương chụp tự sướng một tấm bằng điện thoại. Khi gửi bức ảnh cho Chu Diễn Xuyên, cô còn kèm theo dòng chữ: “Nhìn giống em mới tắm xong mặc đồ của anh không?”

Chu Diễn Xuyên mới tập thể dục xong thì nhận được tin nhắn.

Lịch làm việc của anh không cố định, nhưng anh vẫn giữ những thói quen cố định. Trừ khi làm về mệt tới không mở mắt ra được thì thôi, còn không thì tối nào về nhà anh cũng xuống hầm chạy bộ trên máy một lát.

Hơi thở còn chưa kịp điều hòa lại thì lại rối loạn thêm.

Cho dù là bức ảnh hay tin nhắn mà Lâm Vãn gửi tới đều tạo sự kích thích cực kỳ mạnh với anh.

Chu Diễn Xuyên ném cái áo thun ướt đẫm mồ hôi vào máy giặt, dựa vào bồn rửa mặt, cổ họng vô thức cuộn lên xuống mấy lần. Mồ hôi sau khi tập thể dục lăn dài trên cơ thể của anh, trượt dài từ ngực xuống phần bụng dưới nhấp nhô, cuối cùng biến mất theo hai đường nhân ngủ lõm sâu. (Đường nhân ngư: chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V)

Cơ thể anh nóng hừng hực.

Chu Diễn Xuyên nghiến chặt quai hàm, lát sau mới hỏi cô: “Em cố ý?”

Sau khi Lâm Vãn bật tin nhắn thoại lên, tai cô như bị điện giật, giọng nói trầm thấp của anh làm cô ngẩn ngơ. Cô đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa, cơn buồn ngủ nửa tiếng trước đó bay đâu mất, cô trở nên tỉnh hẳn, nhẹ nhàng hỏi với giọng kéo dài: “Cố ý đó. Anh bị quyến rũ rồi phải không?”

Chu Diễn Xuyên không đáp lời cô.

Lâm Vãn lại hỏi: “Cục cưng, anh đang làm gì vậy?”

Vẫn không có trả lời.

Nghĩ tới chuyện có thể đang xảy ra bên kia, tai cô không khỏi đỏ lên, nhưng khi bấm nút ghi tin nhắn thoại, giọng cô đầy dụ dỗ: “Gọi video không? Để em nhìn xem.”

*

Sáng hôm sau, Lâm Vãn suýt nữa thì bị muộn.

Sau khi trò chuyện video với Chu Diễn Xuyên, đã rất khuya mà cô vẫn lăn lộn trên giường không thể ngủ được. Hình ảnh với âm thanh từ màn hình di động như khắc sâu vào đầu, chỉ cần nhắm mắt lại là cô có thể nhớ được dáng vẻ anh lúc động tình.

Lông mày hơi cau lại, tiếng hít thở bị kiềm nén.

Đây là lần đầu tiên Lâm Vãn gọi điện thoại video với bạn trai trong tình huống đó.

Hồi còn học đại học, bạn trai cô cũng đưa ra yêu cầu như vậy, cô từ chối không cần suy nghĩ, cô cảm thấy hai người không ở cạnh nhau, cô ở đầu này vô vị nhìn cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Mãi tới khi cảnh tượng buổi đêm khuya đó hiện lên trước mắt cô, Lâm Vãn mới nhận ra Chu Diễn Xuyên gợi cảm tới mức nào.

Không cần nói gì, chỉ cần thỉnh thoảng anh ngước đôi mắt hoa đào nhìn cô nồng nàn cũng đủ khiến cô rung động tâm hồn, chìm đắm vào trong đó.

Vội vàng tới cơ quan, Lâm Vãn vẫn chưa định thần lại, bước vào thang máy đứng yên một góc, đến khi thang máy đóng cửa vẫn ngẩn người không bấm nút.

Tống Viện đi mua đồ ăn sáng quay lại, cô bị Lâm Vãn làm sửng sốt. Cô ấn nút thang máy, bối rối hỏi: “Sao cậu ngẩn ngơ vậy, đêm qua ngủ không đủ giấc hả?”

“Hả? Ờ… ờ.”

“Đang nghĩ gì vậy?” Tống Viện tưởng cô bị áp lực công việc quá lớn nên nghĩ cách an ủi cô.

Không ngờ Lâm Vãn thở dài, đáp: “Mình đang nghĩ tới một bài thơ.”

“Bài thơ gì?”

Lâm Vãn quay đầu lại nhìn cô, nghiêm túc nói:

“Đêm xuân ngắn ngủi, trời nhanh sáng

Từ đấy vua ra chậm buổi chầu.” (Trích trong Trường hận ca – Bạch Cư Dị)

Tống Viện: “????”

Khi cửa thang máy mở ra lần nữa, cuối cùng Lâm Vãn cũng có thể đè nén sự mê trai của mình xuống.

Yêu thì yêu, công việc thì vẫn phải làm tốt. Dù sao thì Ái phi chăm chỉ làm việc như vậy, cô cũng không thể làm hôn quân được.

Bản thông cáo báo chí được viết đêm qua liên tiếp được các phương tiện truyền thông đăng tải, sự hợp tác giữa Chim hót khe và Tinh Sang là sự hợp tác mang tính thử nghiệm. Khi thông tin phổ biến ra ngoài, không chỉ thu hút sự chú ý của những người bảo vệ động vật mà còn một số đơn vị truyền thông về công nghệ tuy không mời nhưng cũng bày tỏ sự quan tâm của họ.

Lâm Vãn và Từ Khang đã thảo luận danh sách khách mời, sau khi được Thư Phỉ đồng ý, họ gửi danh sách và thông tin liên lạc cho các đồng nghiệp phụ trách quan hệ đối ngoại, đồng thời yêu cầu họ xác nhận các khách mời có tham gia họp báo hay không càng sớm càng tốt.

Buổi chiều, cô nhận được điện thoại từ bên xưởng in cho biết các sổ tay phổ cập khoa học đã được in xong, vì vậy nhân cơ hội tranh thủ xác nhận thảo luận với bên xưởng về thiết kế đồ họa của Chim hót khe thực hiện trong buổi họp báo.

Trong thời gian này, đồng nghiệp liên tục hỏi cô cách giải quyết công việc hàng ngày, cô bận tới mức không nhận ra ly café rót từ sáng đã nguội lạnh.

Trong một tuần tiếp theo, trạng thái bận rộn đầy phong phú này luôn kéo dài, Lâm Vãn xử lý công việc ngày càng thuận buồm xuôi gió.

Một chiều nọ, cuối cùng cô cũng có khoảng thời gian thư thả ngồi dưới tán cây trên sân thương gửi tin nhắn cho Chu Diễn Xuyên: [Mình ở gần vậy sao em cảm giác năm trăm năm rồi không gặp anh, có muốn đi ăn tối cùng nhau không? Em có khoảng một giờ rảnh.]

Chu Diễn Xuyên chưa trả lời thì tiếng bước chân vội vã phía sau đã làm cô chú ý.

Tiếng bước chân quá vội vàng, nếu không phải diện tích sân thượng có giới hạn thì cô còn nghĩ là người đó muốn chạy nước rút 100 mét.

Lâm Vãn quay lại, nhìn thấy Từ Khang đi về phía cô với vẻ mặt u ám.

“Có chuyện lớn rồi.” Từ Khang ném ra một câu, sau đó nhìn quanh thấy mấy đồng nghiệp đang hút thuốc quanh sân thượng nên hạ giọng nói: “Qua đây với tôi.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của anh ta, Lâm Vãn không do dự mà đi theo ngay.

Trong phòng họp có người, Từ Khang cùng cô đến cầu thang thoát hiểm, vừa đóng cửa lại anh ta nói ngay: “Một người bạn của tôi vừa báo tin. Lâm Vãn, chúng ta phải ngừng hợp tác với Tinh Sang ngay lập tức.”

Lâm Vãn sửng sốt nhìn anh ta: “Tại sao?”

“Đức Sâm muốn kiện Chu Diễn Xuyên, họ đã bắt đầu tung tin tới các mạng xã hội, họ sẽ gửi cho anh ta ngay khi thư luật sư được soạn thảo xong.”

Lâm Vãn giật mình, trong lòng bốc lên ngọn lửa giận dữ không nguyên cớ. Cô khoanh tay lại, dùng lời lẽ chẳng thèm lịch sự nữa: “Đức Sâm còn dám kiện anh ấy? Đúng là không biết xấu hổ!”

“Cô hãy nghe tôi nói trước đã!”

Từ Khang cũng thấp giọng rống lên, lo lắng: “Chu Diễn Xuyên đã ký một thỏa thuận không cạnh tranh khi rời khỏi Đức Sâm. Đó là lý do mà anh ta không thể tham gia vào bất kỳ công việc nào liên quan tới máy bay không người lái trong vòng 2 năm, nhưng chưa đầy một năm sau sau khi chấm dứt thời hạn 2 năm kia thì chiếc máy bay không người lái của Tinh Sang ra đời.”

“Có vấn đề gì? Anh ấy thành lập công ty ngay khi thỏa thuận kết thúc.”

“Đương nhiên là có. Cô có biết cần bao lâu để phát triển thuật toán điều khiển không? Ít nhất một hai năm! Dù Chu Diễn Xuyên có giỏi tới mức nào thì cũng không thể bắt đầu từ con số không chỉ trong vài tháng, thuận lợi cho ra đời máy bay không người lái. Anh ta vi phạm thỏa thuận không cạnh tranh!”

Giọng nói Từ Khang vang vọng trong cầu thang khiến tai Lâm Vãn ù ù. Cô như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu, cảm giác tay chân lạnh buốt khiến suy nghĩ cũng trở nên mụ mị.

Sau khi im lặng vài giây, cô khẳng định: “Có thể có những khả năng khác.”

“Đúng, Đức Sâm cũng đã nghĩ tới.”

Từ Khang liếc nhìn cô với vẻ mặt phức tạp: “Đó là Chu Diễn Xuyên đã sao chép mã của Đức Sâm trước khi nghỉ việc, hai năm sau chuyển cho Tinh Sang và đưa vào thị trường. Cô có muốn nghĩ tới khả năng này không? Nếu anh ta thực sự làm như thế thì con đường tương lai trước mắt của anh ta chỉ có một, là thân bại danh liệt.”

Lâm Vãn vô thức lắc đầu, không phải không muốn nghĩ mà là không hề tin như thế dù chỉ một chút.

Cô hiểu Chu Diễn Xuyên.

Luôn có vẻ kiêu ngạo bên trong vẻ ngoài lạnh lùng của người đàn ông đó.

Ngay cả khi thuật toán điều khiển của Đức Sâm do anh thực hiện, nó đã thuộc về Đức Sâm theo quy định của ngành, anh sẽ coi thường ý nghĩ làm lại nó một lần nữa.

“Chờ một lát,” Lâm Vãn siết điện thoại trong tay, “Tôi gọi điện thoại hỏi anh ấy.”

Từ Khang lo tới mức muốn giật điện thoại của cô, anh ta thở dài, giọng nghiêm túc hơn: “Quan trọng bây giờ không phải là Chu Diễn Xuyên hay Tinh sang sẽ làm gì, mà là Chim hót khe thoát khỏi mớ lộn xộn này thế nào. Ngân sách của Quỹ vốn là vấn đề công ích, những chuyện liên quan tới tiền bạc rất khó giải thích. Khi sự việc này truyền ra ngoài, mọi người sẽ nghĩ chúng ta cũng giống như những người không có đạo đức này…”

Anh ta chưa kịp nói xong, Lâm Vãn đột ngột ngẩng phắt lên, trừng mắt nhìn anh ta.

Từ Khang bị sự tức giận trong mắt cô làm giật mình, theo bản năng lui lại nửa bước.

Anh ta nuốt nước bọt, suy nghĩ cẩn thận rồi nói chậm rãi: “Ừm, chúng ta biết anh ấy là bạn trai của cô. Cô muốn bao che khuyết điểm cũng không sao. Nhưng phải lý trí, đừng kéo mọi thứ cùng xuống nước lúc này. Anh ta không có Tinh Sang thì vẫn còn một núi tiền nuôi cô, nếu những người bình thường như chúng tôi mà mất việc thì chỉ còn nước hít gió Tây Bắc mà sống.”

Lâm Vãn hít sâu một hơi, sự kinh ngạc khi nghe được tin tức dần được thay thế bằng sự vững vàng. Vừa rồi cô hơi bốc đồng, nhất là khi nghe Từ Khang nói Chu Diễn Xuyên “làm bậy”, suýt tí nữa cô đã cãi nhau ngay tại chỗ.

Không có lý do gì khác, chỉ là cô không thể chịu nổi từ ngữ như thế lại được áp lên người Chu Diễn Xuyên. Ngay cả khi anh không bận tâm tới việc người khác đánh giá mình như thế nào, Lâm Vãn cũng không cho phép điều đó diễn ra.

Sau một hồi im lặng, Lâm Vãn ấn ấn huyệt thái dương: “Tôi đề nghị Chim hót khe tiếp tục hợp tác với Tinh Sang. Chúng ta đã đầu tư rất nhiều thời gian, chi phí vốn trong giai đoạn đầu. Buổi họp báo sắp diễn ra, nếu sự hợp tác bị gián đoạn ngay lúc này thì dự án tuần tra sẽ trở thành một mớ hỗn độn.”

“Cô có biết ngừng lại kịp thời là để ngăn chặn tổn thất không!”

Từ Khang hoàn toàn nổi giận, không nghe Lâm Vãn giải thích, mở cửa cầu thang thoát hiểm, đưa ra kết luận: “Quyết định của cô không có ý nghĩa, tôi sẽ bay tới Yến Đô ngay bây giờ, bàn bạc với giám đốc Thư.”

Lâm Vãn do dự định nói rồi ngừng, cuối cùng im lặng để anh ta rời đi.

Mãi tới khi cầu thang không còn tiếng động, cô mới cúi đầu, tự sắp xếp suy nghĩ lại.

Bất kể Chu Diễn Xuyên có tội hay không, lần này Đức Sâm đã dự định uy hiếp anh. Cô sẽ không ngu ngốc hỏi: “Tại sao bây giờ họ mới gửi đơn tố cáo?”

Lý do quá đơn giản, chỉ cần tinh ý một chút là hiểu. Bởi vì Đức Sâm đợi, đối phó với một công ty nhỏ mới thành lập quá dễ dàng, nhưng vậy thì không có ý nghĩa. Điều họ muốn chính là đợi Tinh Sang phát triển, lớn mạnh, để dù là thông tin hay sự bồi thường sau khi thắng kiện họ đều đạt được kết quả mỹ mãn hơn.

Lâm Vãn nghĩ tới việc Diệp Kính An nói chuyện với nụ cười với anh khi ở Yến Đô, nghĩ tới quá khứ của anh với Đức Sâm mà Chu Diễn Xuyên từng kể với cô, mắt cô chợt cay cay.

Người thiếu niên có tinh thần phấn chấn từng lãng phí hai năm cho việc này vẫn chưa đủ sao?

Điện thoại cô nhận được tin nhắn mới.

Chu Diễn Xuyên: [Tối nay anh có việc phải làm, hôm khác được không em?]

Trực giác phụ nữ cực kỳ chính xác, Lâm Vãn hỏi anh: [Có liên quan tới Đức Sâm?]

Chu Diễn Xuyên gọi điện thoại, giọng nói quen thuộc có vẻ trầm thấp hơn bên ngoài nhưng giọng điệu anh vẫn như thường ngày: “Tin tức nhanh nhạy vậy à, không sao đâu.”

Lâm Vãn khịt mũi, “Anh còn có tâm trạng mà đùa à, lần này Đức Sâm chính là muốn giết anh đó.”

“Không chết đâu, cũng đâu có đổ máu.” Chu Diễn Xuyên nhẹ nhàng dỗ dành cô, “Nhưng mà em, giọng nghe lạ quá, em khóc à?”

“Không, đâu có gì mà phải khóc.”

Lâm Vãn hắng giọng, cũng không mặt mũi nào thừa nhận mình kỳ cục là tự nhiên cay mắt muốn khóc, chỉ nhìn bậc thang xám xịt trước mặt, hỏi: “Xử lý rất khó khăn ạ?”

Chu Diễn Xuyên im lặng rồi thừa nhận: “Đúng là có một chút. Bọn họ gần đây đang bàn bạc về một hạng mục tuần tra hoang mạc, bên kia chưa có quyết định mà muốn xem sự hợp tác giữa bên anh với Chim hót khe thế nào, nếu như Tinh Sang làm tốt thì sẽ ưu tiên chọn bên anh.”

Thì ra vậy, Lâm Vãn nghĩ, hóa ra là còn vì sự cạnh tranh này.

“Đức Sâm có danh tiếng nên đúng là khó đối phó.” Chu Diễn Xuyên tiếp, “Cho nên sắp tới anh có thể sẽ rất bận, không có thời gian đi ăn với em, em đừng buồn nhé.”

Dù biết anh không thấy nhưng Lâm Vãn vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Ngay lúc này, cô có một cảm giác kỳ diệu, tựa như Chu Diễn Xuyên mặc áo giáp, cưỡi chiến mã, anh cần phải ra trận đánh một trận với quân địch. Mà việc cô muốn làm không phải là khóc sướt mướt hỏi anh nên làm gì, mà là ở lại chỗ của mình, an ổn làm tốt việc mình nên làm.

Đã tin tưởng anh, những lời thừa thãi không cần nói.

Trước khi kết thúc cuộc gọi, cô chỉ nói thêm một câu: “Chỉ có điều nếu như anh khó chịu, thì nhớ đến tìm em.”

“Được. Em cũng vậy.”

Cúp điện thoại, Lâm Vãn nhét điện thoại vào túi, quay người, đuôi tóc buộc đuôi ngựa vẽ một đường cong trên không trung, nhẹ nhàng đẩy bật cảm giác nặng nề.

Tầm 8 giờ tối, Yến Đô mây mù mịt, không khí nặng trĩu, một trận mưa to có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào.

Thư Phỉ đã có thể xuống giường, cô đứng trên vườn hoa trên tầng lầu sân thượng, dựa vào cột điện, một tay cầm điếu thuốc. Khói thuốc lượn lờ bay lên làm gương mặt lo lắng của Từ Khang mờ đi.

Từ Khang vừa thầm nghĩ Thư Phỉ đã nằm viện mà còn hút thuốc, cũng vừa nghĩ người phụ nữ này đúng là rất đặc biệt, dáng vẻ mặt mũi cô ấy không thật sự đặc biệt hơn người, nhưng từng cử chỉ đều khiến người khác chú ý, mặc bộ quần áo bệnh nhân đứng tựa người không ngay ngắn thế kia mà vẫn không hề thấy yếu thế.

Rất lâu sau, Thư Phỉ phủi khói bụi, hỏi: “Ý của anh là, nhanh chóng chấm dứt hợp tác với Tinh Sang?”

“Việc này mà lan truyền ra là một vụ bê bối trong giới khoa học kỹ thuật. Chúng ta chỉ mới vừa hợp tác, nên quyết đoán thì phải quyết đoán, phòng ngừa chuyện sau mấy năm hợp tác thì lại bị chuyện này ảnh hưởng danh dự.”

Thư Phỉ nhíu mày: “Đức Sâm đã muốn ồn ào thì chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, sự việc nhất định sẽ gây ra sự ầm ĩ lớn. Nếu lỡ cuối cùng làm sáng tỏ Chu Diễn Xuyên không có bất kỳ khuyết điểm gì, chúng ta lại cắt đứt hợp tác ngay từ sớm thì chẳng phải lại bỏ lỡ một lần được hưởng tiếng vang lớn sao?”

Từ Khang lau mồ hôi trán, lộ ra vẻ nghiêm trọng: “Trước mắt xem ra tỉ lệ thắng kiện của Đức Sâm rất lớn, cá nhân tôi cho rằng điều mà hạng mục công ích theo đuổi không phải là danh tiếng, mà là tận tâm, nỗ lực truyền đi những quan niệm tích cực cho xã hội, tuyệt đối không thể để những bê bối trong kinh doanh như thế này làm ảnh hưởng.”

Thư Phỉ suy nghĩ một lát, nói: “Có thể đáp ứng được điều kiện để hợp tác với chúng ta thì có mấy công ty làm được, nếu không hợp tác với Tinh Sang, anh thấy ai phù hợp, Đức Sâm à?”

“Đức Sâm không được.” Từ Khang lắc đầu nói, “Chấm dứt hợp tác thì chuyện bình thường, nhưng nếu chọn Đức Sâm thì không thể nhìn mặt Tinh Sang được.”

“Có vẻ làm người không được đàng hoàng cho lắm nhỉ?” Thư Phỉ nở nụ cười, nhìn thấu nội tâm anh ta.

Từ Khang lúng túng gật đầu: “Nhưng có thể liên hệ những công ty máy bay không người lái khác, trên máy bay tôi đã nghĩ kỹ nên đàm phán với họ thế nào, nhưng…”

Thư Phỉ biểu hiện rất thoải mái: “Được, cho anh một tuần, anh đại diện tôi đi đàm phán.”

Một tuần sau đó, tâm trạng Lâm Vãn phập phồng lên xuống.

Văn bản luật sư của Đức Sâm còn chưa gửi thì đã đẩy tiếng gió tạo dư luận bên ngoài. Nào là chỉ trích Chu Diễn Xuyên làm trái quy định, trong lúc còn trong thời gian cấm cạnh tranh thì đã nghiên cứu thuật toán điều khiển máy bay không người lái cho Tinh Sang, còn tìm tới những người có tiếng nói mà mờ ám nói Chu Diễn Xuyên lấy trộm nghiên cứu của Đức Sâm về sử dụng.

Ban đầu chỉ lưu truyền trong giới khoa học kỹ thuật, không hiểu sao lại dấy lên cuộc tranh luận trên mạng, giống như trong vòng một đêm, chỉ cần là người biết qua về máy bay không người lái là đều có thể bình luận vài câu.

“Tất cả là do nhận tiền Đức Sâm!”

Tối thứ bảy, Lâm Vãn khó khăn lắm mới có thời gian hẹn Chung Giai Ninh ra ngoài ăn tối.

Chung Triển đi theo tới nghe tới chuyện đó thì tức giận đập bàn.

Lâm Vãn giật mình làm rơi đũa, hỏi: “Không phải em thích Đức Sâm lắm sao?”

“Em thích Đức Sâm là vì Chu Diễn Xuyên.” Chung Triển đẩy kính lên, mắt lóe lên vẻ sùng bái, “Bọn họ lấy phương thức này chèn ép anh ấy, em coi thường Đức Sâm.”

Chung Giai Ninh nhả miếng xương gà ra, hết sức khó hiểu: “Vậy em là người thích máy bay không người lái, em có ý kiến gì với chuyện này không?”

Chung Triển nói: “Fan hâm mộ Đức Sâm nhiều, mà antifan cũng nhiều, dù gì cũng chỉ cãi nhau trên mạng. Lý trí kiểu như em thì sẽ là yên lặng chờ kết quả.”

“Còn cãi nhau trên mạng?” Chung Giai Ninh nâng cao giọng, “Mấy người là mấy cô nhóc theo đuổi thần tượng hả?”

Chung Triển ho khan, không thèm để ý chị họ mỉa mai, quay lại nhìn Lâm Vãn: “Chị Lâm Vãn, thần tượng của em không sao chứ?”

“Chắc không có gì, chị không có liên lạc với anh ấy.”

Hai ngày nay Lâm Vãn bận quá nhiều việc, Từ Khang chạy tới Yến Đô không về, làm cô bận tới nỗi mỗi ngày xong việc đều đã tối khuya, thực sự không muốn vì chút nỗi nhớ nhung nhỏ xíu của mình mà đi quấy rầy Chu Diễn Xuyên.

Chung Triển nghe vậy thì kinh ngạc há hốc miệng: “Ùi, mấy người ra đời làm việc đều hẹn hò thoải mái thế hả? Em cứ tưởng những lúc thế này chị sẽ luôn ở cùng anh ấy, ôm nhau nói ‘Dù cho toàn thế giới này không tin anh, em cũng vĩnh viễn đứng bên cạnh anh’”.

Lâm Vãn bị tên trai thẳng này làm mắc ói. Cô lấy khay bánh bao mới mang tới để trước mặt Chung Triển: “Ăn đi, chặn họng em lại.”

Chung Triển nghe ngóng tình hình thần tượng chưa thỏa mãn, chỉ có thể hóa tức giận làm thành ham muốn ăn ăn ăn.

Chung Giai Ninh vừa ăn vừa nghe hai người nói chuyện, lúc này đã lưng lửng bụng nên để đũa xuống: “Nói lại chuyện đó, mày thật sự định chưa giải quyết xong việc thì không gặp anh ấy hả?”

“Tụi tao không có quy định kỳ quái đó.” Lâm Vãn nhẹ nhàng giải thích, “Nhưng mà nói vầy với mày đi, tao muốn duy trì hợp tác giữa hai bên nhưng Từ Khang thì không, ý kiến của mọi người cũng không thống nhất, vì vậy hai ngày nay có rất nhiều chuyện không thuận lợi.”

Chung Giai Ninh: “Lòng người không yên thì việc khó làm mà.”

“Đúng đó, nhưng mà càng khó làm thì tao càng muốn làm cho tốt.”

Lâm Vãn nhấp hớp trà, “Bây giờ tao cũng chẳng quan tâm Phó giám đốc gì, ta chỉ không muốn anh ấy bị mọi người nhân lúc dậu đổ bìm leo, cho nên buổi họp báo cho dù thế nào tao cũng muốn làm cho nở mày nở mặt, ít nhất cũng dỗ anh ấy vui hơn một chút.”

Chung Giai Ninh: “Họp báo thôi mà, đừng nói là mày định coi như hôn lễ mà làm nha.”

“…”

Lâm Vãn nghẹn lời, không biết phản bác thế nào.

“Nhưng mà công việc quan trọng, yêu đương cũng quan trọng à.” Chung Giai Ninh bật cười, “Mày cả buổi tối đều nói tới anh ấy, đã nhớ như vậy thì cứ hẹn ra gặp đi.”

Lâm Vãn bị bạn thân nói đúng tim đen, che mặt thốt lên: “Đúng là tao muốn gặp ảnh, nhưng mà trước đó tao đã ra vẻ hiểu chuyện như vậy rồi, giờ lấy lý do gì để tự vả mặt mình giờ?”

“Hay là tao giúp mày nhắn cho anh ấy, nói mày ra ngoài gặp bạn uống say quá, cần anh ấy tới đón.”

Lâm Vãn do dự: “Nếu anh ấy thật sự không đi được thì coi như xong.”

“Yên tâm, tao biết làm sao mà.”

Chung Giai Ninh nhắn tin xong, chờ mấy phút, điện thoại “ting” một tiếng, thu hút ánh mắt ba người.

“Anh ấy nói thế nào?” Lâm Vãn hỏi.

Chung Giai Ninh ấn mở xem, sững người, cả buổi sau mới lúng búng: “Anh ấy nói ‘Không có tôi ở đó, cô ấy không dám uống say đâu, kêu cô ấy nói thật’”

Chưa dứt lời, Lâm Vãn đã bị ánh mắt hai bên chiếu thẳng vào. Trong mắt hai chị em họ Chung hiện lên ý “Thì ra cậu bị bạn trai quản chặt như thế.”

Lâm Vãn mím môi, dứt khoát giật điện thoại lại, tự nhắn cho anh: [Nói thật thì là em nhớ anh chịu không nổi, được chưa?]

Tin nhắn mới đến rất nhanh.

[Em ở đâu? Anh đến đấy.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.