Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân

Chương 55: Chương 55




Người tự ý xông vào đó không phải là phóng viên được mời tối nay mà là một blogger chuyên về công nghệ.

Anh ta chịu sự chi phối của ai đến đây thì không cần nói cũng biết.

Gần đây do sự vung tiền của Đức Sâm nên giới khoa học công nghệ bàn luận về Tinh Sang và Chu Diễn Xuyên cực kỳ nhiều. Người này thấy có nhiều người theo dõi buổi họp báo nên bắt đầu livestream buổi họp báo bằng điện thoại của mình. Thấy số lượng người theo dõi tăng lên nhanh chóng, anh ta mừng thầm nhưng sau khi nghe câu trả lời của Chu Diễn Xuyên thì sững sờ một lúc, thậm chí còn quên nói những câu đã chuẩn bị sẵn.

Kịch bản không phải viết thế này?

Khi bị bảo vệ kéo khỏi hội trường, anh ta vẫn cầm gậy tự sướng giơ lên tỏ vẻ không hiểu ra sao. Livestream chưa tắt, comment nổ đầy màn hình—

[Có phải tôi chưa tỉnh ngủ không? Hay anh ta đang mơ? Rõ ràng là Đức Sâm kiện anh ta kia mà.]

[Có nghĩa là hai bên kiện nhau? Chà, đây có phải là quả bom chấn động nhất trong năm nay của giới công nghệ không nhỉ?]

[Người này là Chu Diễn Xuyên à? Nếu đúng thì tôi đứng về phía Tinh Sang không điều kiện, soái ca nói gì cũng đúng.]

[Có phải anh ta không biết lượng sức mình không, nếu thua kiện thì có thể không còn đất ở Tinh Sang nữa đấy chứ.]

[Này, đừng nói nữa, bạn gái xem ké tôi tám chuyện đã hét 5 phút rồi chưa ngưng đây.]

Chủ đề của cuộc tranh luận trên mạng bắt đầu đi quá xa; trong buổi họp báo, mọi người vẫn còn bàng hoàng.

Thư Phỉ nhướng mày nhìn Lâm Vãn: “Ồ, còn thế nữa?”

Lâm Vãn lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”

Đêm cô ở khách sạn, cô nhớ Chu Diễn Xuyên và luật sư của anh ta thảo luận về việc chống lại vụ kiện tụng của Đức Sâm thôi. Hay là anh nói về chuyện này khi cô đã ngủ?

Tiếc là sắp bắt đầu họp báo chứ nếu không Lâm Vãn thật sự muốn tóm Chu Diễn Xuyên lại để anh giải thích rõ ràng.

Sự cố vừa rồi không ảnh hưởng tới Chu Diễn Xuyên, anh cầm bút ký tên mình vào sổ rồi cùng đoàn người Tào Phong bước vào.

Tào Phong hiếm khi xuất hiện những lúc làm việc với bên Chim hót khe, nhưng thấy Thư Phỉ đứng đó, ngay lập tức anh tới chào hỏi về vết thương của Thư Phỉ hết sức quan tâm, chân thành. Anh ấy vốn cởi mở hay nói nên rất thích hợp với những việc giao tế. Chu Diễn Xuyên chỉ thỉnh thoảng nói ngắn gọn vài câu, phần lớn thời gian là yên lặng đứng bên cạnh. Nhưng cho dù anh không nói thành lời thì đôi mắt hoa đào của anh cũng có thể “nói” rất nhiều điều, ánh mắt anh thỉnh thoảng lại quét về phía Lâm Vãn.

Hôm nay cô cũng ăn mặc lịch sự. Mái tóc dài được búi cao nhẹ nhàng, chiếc váy mỏng màu đen kết hợp trang sức ngọc trai trắng, dáng vẻ trang nhã, tự nhiên, tựa như một con thiên nga đen thanh lịch đầy quyến rũ.

Lâm Vãn chú ý tới ánh mắt anh, quay lại nhướng mày, ý hỏi “Chuyện gì vậy anh?”

Chu Diễn Xuyên mỉm cười rất nhẹ, trả lời trong im lặng “Đừng căng thẳng.”

Lâm Vãn tò mò muốn chết nhưng bây giờ không tiện hỏi, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh. Trong lòng nghĩ thầm, Ái phi bây giờ to gan quá, dám qua mặt cô làm chuyện lớn, cần phải “dạy dỗ” lại đàng hoàng mới được.

Hai người mắt qua mày lại, không biết Thư Phỉ đã quen nhìn những chuyện lớn nên không để chuyện đó vào mắt hay thế nào mà vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh nhạt bình thản. Ngược lại Tào Phong mới kết hôn lại không chịu nổi, cuối cùng lấy tốc độ nhanh nhất kết thúc cuộc nói chuyện.

Khi bước tới chỗ ngồi được sắp xếp trước, Tào Phong bắt đầu nã đạn bùm bùm bùm: “Tôi thất vọng về cậu quá! Hóa ra lúc cậu yêu vào thì chả còn lạnh lùng gì, tôi cứ nghĩ tảng băng cậu không bao giờ tan chứ!”

Mấy người bên Tinh Sang ngồi phía sau nghe Tào Phong càm ràm, không khỏi liếc nhìn nhau. Cuối cùng một người chưa gặp Lâm Vãn hỏi nhỏ: “Lão đại đang yêu à?”

“Mẹ kiếp, cậu là người tối cổ hả? Bạn gái lão đại là cô gái mặc váy đen khi nãy đó.”

“Woa, cô ấy đẹp quá trời, lão đại đúng là lão đại.”

“Mọi người nói coi, nếu bạn gái tôi mà đẹp vậy thì tôi có trưng cái mặt lạnh lùng ra với cô ấy nổi không nhỉ.”

“Dậy dậy, cậu mơ ngủ hả, cậu không có bạn gái.”

“…”

Chu Diễn Xuyên quay đầu lại nhìn đám nhân viên mình. Mọi người lập tức im lặng, giả vờ ngó nghiêng xung quanh tìm chỗ ngồi.

Chu Diễn Xuyên với Tào Phong có chỗ ngồi riêng ở hàng đầu. Khi xung quanh không còn ai, anh nói khẽ: “Tôi vốn không lạnh lùng.”

Tào Phong mắc nghẹn, không ngờ người này lại còn phản đối không nhận mình lạnh lùng nữa chứ.

Nhưng mà nghĩ kỹ lại, Chu Diễn Xuyên không thật sự được coi là tảng băng, chỉ là anh không muốn chú ý tới những việc xung quanh thôi. Trước đây chỉ khi nói chuyện liên quan tới máy bay không người lái thì mới may mắn nghe anh nói nhiều hơn thôi. Nói trắng ra, chỉ khi gặp được thứ anh thích thì anh mới nhiệt tình với nó.

Trước kia là máy bay không người lái, bây giờ có lẽ có thêm Lâm Vãn nữa.

“Nhưng mà tôi thật không ngờ hóa ra cậu lại thích cô ấy tới vậy.”

Tào Phong bắt chéo chân, nhìn màn hình lớn trên sân khấu với những hình ảnh đang liên tục thay đổi, “Đây có được xem là giận dữ vì hồng nhan không?”

Chu Diễn Xuyên không nói gì, coi như đồng ý.

Đức Sâm luôn nợ anh.

Đó không phải là món nợ tình cảm mà là món nợ vật chất thật sự. Có lẽ vì anh không quan trọng tiền bạc nên Diệp Kính An cũng đã quên. Khi anh rời đi, Đức Sâm đã bỏ qua rất nhiều quyền lợi mà lẽ ra anh phải được nhận từ lâu, anh cũng không thèm đòi hỏi. Nhưng sáng hôm đó, những giọt nước mắt của Lâm Vãn khiến anh thay đổi quyết định.

Anh muốn tính sổ từng chuyện một với Diệp Kính An suốt mấy năm nay.

*

Sau khi khách mời đến đông đủ, buổi họp báo chính thức bắt đầu.

Buổi họp báo do Lâm Vãn sắp xếp diễn ra cực kỳ suôn sẻ, không có những đoạn dài dòng lê thê nhàm chán.

Nửa giờ sau khi khai mạc, người dẫn chương trình mỉm cười ngọt ngào mời Thư Phỉ lên sân khấu với tư cách người đại diện Chim hót khe.

Thư Phỉ chống nạng bước lên, được mọi người vỗ tay nồng nhiệt.

“Đừng lịch sự động viên tôi như vậy, đó chỉ là cuộc phẫu thuật nhỏ thôi. Tôi không phải là người đại diện truyền cảm hứng thay cho những người khuyết tật.”

Cô mỉm cười nhìn mọi người, “Nhưng tiếp theo, tôi hy vọng mọi người có thể chào đón đối tác đáng tin cậy nhất của Chim hót khe, Khoa học kỹ thuật Tinh Sang…”

Trước khi cô dứt lời, những người phụ nữ dưới khán đài đã vỗ tay. Thư Phỉ nhướng mày, tiếp tục: “Giám đốc điều hành của Khoa học kỹ thuật Tinh Sang, ông Tào Phong.”

Lâm Vãn thề là cô nghe tiếng thở dài thất vọng của mấy người phía sau mình, có lẽ không phải Chu Diễn Xuyên lên sân khấu nên thấy tiếc.

Đại diện của hai bên đều có mặt trên sân khấu, đồng nghĩa với việc mô phỏng liên kết tuần tra, phần quan trọng nhất buổi họp báo sắp bắt đầu.

Lâm Vãn ngồi dưới sân khấu, hít thật sâu vài hơi, một lúc sau mới ngước mắt nhìn qua những đầu người, xuyên qua khe hở nhìn bóng lưng người đàn ông đang ngồi hàng ghế đầu.

Lúc này Chu Diễn Xuyên như có cảm ứng, anh quay đầu lại.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Lâm Vãn đột nhiên thấy bớt căng thẳng hơn.

Màn hình chiếu lên khung cảnh ngoài trời, người thông thạo địa hình sẽ nhận ra đây là công viên cách trung tâm hội nghị không xa, vì môi trường ở đây xanh mát nên thường có chim chóc ở đây.

Hách Soái xuất hiện trên màn hình với tư cách là người điều khiển máy bay, sau khi nghe hiệu lệnh xuất phát của Tào Phong, anh giơ tay làm tư thế pose mà anh cho là rất ngầu, mới nhìn thì thấy ngốc nghếch nhưng lại đáng yêu, tràn đầy năng lượng. Hầu hết khách mời còn khá trẻ, vì vậy đều bật cười thoải mái với hành động của anh.

Nhưng khi Hách Soái và một người điều khiển khác đứng ở điểm cất cánh đã định sẵn, vẻ hài hước của anh biến mất, thay vào đó là vẻ mặt sáng ngời kiên định.

Lâm Vãn đã thấy cuộc tuần tra mô phỏng trong khu bảo tồn ngập nước. Lúc này, cô hy vọng mọi thứ suôn sẻ hơn là tò mò.

Tuy nhiên, với những người khác thì đây là lần đầu tiên chứng kiến điều này. Đặc biệt là một số vị khách quý trong ngành bảo vệ động vật, trước khi tới đây, họ đã không hề nghĩ tới việc có thể kết hợp máy bay không người lái với việc bảo vệ chim chóc. Giống như Lâm Vãn trước đây, họ chưa bao giờ muốn thử xem xét khả năng hợp tác này, hai lĩnh vực này không thể hòa hợp ở cùng với nhau trên bầu trời.

Khi màn hình chiếu mô hình 3D từ công viên tới trung tâm hội nghị, những tiếng cảm thán vang lên khắp nơi.

Trong mười phút ngắn ngủi đó, như Lâm Vãn dự đoán, một số người bắt đầu thảo luận xem liệu việc tuần tra này có thể áp dụng rộng rãi cho nhiều lĩnh vực hay không.

Khi toàn bộ mô hình được thể hiện rõ, Tào Phong và Thư Phỉ đứng trước máy tính, đồng thời bấm Enter.

Giao diện mô hình được cắt theo kiểu cận cảnh, toàn cảnh trung tâm hội nghị xuất hiện không hề khác gì với thực tế.

Đồng thời trên màn hình xuất hiện dòng chữ đặc biệt—

[Canh gác cùng nhau, từ nay bắt đầu.]

Tiếng vỗ tay như sấm dậy tựa như muốn lật tung trần nhà trung tâm triển lãm.

Lâm Vãn vỗ tay như điên, thấy Chu Diễn Xuyên cũng đứng lên như những người khác. Chỉ là anh quay lại, mỉm cười nhìn cô từ phía xa. Những tràng pháo tay của anh chỉ dành cho cô.

Trái ngược hoàn toàn với sự hưởng ứng nhiệt tình xung quanh, Từ Khang như bị bỏ quên trên ghế, ngẩn ngơ. Anh nhìn Lâm Vãn đang cười tủm tỉm bên cạnh, nhớ lại những chuyện tuần trước anh đã gặp ở Yến Đô.

Sau khi Thư Phỉ cho phép, Từ Khang đã liên hệ hợp tác với một số công ty máy bay không người lái. Tuy nhiên, mọi người dường như đồng lòng, hoặc là thái độ ậm ờ không nóng không lạnh, hoặc đưa cái giá không thể chấp nhận được cho anh.

Cuối cùng, một người mới vô tình buột miệng: “Ai cũng biết dự án Chim hót khe không thể gián đoạn. Hiện giờ anh tìm công ty đối tác mới chính là đang cầu xin chúng tôi làm việc. Tình hình này thì anh nghĩ ai có lợi hơn trên bàn đàm phán?”

Đêm trước khi rời khỏi Yến Đô, Từ Khang mệt mỏi đến bệnh viện báo cáo kết quả cho Thư Phỉ.

Điều làm anh kinh ngạc chính là Thư Phỉ không hề ngạc nhiên về sự thất bại trong chuyến đi của anh ta. Như đã chờ từ lâu, cô ngồi trên giường bệnh, lạnh nhạt nhìn anh: “Tôi biết, anh không phục, không nghĩ là mình thua kém Lâm Vãn.”

“…cô ấy đã nói gì với cô.”

“Tôi không cần cô ấy nói, nhìn anh là có thể đoán được.”

Thư Phỉ lắc đầu, giọng điệu có chút tiếc nuối, “Trước khi Lâm Vãn đến, tôi đã cho anh rất nhiều cơ hội để thể hiện. Anh làm không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ mà thôi.”

Từ Khang kinh ngạc ngẩng phắt lên, không nói nên lời.

“Sự thận trọng và tỉ mỉ là ưu điểm mà cũng là khuyết điểm của anh. Thiếu sự sáng tạo, không dám thử thách những điều mới, vì vậy anh được xem là một người phục tùng mệnh lệnh tốt. À mà anh vẫn còn một điểm yếu khiến tôi thất vọng, lúc thời điểm quan trọng anh không thể giữ được bình tĩnh, chỉ chút gió thổi cỏ lay cũng có thể làm anh rối loạn lên.”

Trước khi kết thúc câu chuyện, Thư Phỉ đã gửi một email cho Lâm Vãn ngay trước mặt Từ Khang.

“Lâm Vãn có những phẩm chất mà anh còn thiếu, vì vậy sắp tới hãy học hỏi cô ấy nhiều hơn nữa. Tôi sẽ tiến cử Lâm Vãn với Hội đồng quản trị làm Phó giám đốc Chim hót khe. Nếu anh thật sự không thể nuốt trôi chuyện này, anh có thể nộp đơn từ chức.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.