Ban đầu Lâm Vãn nghĩ cô đang trong tình trạng “hàng dễ vỡ xin cẩn thận”, vì vậy không nên mong đợi việc sống cùng Chu Diễn Xuyên. Nào ngờ kể từ lúc hai người bàn bạc, ngày nào cô thức dậy cũng mở điện thoại ra xem lịch, đếm xem còn bao nhiêu lâu nữa mới tới phiên tòa tiếp theo.
Bảy ngày, năm ngày, ba ngày…
Thời gian càng gần, tâm trạng cô càng lên lên xuống xuống, cô chỉ ước mình biến thành quan tòa, nhanh chóng thông báo Đức Sâm thua kiện, không được phép kháng cáo.
Một ngày trước khi xét xử, Thư Phỉ tới nhà gặp cô.
Bây giờ cả hai đều có đinh thép trong người, gặp nhau rất có cảm giác “đồng bệnh tương lân.”
Thư Phỉ cho biết: “Chờ tới lúc cô đi làm, Chim hót khe nhất định phải tổ chức một chuyến du lịch, tìm một chùa nào tới dâng hương mới được.”
Lâm Vãn không ngờ cô ấy lại có dự định vậy, hết sức bất ngờ: “Cô cũng tin chuyện đó sao?”
“Có chuyện thì Bồ tát phù hộ, không có chuyện thì ca ngợi khoa học, đại khái là vậy.”
Thư Phỉ trả lời thoải mái, cô không né tránh việc bị cấp dưới biết hóa ra có lúc cô cũng lo lắng, “Thực ra thì cầu mọi việc suôn sẻ thôi.”
Lâm Vãn trầm ngâm gật đầu, không nói tiếp mà bàn bạc về việc sắp xếp công việc gần đây.
Kể từ khi cô bị thương, công việc quản lý Chim hót khe lại quay về cho Thư Phỉ. Thư Phỉ cố ý giao cho nhân viên cấp dưới xử lý mấy lần nhưng không được như ý giống như đối với Lâm Vãn.
Bây giờ khoảng nửa tháng nữa Lâm Vãn có thể đi làm lại, chắc chắn cô cần phải nói thêm vài lời.
Sau khi tiễn Thư Phỉ đi, Lâm Vãn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chung Giai Ninh: [Dạo này mẹ mày còn đi chùa thắp hương lễ Phật hàng ngày không?]
Mẹ Chung Giai Ninh rất sùng đạo Phật, nghe nói bà không chỉ ăn chay vào mùng 1, 15 âm lịch hàng tháng mà bà còn lập một bàn thờ ở nhà, sáng chiều tối đọc kinh đều đặn.
Chung Giai Ninh trả lời cô: [Sao mày lại hỏi chuyện đó?]
Lâm Vãn hơi xấu hổ, đắn đo rồi hỏi: [Có thể nhờ bà cầu nguyện giùm tao không? Tao cầu cho Chu Diễn Xuyên thuận lợi thắng kiện, không bao giờ đụng phải mấy tên xấu xa nữa.]
Chung Giai Ninh: […Trời đất, con ‘điêng’, không phải bây giờ mày nên cầu cho mình nhanh chóng hồi phục hay sao?]
Lâm Vãn nhìn dòng chữ này chăm chăm mấy giây, nhận ra mình không muốn cầu xin bất cứ cái gì cho mình.
Sống sót sau thảm họa là đã được ông trời ưu ái rồi, còn muốn đòi thêm gì nữa thì tham lam quá đáng. Nếu có điều gì đặc biệt cần thì chỉ có Chu Diễn Xuyên, cô mong rằng mọi khó khăn, thăng trầm đều cách anh thật, từ nay về sau chỉ có ánh mặt trời rực rỡ làm bạn.
Cuối cùng Chung Giai Ninh đồng ý nói giùm một tiếng, Lâm Vãn mới yên lòng.
Tối đó, cô đi ngủ rất muộn, sáng hôm sau dậy rất sớm.
Sau khi mở mắt ra, cô vẫn ngây người nhìn chằm chằm lên chùm đèn treo trên trần nhà, nhớ lại chuyện trong giấc mơ tối qua.
Lúc có người gõ cửa, Lâm Vãn còn tưởng Triệu Lị tới đánh thức cô, nên một lúc lâu mới lên tiếng: “Vào đi ạ.”
Tay nắm cửa phát ra tiếng “cạch” nhỏ, cửa mở hé ra, bàn tay nắm tay cầm cửa lọt vào mắt cô.
Ngón tay dài gầy gầy, trắng trẻo, hơi cong lại, tiêu chuẩn đủ để có thể vượt qua được những lời phê bình khắt khe nhất.
Chu Diễn Xuyên mặc đồ vest lịch sự, sạch sẽ, phẳng phiu, giống như cây cối xanh tươi dưới vườn hoa, cho dù thời gian trôi qua bao lâu thì cũng không sai lệch đi dù chỉ một phân.
Rèm cửa vẫn chưa mở,, ánh sáng từ hành lang chiếu vào thành một quầng sáng quanh anh.
Lâm Vãn trong một giây còn nghĩ mình chưa tỉnh ngủ.
Mãi tới khi Chu Diễn Xuyên đi tới bên giường, nghe mùi hương quen thuộc trên người anh, cô mới chậm rãi chớp mắt.
Chu Diễn Xuyên nhìn cô: “Sao em lại khóc?”
“Em nằm mơ.” Cô dụi mắt, cố chùi đi vệt nước mắt còn đọng lại. “Nằm mơ thấy không ai tìm được em, em hét lên tuyệt vọng trong căn nhà sập đó, nhưng không ai nghe thấy, em thấy anh càng lúc càng đi xa.”
Chu Diễn Xuyên cau mày. Anh cúi xuống lau mồ hôi trên trán cô, giọng nhuốm vẻ lo lắng: “Có phải lần đầu tiên em mơ thấy giấc mơ này không? Ngoài ra còn chuyện gì nữa không?”
Lâm Vãn khó hiểu.
Đây không phải lần đầu tiên cô mơ thấy giấc mơ này, trong những ngày ngay sau trận động đất, ngoài sự đau đớn về thể xác, tâm lý cũng khiến cô khó ngủ. Nhưng sau khi được tình nguyện viên tư vấn tâm lý, cô nghĩ mình đã thoát khỏi sự ám ảnh đó.
Từ khi về Nam Giang, tâm trạng của cô rất ổn định.
Thấy cô không lên tiếng, chân mày Chu Diễn Xuyên nhíu lại càng chặt, ánh mắt anh dần nặng nề. Anh nhẹ nhàng vuốt má Lâm Vãn, để cô cảm nhận được làn da và nhiệt độ của anh. “Từ khi động đất tới nay đã là hai tháng rồi, Nam Giang là khu vực không dễ xảy ra động đất. Hiện giờ em an toàn rồi.”
Lâm Vãn và anh nhìn nhau trong khung cảnh nửa sáng nửa tối, bên tai là lời anh nói “Em đã an toàn”, thật lâu sau, cô như bừng tỉnh.
Cô hít sâu một thật sâu, dùng lòng bàn tay chạm vào thành giường quen thuộc, cuối cùng cũng xác định được hiện giờ cô đang ở đâu.
“Lạ ghê, em chỉ đột nhiên…” cô thì thầm với nỗi bất an, “Em chưa từng bị thế này bao giờ.”
Quai hàm Chu Diễn Xuyên căng cứng. Anh hiểu rõ trạng thái này, có người chỉ gặp một hai tổn thương sau khi xảy ra việc không may, có người nhiều năm cũng không thoát ra được, giống như anh khi còn bé, anh phải mất gần nửa năm mới có thể sống bình thường.
“Hôm qua có chuyện gì xảy ra hả em?” Anh trầm giọng hỏi.
Lâm Vãn lắc đầu, nhưng ngay lập tức nghĩ tới một khả năng. Cô do dự không biết có nên nói ra hay không, nhưng ngay khi cô ngước mắt lên, trong mắt Chu Diễn Xuyên có vẻ anh đã suy đoán được.
Chu Diễn Xuyên dừng lại trước khi tiếp tục hỏi, “Lo lắng về kết quả vụ kiện hôm nay?”
Lâm Vãn không còn cách nào khác đành thừa nhận: “Có lẽ do em ở nhà lâu quá nên hay nghĩ ngợi linh tinh. Anh biết đó, có khi thì không có gì nhưng càng nghĩ càng lo, áp lực rất lớn đó.”
Càng về sau, giọng cô càng nhỏ.
Cô không phải là người đi thưa kiện, nhưng cô lại lo lắng, sợ hãi, nói ra tự thấy xấu hổ.
Nhưng Chu Diễn Xuyên không cười cô, anh xoay người mở rèm của để ánh nắng ban mai tràn vào, sau đó anh ngồi lên bệ cửa sổ, duỗi đôi chân dài tựa vào giường, cười nhẹ.
Anh nói: “Em nghĩ kết quả tệ nhất của việc thua kiện là gì?”
“Anh sẽ mất rất nhiều tiền,” Lâm Vãn nói, “khi đó Đức Sâm chắc chắn sẽ làm mất uy tín anh, Tinh Sang cũng bị ảnh hưởng.”
Chu Diễn Xuyên: “Còn vụ anh kiện Đức Sâm?”
“Thì… họ không xin lỗi với bồi thường gì hết.”
“Vậy thì coi như không có gì xảy ra. Về chuyện Đức Sâm kiện anh, không nói tới việc chứng cứ vẫn còn lưu ở đó, cho là lùi một bước, anh thua đi chăng nữa thì thứ nhất, anh không thiếu tiền, thứ hai, anh không quan tâm người khác nói gì, thứ ba, em biết thực lực của Tinh Sang, thành công hay thất bại của vụ kiện này sẽ không ảnh hưởng tới tương lai phát triển của nó.”
Không biết có phải Lâm Vãn ảo giác hay không mà khi Chu Diễn Xuyên nói những lời này, anh có vẻ hơi ngạo mạn tùy ý. Nhưng anh đã đưa những kết quả xấu nhất ra cho cô nghe, phân tích kỹ thì cũng chỉ thế mà thôi.
Tình huống xấu nhất, thì cũng chỉ đến thế.
Trời không sập xuống, và anh sẽ không tới mức không gượng dậy nổi.
Cuối cùng Lâm Vãn cũng bị anh thuyết phục, cười nhẹ nhàng: “Đúng rồi, sáng sớm anh tới tìm em, nhớ em hả? Xin lỗi anh, coi như nãy giờ bị phí thời gian rồi.”
“Ban đầu định để em cổ vũ tinh thần một chút, nhưng không cần nữa.”
“…Anh có nghĩ em vô dụng không?” Cô bĩu môi chán nản.
Chu Diễn Xuyên nhìn đồng hồ, đứng dậy chỉnh lại quần áo: “Không đâu, hiện giờ anh cảm thấy dù thế nào cũng không thể để kết quả xấu nhất xảy ra. Có rất nhiều chuyện anh không quan tâm, cũng không bị họ ảnh hưởng.”
Bất giác Lâm Vãn nín thở.
Anh bước tới cửa, lặng lẽ nhìn cô một lúc rồi nói: “Nhưng anh quan tâm em.”
*
Vụ kiện tụng của Đức Sâm Tinh Sang kéo dài vài tháng đi tới hồi kết vào cuối tháng 10.
Đức Sâm đã rút đơn kiện Chu Diễn Xuyên vì tội vi phạm thỏa thuận không cạnh tranh, đồng thời nộp đơn đề nghị giải quyết ngoài tòa với vụ kiện ngược lại của Chu Diễn Xuyên.
Đây không phải là ý muốn của Diệp Kính An, Chu Diễn Xuyên là cái gai trong lòng anh ta, anh ta vất vả chờ đợi Tinh Sang phát triển, lớn mạnh để có thể nghiền nát nó vào thời điểm thích hợp nhất. Nhưng bằng chứng của Chu Diễn Xuyên được chuẩn bị quá kỹ, ý kiến nội bộ của Đức Sâm khác nhau, bên ngoài liên tục chất vấn về vụ việc tuần tra núi năm đó. Dưới áp lực nhiều phía, Diệp Kính An phải khuất phục trước thực tế.
Khi bước ra khỏi tòa, Chu Diễn Xuyên nói nhỏ với luật sư: “Ngoài số tiền bồi thường, tôi còn có yêu cầu khác.”
“Anh cứ nói.”
Chu Diễn Xuyên dừng lại, nhìn nhóm người Đức Sâm đang đi tới.
Đội ngũ luật sư của Đức Sâm không có mâu thuẫn gì với anh, vẫn lịch sự gật đầu chào khi chạm mặt.
Chỉ có Diệp Kính An châm điếu thuốc, cười nhạt nhìn anh.
Giọng Chu Diễn Xuyên lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén cuối cùng rơi xuống: “Yêu cầu Đức Sâm thêm tên tôi vào lại trong phần giới thiệu thuật toán điều khiển máy bay không người lái trong mọi trường hợp.”
Xung quanh im lặng như tờ.
Những cành lá cuộn tròn tránh cơn bão sắp tới.
Diệp Kính An phun ra một vòng khói, liếc nhìn anh qua làn khói mờ mờ. Vết sẹo giữa hai lông mày anh ta như ẩn như hiện, giống như bức tượng Phật dưới ánh nến lập lòe, từ bi ôn hòa.
Một giây tiếp theo, tượng Phật vỡ tan tành lộ ra vẻ mặt xanh nanh vàng hung ác.
“Giám đốc Chu, tương lai còn dài, chúng ta cứ từ từ mà so.” Vừa mở miệng, sự tàn nhẫn từ trong xương cốt đã hiện ra, “Nhìn xem Tinh Sang của cậu chạy trốn nhanh hay là sự mạnh mẽ nuốt trọn của Đức Sâm nhanh. Về ăn mừng mấy ngày thì không sao, nhưng cẩn thận khi định giá, nếu không tới ngày nào đó lăn lộn không nổi nữa, tôi nghĩ tình xưa nghĩa cũ thu mua lại cho thì việc bàn bạc giá mua không dễ nói đâu.”
Chu Diễn Xuyên dường như không nghe thấy những lời phia sau, chỉ thản nhiên cười: “So thưa kiện? Tôi thắng rồi còn so cái gì.”
Diệp Kính An cắn điếu thuốc, hai mắt trợn lên như muốn nứt ra.
Chu Diễn Xuyên lại hỏi: “Hay anh muốn so về kỹ thuật? Số liệu chứng cứ đó chưa đủ? Đừng nói hiện giờ đầu óc anh coi như đồ bỏ, cho dù là trước kia thì anh cũng không đạt tới nổi trình độ của tôi. Quá khứ, hiện tại, tương lai, lúc nào thì anh có thể thắng? Báo trước cho tôi một tiếng được chứ?”
Sắc mặt Diệp Kính An thay đổi, anh ta đè nén sự thù hận, nặn ra nụ cười lạnh: “Cho nên tôi mới nói cậu ngu ngốc, cậu tưởng dựa vào…”
Không để anh ta nói hết, Chu Diễn Xuyên mặt mày vô cảm cất bước đi. Khi đi ngang Diệp Kính An, anh nhìn xuống người đối diện, trầm giọng nói: “Anh mới đúng là ngu ngốc. Vì từ đầu tới cuối tôi không coi anh là đối thủ.”
Điếu thuốc trong tay Diệp Kính An rơi xuống.
Anh ta biết rõ Chu Diễn Xuyên không phải là người rộng lượng tới mức đến lúc này còn ngây thơ cho rằng “Tôi coi anh như bạn bè”, ý của cậu ta “Không coi anh là đối thủ” nghĩa là khinh thường.
—Tôi chẳng để anh vào mắt.