Khi Bá Vương Long Gặp Thảo Xà Nhỏ

Chương 6: Chương 6: Để lại mầm bệnh




Giường đất đã được đốt lửa, so với tối hôm qua thì ấm hơn nhiều lắm, nhưng mà Đường Tiến Duệ vẫn thấy lạnh, chăn hắn mua tuy cản được gió nhưng không ấm bằng chăn hoa nhà Lạc Tử Hâm. Nếu không phải hắn đi lại cả ngày nên mệt, lại lười nhúc nhích, hắn nhất định sẽ chạy sang nhà Lạc Tử Hâm mượn chăn.

Đường Tiến Duệ phát hiện, những ngày sau này ở thôn Tam Kiều hắn còn phải nhờ vả Lạc Tử Hâm nhiều.

Ngày hôm sau, gà vừa gáy Đường Tiến Duệ đã tỉnh. Hắn rửa mặt xong đi tìm Lạc Tử Hâm, hỏi Lạc Tử Hâm cách nấu cơm. Nhà hắn vốn không có nguyên liệu nấu ăn, hắn chỉ lấy cớ để sang ăn chực một bữa mà thôi.

“Tiểu Tử Hâm, hôm nay em định làm gì?” - Đường Tiến Duệ vừa húp cháo vừa hỏi.

“Em định dọn lại đất trồng rau, phải chụp lều lên nữa. Trời ấm hơn rồi, sắp trồng rau được rồi.” - Nhà cậu không lớn, ruộng nước lại cho nhà bác Thạch thuê, cậu không không có nhiều việc phải làm. Chỉ cần chăm chỉ trồng rau, một phần để ăn một phần để muối là đủ, ngô trong ruộng vẫn chưa chín, phải đợi mấy ngày nữa mới thu hoạch được.

“Anh muốn mua rơm, em đi cùng anh được không? Anh không quen nhà bác Thạch lắm.” - Đường Tiến Duệ nói: “Về rồi anh giúp em chụp lều, em nói xem chỗ nhà anh có cần chụp không?”

“Chụp cũng được, không chụp cũng được, nếu không chụp thì rau sẽ lớn chậm hơn.” - Lạc Tử Hâm suy nghĩ một chút: “Nhưng mà nếu chụp lều thì anh phải mua thêm đồ đó. Anh định ở đây lâu đến thế ạ?”

“Đợi hai ba ngày nữa xem sao, bây giờ đi mua rơm với anh nhé? Anh nghĩ nên mua nhiều nhiều dùng dần, nhưng mà anh không quen nhà bác Thạch, càng không quen nhà khác. Mua xong còn mượn thêm xe đẩy nữa, nhiều như thế anh không vác nổi.”

“Cũng đúng, thế để em đi cùng anh, anh đợi em một lát.” - Lạc Tử Hâm tháo tạp dề, đổi giày vải thường, khoác thêm áo bảo hộ lao động đã cũ.

Đường Tiến Duệ cũng thay quần áo, mặc dù vẫn là đồ thể dục nhưng phong cách hoàn toàn khác ngày hôm qua. Hôm qua hắn mặc quần áo đinh tán dây dợ lằng nhằng, hôm nay mặc một bộ quần áo đen, nhìn qua nghiêm túc hơn nhiều, cũng rất có cá tính.

Lạc Tử Hâm đi cùng hắn, trên đường bị n người hỏi bên cạnh là ai. Ai cũng biết Lạc Tử Hâm không có người thân nên hết sức tò mò. Lạc Tử Hâm lần nào cũng trả lời đây là hàng xóm mới tới, người hỏi lần nào cũng cười khen: Hàng xóm của cháu đẹp trai thật đấy.

Đường Tiến Duệ nghiêng người, hỏi Lạc Tử Hâm: “Em thấy họ đang nói thật hay nói dối?”

Lạc Tử Hâm không nghe rõ: “Cái gì?”

Đường Tiến Duệ bật cười: “Họ khen anh đẹp trai, em cũng thấy thế à?”

Lạc Tử Hâm đỏ lỗ tai “Ừ” một tiếng, xấu hổ bước nhanh hơn.

Đường Tiến Duệ: “...”

Đường Tiến Duệ phát hiện đứa bé này cũng thật là...

Không biết là phản ứng thân thể thế này so với lời khen còn có lực sát thương hơn sao?

Lạc Tử Hâm oàn toàn không biết có một đôi mắt sói ở phía sau nhìn mình, cậu đẩy cổng nhà bác Thạch ra: “Bác Miêu, anh Thạch Phong, có ai ở nhà không?”

Miêu Nguyệt đi ra, nói: “Tử Hâm à, có chuyện gì không?”

Lạc Tử Hâm chỉ chỉ Đường Tiến Duệ: “Anh hàng xóm muốn mua rơm ạ, nhà bác Miêu còn nhiều rơm không ạ?”

Miêu Nguyệt cười nói: “Còn, ai chứ Tiểu Đường muốn mua thì lúc nào bác cũng có sẵn. Muốn mua bao nhiêu?”

Đường Tiến Duệ nói: “Một trăm bó đi.”

Sáng một bó, tối một bó, mỗi tháng hết khoảng sáu mươi bó, hắn thấy có lẽ mình sẽ ở đây thêm vài tháng, tạm thời mua một trăm bó trước đã.

Miêu Nguyệt vốn là người phóng khoáng, bình thường rơm này mười đồng một bó, nhưng Đường Tiến Duệ mua nhà của bác, bác muốn bớt một chút cho hắn, chỉ lấy tám đồng. Một trăm bó tổng cộng tám mươi đồng, Miêu Nguyệt còn tìm cho hắn mượn chiếc xe đẩy. Thực ra bác muốn cho hắn mượn xe kéo hoặc xe bò, nhưng chồng và con trai bác đã mang đi làm hết rồi.

Lạc Tử Hâm nói: “Chắc là chúng ta phải đi ba chuyến mới chuyển hết được chỗ này đó.”

Rơm để cũng khá lâu nên làm chuyện này sẽ rất bẩn, Lạc Tử Hâm hơi nghi ngờ nhìn Đường Tiến Duệ. Cậu cảm giác Đường Tiến Duệ là con nhà giàu có, có vẻ không biết làm những chuyện này.

Nhưng mà Đường Tiến Duệ không tỏ vẻ khó chịu hay ghét bỏ gì, so với tưởng tượng của Lạc Tử Hâm thì hắn bình thản hơn nhiều. Hắn xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, kéo bó rơm lên xe đẩy: “Hôm qua chúng ta đều quên mua một thứ.”

Lạc Tử Hâm: “Cái gì?”

Đường Tiến Duệ: “Máy giặt.”

Quần áo hắn chỉ có ba, bốn bộ, chắc chắn phải giặt. Mặc dù hắn thích sạch sẽ, nhưng mà giặt quần áo thì...

Đường Tiến Duệ vừa chất rơm lên xe vừa nghĩ xem có nên mua thêm máy giặt không, nhưng mà hắn chỉ còn 1400 đồng, muốn mua máy giặt cũng không mua được loại tốt, mà trên trấn chắc cũng chẳng có loại tốt như trên thành phố.

Cố định rơm xong, Lạc Tử Hâm muốn giúp hắn đẩy xe nhưng Đường Tiến Duệ không cho. Đúng là hắn chẳng muốn làm mấy chuyện bẩn người như thế này chút nào, nhưng dù sao mỹ nhân đang bên cạnh, hắn muốn ghi điểm một chút.

Lạc Tử Hâm đứng bên cạnh, không hiểu lắm: “Anh Đường, rõ ràng anh có thể chịu khổ mà? Tại sao ông nội anh lại muốn anh chịu khổ thêm nữa?”

Đường Tiến Duệ thầm trả lời, tại trước đây anh chưa gặp em thôi. Lão già nhà anh chỉ cần lấy em ra dọa, anh không muốn khổ cũng tự nguyện chịu khổ!

Lạc Tử Hâm thấy Đường Tiến Duệ không trả lời, nghĩ là hắn có điều khó nói nên đổi đề tài: “Anh có cần thay quần áo khác không?”

Quần áo đắt tiền mà lại bị bẩn thì đáng tiếc lắm.

Đường Tiến Duệ cúi đầu nhìn nhìn: “Bẩn hết rồi, kệ nó đi. Dù sao anh cũng từng mặc đồ bẩn nhiều lần lắm.” - Nhìn Lạc Tư Hâm ngơ ngác không hiểu, Đường Tiến Duệ giải thích: “Anh từng đi lính, nhiều lần làm nhiệm vụ lúc trời mưa còn bẩn hơn bây giờ nhiều.”

Lạc Từ Hâm ốm yếu từ nhỏ, cậu vô cùng mơ ước có một thân thể cường tráng, cũng cực kì hâm mộ những người được đi lính hoặc quân nhân. Có lẽ bởi vì cậu không đủ tiêu chuẩn làm những việc này nên mới thích như vậy.

Đường Tiến Duệ nhìn thấy tia sùng bái trong mắt Lạc Tử Hâm, cười hỏi: “Sao? Em cũng muốn đi lính à?”

Lạc Tử Hâm: “Muốn chứ, nhưng mà chắc chắn em không làm nổi.”

Cậu cũng từng muốn làm quân y, nhưng bây giờ chỉ có thể ngẫm nghĩ lại thôi.

Đường Tiến Duệ nhớ lại cảnh sinh hoạt khổ cực trong hầm nhỏ hẹp, an ủi Lạc Tử Hâm: “Trong quân đội vừa khổ vừa mệt, không tốt đẹp như em nghĩ đâu. Với lại, em sợ lạnh như thế, đi lính rồi không chịu nổi mùa đông trong đó đâu.”

Lạc Tử Hâm ngậm miệng không nói lời nào.

Đường Tiến Duệ hỏi: “Làm sao vậy?”

Lạc Tử Hâm lắc đầu, đúng lúc này hai người về đến nhà, cậu giúp Đường Tiến Duệ mở cửa. Hai người đẩy xe vào, dỡ rơm xuống, rồi quay lại chuyển chuyến thứ hai. Hai lần sau Lạc Tử Hâm gần như không nói chuyện, chỉ có một mình Đường Tiến Duệ nói một mình, thỉnh thoảng cậu mới đáp lại vài lời.

Lần trước cũng vì nói đến “sợ lạnh” mà Lạc Tử Hâm không nói chuyện, lần này cũng thế. Dù Đường Tiến Duệ không muốn nghĩ đến chuyện này cũng không được, nhưng hắn lại không dám hỏi Lạc Tử Hâm.

Chuyển rơm xong, hai người cùng chụp lều cho Lạc Tử Hâm. Lạc Tử Hâm tìm một đống đồ được gói trong bao nilong, lau sạch bụi rồi ôm ra vườn. Chính xác là cậu lau sạch đồ còn Đường Tiến Duệ giúp cậu mang ra vườn.

Đường Tiến Duệ trợn mắt nhìn cậu, nhìn Lạc Tử Hâm bé xíu thế kia mà có thể mang một đống đồ gần mười lăm cân thế này? Hắn nhận việc nặng nhọc này, đi hai chuyến mới mang hết được ra vườn. Sau đó, không ngoài dự đoán, hắn lại ăn nhờ nhà Lạc Tử Hâm một bữa cơm.

Lúc Lạc Tử Hâm đang làm cơm, Đường Tiến Duệ về nhà làm gì đó. Lạc Tử Hâm biết lượng ăn của Đường Tiến Duệ, thế nên bình thường cậu chỉ làm hai cái bánh nhưng hôm nay đặc biệt làm năm cái. Cậu một, bà một, còn ba cái của Đường Tiến Duệ. Cậu vừa ăn vừa lo lắng cho lương thực còn lại của nhà mình.

Đường Tiến Duệ không để ý đến những chuyện này, hắn ăn rất ngon miệng, ăn xong thuận miệng hỏi Lạc Tử Hâm: “Tiểu Tử Hâm, có thể thương lượng với em một chuyện không?”

Lạc Tử Hâm: “Chuyện gì?”

Đường Tiến Duệ nhìn thấy bà Lạc đi ra, cảm thấy không tiện cho lắm, lại nói: “Thôi để buổi tối nói cho em sau.”

Lạc Tử Hâm cũng không hỏi nữa, cơm nước xong cậu dọn dẹp bát đũa, cần thước dây đi đo khoảng cách, bắt đầu đào hố chụp lều.

Đường Tiến Duệ vẫn nhận làm việc nặng, Lạc Tử Hâm đào một hố mà hắn đã đào được ba hố, thậm chí còn vững chắc hơn của Lạc Tử Hâm.

Ban đầu Lạc Tử Hâm cực kì ngại, nhưng sau đó nhớ đến lúc Đường Tiến Duệ nói không có tiền, cậu lại nghĩ cứ để hắn ăn cơm nhà mình, nếu không đủ cậu sẽ trồng thêm nhiều loại rau nữa, sau đó đem bán một chút, chắc là đủ ăn.

Đường Tiến Duệ không nghĩ nhiều như thế, hắn chỉ muốn Lạc Tử Hâm giúp hắn giặt quần áo. Đương nhiên hắn sẽ không nhờ vả suông, Lạc Tử Hâm giặt quần áo giúp hắn, hắn giúp cậu làm việc nặng nhọc cũng coi như công bằng. Bời vì hắn ghét nhất là giặt quần áo!

Lúc ăn cơm hắn không nói vì sợ bà Lạc không vui, ai mà vui nổi khi cháu ruột của mình giặt quần áo cho người khác chứ.

Thế nên Đường Tiến Duệ định chờ ăn tối xong mới nói chuyện riêng cùng Lạc Tử Hâm.

Chụp được nửa già chỗ lều, trời đã hơi lạnh. Đường Tiến Duệ làm việc nặng cả chiều, bây giờ cả người đầy mồ hôi, không thấy lạnh. Hắn hơi khát, nói muốn vào nhà uống nước, còn hỏi Lạc Tử Hâm có vào cùng không. Lạc Tử Hâm không đi, Đường Tiến Duệ tự nhiên vào bếp rót nước.

Bà Lạc đang ngồi trong phòng, không biết người vào nhà là ai, lên tiếng hỏi.

Đường Tiến Duệ đáp lại, đang uống nước thì bà Lạc lại hỏi bên ngoài có lạnh không, nếu lạnh thì mang vài chiếc áo ra ngoài cho Lạc Tử Hâm. Đường Tiến Duệ không lạnh, nhưng nghe bà nói thế cũng nhận lấy áo, ma xui quỷ khiến lại nghĩ đến chuyện Lạc Tử Hâm sợ lạnh.

Hắn thuận miệng hỏi: “Bà Lạc, sao Tiểu Tử Hâm lại sợ lạnh như vậy?”

Bà Lạc thở dài đau lòng: “Lúc nhỏ bị lạnh, để lại mầm bệnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.