Chap 6: Bí mật quân sự
~ À ..........~ Cô chưa nói xong thì nó từ đâu bước xuống nói:
~ Không cần biết. Biết xong rồi tôi chắc rằng cái mạng của các
cô cậu cũng không còn ~ Nó mặt thì như sát thủ, hàn khí thì
tỏa ra xung quanh
~ Vì sao cô biết ?~ Phong hỏi
~ Vì các cậu không nên biết, mà các cô cậu đến đây làm gì ? ~
Nó đổi chủ đề ngay khỏi bọn hắn nghi ngờ. Nhưng không dễ như
vậy:
~ Cô đừng có mà đổi chủ đề ~ Nhỏ nói ngay
~ Tôi nói rồi, nếu như các cô cậu muốn biết thì tự mà điều tra ~ Nó tính đi lên tầng thì Phong kéo lại:
~ Bọn tôi không điều tra được nên mới đến đây để hỏi chị Gia Thành. Giờ có cô ở đây thì chúng tôi hỏi cô vậy.
~ Vì sao tôi phải nói cho các cô cậu ?
~ Vì tôi chắc rằng cô không phải hạng tầm thường như những cô giáo khác
~ Vậy sao ?
~ Đúng
~ Tôi khác họ ở chỗ nào?
~ Cô khác họ ở chỗ, cô trẻ hơn họ, thông minh hơn họ, khác
thường hơn họ, cô có vẻ như thân phận không được tầm
thường,......~ Nhỏ liệt kê ra làm cho nó ong hết cả tai, nên nó
nói:
~ Không phải tôi đã giới thiệu ở lớp rồi sao?
~ Nhưng vẫn chưa đủ
~ Vì sao chưa đủ?
~ Cô không nói tuổi, thân phận của cô
~ 17 tuổi. Thân phận thì là con nhà nghèo
~ Hở 17 tuổi, con nhà nghèo ~ Nhỏ và Phong ngạc nhiên
~ Ừ, thì sao?
~ 17 tuồi mà dạy chúng tôi sao. Cô không xứng đâu.
~ Vì sao tôi không xứng?
~ Em ấy xứng làm đấy. Em ấy có mấy cái bằng đại học quốc tế
lớn nhất thế giới loại xuất sắc đó. Đếm không xuể đâu, còn
có cả.... ~ Cô im bặt ngay khi nhìn thấy ánh mắt của nó. Nhưng
nhỏ đâu để yên
~ Cô đừng có trừng mắt với chị ấy ~ Nhỏ nói với nó giọng lạnh
~ Chị nói tiếp đi ~ Nói với Gia Thành thì nhẹ nhàng (Thay đổi đến chóng mặt)
~ À không có gì đâu, chỉ là em ấy còn có cả mấy cái bằng thạc sĩ nữa ý mà ~ Cô xua tay cười xòa
~ Thật không ? ~ Nhỏ vẫn chưa tin
~ Thật mà, không tin thì thôi
~ Vậy được, em sẽ tạm tin ~ Nhỏ vẫn chưa tin lắm nên gác chuyện đó ra sau
~ Em sẽ điều tra ra sớm thôi. Không thể giấu được đâu ~ Hắn bây giờ mới lên tiếng.
~ Chị chắc rằng em không tìm được. Vì đây là bí mật còn hơn cả bí mật quân sự nữa mà ~ Cô nói nhỏ chỉ để mình nghe, nhưng:
~ Em nghe thấy đấy ~ Hắn đột nhiên ngoảnh lại nói, làm cô hết hồn
~ Chị có nói gì đâu
~ Thôi được rồi các cô cậu về đi ~ Khi bọn hắn đã ra tới cửa thì nó nói:
~ Chị cứ đợi đấy, em tính sổ với chị sau ~ Nó nói giọng lạnh băng làm cô run run cầm cập nói:
~ Chị có làm gì đâu? ~ Cô nói mà như mếu
~ Không làm gì ? ~ Nó nói với giọng 1000000 độ C, khuôn mặt thì tối sầm lại ( chém hơi quá) làm cô càng run
~
À.........c......h........ị.........đ.........ù.........a.........ý.........m........à ~ Cô nói giong run run, mặt thì tái xanh nhưng mà đã có cái
điện thoại giải cứu cho cô.
Tiếng nhạc ở trong tay nó vang lên:
Em tự hỏi rằng thời gian phải chăng phai dần trong anh
Những hồi ức, những niềm vui .... ( Cành phi yến trong mưa ~ Khởi My)
~ Alo ~ Giọng 100000 độ C
~ ..........
~ Cái gì ?~ Tay nó nắm thành một quả đấm.
~..........
~ Được rồi mai chị sẽ về bên đó
~..........
~ Được rồi ~ Nó dập máy ném cái điện thoại suýt nữa thì
trúng giữa măt cô, may cô né kịp. Cô không nói gì, vì nó tức
giạn thì sẽ thế nhưng rất ít khi như thế, đây là lần thứ 2. Cô nói:
~ Có chuyện gì à
~ Không. Em đi đây.
( Có chuyện gì làm nó tức giận như thế, đón xem Chap 7: Bang chủ bang Angels đối mặt với bang Demon triad )