(Chap này Phoenix viết , Johnny chỉ edit 1 tí thôi )
Trường cấp 3, Lầu 2 , lớp ngoài cùng bên phải(lớp 12A1), Bảo Nhi đang lật từng trang sách Anh Văn lớp 12 mới toanh, nó vừa ngắm nghía vừa ngẫm nghĩ:
- Hôm nay là ngày đầu tiên vào học lớp 12, sao nhanh thế nhĩ... mới đây lại sắp tốt nghiệp rồi...
Đang ngẫn ngơ thì chợt bọn con gái trong lớp cùng với tụi con gái lớp kế la oai oái lên, tụi trong lớp cũng chạy ùa ra xem chuyện gì:
- Chết tiệt, lại là trò mở màn( đánh nhau) đầu năm, sắp có kịch hay rồi...- Con bé ngán ngẫm quăng cuốn sách xuống bàn và bước ra khỏi cừa lớp. Trước mặt nó... cả dãy dài hành lang đông mịt con gái, lẫn con trai chen chúc nhau đứng từ thành lan can nhìn xuống.
Nó hiếu kỳ vội chen vào:
- Xin lỗi... tránh ra giùm cái...- chen một hồi mới thấy đc khung cảnh bên dưới - Oài... chóng mặt thế... từ đây nhìn xuống cũng 6 hay 7 mét rồi.
Bảo Nhi chợt để ý lũ con gái chỉ tay về một thằng con trai đang đi phía dưới sân:
- Mình cứ tưởng....Ừ mà thằng đó là gì mà tụi nó ùa nhau ghê vậy.
- Sao cậu ngốc thế - Hà, bạn học cùng lớp với nó - Kô thấy hắn đẹp zai lắm sao..
- Sao cơ ? - Nó chợt quay xuống nhìn gương mặt thằng nhóc đang đi bên dưới, cao 1m70 nặng 48 ký.
Trong thằng nhóc có vẻ cô độc trong đám người xung quanh nó, nhưng lại rất đặc biệt với gương mặt cực kỳ dễ thương : gương mặt thanh tú, luôn cái đầu dựng mái xéo.
Nhìn tóc của thằng đó đẹp thật, giống một người...
Thằng nhóc chợt ngước mặt lên, lũ con gái còn la lớn hơn lúc nãy chỉ có một mục đích là gây sự chú ý với anh chàng đẹp trai đang đi ở bên dưới.
Bảo Nhi chợt nhận ra thằng đó chính là Duy
- Oh My God , mình có nhìn nhầm không ?Minh Duy... - Nhi thốt lên
Dường như Duy kô thấy nó, nó sẽ kô biết làm sao nếu mà Duy thấy con nhỏ hâm như nó...
Hà quay sang:
- Sao? Cậu biết hắn hả?
- Hả
Cả đám con gái quay phắt sang Nhi khi nghe hết câu nói của Hà
Nhi vừa bụm miệng
Chết rồi...lỡ mồm Nhi nghĩ thầm
- Có chuyện gì mà nhìn tớ ghê vậy
Nhi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi vụt cái chạy vào lớp...
Ủng hộ nèo
Tiếng chuông reng! reng! vào tiết.
Tiết học đầu tiên: Ngữ Văn.Bảo Nhi vừa nghe giáo viên giản bài , nó vừa thầm nghĩ:
- Thật kô tin đc, mình lại đc học chung trường với Duy...Có mơ kô đây...ờ mà cũng phải, trong thành phố này chỉ co 2 trường cấp 3, mà ko là trường kia thì là trường này- Nó chợt tự tay cóc đầu mình- Chết tiệt! mình điên rồi, hắn đã từ chối mình.... còn bảo mình bị hâm nữa... sao mình lại nghĩ tới thằng điên đó vậy chứ
Đang nghĩ ngợi lung tung thì bà cô khó tính đi đến đập tay lên bàn của nó:
- Bảo Nhi, đứng dậy trả lời câu hỏi cô vừa hỏi... mau lên...
Nhi giật mình đứng dậy:
- Gì ạ ?
- Em lại kô tập trung trong giờ của cô nữa! - Bà cô khoanh tay lại, đi lên bản... trước khi giản tiếp bài học, bà cô còn phán cho nó 1 câu:
- Ghi tên lên sổ đầu bài với cái tội kô tập trung !
- Cô ơi... đừng mà... đầu..năm... - Nó chu mỏ năng nĩ
- Ghi thêm tội: diện lý do trong khi đó mình làm sai
- What ? - Con bé há hốc mòm
- Xin chia buồn mở màn đầu năm! - Hà ngồi kế bên khúc khích
- Ya! - Nhi đẩy tay Hà - chết tiệt!
5 tiết học cũng trôi qua nhanh chóng, bay giờ cả lớp đứng lên chào giáo viên ra về, tiếng chuông reng! reng!Reng báo kết thúc ngày học, cái thứ âm thanh mà Bảo Nhi đang mong chờ suốt 5 tiết học cuối cùng cũng vang lên
Bảo Nhi tranh thủ xếp tập vở vào chiếc balo xinh xắn của nó, rồi ra về.Ở sân trường, tất cả học sinh đang ùa nhau về, khung cảnh vô cùng nhộn nhịp.Nó vác balo vừa đi tèng tèng ra cổng, vừa đang lầm bầm rủa thầm bà cô đáng ghét lúc nào cũng bắt lỗi nó dù là rất nhỏ, thì từ đâu một lũ con gái xong tới kéo nó đi ra phía sau dãy lớp học, một đứa con gái xinh nhất trong đám bước ra:
- Các cậu muốn gì hả ? - Bảo Nhi
- Cậu biết Hoàng Minh Duy chứ hả ?
- M..Minh D..Du..Duy nào chứ....làm gì có - Bảo Nhi lắc đầu
- Cậu nói xạo, hồi sáng này thấy Duy thì cậu đã hét : mình có nhìn nhầm kô? Minh Duy
- Ý cậu nói cái thằng đầu dựng máng xói đó à ? - Nhi giả vờ
- Này, sao dám gọi thần tượng của mình như thế hả? Muốn chết à? - Cô nàng kéo balo của Nhi. Nhi cố giật lại
- Trả tớ...
- Khôn hồn thì khai ra đi!- Tụi con gái xong lên kéo , đứa thì nắm tóc, đứa nắm áo.