Triệu Thiên Vũ khó chịu đi ra bên ngoài, không hiểu sao hắn lại cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Hắn bước nhanh lên sân thượng, bây giờ có lẽ hắn đang cần một không gian thoáng đãng như thế. Triệu Thiên Vũ vừa tới thì nhìn thấy Đinh Nhã Kì đang cố sức giữ lấy cánh tay ai đó.
“ Đừng buông. Cô nhất định phải cố gắng lên, tôi sẽ cứu cô “
Đinh Nhã Kì khó nhọc nói. Cô vừa cố trấn an người ở phía dưới vừa dùng hết sức để kéo người đó lên.
“ Nhã Kì, mau cứu tôi “
Một giọng khác nữa lại cất lên. Hình như là giọng của Khổng Nguyệt San?
Vừa nãy chứng kiến mọi chuyện hắn đã không chần chờ mà bước nhanh tới phía Đinh Nhã Kì. Ngay khi nghe được giọng nói của Khổng Nguyệt San hắn lại càng gấp gáp chạy nhanh tới.
“ Tiểu Vũ, nhanh lên, giúp em! “ - Đinh Nhã Kì vừa thấy Triệu Thiên Vũ mừng rỡ nói
“ Có chuyện gì vậy? Tiểu Nguyệt? “ - Triệu Thiên Vũ bước tới nhìn thấy Khổng Nguyệt San đang cố bám víu lấy cánh tay Đinh Nhã Kì thì vội đưa tay nắm lấy tay cô kéo lên. Hắn dễ dàng đưa được Khổng Nguyệt San lên, bên dưới sân, người ta bắt đầu thở phào nhẹ nhõm. Ai cũng bị chú ý bởi cái bóng dáng trên sân thượng.
“ Tiểu Nguyệt? Tiểu Nguyệt? Em không sao chứ? “ - Triệu Thiên Vũ lay lay người Khổng Nguyệt San vừa liên tục gọi cô khi thấy cô vẫn chưa hết sợ hãi bất động trong vòng tay hắn.
Khổng Nguyệt San khi đã bình tĩnh lại, nhận biết được đang ở trong vòng tay hắn mới bật khóc nức nở ôm chặt lấy hắn. Nhìn thấy cô như vậy hắn có chút an tâm hơn vỗ nhẹ vai cô trấn an. Dù cô có hơi phiền phức nhưng đối với hắn, cô là đứa em gái mà hắn yêu quý. Lúc nào cô cũng bám theo sau lưng hắn, lúc nào cũng như một con mèo con ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn. Nhìn thấy cảnh tượng này, hắn thực sự sợ, suýt nữa hắn có thể đã mất đi đứa em gái này rồi!
Đinh Nhã Kì thấy vậy cũng hoàn hồn thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn Khổng Nguyệt San cười hiền.
“ Tốt quá, may mà cô không sao, nếu không... “
Đinh Nhã Kì nghẹn lại không thể nói tiếp. Cô lại nhìn Khổng Nguyệt San cười nhẹ như đã trút được bao gánh nặng.
Triệu Thiên Vũ vỗ về Khổng Nguyệt San nhưng vẫn luôn quan sát thái độ của Đinh Nhã Kì. Nụ cười ấy đã lâu lắm rồi hắn chưa nhìn thấy, Đinh Nhã Kì lẽ nào đã thay đổi rồi? Trở về con người nhân hậu, tốt bụng hiền dịu ngày xưa? Không phải là con người hám lợi mà hắn vẫn nghĩ?
“ Tay em bị thương rồi “
Triệu Thiên Vũ đột nhiên lên tiếng nhìn Đinh Nhã Kì.
“ Hả? À, em không sao! Có thể giúp được người khác là tốt rốt, chút vết thương này không sao, anh đừng quên em là quán quân nữ của bộ môn võ trường mình nhé “ - Đinh Nhã Kì cười nhìn Triệu Thiên Vũ.
Triệu Thiên Vũ cũng chỉ nhếch mép lên tạo thành một nụ cười nhẹ. Đây mới đúng là Đinh Nhã Kì mà anh quen biết?!
“ Thôi, anh mau đưa tiểu Nguyệt về đi, cô ấy đang cần nghỉ ngơi “ - Đinh Nhã Kì lo lắng nhắc nhở hắn.
“ Em cũng nên xuống phòng y tế rửa vết thương đi, cẩn thận nhiễm trùng “ - Triệu Thiên Vũ nhẹ giọng nói rồi bế sốc Khổng Nguyệt San lên.
Đinh Nhã Kì nhìn hắn cười rồi gật đầu. Triệu Thiên Vũ nhìn cô một lúc rồi bế Khổng Nguyệt San quay người đi. Đinh Nhã Kì nhìn theo bóng dáng Triệu Thiên Vũ, nở một nụ cười!
***
Phòng học 10A1!
“ Thành Thành, câu này làm thế nào? “ - Mộc Quế Hương lon ton chạy tới bàn của Trần Lập Thành rồi ngồi xuống bên cạnh cậu đưa tay đẩy cậu vào trong nhường chỗ cho cô.
Khỏi cần cô đẩy, Trần Lập Thành cũng tự mình dịch vào bên trong. Nhìn cuốn vở, Trần Lập Thành nhíu mày nhìn cô:
“ Cậu nhờ có tâm một chút được không? Câu này cậu đã hỏi ba lần một ngày rồi đấy. Phần bài giải còn nằm ở chỗ này! “ - Trần Lập Thành chỉ vào phần bài giải ở trang bên cạnh nhíu mày.
Đinh Quế Hương nhìn theo hướng cậu đ chỉ rồi cười trừ nhìn cậu.
“ Không còn gì hỏi nữa, cậu về chỗ đi. Tôi còn phải học “
Trần Lập Thành thở dài nhìn cô. Mỗi ngày cậu phải trả lời một vạn câu hỏi cho cô. Hết bài tập để hỏi, cô lại hỏi đến bên ngoài cuộc sống. Vân vân và mây mây... Nhưng lâu ngày cậu cũng quen với sự phiền toái của cô. Càng tiếp xúc cậu càng thấy cô gái này khá đơn giản, tốt bụng và không giống như con cái nhà giàu khác.
“ Còn, còn mà “ - Mộc Quế Hương mặt tỉnh bơ nhìn cậu.
“ Gì nữa? “ - Trần Lập Thành quay sang nhìn cô nói, cậu đang chờ xem cô còn bao nhiêu trò nữa.
“ Chỉ tôi cách vào trái tim cậu đi “ - Mộc Quế Hương nghiêng đầu chống tay nhìn cậu cười tươi. Nụ cười thu hút ấy lại chẳng có tác dụng gì với Trần Lập Thành.
“ Đi về chỗ ngồi học đi “ - Trần Lập Thành tàn nhẫn gõ lên đầu cô một cái đau điếng làm cô nhăn nhó ôm lấy trán giận dỗi bỏ về. Nhìn thấy cô cáu, cậu lại nở một nụ cười khó hiểu.
Đinh Gia Bảo đứng ở cửa sau của lớp 10A1 chứng kiến mọi chuyện tức tối nhếch mép:
“ Mày sẽ không còn được yên ổn lâu đâu, cứ chờ đi, trò chơi còn chưa bắt đầu! “
Đinh Gia Bảo nói rồi tức giận bỏ đi.
***
23h PM!
Trần Lập Thành tan làm, cậu vui vẻ chào tạm biệt các anh rồi ra về. Nhân viên ở quán đều rất vui vẻ và nhiệt tình nên cậu dễ dàng hòa nhập. Chỉ có Đinh Gia Bảo là khó chịu với tất cả mọi người vì cậu vẫn luôn nghĩ cậu là cậu ấm tập đoàn Đinh Thị, không thể cùng chung giai cấp với những người này. Mọi người đều hiểu và cũng không ai có ý muốn kết thân với cậu! Đinh Gia Bảo nhếch mép nhìn Trần Lập Thành rồi đút tay vào túi nghênh ngang đi tới chiếc siêu xe đỗ trước cổng đón cậu.
Vừa bước lên xe, Đinh Gia Bảo đã lấy máy ra gọi điện cho ai đó.
“ Chị! Bao giờ em mới được vào nhóm của anh Thiên Vũ hả? Chị bắt em cứ làm nhân viên với lũ nghèo hèn kia mãi sao? Em chán lắm rồi, em không làm nữa đâu “ - Đinh Gia Bảo khó chịu nói.
[ Bọn họ không đơn giản là một cái hội vô danh đâu. Nếu em thực sự kiên nhẫn chị có thể giúp em vào được cái hội mà chỉ cần nghe thấy cái tên mà ai cũng đều phải nể vài ba phần. Mày yên tâm đi, để mày vào hội đó cũng nằm trong kế hoạch của chị nên mày nhất định có thể! ] - Đinh Nhã Kì nhàn nhã nói trong điện thoại. Hôm nay cô đang vui, bước đầu có thể lấy lại lòng tin của Triệu Thiên Vũ!
“ Em vẫn không hiểu chị đang nói cái gì? “ - Đinh Gia Bảo khó chịu gắt lên trong điện thoại.
[ Cứ vậy đi ] - Đinh Nhã Kì trả lời rồi tắt máy để lại cho Đinh Gia Bảo một dấu chấm hỏi to đùng.
Đinh Nhã Kì cất điện thoại ngả người ra sau giường nhớ lại ánh mắt ngày hôm nay Triệu Thiên Vũ nhìn cô, cô lại không tự chủ nở một nụ cười, điện thoại lại vang lên bản nhạc quen thuộc kéo cô về với hiện tại.
“ Alo, Tiểu Nguyệt, tôi nghe “
[ Hôm nay Tiểu Vũ chăm sóc tôi rất là chu đáo, cô thật thông minh khi nghĩ ra trò để tôi giả vờ bị ngã ở tầng thượng. Anh ấy rất lo lắng cho tôi. Cảm ơn cô nhiều lắm, Nhã Kì ] - Khổng Nguyệt San vui vẻ nói trong điện thoại.
Đinh Nhã Kì nhếch mép rồi nói:
“ Giúp được cô cũng là giúp tôi thôi. Không cần khách sáo như vậy? “
[ Tại sao giúp tôi lại là giúp cô á? ] - Khổng Nguyệt San ngây ngốc hỏi lại
“ À ý tôi là cô là bạn tốt của tôi, giúp được cô tôi cũng thấy rất vui “ - Đinh Nhã Kì nhàn nhạt nói.
[ Cô thật tốt bụng! Thật may vì tôi có người bạn tốt như cô! Khi nào tôi và Tiểu Vũ thành đôi tôi nhất định báo đáp cô. Hẹn gặp lại vào ngày mai nhé. Bye bye, chúc cô ngủ ngon! ] - Khổng Nguyệt San cười hiền nói rồi tắt máy.
Đinh Nhã Kì ngồi dậy nhìn vào điện thoại rồi nhếch mép lạnh lùng nói:
“ Thành đôi? với Tiểu Vũ sao? Nằm mơ đi! “
Nói rồi cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay!
Ở một nơi khác, Khổng Nguyệt San vừa tắt máy thì đã bị giật mình bởi tiếng mở cửa.
“ Tiểu Nguyệt, những gì em vừa nói anh không nghe lầm đấy chứ? “
“ Anh... anh Thiên Minh “ - Khổng Nguyệt San sợ hãi nhìn Triệu Thiên Minh đang bước vào.
Hôm nay Triệu Thiên Vũ chăm sóc Khổng Nguyệt San cả ngày vừa mới đi nghỉ, Khổng Nguyệt San mới lấy máy điện thoại gọi cho Đinh Nhã Kì. Hôm nay Triệu Thiên Minh lại có việc đột xuất nên về trễ, nghe người làm nói, anh vội chạy lên phòng Tiểu Nguyệt. Không ngờ chỉ vì muốn Tiểu Vũ quan tâm mà Tiểu Nguyệt lại dám mạo hiểm như vậy.
“ Tiểu Nguyệt, em không sợ lỡ như có chuyện gì xảy ra hay sao? Anh biết ăn nói thế nào với bố mẹ em hả? Tại sao những chuyện như thế mà em cũng dám làm hả? “ - Triệu Thiên Minh bước vào nhìn Khổng Nguyệt San trách móc.
“ Em...em xin lỗi. Em chỉ muốn biết anh Tiểu Vũ còn quan tâm em không mà “ - Khổng Nguyệt San đứng dậy ôm lấy cánh tay Triệu Thiên Minh - “ Anh, đừng giận em mà. Sẽ không có lần sau đâu ạ! Em hứa! “
Khổng Nguyệt San thành thật nhận lỗi rồi đưa gương mặt đáng thương nhìn Triệu Thiên Minh. Triệu Thiên Minh lại không thể trách móc cô thêm nữa.
“ Em còn như vậy anh sẽ đưa em về Mĩ đấy “ - Triệu Thiên Minh khẳng định nói.
“ Không, không. Anh đừng đưa em về Mĩ! Em hứa sẽ không bao giờ lặp lại chuyện này nữa! Em hứa! “ - Khổng Nguyệt San nghe vậy thì vội vàng đưa tay lên như thề với anh. Cô không thể rời xa tiểu Vũ nữa. Khó khăn lắm cô mới xin được về đây, không thể để Triệu Thiên Minh đưa cô về như thế được!
“ Được rồi, em nghỉ ngơi đi “ - Triệu Thiên Minh nói rồi quay người đi, anh rất muốn vỗ về cô em gái nhỏ này nhưng hiện tại anh đang rất giận, Khổng Nguyệt San cũng biết điều đó.
“ Nhưng mà... Nhã Kì là ai? “ - Triệu Thiên Minh như nhớ ra điều gì đó, quay lại nhìn Tiểu Nguyệt nói.
“ Là một người bạn rất tốt mà em mới quen “ - Khổng Nguyệt San tươi cười nói.
Hình như cái tên này anh đã nghe được ở đâu đó.
“ Em ngủ sớm đi, muộn rồi “ - Triệu Thiên Minh nói rồi bước tới tắt bóng cho cô và đi ra ngoài, cẩn thận kéo cửa lại. Khổng Nguyệt San thở phào nhẹ nhõm.
***
Trần Lập Thành như thường lệ lại tới nhà chú Vương để học võ. Nhưng hôm nay chú lại không có nhà, cửa vẫn đóng ở ngoài, bộ bàn ghế đá mà chú vẫn hay ngồi nhâm nhi trà dưới ánh trăng cũng trống trơn. Trần Lập Thành đi tới đó, ngồi xuống ghế đá đợi A Vương. Hết ngồi tới đứng rồi đi lòng vòng mãi chú cũng chưa về. Bây giờ cũng đã khá khuya rồi. Có lẽ chú sẽ không về tối nay. Trần Lập Thành nghĩ ngợi rồi quay người ra về. Cũng đã gần 12h đêm rồi, ánh đèn đường vẫn sáng rực. Xe cộ cũng không còn đông đúc như ban ngày nữa. Hôm nay chú có thể đi đâu?
Nhìn thấy Trần Lập Thành về trong bộ dạng thất thểu, Diệp Bối Bối còn đang cầm trên tay li sữa còn nóng bước tới phía cậu.
“ Hôm nay chú Vương không về cùng em sao? Sao chị không thấy chú ấy? “ - Diệp Bối Bối nhìn Trần Lập Thành nói.
“ Hôm nay chú Vương không ở về nhà, em đợi mãi nhưng không gặp được chú ấy. “ - Trần Lập Thành trả lời nó.
“ Chú ấy không về nhà sao? “ - Diệp Bối Bối nhíu mày nghĩ ngợi - “ Thôi được rồi, em lên tắm rửa để học bài. Để chị làm thêm cho em một cốc sữa rồi mang lên sau đó sẽ chỉ em học tiếp “
“ Vâng ạ “ - Trần Lập Thành trả lời rồi đi lên cầu thang. Diệp Bối Bối lại cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nhưng hình như nó đã nhìn thấy cái gì đó...
~ Hồi tưởng ~
“ Chú Vương, tốt quá, gặp được chú ở đây. Hôm nay chú không phải đi làm sao? “ - Diệp Bối Bối bước vào ngõ xóm trọ của A Vương, buổi chiều đi làm về nó có ghé mua một con vịt quay mang tới cho A Vương. A Vương nhận dạy Lập Thành, đối xử rất tốt với cậu nhưng nó không biết phải làm gì trả ơn cho A Vương. Ông thực sự là một người chất phác và tốt bụng, nó cũng rất quý mến ông, hôm nay nó nhận được tháng lương nên muốn đãi mọi người gì đó, trong đó không thể thiếu A Vương rồi.
“ À Tiểu Bối, cháu đến đây có việc gì sao? Chú quên một số đồ nên về lấy “ - A Vương vui vẻ mở cửa ra nói với Diệp Bối Bối.
“ Vâng, hôm nay cháu được nhận lương, chú đã giúp Thành Thành nhiều rồi mà cháu chưa có dịp cảm ơn chú đang hoàng. Hôm nay trên đường về thấy có quán vịt quay ngon nên cháu mua cho chú nhâm nhi rượu đây “ - Diệp Bối Bối dơ cao túi đồ thơm phức trên tay nói.
“ Ha ha. Ơn huệ gì chứ? Cháu và Thành Thành cũng như là người nhà của chú. Hai đứa khách sáo gì chứ? Chà. Con vịt này mà nhâm nhi vài li rượu thì tuyệt. Cảm ơn cháu nhé. “ - A Vương vui vẻ nhận lấy rồi đưa lên chỉ chỉ vào túi đồ vừa nhìn Diệp Bối Bối vui vẻ.
“ Vâng “ - Diệp Bối Bối cũng cười tươi nhìn A Vương.
“ Cháu ngồi đi, ngồi đi, chú đi lấy trà. Chú pha trà rất ngon đấy nha “ - A Vương chỉ vào bộ ghế đá nói với Tiểu Bối rồi đi vào trong pha trà. Diệp Bối Bối cười nhẹ rồi bỏ chiếc túi xuống đi lại cầm lấy chổi quén dọn nơi này, vì A Vương đi làm cả ngày nên có chút bừa bộn.
“ Ấy Tiểu Bối, cháu cứ để đấy lại đây uống trà với chú đã “ - A Vương mang khay trà ra thấy vậy vội nói.
“ Không sao đâu ạ, cháu dọn loáng tí là xong ấy mà “ - Diệp Bối Bối cười hiền rồi tiếp tục dọn.
“ Haiz. Tiểu Bối à, cháu thật đẹp người đẹp nết, sau này ai lấy được cháu là tốt phước lắm đó nha “ - A Vương cười lớn nhìn Diệp Bối Bối.
“ Chú cười chê cháu rồi “ - Diệp Bối Bối vui vẻ trả lời chú sau đó cất đặt gọn gàng rồi bước tới nhâm nhi trà với A Vương. Quả thực vị trà mà chú pha rất đặc biệt, rất thơm! Diệp Bối Bối và A Vương vui vẻ nói chuyện với nhau. Một lúc lâu sau Diệp Bối Bối mới xin phép ra về. Vừa bước tới ngõ, một tên nào đó chạy vào đụng trúng nó, nhìn cách ăn mặc rất bụi đời, vẻ mặt cũng có vẻ hung hăng. Nơi này là xóm trọ nghèo nên những người như thế này cũng không phải hiếm.
Hắn ta bỏ đi mà không thèm xin lỗi vì động vào nó. Diệp Bối Bối khó hiểu quay đầu lại nhìn, trông hắn thập thà thập thụt như đang theo dõi ai đó.
Diệp Bối Bối lắc mạnh đầu rồi bỏ đi. Người vừa rồi ở con hẽm làm nó chú ý tới những con người đang tụm ba chụp lại nói với nhau gì đó. Diệp Bối Bối cũng không nghĩ ngợi gì thêm nữa, quay người ra về.
~~ Kết thúc hồi tưởng ~~
Quay lại với hiện tại, Diệp Bối Bối nhíu mày suy nghĩ, liệu có liên quan đến những người lạ mặt nó gặp chiều hôm nay không? Diệp Bối Bối và Trần Lập Thành cũng thường xuyên tới chỗ của A Vương vào buổi chiều như thế, nhưng đều không có gì bất thường, chẳng lẽ?
Diệp Bối Bối nghĩ ngợi rồi quay vào nhà bếp pha thêm một li sữa, dù sao bây giờ cũng đã muộn rồi, có gì thì đều phải đợi đến ngày mai mới biết được A Vương đi đâu!