Khi Công Chúa Trở Thành Lọ Lem!

Chương 1: Chương 1: Lời thách đấu!




Cổng Trường S.M!

Những chiếc xe ô tô sang trọng vẫn tấp nập ra vào cổng trường. Một chiếc xe BMW đỗ ngay trước dãy trường khối 11, Diệp Bối Bối bước ra từ ghế lái phụ, nó đưa tay đóng nhẹ cửa sau đó cúi đầu chào ba rồi tươi cười chạy đi.

Tạm biệt Ba, chúc Ba một ngày tốt lành - Bối Bối cười tươi nói rồi chạy vụt đi.

Bối Bối, khoan đã. Cặp của con.. - Ba nó ngay lập tức mở cửa bước ra, trên tay cầm chiếc cặp nó gọi với.

Diệp Bối Bối phanh gấp lại quay đầu nhìn về phía sau cười trừ rồi chạy vội tới phía ba mình nhận lấy chiếc cặp:

Hì hì, con quên

Hửm? Con có lúc nào không quên? Đầu óc lúc nào cũng vậy, quên trước quên sau. Thiệt tình - Diệp Thiên Tùng nhíu mày nhìn con gái trách móc.

Phải rồi, phải rồi, con gái mắc bệnh đãng trí, ai bảo con có người ba đầu óc siêu phàm chứ? Con sẽ đãng trí hoài hoài luôn để cho ba phải sống hoài hoài luôn nhắc nhở con mọi việc. - Diệp Bối Bối nháy mắt với ba mình rồi ôm chầm lấy cổ ông hôn vào má ông một cái rõ to.

Diệp Thiên Tùng bật cười xoa đầu cô con gái rồi phẩy tay về phía dãy trường học:

Thôi đi cô. Tôi lại sợ cô quá. Vào học đi kìa

Vâng ạ - Bối Bối cười tươi hôn một cái vào má ông nữa mới chịu buông tay ra tạm biệt ông rồi quay vào lớp.

Diệp Thiên Tùng nhìn theo bóng dáng cô con gái cười nhẹ, đợi cho Diệp Bối Bối khuất dần sau đám đông học sinh ông mới lên xe và rời đi.

***

Căn teen trường!

Diệp Bối Bốiiiiiiii - Đồng An hét lên khi nhìn thấy nó đang ngồi ăn ngon lành ở trong căn teen khiến nó giật thột suýt nghẹn với tay tìm cốc nước uống vội rồi vuốt vuốt ngực cho thức ăn trôi xuống.

Đồng An bước tới đạp một chân lên bàn nhìn nó:

Tại sao hôm qua mày cho tao leo cây hả? - Đồng An hậm hực nói.

Bình tĩnh, phải hết sức bình tĩnh - Diệp Bối Bối cười trừ đứng dậy phủi phủi ghế cho Đồng An rồi đẩy cô ngồi xuống ghế nói - Ba tao biết được cái vụ chúng ta đấu võ với trường W.M rồi nên hôm qua ở nhà canh giữ, không cho tao rời đi nửa bước. Điện thoại cũng tịch thu rồi, thấy không?

Đồng An lừ lừ nhìn nó:

Bình thường mày lắm trò lắm cơ mà? Sao hôm nay lại ngoan ngoãn đột xuất thế? Làm tao quê muốn chết, bọn họ nghĩ chúng ta sợ không giám ra mặt đấy - Đồng An hậm hực nói

Diệp Bối Bối ném mẩu bánh mì trên tay xuống dĩa quay sang nhìn Đồng An có chút không hài lòng nói:

Cũng đúng, vậy hóa ra chưa đánh mà chịu thua hay sao? Mà mày cũng biết đó, ba tao là ai chứ? - Diệp Bối Bối thở dài chán nản rồi sực nhớ ra điều gì liền nói ngay - Chiều nay, được không?

Nhã Kì, cô ta cũng không phải dạng tầm thường. Không muốn thắng chúng ta theo cách này nên đã hẹn chúng ta ngày mai chính là hôm nay đấy - Đồng An lấy cốc nước của nó lên uống hạ hỏa.

Nhã Kì là đứa nào? - Diệp Bối Bối lại tiếp tục ăn không quên quay sang nhìn Đồng An

Thì là cái người thách đấu với chúng ta đó, cô ta là đội trưởng của đội võ trường W.M. Cũng không phải dạng tầm thường đâu - Đồng An gắt. Không tới thì thôi đi, đến cả tên người ta nó cũng không nhớ, thật bó tay!

À À - Diệp Bối Bối giả vờ gật đầu như đã nhớ nhưng Đồng An thừa hiểu là nó chẳng bận tâm nên chẳng thể nhớ nổi đâu, nói thế cũng không đúng, trí nhớ siêu phàm của nó sao có thể quên được chứ? Đúng ra là chưa từng nạp cái tên ấy vào đầu!

Thôi thôi, bỏ đi - Đồng An vẫy vẫy tay cho qua chuyện. Còn Diệp Bối Bối vẫn chăm chú ăn rồi cười trừ!

Bối Bối, chiều nay chị nhận lời thách đấu của Nhã Kì trường W.M thật sao? Thật đáng mong đợi - Một cậu nhóc lớp mười cầm tới khẩu phần ăn nói với cặp mắt sáng lên.

W.M cũng là một ngôi trường danh tiếng, chất lượng đào tạo cũng không kém trường S.M của chúng ta đâu. Kể cả là câu lạc bộ võ, anh nghe đồn bọn họ cũng rất khá đấy - Một người nữa có vẻ là học sinh lớp mười hai ngồi bên kia bàn lên tiếng nhìn Bối Bối.

Vậy sao? Em cũng đang buồn vì không có đối thủ, hi vọng bọn họ không làm em thất vọng - Diệp Bối Bối nhún vai. Nó được theo học võ từ năm cấp một. Học võ vừa phòng thân vừa tăng cường sức khỏe nên Diệp Thiên Tùng sẵn sàng ủng hộ con gái nhưng ông chưa bao giờ cho phép nó thi đấu vì ông không muốn con gái rượu của mình bị thương. Một chút trầy xước thôi cũng làm ông xót ruột rồi.

***

Một buổi học nhàm chán nhanh chóng trôi qua. Diệp Bối Bối tươi tỉnh mặc chiếc cặp vào trước ngực rồi phóng ra bên ngoài cửa:

Tuyệt vời

Diệp Bối Bối lớn tiếng hô rồi nhảy chân sáo đi về phía cổng. Đến gần cổng, nó khựng lại quay sang nhìn về phía tay trái nhíu mày. Cái gì kia? Lại bắt nạt học sinh nhận học bổng nữa?

Diệp Bối Bối nhếch mép bẻ cổ, bẻ tay đi về phía đám đông bên kia.

Ây daaa, nhóc con. Mày đụng trúng chị rồi còn đứng đó trừng mắt lên nhìn? - Một cô gái có vẻ chị đại khoanh tay nhìn một cậu nhóc đang sợ hãi cúi đầu xuống.

Người ta là con gái, liễu yếu đào tơ, lại còn là gái xinh nữa, mày thật không có tầm nhìn lại còn đụng vào cô ấy. Đúng là chán sống mà. Mày không học văn sao? Thương người như thể thương thân chứ? - Một tên khác cũng ra dáng đại ca nói rồi vịn hai tay lên vai cậu nhóc ấn xuống đồng đưa chân ra đá mạnh vào chân cậu nhóc khiến cậu quỵ xuống trước mắt cô gái vừa nãy. Chứng kiến cảnh ấy đám người xung quanh đều phá lên cười.

Thương người như thể thương thân? - Diệp Bối Bối bật cười vỗ vỗ tay bước tới rồi thẳng chân đạp tên đại ca ngã nhào về phía trước rồi đỡ cậu nhóc đứng dậy không quên quay qua nghiêng đầu nhìn Mộc Quế Chi mỉa mai - Thương thân rồi đéo thương người nữa

Lại là mày, Bối Bối? - Mộc Quế Chi tức giận quay về phía nó, bước một bước lên phía trước, Mộc Quế Chi đưa tay lên, Diệp Bối Bối cười mỉa trừng mắt nghiêng đầu nhìn cô:

Chị giám?

Mày... Mày... - Mộc Quế Chi tức đến nghẹn họng đưa tay xuống nắm chặt lấy bàn tay. Ba nó là đối tác lớn của ba cô, nhiều lần gặp mặt ở bên ngoài ba cô hiểu rõ tính cô nên đã căn dặn có thể động tới người nào tùy cô nhưng tuyệt không thể là Diệp Bối Bối!

Mấy em kia, làm gì đó? - Từ xa tiếng thầy giám thị vang lên khiến bọn nó đều giật mình nhìn lại - Mộc Quế Chi, Diệp Bối Bối, lại là hai em hả?

Chết tiệt, chị vừa lòng chưa? Hứ - Diệp Bối Bối quay sang trách móc Mộc Quế Chi rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Mộc Quế Chi cùng đàn em của cô cũng nhanh chóng bỏ chạy. Thầy giám thị bọn nó không phải dạng vừa, ông được mệnh danh là bóng ma học đường quả thực những hình phạt của ông quá thực biến tháiiiiii. Ông sẵn sàng cúi người xuống hốt lên một nắm đất và yêu cầu bọn nó phải đếm bao nhiêu hạt cát... Pla..pla... Rơi vào tay ông thì thật quá thảm rồi!

Đứng lại đó cho tôi - Thầy giám thị réo lên sau lưng nó khiến nó mặt mày tái mét. Bao nhiêu người ông không đuổi theo tại sao nhất định phải là nó chứ?

Chạy được một quãng đường, một bàn tay nào đó kéo ngược Diệp Bối Bối lại rồi nhanh chóng đưa nó tiến sát vào phía sau ô tô, đẩy đầu cô xuống rồi dùng tấm lưng to lớn che chắn cho nó.

Đợi một lúc, khi nhìn thấy thầy giám thị đã đi xa khỏi chỗ bọn nó trốn, Đình Phong mới lùi về sau một bước chống tay lên ô tô rồi cúi đầu nhíu mày nhìn nó:

Diệp Bối Bối, em lại quậy phá gì nữa vậy?

Diệp Bối Bối nhón chân nhìn ra bên ngoài, chắc chắn rằng nó đã an toàn rồi mới quay sang nhìn Đình Phong cười trừ rồi khoác lấy tay anh nói:

Em là muốn trừng trị những kẻ gian ác mới bị ông thầy kia rượt đuổi đấy chứ. Tóm lại là chuyện dài lắm. Đi thôi, mất công ông ấy lại quay lại thì khổ

Diệp Bối Bối tặc lưỡi buông tay Đình Phong ra chạy sang bên kia mở cửa ghế lái phụ bước vào. Hiếm ai có thể làm cho Diệp Bối Bối phải xanh tái mặt mày a ~~

Đình Phong nhìn theo nó bật cười, sau đó đi tới mở cửa ghế lái bước vào. Anh quay sang thắt dây an toàn cho nó rồi đặt lên môi nó một nụ hôn khiến gương mặt nó từ xanh tái đến đỏ ửng. Đây không phải là nụ hôn đầu tiên nhưng Diệp Bối Bối lúc nào cũng vậy, nó ngồi co lại khiến anh thích thú bật cười rồi quay lại với công việc lái xe của mình.

Cười gì chứ? - Diệp Bối Bối phồng má giận dỗi cúi gầm mặt xuống.

Đình Phong thấy vậy thì đưa một tay ra xoa nhẹ đầu nó cười rồi di chuyển xe tiến về nhà anh. Diệp Bối Bối thừa biết nếu về nhà lúc này ba nó sẽ lại giữ chân nó không cho nó tới W.M. Cách tốt nhất là tới nhà anh, nó sẽ được tự do! Và tất nhiên xin phép ba nó tới nhà Đình Phong hiển nhiên ba nó sẽ không phản đối! Hai gia đình vốn muốn kết thông gia vì vậy nó nhanh chóng thực hiện được âm mưu của mình.

***

Cổng trường W.M.

Nhã Kì - Triệu Thiên Vũ vẫy vẫy một cô gái từ xa, hắn nở một nụ cười nhẹ tiến về phía cô.

Nhã Kì cũng quay đầu nhìn lại rồi cười tươi nhìn hắn. Bất ngờ có một chiếc mô tô từ phía ngoài cổng lao về phía cô, là một cậu nhóc cá biệt vốn nổi tiếng quậy phá trong trường. Nhã Kì vốn là người học võ nên thân thủ nhanh nhẹn tránh được đường đi của tên nhóc.

Triệu Thiên Vũ nhíu mày, hắn không tiến đến cô vội mà đi sang một bên đường nhặt một khúc gỗ dài bằng một nửa cánh tay, hắn ném mạnh về phía chiếc mô tô đang lao vút trên đường khiến mọi người khiếp sợ rẽ qua hai bên đường tránh đường cho cậu nhóc. Khúc gỗ nhắm trúng đầu cậu nhóc với một lực rất mạnh, cậu nhóc lại không đội mũ bảo hiểm khiến cậu choáng váng ngã xuống xe, chiếc xe bị chầy bánh văng ra xa chỗ cậu đang nằm xuống, mọi người xung quanh đều hết hồn nhìn cậu nhóc rồi chạy tới xung quanh nhìn cậu lo lắng.

Triệu Thiên Vũ nhếch mép bước tới, đám học sinh nhanh chóng tránh đường cho hắn đi vào, hắn dẫm lên bàn tay cậu khiến cậu la oai oái. Cơn đau từ cú ngã vừa rồi chưa dứt bây giờ còn nhận thêm một lực không nhỏ từ bàn chân hắn nghiền xuống tay cậu:

Mày có tin tao sẽ khiến mày không thể cầm được tay lái nữa không? - Triệu Thiên Vũ đút tay vào túi nhàn nhạt cúi đầu nhìn cậu nhóc.

Anh giám? Ba tôi là đối tác làm ăn của mấy người đấy, mấy người thử động vào tôi xem - Cậu nhóc có chút sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng nói.

Hửm? - Triệu Thiên Vũ nhướn mi rồi dùng lực mạnh hơn từ bàn chân xuống tay cậu nhóc khiến cậu đau đớn đến mức nước mắt rơi cả ra rồi.

Thiên Vũ, bỏ qua đi. Em không sao. Với cả cậu ta chỉ quậy phá thôi, không có ý xấu đâu - Nhã Kì bước tới hai tay cầm lấy cánh tay hắn lay nhẹ.

Em sai rồi, em sai rồi - Cậu nhóc cũng vội lên tiếng. Cả ngôi trường này ai lại không hiểu được cái tính của Triệu Thiên Vũ chứ? Hống hách, ngông cuồng, nếu không muốn nói là hách dịch! lại học giỏi được lòng thầy cô, gia thế cũng không phải hạng tầm thường hơn nữa hắn chưa bao giờ quan tâm đến mối quan hệ làm ăn của gia đình nên tốt nhất đừng ai nói tới việc làm ăn với hắn mà hãy ngoan ngoãn, tốt nhất là không nên động chạm tới.

Triệu Thiên Vũ cùng đàn anh là Hạo Nhất Nam, vốn là trùm trường, có ảnh hưởng rất lớn trong trường khiến người ganh tị kẻ sợ hãi, e dè trước bọn hắn!

Mộc Nhã Kì - bạn gái của hắn cũng đã lên tiếng rồi, hắn cũng chẳng thèm đôi co thêm làm gì, Triệu Thiên Vũ nhếch nhác chỉnh lại vạt áo khoác rồi đưa chân lên buông tha cho chiếc tay cậu nhóc sau đó quay người khoác lấy vai Nhã Kì bước đi. Đám đông cũng nhanh chóng tản ra, bỏ lại cậu nhóc nằm đó. Cậu nhóc đã đắc tội với hắn thật sự chẳng ai ngu lại muốn đối đầu với hắn!

Chiều nay em thách đấu bọn người trường S.M sao? - Triệu Thiên Vũ vừa đi vừa nói.

Đúng vậy. Em đã nghe tới danh tính của Diệp Bối Bối nhưng chưa từng được gặp mặt. Cô ta nghe đâu cũng là một huyền thoại đấy - Mộc Nhã Kì nói với giọng điệu hứng thú. Ở nơi này cô cũng không có đối thủ, nghe được danh tiếng của Diệp Bối Bối thật khiến cô mong đợi. Hơn nữa Diệp Bối Bối là người của trường S.M cũng là một ngôi trường danh tiếng sáng ngang với trường cô, chất lượng đào tạo mọi mặt đều không kém trường cô!

Diệp Bối Bối sao? - Triệu Thiên Vũ nhắc lại, cái tên lần đầu tiên hắn nghe thấy nhưng lại có gì đó rất quen thuộc với hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.