Editor: muanhobaybay
Tới phủ công chúa, Lâm Ca thất bại buông tay, không đợi người xốc màn xe lên, Lâm Ca liền tự mình nhảy xuống xe, thị nữ muốn tiến lên đỡ Phùng Viện xuống xe, Lâm Ca phất tay tỏ ý không cần, mở tay ra ở trước cửa xe.
Mặt Phùng Viện còn hồng thêm vài phần, nàng cắn môi dưới, có nên để Lâm Ca ôm mình xuống không? Nhìn về phía người chờ ở cửa xe, bọn thị nữ ở phía sau Lâm Ca, Phùng Viện chỉ thấy mặt nóng như lửa thiêu, tuy nói là vợ chồng, nhưng trước bao nhiêu người, làm trò như vậy, để hắn ôm nàng xuống, thật sự là…
Lâm Ca thấy Phùng Viện mãi không xuống xe, tiến lên phía trước từng bước, Phùng Viện không biết hắn muốn làm gì, theo bản năng lui về phía sau, Lâm Ca cười ra tiếng, tay đưa ra kéo nàng, Phùng Viện đang thẹn thùng liền rơi vào trong ngực Lâm Ca, tiếp theo Phùng Viện cảm thấy mình bay lên không, có chút mê muội, tựa vào ngực Lâm Ca, có thể nghe thấy tiếng tim đập của hắn, cảm giác như ở trong ngực hắn rất lâu, Phùng Viện lấy tay đánh bờ vai hắn, miệng Lâm Ca đều kéo tới mang tai, rõ ràng dưới ban ngày, tuy rất muốn ôm Phùng Viện đi vào phủ, nhìn đầy đất là người hầu và thị nữ, Lâm Ca thở dài, nếu hắn bế thê tử đi vào, thê tử lại càng thẹn thùng, lúc này thật cẩn thận đặt thê tử xuống đất.
Phùng Viện đứng vững trên mặt đất, liếc nhìn thị vệ cùng thị nữ xung quanh, mặt Phùng Viện hồng thấu, nhìn trên mặt Thượng nghi đang đón chờ mình, mang kiểu muốn cười mà không dám cười, cúi mặt xuống nhìn mặt đất.
Lâm Ca lại thỏai mái nhẹ nhàng, sau khi để Phùng Viện đứng vững trên mặt đất, hai măt nhìn thẳng, Trịnh thượng nghi mang theo người hầu hành lễ, Lâm Ca gật đầu, tay đưa ra cầm tay Phùng Viện, Phùng Viện không nhìn hắn, đi vào theo hắn.
Ngày thứ hai, Phùng Viện triệu Trịnh thượng nghi, còn chưa mở miệng, Trịnh thượng nghi liền cười nói: “Điện hạ đang muốn nói tới Tử Thiến sao?” Phùng Viện kỳ quái liếc nhìn Trịnh thượng nghi, tươi cười trên mặt Trịnh thượng nghi phi thường phù hợp với cung quy: “Thần suốt ngày ở trong thất, tự nhiên có nghe tới một ít tin đồn, huồng hồ, đưa thị nữ đó đi, cũng chặt đứt ý niệm trong đầu của những thị khác.”
Sắc mặt của Phùng Viện có chút mất tự nhiên, cúi đầu không nhìn tới Trịnh thượng nghi: “Thượng nghi có cảm thấy ta không có sự rộng lượng của nữ nhân hoàng gia?” Sắc mặt Trịnh thượng nghi chưa biến một chút: “Điện hạ nói gì vậy? Thân là nữ nhân hoàng gia, tự nhiên có thể y theo tâm tính của mình mà làm việc, người ngoài nói gì, kệ thôi, điện hạ không rõ điểm ấy sao?”
Phùng Viện hơi ngẩng đầu lên: “Nếu như thế, Trịnh thượng nghi hãy đưa các nàng đi đi.” Trịnh thượng nghi hành lễ lui ra, Phùng Viện nói thêm một câu: “Cần chọn người trong sạch.” Trịnh thượng nghi đáp vâng một tiếng, lúc sắp lui ra, nhẹ nhàng nói một câu: “Điện hạ cùng Phò mã hòa thuận ân ái, hoàng hậu rất an lòng.”
Nói xong Trịnh thượng nghi liền lui ra, Phùng Viện nghe vậy, đột nhiên nhớ tới hôm qua, hậu tri hậu giác nhớ, chỉ sợ màn ngòai cửa phủ công chúa đã truyền khắp Kiến Khang? Nghĩ tới đây, sắc mặt đỏ lên.
“Tỷ tỷ nghĩ gì mà sắc mặt lại đỏ hồng như thế?” Đột nhiên có thanh âm truyền tới đánh gãy suy nghĩ của Phùng Viện, ngẩng đầu nhìn, Lan Lăng công chúa cười dài đang đứng ở cửa, Phùng Viện cũng không đứng dậy: “Sao không thấy ai thông báo một tiếng?”
Lan Lăng công chúa tiến tới, ngồi xuống bên cạnh Phùng Viện: “Muội cố ý bảo các nàng không được thông báo.” Nói xong gối đầu lên đùi Phùng Viện: “Nếu muội tới đây với tỷ tỷ, còn muốn phải thông báo, thật xa lạ.” Phùng Viện nghe nàng nói có lý, có chút hương vị làm nũng, thay nàng vỗ về ngọn tóc rối: “Muội không phải chăm sóc tiểu công tử ở yến hội sao? Sao lại chạy tới đây?”
Lan Lăng công chúa ngáp một cái: “Vì ở trong phủ quá mệt, mới chạy tới chỗ tỷ tỷ, nói sau đi.” Lan Lăng công chúa hừ một tiếng, xoay người ngủ, miệng nói thầm: “Cãi nhau với hắn.”
Với hắn? Phùng Viên nhăn nhẹ mi, đưa tay vỗ về Lan Lăng công chúa: “Sao thế, cãi nhau với Phò mã? Lan Lăng công chúa của chúng ta bắt nạt Phò mã sao?” Lan Lăng công chúa ngồi thẳng dậy, có chút làm nũng kêu lên: “Tỷ tỷ, muội mới là muội muội của tỷ nha, sao tỷ lại nói chuyện giúp người ngoài?”
Ý cười trong mắt Phùng Viện càng sâu: “Tỷ là giúp người không giúp thân.” Lan Lăng công chúa thất bại ngồi dựa vào tháp: “Tẩu tẩu cũng vậy.” Phùng Viện cười càng vui vẻ, Lan Lăng công chúa đơn thuần mà nhiệt tình, gặp được Hạ Hầu phò mã rộng rãi, thật sự là một đôi trời sinh, Thập Tứ ca ca, chính là một ca ca tốt.
Lúc này một thị nữ tiến vào, bên môi không giấu được ý cười, theo quy củ hành lễ: “Điện hạ, Hạ Hầu phò mã cầu kiến.” Không đợi Phùng Viện nói, Lan Lăng công chúa đã lên tiếng: “Đuổi Phò mã đi.” Thị nữ đứng đó không nhúc nhích, nhìn về phía Phùng Viện, Phùng Viện gật đầu ý bảo: “Thỉnh Hạ Hầu Phò mã vào đại sảnh chờ, chúng ta sẽ ra đó.”
Lan Lăng công chúa vừa muốn làm nũng, Phùng Viện nhìn nàng, nhẹ nhàng cầm tay nàng: “Tốt lắm, đi ra ngòai đi, người ta đến chịu đòn nhận tội , chẳng lẽ còn phải đuổi người ta đi?” Lông mi Lan Lăng công chúa hơi rung động, Phùng Viện kéo nàng, lúc này Lan Lăng công chúa mới đứng dậy, đi theo Phùng Viện ra ngoài.
Cùng các phủ lui tới xã giao, nhàn hạ tới Lâm Phủ tận hiếu với Lâm phu nhân, sau khi kết hôn, cuộc sống của Phùng Viện vô cùng điềm tĩnh tốt đẹp, tình cảm với Lâm Ca càng ngày càng sâu đậm, sau tám tuổi, Phùng Viện chân chính cảm giác được cái gì là an nhàn.
Lời đồn đãi truyền nhanh nhất ở thành Kiến Khang, còn chưa tới tám tháng, Phùng Viện chợt nghe Tạ Thập Nhị lang cưới thê tử mới, mang theo người tới nơi ở của Vương tiểu thư, gạo nấu thành cơm nhừ, còn tìm gặp mặt Vương tiểu thư, các vị phu nhân cho là trò cười, cười cừu phu nhân không chịu nổi tính tình Tạ Thập Nhị lang, cũng cười Vương thị cam chịu làm ngoại thất thấp hèn, tuy bị Tạ gia hưu, nhưng năm đó cũng là ba môi sáu lêz, nghênh vào cửa làm chính thất.
Phùng Viện ngồi ngay ngắn phía trên, nhìn khuôn mặt kia hé ra tia châm chọc, liền hạ mí mắt, nhân tình ấm lạnh chính là như vậy, nghĩ đến thời điểm Vương tiểu thư đến Tạ gia, tại yến hội lúc gặp Vương tiểu thư, đều là thần tình tươi cười đi, nhớ ngày đó mình đi theo Kim tiểu thư tiến đến yến hội xã giao, chỉ sợ chỉ là chế nhạo mà thôi.
Buổi chiều, Phùng Viện chịu đựng xã giao mất kiên nhẫn, Lâm Ca tinh tế nnghe xong thê tử oán giận, cười nói: “Ta cũng không bình tĩnh trong buổi xã giao ở trong thành Kiến Khang, chờ chút nữa, chúng ta cùng đi ra ngòai được không?” Phùng Viện nghe thấy có thể đi ra ngòai, bên môi lộ ra ý cười, Lâm Ca thấy tươi cười của thê tử, lại càng ôm chặt hơn.
Chín tháng, quả nhiên có chiếu thư hạ xuống, Phò mã Lâm Ca, bổ nhiệm làm Thái Thú Ngô Hưng, Ngô Hưng cách Kiến Khang một đoạn đừơng, quá trình di chuyển là tọa thuyền làm Phùng Viện hưng phấn không thôi.
Vô cùng cao hứng thu thập hành lí, Lâm Ca mang theo cả nhà tới nơi nhận chức.
Ngồi ở trên thuyền, nhìn phong cảnh thay đổi ngòai cửa sổ thuyền, Phùng Viện cảm thấy tâm tình cực kì thư sướng, đồng ruộng và người nhà nông, thét to, mục đồng cưỡi trên lưng trâu, lay động như sắp ngủ, Phùng Viện cười nói: “Lâm lang, đúng là phải ra ngòai nhiều một chút, ở mãi trong thành Kiến Khang thật sự là buồn đến hoảng.”
Lâm Ca lại như đang có tâm sự, nghe nàng nói vậy, mỉm cười, vỗ lan can thuyền nói: “Ngày đó, Tổ tướng quân ở trong này, thề không thu lại lãnh thổ, tuyệt không quay lại Giang Đông, ai ngờ lại trở thành sự thật.” Nghe nhắc tới Tổ tướng quân, Phùng Viện liền nhớ tới Tổ Hoa, nghe nói hắn còn chưa cưới vợ, nghĩ đến …
Lâm Ca cũng hiểu điều hắn nói làm mất vui, quay đầu lại cười một cái, thật muốn nói cái gì nữa, chợt nghe có người đang đứng ở đầu thuyền nói: “Mau cứu người.” Phùng Viện liền nhíu mày, thị sớm ra ngòai hỏi tin tức, trở về hành lễ nói: “Điện hạ, đầu thuyền có người nói thấy người Khiêu Giang, bọn họ la hét cứu người.”
Phùng Viện gật đầu, nói với thị nữ: “Cứu người đi, hỏi gia đình ở đâu, có chuyện gì khó cử, đưa bọn họ về nhà.” Thị nữ hành lễ rời đi, Lâm Ca cầm tay nàng nói: “A Viện không giống người khác.” Phùng Viện ảm đạm cười: “Lại nói tiếp, bọn họ đều là con dân của hoàng huynh.”
Cứu người chỉ là việc nhỏ, tự nhiên Phùng Viện sẽ không ghi tạc trong lòng, qua mấy ngày, đi theo Trường Giang đi vào chấn trạch, cần đổi thuyền nhỏ hơn chút để đi vào chấn trạch, đến chấn trạch, sau đó lại đổi một thuyền lớn, Phùng Viện lên bờ đổi thuyền, nhìn những chiếc thuyền nhỏ ngược xuôi, đầu thuyền nhỏ có một người phụ nhân áo xanh bận rộn, bên chân phụ nhân có một đứa nhỏ khoảng bốn tuổi đang đùa giỡn.
Phùng Viện nhíu mày, thị nữ sớm thấy, lúc công chúa muốn lên thuyền, thế nhưng không hề nhận thức người ở đầu thuyền, tiến lên hỏi, phụ nhân áo xanh nghe thấy liền lảng tránh, hoảng sợ ôm đứa nhỏ đi vào trong khoang thuyền, lúc nàng ngẩng đầu, Phùng Viện nhìn mặt nàng có điểm quen thuộc, nhưng không nhớ ra là đã gặp ở đâu.
Vội mệnh thị nữ gọi nàng quay lại, thị nữ đã hỏi, nữ tử này là người ngày ấy được cứu lên, thị nữ vội nói với Phùng Viện: “Điện hạ, ngày đó sau khi được cứu lên, từ Trường Giang, không thể đem người đuổi rời thuyền, mới lưu nàng lại trên thuyền, đợi tới Ngô Hưng, sẽ tính tóan tiếp.”
Lúc nói chuyện, phụ nhân đã quay lại, đi tới trước măt Phùng Viện, cũng không dám ngẩng đầu lên, chính là quỳ xuống: “Dân phụ không hiểu quy củ trong cung, không có lảng tránh điện hạ, thật sự là tội chết vạn lần.” Lúc nàng nói chuyện, đứa nhỏ mở to đôi mắt nhìn về phía Phùng Viện, phụ nhân nói xong, thấy đứa nhỏ không hiểu lễ, một phen ấn đầu đứa nhỏ xuống, liền liếc mắt nhìn Phùng Viện một cái, liền kinh hô ra tiếng: “Tiểu Viên.”
Tiểu Viên? Phùng Viên giờ mới tinh tế nhìn kĩ phụ nhân trước mặt, nàng nghĩ tới, phụ nhân này chính là Tiểu Lan, thị nữ đã quát lên: “Sao dám kêu tục danh công chúa, còn không mau cút xuống.”