Khi Công Chúa Trở Thành Nữ Hầu

Chương 2: Chương 2: Cuộc sống




Pằng một tiếng, mặt tròn nhỏ nhắn lại bị đánh một chưởng, đánh người chính là Lục Khởi, nàng trợn tròn cặp mắt: "Bảo ngươi lau chùi, dừng lại làm cái gì? Đến lúc tiểu thư ngã xuống làm sao bây giờ?" Kim tiểu thư cầm trong tay cây trâm, đang hướng trên đầu so, nghe Lục Khởi nói như vậy, đôi mắt đẹp chuyển một cái, bên môi hiện lên vẻ tươi cười, khó khăn lắm đem cây trâm chen vào hảo, mí mắt cũng không giơ lên mà nói: "Tốt lắm, Lục Khởi, chúng ta còn muốn đi gặp Vương muội muội, cùng một ngu xuẩn nha đầu so đo cái gì."

Lục Khởi đáp tiếng phải, trong phòng mọi người vẫn như cũ phục vụ, không hề chấn động, nhất thời Kim tiểu thư thu thập xong, dùng điểm tâm, dẫn theo Lục Khởi cùng đi Vương tiểu thư nơi đó.

Kim tiểu thư vừa rời đi, Tiểu Ngọc liền bỏ lại công việc trong tay, ngồi vào vị trí tiểu thư vừa ngồi, đưa tay lấy điểm tâm vẫn còn, điểm tâm hơi khô, nàng sặc mấy cái, không khỏi vỗ bàn một cái: "Tiểu Viên, ngươi là người chết a, thế nào không biết cho ta châm trà?" Tiểu Viên vội bỏ lại đồ, vội vàng tới đây cho nàng châm trà, Tiểu Ngọc uống một hớp, đem trà dội đến trên mặt Tiểu Viên: "Ngươi cố ý nghĩ bỏng chết ta? Như vậy trà nóng cũng cho ta uống?"

Tiểu Viên cũng không dám lau đi nước trên mặt, vội rót một ly trà khác tới đây. Tiểu Ngọc nhận lấy, đầu lưỡi chỉ liếm liếm, liền đem cái ly vừa để xuống: "Không phải nóng bỏng chết người, chính là lạnh không thể uống, ngươi cố ý cùng ta đối nghịch phải hay không?" Không biết nàng ta hỏa khí từ đâu tới, Tiểu Viên lấy làm bối rối, há hốc mồm đang muốn nói chuyện. Tiểu Ngọc mắt trông thấy, trong miệng hậm hực nói: "Ngươi còn muốn nguỵ biện hay sao? Ta nhưng nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng đại gia đối với ngươi coi trọng, ngươi là có thể rời đi nơi này, lão gia sẽ không đồng ý." Tiểu Ngọc nặng nề cười lạnh một tiếng: "Ngươi không phải là nằm mơ đi."

Thế này Tiểu Viên mới biết Tiểu Ngọc hỏa khí là từ đâu tới, chỉ nói một câu: "Không có chuyện này." Tiểu Ngọc nghe, giơ tay lên lại muốn đánh, Tiểu Lan vội vàng tiến lên kéo nàng:"Tốt lắm, cần gì sinh khí lớn như vậy." Tiểu Ngọc liếc nàng một cái: "Ít làm người tốt đi." Vừa nói vừa rút ra khăn quạt gió, Tiểu Lan thấy Tiểu Ngọc còn như vậy, vội đem Tiểu Viên đẩy ra ngoài, mình vuốt vai Tiểu Ngọc nói: "Chỉ cùng là người làm trong phủ, ai cũng không thể so với người nào cao quý hơn, ngươi tội gì như vậy."

Tiểu Ngọc hừ một tiếng, cười lạnh nói: "Coi như là người làm, ta tổng so với nàng tốt hơn chút." Tiểu Lan nghe lời này, hì hì một tiếng bật cười, tay vỗ lưng của nàng: "Thôi, ta hiểu biết rõ ngươi chí hướng thật xa, chỉ là chuyện này còn cần một chút duyên phận."

Tiểu Ngọc bị nói trúng tâm sự, trên mặt không khỏi hiện lên nhất mạt hồng hồng, lại cố gắng giải thích: "Cái nha đầu chết tiệt kia, nói như vậy, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tìm tốt, chỉ xứng với gã sai vặt, cả đời cũng chỉ làm hạ nhân sao?" Tiểu Lan nghe thế, ánh mắt ảm đạm xuống, chẳng qua là không nói lời nào.

Tiểu Ngọc thấy Tiểu Lan như vậy, đang định nói tiếp, bên ngoài liền truyền tới thanh âm nam tử: "Tiểu Viên nha đầu, muội muội ta đi nơi nào?" Tiểu Ngọc vừa nghe là thanh âm thiếu gia, không để ý tới nói cái gì nữa, măt mày buộc chặt, khiến trên mặt thật nhiều màu đỏ, toàn bộ xiêm áo, lại cố ý đem tóc đang chỉnh tề kéo ra vài lọn phiêu ngay trước mắt, vén rèm lên, người không có đi ra ngoài, thanh âm trước bay ra đi: "Đại gia, tiểu thư đi gặp Vương tiểu thư, người có muốn đi tìm hay không nô tỳ đi cùng người?"

Tiểu Ngọc thanh âm vốn là mềm dẻo, hơn nữa nàng lại cố ý để thanh âm mềm nhũn, càng làm cho người nghe, đến xương tủy cũng muốn rụng rời. Kim đại gia lại chỉ quay đầu khoát tay, một cái tay khác kéo lấy tay Tiểu Viên không thả: "Ngươi theo ta đi tìm muội muội." Tiểu Ngọc thấy mình lại đang bị Kim đại gia này coi như không thấy, trong mắt phóng hỏa, hận không được đem Tiểu Viên một cước đá ra đi, đừng tại trước mặt vướng chân vướng tay. Tiểu Lan cũng ra ngoài, thấy dạng này, trên môi không khỏi lộ ra một tia cười lạnh.

Tiểu Viên lại bị Kim đại gia kéo lấy thật chặt, không dám buông tay. Kim đại gia tuy có chút ngốc ngốc, tâm địa lại hảo, mình nếu đi theo hắn, cũng như đi theo Kim tiểu thư. Chẳng qua là chuyện này một ngày không phải, mình liền một ngày không dám làm rõ, chỉ đành phải nhỏ giọng khiến Kim đại gia buông mình ra. Kim đại gia lắc đầu dậm chân, chính là không chịu buông, Tiểu Ngọc cũng tiến lên muốn gỡ tay Kim đại gia.

Đang quấy thành một đoàn, Vương mụ mặt trầm như nước đi đến, mắt cũng không quét Kim đại gia một cái, đem vài món áo trong tay đưa tới tay Tiểu Viên: "Còn không mau đi giặt những thứ này, trong mắt nha đầu ngươi không thấy việc phải đi làm sao."

Tiểu Viên nhận lấy áo, mang đi, Kim đại gia gọi với theo “Tiểu Viên”, đang muốn đi theo nàng ra ngoài, Vương mụ hừ một tiếng: "Đại gia, ngươi là nam nhân, là người tôn quý, thế nào lại đi theo nha đầu đê tiện kia?" Kim đại gia mặc dù đã mười tám tuổi rồi, luôn luôn khờ si, liền cả hôn nhân cũng chưa định. Kim tiểu thư lại thông minh lanh lợi Kim lão gia lại càng ưu ái thương yêu nữ nhi có giá trị, đứa con trai này, chỉ muốn tìm một nha đầu cho hắn, qua một đời thôi. Vì vậy thường ngày Vương mụ lời nói, Kim đại gia cũng chỉ nghe, ai ngờ hôm nay Kim đại gia cũng không như thường ngày, giương cổ lên, trong miệng la ầm lên: "Ta chính là muốn theo Tiểu Viên."

Vương mụ thấy Kim đại gia hôm nay không nghe lời, cũng có chút nổi giận, đưa tay níu lấy lỗ tai của hắn, quát lên: "Đại gia, ngươi phải đi tìm tiểu thư, ta kêu gã sai vặt dẫn ngươi đi." Vừa nói tìm gã sai vặt, đem Kim đại gia giao cho hắn. Kim đại gia trong miệng mặc dù vẫn còn la hét, cũng đã bị gã sai vặt xô đẩy đi ra ngoài.

Thấy bên này an tĩnh, Vương mụ mới hướng Tiểu Ngọc nói: "Ta hiểu biết rõ trong lòng ngươi có cái gì chủ ý, nhưng lão gia đã nói rồi, chờ mười lăm tháng tám thì cho tiểu thư cùng cô gia có chuyện vui, từ toàn bộ nha đầu trong nhà, tìm mấy nha đầu thanh tú phục vụ cho tiểu thư và cô gia, sau đó mới chọn nha đầu cho đại gia. Ngươi an phận thủ thường chút cho ta ,chớ làm ra chuyện gì không khôn ngoan."

Tiểu Ngọc nghe lời này, thì thầm trong miệng: "Không phải có Lục Khởi tỷ tỷ, sao có thể đến phiên chúng ta." Vương mụ cất bước đang muốn vào phòng, nghe lời này, trừng mắt nhìn nàng.Tiểu Lan cũng bận rộn kéo Tiểu Ngọc lui xuống, trong miệng cười nói: "Mụ mụ, chúng ta đã biết." Vương mụ lúc này mới hừ một tiếng, đi vào trong phòng. Tiểu Lan lôi kéo Tiểu Ngọc tâm không cam tình không nguyện đi xuống làm việc, để lỗ tai có nửa khắc thanh tịnh.

Tiểu Viên giặt xong y phục, lại đem viện quét sạch sẽ, lúc này mới có chút rảnh rỗi. Theo Kim tiểu thư phân phó, ngồi trên băng đá ở trong sân thêu thùa may vá. Tiểu Viên may vá, cũng là ở ngày đó, Huệ hoàng hậu lần đầu tiên bị phế, phải trụ tại Cố Thành thời điểm, người hầu hạ không nhiều lắm, khi đó Phùng Viện chỉ có tám tuổi cùng với Tam tỷ, có thị nữ của mẫu hậu, Huệ mẫu hậu tự tay dạy nàng thêu. Sau lần đó Huệ hoàng hậu nhiều lần bị phế rồi lại được lập, Phùng Viện may vá cũng càng ngày càng thành thạo.

Vào Kim gia, Kim tiểu thư thấy nàng may vá xuất sắc, tuy rằng nàng vẫn phải làm việc nặng, lúc làm một chút hà bao, một cái khăn tay, đều để cho nàng làm, làm xong liền lấy đi, nói là Kim tiểu thư tự tay làm. (mua nho: Eo Kim tiểu thư cũng khôn lanh nha... Kim Tiểu thư: lừ... lừ.... Muanho: cầm dép chạy) Lúc đầu Tiểu Viên không biết, đều làm xong chỉn chu, ăn mấy lần đau khổ sau, cũng biết lưu lại mấy châm cho Kim tiểu thư, như vậy da thịt cũng ít ăn khổ sở.

Tiểu Viên làm một hồi, lại nghĩ tới chuyện cũ, không khỏi than thở, ngày đó ở bên trong Cố Thành, tuy nói không biết rõ quanng cảnh từng ngày, cũng là mẹ con ba người đoàn đoàn viên viên, cũng có tìm niềm vui trong đau khổ. Giờ đây, lăng mộ của Tam tỷ ở ngoài Lạc Kinh, không biết là còn nguyên vẹn hay bị phá hư rồi. Mẫu hậu ở trong thành Trường An, đã có hài tử khác, còn có hay không nhớ tới mình?

Chỉ sợ mẫu hậu nhớ tới mình thì cứ nghĩ là mình đã chết rồi. Từ Lạc Kinh đến Kiến Khang, từ hành trình đó, có thể còn sống sót, đã là không dễ. "Phi, ngươi lại đang nhớ nam nhân hay sao? Ban ngày khóc cái gì?" Đột nhiên ở nơi này an tĩnh trong tiểu viện, xuất hiện lời nhục mạ, có vẻ cực kỳ đột ngột. Tiểu Viên lúc này mới phát giác, mình bất tri bất giác, có hai giọt lệ rơi vào trên đồ may vá. Tiểu Viên vội vàng đứng dậy, đối với Tiểu Ngọc nói: "Tỷ tỷ, này mặt trời có chút chói, gió vừa thổi, thổi xuống hai giọt lệ, cũng không phải ta khóc."

Tiểu Ngọc hừ lạnh một tiếng, cầm lên may vá, đột nhiên ánh mắt sáng lên, cất giọng nói: "Được lắm, cái nha đầu to gan này, lại dám đem châm tuyến tiểu thư không làm hết lấy ra thêu trộm, còn dùng nước mắt làm dơ, cũng không biết ngươi có mấy cái mạng?" Tiểu Viên gãi đầu, sững sờ nói: "Tỷ tỷ, ngươi ở đây nói cái gì?"

Sau lưng đã vang lên tiếng Lục Khởi: "Tốt, Tiểu Viên, lá gan ngươi là càng ngày càng lớn, buổi sáng không hảo hảo lau chùi không nói, hiện giờ lại đem đồ may vá của tiểu thư lấy ra." Tiểu Ngọc đã sớm hành lễ: "Nô tỳ gặp qua Vương tiểu thư." Tiểu Viên vội vàng xoay người, sau lưng cũng là Kim tiểu thư cùng Vương tiểu thư tay trong tay đứng ở nơi đó. Kim tiểu thư ở trước mặt người ngoài, vĩnh viễn là đoan trang, nàng lúc này bên môi mỉm cười, đoan chánh đứng ở nơi đó, lắng nghe Lục Khởi nói.

Tiểu Viên không ngờ tới Vương tiểu thư cũng ở đây, thầm nói không tốt, mình hôm nay cũng không cẩn thận, quên tiểu thư dặn dò qua, khi mình may vá, trừ người trong tiểu viện, không được để cho người bên ngoài biết. Vội cúi đầu đứng hầu, chẳng qua là không dám nói lời nào.

Lục Khởi phát tác xong rồi, lúc này mới cung kính đối với Kim tiểu thư nói: "Tiểu thư, Tiểu Viên dám gây họa như thế, xử trí như thế nào ạ?" Kim tiểu thư lúc này mới giương mắt nhìn hướng Tiểu Viên, chẳng qua là không nói lời nào, mắt chuyển sang Lục Khởi, mình đối với Vương tiểu thư nói: "Muội muội, chúng ta vào đi thôi."

Vừa nói vừa lui về phía sau một bước, khiến Vương tiểu thư đi vào trước, rồi nàng mới tiến vào phòng. Lục Khởi chờ Kim tiểu thư tiến vào, chuyển sang Tiểu Viên, không nói không cười, chẳng qua là nhìn nàng. Tiểu Viên thấy mặt nàng bình tĩnh không biểu hiện gì, cắn cắn môi, đang muốn nói chuyện, Lục Khởi gọi Tiểu Ngọc đang đưa trà vào: "Để ta, ngươi cho nha đầu này nhớ lâu một chút."

Lời này đúng như mong muốn của Tiểu Ngọc (đồ đáng ghét), vội đi lên trước , Lục Khởi nhận mâm trà thời điểm, nhỏ giọng nói: "Cần phải nhỏ giọng chút, chớ quấy rầy tiểu thư." Tiểu Ngọc gật đầu đáp ứng xong, Lục Khởi mới bưng trà tiến vào.

Tiểu Ngọc cười cười, từ từ đến gần Tiểu Viên, Tiểu Viên biết bữa này đánh, hôm nay là trốn không thoát đâu, đành nhắm mắt chịu trận. Tiểu Ngọc thấy bộ dáng này của nàng, ngược lại cười ra ngoài: "Phi, tiểu thư của chúng ta từ trước là người hòa nhã thiện lương, phạm sai lầm, chỉ là mắng đôi câu thì phải, ngươi bày ra bộ mặt đưa đám như bị đánh cho ai nhìn?"

Tiểu Viên mở mắt, thấy Kim tiểu thư đang đưa Vương tiểu thư ra ngoài, trong nội tâm hiểu rõ rõ ràng chút, không khỏi cười khổ, chẳng qua là không dám lộ ra. Tiểu Ngọc nói xong rồi, Vương tiểu thư đã mở miệng nói: "Tỷ tỷ là người lương thiện, mới vừa rồi ta còn sợ..." Lại không nói hết câu, chỉ cười, Kim tiểu thư trên mặt tươi cười: "Muội muội, tỷ với muội quen biết nhiều năm như vậy, chẳng lẽ muội còn không rõ lòng của tỷ?"

Vương tiểu thư gật đầu, cười nói: "Là muội làm việc lỗ mãng." Kim tiểu thư vừa khẽ mỉm cười, hai nha hoàn đi theo phía sau ra khỏi cửa viện.

Tiểu Ngọc đợi các nàng vừa đi, ngẩng đầu nhìn hướng Tiểu Viên, trên mặt cười cười không biết đã đi nơi nào, cắn răng nói: "Không kinh động, vậy cũng tốt, ngươi đi theo ta, "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.