Khi Công Công Gặp Công Chúa

Chương 112: Chương 112




Nhận hai chưởng của Diệp lão nhị chấn động đến mức tâm mạch bị hao tổn, lúc này miệng Tả Phỉ đầy máu tươi, nhanh chóng lùi về sau mấy bước. Thẩm Thế Triết đứng ngồi không yên, mau mau kéo Tô công công đứng bên cạnh chắn trước người mình. Tiếc rằng không như hắn nghĩ, người trước mắt dùng sức tách ra.

“Tô Trí Hòa! Ngươi thật to gan, trẫm muốn ngươi hộ giá, ngươi dám trốn?” Mặt Thẩm Thế Triết đỏ tới mang tai, kích động gào thét.

Thái độ Tô Trí Hòa hoàn toàn thay đổi, lần đầu tiên ở trước mặt Hoàng Đế ưỡn ngực thẳng lưng. Đối mặt với chỉ trích, không những không quỳ xuống lĩnh tội mà có vẻ không phản đối. Lanh lảnh nói: “Bộ xương già của nô tài muốn được một lần phụng dưỡng minh quân, không thể tùy tiện giao ra.”

Thẩm Thế Triết giận dữ, tuyệt đối không ngờ người đáng tin tưởng nhất lại ruồng bỏ mình, càng không nghĩ Tô Trí Hòa tùy tùng bên cạnh nhiều năm lại nói muốn theo hầu tân quân khác! Nhưng hiện tại Diệp lão nhị hùng hổ dọa người, sẵn sàng giết bất cứ ai cản đường hắn, Thẩm Thế Triết bây giờ không có thời gian tính sổ Tô Trí Hòa. Nhìn xung quanh một vòng, có lẽ chỉ có một mình Thẩm Mộ Ca có thể cứu mình.

Vội vàng chạy tới kéo cánh tay nữ nhi, hơi thở hổn hển nói: “Mộ Ca, nhanh hộ giá! Chỉ cần hôm nay con bảo vệ trẫm, con muốn gì trẫm cũng có thể đáp ứng.”

Thẩm Mộ Ca lạnh lùng nhìn Thẩm Thế Triết không hề có chút động tâm đối với điều kiện hắn vừa đưa ra, nàng rất muốn hất tay hắn khỏi người mình. Chỉ là việc Diệp lão nhị nỗi điên tập kích nằm ngoài dự liệu của nàng, không ai biết đến cùng hắn sẽ làm cái gì. Không biết chừng Hoàng Đế Đại Thịnh sẽ chết trong tay một giang hồ bại hoại.

Bất đắc dĩ ngẩng đầu gọi Tô Trí Hòa: “Tô công công, kính xin ngươi gọi Cấm Vệ Quân vào!”

Quả nhiên Tô Trí Hòa đối với Trưởng công chúa khá cung kính nhưng hắn lại không có quyền lực này. Cũng chỉ bất đắc dĩ nhìn nàng lắc lắc đầu, liếc mắt ra hiệu, đem tầm mắt đẩy về phía bình phong cao to. Đột nhiên tâm tình Thẩm Thế Triết trở nên táo bạo hơn, hắn đau ốm trường kỳ, vừa muốn mượn cơ hội thoái ẩn hậu trường, yên lặng quan sát các thế lực tranh đấu, nhưng thực tế thân thể hắn cũng từ từ suy nhược. Nguyên nhân chén thuốc mà Tô công công dâng lên mỗi ngày có ba phần độc, và sau này mỗi ngày lượng độc đều được tăng dần.

“Thẩm Mộ Ca! Lời trẫm ngươi không nghe thấy sao? Bị điếc sao? Trẫm muốn ngươi hộ giá! Hộ giá! Ngươi dám to gan kháng chỉ trẫm sẽ giết ngươi!” Dứt lời, Thẩm Thế Triết liền muốn lấy bảo kiếm treo trên bức bình phong. Đây là bội kiếm mà tiên đế sử dụng khi ngự giá thân chinh, sau đó vẫn được cung phụng ở bên trong đình, mượn đó nhắc nhở con cháu hậu thế không được lãng quên cuộc chiến Vệ Quốc.

Tả Phỉ chuyên tâm đối kháng cùng Diệp lão nhị nhưng khi kiếm vừa được rút khỏi vỏ chỉ thẳng tới chỗ Thẩm Mộ Ca. Hắn hoàn toàn làm theo bản năng bảo vệ Trưởng công chúa, cũng không cần biết đối thủ là Hoàng Thượng. Kiếm trong tay Thẩm Thế Triết bị một lực rất mạnh đẩy ra, lảo đảo vài bước, đem mũi kiếm cắn xuống mặt đất mới miễn đứng vững. Hắn căm tức nhìn Tả Phỉ dám động võ với mình, quát lớn: “Tả Phỉ! Lẽ nào ngươi cũng quên quân thần Chi Lễ sao?”

Tả Phỉ thấy Trưởng Công Chúa bình yên vô sự mới phản ứng lại vừa rồi mình đã mạo phạm Thánh thượng, tội không thể tha thứ, đang muốn quỳ xuống tạ tội, bỗng nhiên nhìn thấy Diệp lão nhị từ phía sau Hoàng Đế đánh tới. Không chút do dự đẩy Hoàng Thượng ra, mặt Tả Phỉ chính diện nhận một chưởng của Diệp lão nhị, hắn ra tay vô cùng ác độc, quyết tâm lấy mạng Thẩm Thế Triết, vì lẽ đó mặt Tả Phỉ cơ hồ muốn vỡ tan.

Thừa dịp Tả Phỉ dây dưa kéo tay Diệp lão nhị, Thẩm Thế Triết đứng ở gần giơ kiếm đâm thẳng vào lồng ngực Diệp lão nhị. Hai tiếng kêu đau đớn, Tả Phỉ mặt mày máu me nhìn Diệp lão nhị không ngừng phun máu tươi, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng. Hai người quấn lấy đối phương không chịu buông tay, tình cảnh trở nên khốc liệt.

Thẩm Mộ Ca ở bên nhìn, trong lòng có khổ sở, có không đành lòng nhưng cũng biết chuyện này so với sa trường tàn khốc thì không tính là gì. Thẩm Thế Triết trút kiếm ra, thừa diệp Diệp lão nhị bất ổn, liên tiếp đâm mấy lần, mãi đến khi Diệp lão nhị buông Tả Phỉ ra, mới dừng động tác.

“Trưởng công chúa, Trưởng… Công… Chúa, thần… Sau này thần không thể tiếp tục bảo vệ Công Chúa chu toàn.” Tả Phỉ chậm rãi ngã xuống, nhưng trước khi tiếp đất vẫn dùng toàn lực xoay người, muốn liếc nhìn Trưởng công chúa lần cuối. Hắn cố sức muốn giơ tay nhưng vô lực tiếp tục. Lưu luyến trong mắt hóa thành vẩn đục, vừa tiếp đất liền nhắm hai mắt.

Diệp lão nhị bị kiếm đâm thủng tim, máu tươi tuôn ra không ngừng, dựa vào phong bế huyệt đạo ngăn cản mấy hơi thở. Nhưng hắn biết hôm nay không thể nào rời khỏi nơi này, cười lạnh đưa mắt nhìn những người có mặt. Vừa nãy thấy thái độ Trưởng công chúa cùng Tô công công đối với Hoàng Đế, mới biết triều đình tranh đấu còn lạnh lùng hơn phân tranh chốn giang hồ. Tuy không gặp nhau bằng binh khí nhưng mỗi câu mỗi hành động đều có thể xuyên tim. Người trong triều so với nhân sĩ giang hồ còn vô liêm sĩ hơn gấp mấy lần, thời khắc hắn sắp chết, đột nhiên nhớ lại lời Diệp Thành Nhất nói với mình. Ngày đó hắn không cách nào hiểu được tại sao Diệp Thành Nhất cố ý muốn Phi Diệp sơn trang tránh xa triều đình, bây giờ hắn đã nhận thức rõ ràng.

Hắn phun ra ngụm máu, hết sức nói: “Thẩm Thế Triết, ngươi làm Hoàng Đế thật sự thất bại vô cùng. Ngay cả thái giám bên cạnh cũng không ưa, muốn bán đứng ngươi. Ngươi nói đi, ngươi chiếm thiên hạ này làm cái gì? Ngươi cho rằng diệt trừ Diệp Thành Nhất, hợp nhất Phi Diệp sơn trang, liền có thể vô tư? Không ngờ Hoàng Đế như ngươi còn ngây thơ hơn cả ta, thật sự nghĩ Diệp Thành Nhất chết, chúng ta sẽ có được những thứ mình mong muốn.”

Ánh mắt Thẩm Mộ Ca lạnh đi, chuyện Diệp lão nhị bán đứng Diệp Phiêu Diêu nàng còn chưa kịp tính toán. Hiện giờ nghe hắn nói như thế, xem ra cái chết của Diệp Thành Nhất có huyền cơ.

“Không sai là ta! Vì muốn biểu thị lòng trung thành, ta đã bày mưu giết Diệp Thành Nhất, giết chết Đại ca kết nghĩa, giàu sinh ra tử. Rốt cuộc ta cũng biết, tại sao nhiều năm như vậy, hắn vẫn kiêng kỵ Diệp Thành Nhất. Vì ngay từ lúc đầu Diệp Thành Nhất đã không đồng ý Thẩm Thế Triết làm Hoàng Đế, cho rằng hắn là hôn quân! Hơn nữa còn là một dong quân!” Ngươi sắp chết tự nhiên lời nói ra tuyệt đối không giả dối, Diệp lão nhị xem thường phơi bày mọi chuyện.

Thẩm Thế Triết chưa từng bị ai chỉ thẳng vào mặt nhục nhã như vậy, lúc này hắn tức giận tới run cả người. Giơ kiếm muốn đâm vào Diệp lão nhị ăn nói linh tinh.

“Dừng tay!” Âm thanh trầm ổn mạnh mẽ truyền ra từ phía sau tấm bình phong, mọi người đều giật nảy mình.

Vừa rồi tình cảnh hỗn loạn, nhưng sau tấm bình phong vẫn không có chút động tĩnh, không ngờ sau khi Diệp lão nhị biểu lộ cảm nghĩ trước khi lâm chung thì Trấn Quốc Công và Quốc cữu lại bước ra. Diệp Vĩnh Diên đẩy Thẩm Thế Triết qua một bên, đoạt kiếm trong tay hắn, chỉ vào Diệp lão nhị nói: “Sùng Dật là ngươi giết?”

Diệp lão nhị không thèm đếm xỉa, cũng không muốn tiếp tục che giấu, cười lạnh nhìn Trấn Quốc Công gật gật đầu.

“Vì được Phi Diệp sơn trang, làm người đứng đầu lại xảo trá sát hại huynh đệ kết nghĩa, người như ngươi, trên giang hồ, chết trăm lần cũng không hết tội!” Diệp Vĩnh Diên đặt kiếm lên cổ Diệp lão nhị.

“Đúng! Ta chết không hết tội. Nhưng hắn, hắn không xứng làm Hoàng Đế. Nếu không phải hắn luôn nghi kỵ Diệp Sùng Dật, tại sao lại ép đại ca tới đại mạc xa xôi, coi như Phi Diệp sơn trang có tuân thủ bổn phận chưa bao giờ lân la chạm tới việc triều đình, thì hắn vẫn muốn tính mạng của Diệp Sùng Dật!”

“Nếu nói đáng chết thì chúng ta đều như nhau, nên cùng nhau chết đi! Chúng ta không khác gì nhau, đừng tưởng mặc long bào là có thể che lấp bụng dạ xấu xa.” Diệp lão nhị bắt đầu cười lớn, máu tươi tuôn ra liên tục. Hắn biết huyệt đạo của mình không cách nào tiếp tục phong được.

Rốt cuộc hắn cũng truốt hơi thở cuối cùng. Diệp Vĩnh Diên tức giận, phẩn nộ tới đỉnh điểm, xoay người, chỉ kiếm vào Thẩm Thế Triết, lạnh lùng hỏi: “Lời hắn nói đều là sự thật? Ngươi luôn biết hành tung của Sùng Dật, đồng thời biết rõ lai lịch Phi Diệp sơn trang?”

Thẩm Thế Triết hé miệng không đáp nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Trấn Quốc Công. Từ nhỏ hắn đã kiêng kỵ Trấn Quốc Công, đặc biệt là người này chinh chiến sa trường cả một đời, theo tiên đế rong rủi trên lưng ngựa, lập biết bao nhiêu chiến công hiển hách. Diệp Sung Dật là nhi tử Trấn Quốc Công sủng ái nhất, cũng là một võ tướng thiếu niên có tài năng quân sự hơn người. Đáng tiếc trên con đường phụ trợ tân quân hai người lại có ý kiến bất đồng, đến mức sau khi Thẩm Thế Triết lên ngôi, Diệp Sùng Dật đã rời nhà trốn đi.

“Sùng Dật nói không sai. Ngươi không xứng, căn bản không xứng đảm đương giang sơn này!” Diệp Vĩnh Diên tức giận đem kiếm nện xuống đất, rơi bên cạnh Thẩm Thế Triết.

Bởi vì lời giao phó của Tiên đế, hắn không thể ra tay với Thẩm Thế Triết. Nhưng hiện tại, cuối cùng hắn cũng thấu hiểu vị Hoàng Đế mà mình tự tay đưa lên lại làm người khác thất vọng tới mức nào, và hắn cũng đối mặt với phán đoán sai lầm của mình. Hắn bại dưới tay nhi tử nhưng Diệp Sùng Dật không thể trở về được.

“Từ hôm nay Diệp Vĩnh Diên không tiếp tục u mê nghe lời ngươi!” Trấn Quốc Công phất tay áo xoay người rời đi.

Kỷ Nham đi theo ra ngoài, trước khi đi hướng Tô Trí Hòa liếc mắt ra hiệu, hơi gật đầu một cái.

Thẩm Mộ Ca thu mọi chuyện vào mắt, Trấn Quốc Công đã tỏ rõ thái độ, điều này chứng tỏ Phụ Hoàng mất sự ủng hộ của quân đội. Mà quân đội trong tay Trấn Quốc Công lại không cần biết Hoàng Đế là ai, chỉ theo lệnh Diệp Vĩnh Diên. Xem ra chuyện hôm nay là do một tay cữu cữu sắp xếp, trời vừa sáng đã lệnh cho Tô Trí Hòa đổi tướng lĩnh Cấm Vệ Quân, toàn bộ thay vào người của Trấn Quốc Công, rồi tự mình bồi tiếp Diệp Vĩnh Diên ẩn thân sau bức bình phong, chờ đợi Diệp lão nhị nói ra chân tướng.

Không chừng lòng đề phòng của Diệp lão nhị đối với Phụ Hoàng là do cữu cữu động tay động chân vào, bằng không đột biến này đã không xảy ra nhanh như vậy. Chỉ tiếc cho Tả Phỉ, trở thành vật hy sinh. Chung quy hắn cũng là một thần tử tận trung chức trách, bất luận hắn bảo vệ ai, vì ai mà chết. Thẩm Mộ Ca đưa ánh mắt sâu xa nhìn Tả Phỉ nằm đó, lại giương mắt nhìn Phụ Hoàng cụt hứng.

Diệp Phiêu Diêu bị giam trong thiên lao cũng được thả ra, nhưng người ở cửa nghênh tiếp không phải Thẩm Mộ Ca, càng không phải người của Diệp gia mà là Thiên Thành công chúa. Bên cạnh nàng còn có một thiếu niên tướng mạo tuấn lãng, thân mặc quan phục.

“Tỷ phu, mấy ngày nay chịu nhiều oan ức rồi.” Thiên Thành lên tiếng trước, thủ vệ đều bị nàng cho lui, nên không cần kiêng dè gì gọi Diệp Phiêu Diêu là tỷ phu.

Thẩm Khang Bình nhìn Diệp Phiêu Diêu từ trong thiên lao đi ra, lại giương mắt nhìn Thiên Thành hoàng tỷ, sau đó lại nhìn Diệp Phiêu Diêu, do dự chốc lát, rốt cuộc mở miệng: “Khang Bình gặp tỷ phu.”

Diệp Phiêu Diêu vi lăng, không nghĩ tới tiểu tử tướng mạo tuấn lãng trước mặt là Thẩm Khang Bình đã vậy còn gọi nàng là tỷ phu. Trong lòng nàng lại mong nhớ Hoàng tỷ của hai người trước mắt, đưa mắt quét một vòng vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Mộ Ca.

Có chút mất mát, nhưng không tiện ở trước mặt Thiên Thành cùng Thẩm Khang Bình hỏi thăm Thẩm Mộ Ca. Nhưng Thiên Thành hiểu rõ tâm tư của nàng, cười khẽ một tiếng, chê miệng nói: “Tỷ phu không cần nóng ruột, Hoàng tỷ có chuyện quan trọng cần phải xử lý, nhất thời không đi được. Lệnh cho chúng ta tới đón tỷ phu, chờ tỷ phu tắm rửa sửa soạn xong, Hoàng tỷ sẽ đến gặp tỷ phu.”

Không phải Thẩm Mộ Ca không muốn đi gặp Diệp Phiêu Diêu, thật sự so với bất cứ ai thì nàng là người muốn nhìn thấy Diệp Phiêu Diêu nhất. Người kia mới không ở bên cạnh một ngày một đêm, nàng đã cảm thấy cô tịch không chịu nỗi. Nhưng lúc này nàng phải ở Thăng Bình Cung, lẳng lặng chờ Phụ Hoàng đem ngọc tỷ truyền quốc giao ra.

Tinh khí trên người Thẩm Thế Triết tựa hồ bị rút sạch trong nháy mắt, ánh mắt vô thần nhìn Thăng Bình Cung một mảnh tan hoang. Nơi này là cấm địa, không cho phép người nào bước vào, nhưng đây cũng là chân tâm khiến hắn mệt mỏi mấy chục năm. Thường thường gặp ác mộng tỉnh giấc, tâm nỗi lên dằn vặt.

“Mộ Ca, nơi này, giữ lại chân tâm của trẫm, một tấm chân tình cuối cùng. Chỉ tiếc, vì được giang sơn, vì quyền lực vô thượng, trẫm đã đem chân tâm cùng Thăng Bình cung đốt sạch chỉ bằng một cây đuốc.”

“Con biết vì sao trẫm luôn dùng con đổi lấy lợi ích không? Bởi vì trẫm biết rõ cảm tình là thứ chân chính có thể uy hiếp một người, chỉ cần động chân tình, thì cái gì cũng nguyện ý trả giá. Trẫm đã lừa dối mẫu hậu con, phụ lòng Liễu muội, tổn thương Du phi, trẫm phụ tất cả mọi người. Dẫm đạp lên những người đã dùng tất cả chân tâm dành cho trẫm, họ phải mang sự oán hận rời đi. Trẫm đã từng hứa hẹn với bọn họ vậy mà một câu cũng chưa từng thực hiện.” Thẩm Thế Triết chậm rãi xoay người, trên mặt hắn thay đổi một loại biểu hiện nhưng Thẩm Mộ Ca lại không quen nhìn thấy một Phụ Hoàng như vậy.

“Ngọc tỷ truyền quốc ở đây, con giao cho Khang Bình đi. Chỉ mong hắn có thể trở thành một quân vương chân chính, kéo dài vinh quang cho Hoàng tộc Thẩm thị. Diệp Sùng Dật nói đúng, trẫm là người vì tự lợi bản thân, trời vừa sáng hắn đã nhìn thấu. Kỳ thực thế gian này, e chỉ có mình hắn mới hiểu rõ trẫm.”

Thẩm Mộ Ca đem ngọc tỷ phủng trong lòng bàn tay, ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Thế Triết, nhưng không chờ nàng mở miệng, hắn đã phất tay đuổi nàng ra ngoài.

“Đi đi, việc sắc lập tân quân tốn không ít thời gian. Trẫm mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”

Sau khi Thẩm Mộ Ca đi được một đoạn, trong lòng liền cảm thấy bất an. Vừa quay đầu lại, đã thấy Thăng Bình Cung hoang phế từ lâu dấy lên ánh lửa, nhuộm đỏ chân trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.