Nghe kiểu nói chuyện đầu trộm đuôi cướp của Lục Thành Nhan, Phù Sinh ghét bỏ liếc mắt. Nàng còn chưa kịp nói gì, Lục Thành Nhan đã tiến tới gần nói nhỏ: “Có thể mang tin ra ngoài cho phụ thân giúp ta không?”
“Bây giờ ta với ngươi đều ở trong cung, làm sao ta có thể đưa tin ra ngoài cho ngươi?” Phù Sinh buông tay, không muốn đáp ứng.
Lục Thành Nhan cũng không tức giận, không nhục chí, lên tiếng: “Lúc nãy ngươi nói nghe lời đồn bên ngoài, ta liền nghĩ, nếu ngươi có thể biết được tin tức bên ngoài, thì sẽ có biện pháp đưa tin ra ngoài thôi.”
“Đầu óc của ngươi đúng là xoay chuyển rất nhanh.” Phù Sinh ôm cánh tay, chờ đợi Lục Thành Nhan tiếp tục biểu diễn tài ăn nói của mình.
“Ai, thật ra ta không muốn phụ thân vì ta mà khuấy động cả giang hồ thôi, ngươi cũng biết hắn đã qui ẩn giang hồ nhiều năm rồi. Lần trước vì muốn giới thiệu ta với mọi người, hắn mới ra mặt tận tâm tổ chức đại hội võ lâm. Bây giờ nếu vì muốn tìm ta, vận dụng toàn bộ thế lực của sơn trang, chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ.” Lục Thành Nhan nói những câu này biểu hiện rất bình tĩnh, mọi thứ đều rất rõ ràng.
Phù Sinh cảm thấy mình gần như bị Lục Thành Nhan thuyết phục.
“Nếu như một ngày nào đó, phụ thân tìm được tung tích của ta. Lúc đó, dù có tập hợp toàn bộ người của Lục gia trang, cũng không thể nào chống lại thế lực Hoàng Gia được. Ta không muốn phụ thân vì ta mà mạo hiểm.”
Vẻ mặt Lục Thành Nhan rất thành khẩn, xen lẫn sự lo lắng trong đó.
Vừa nãy nghe được chí hướng của Lục Thành Nhan, trong lòng Phù Sinh có sự biến hóa không tên, cảm thấy người này đã trở thành một nhân tố trong cuộc sống của mình. Hiện giờ lại thấy bộ dáng tội nghiệp này, tâm trạng có chút không đành lòng. Nhưng nàng cũng không phải kiểu người cái gì cũng đồng ý, vẫn phải xem thêm về Lục Thành Nhan rồi mới quyết định.
“Vậy ngươi định nói với phụ thân ngươi thế nào? Nói bây giờ ngươi đang bị Thiên Thành công chúa ép làm khách trong cung sao? Nói phụ thân ngươi không cần lo lắng, một thời gian nữa, ngươi sẽ quay về sao?”
“Ai, những thứ này không thể nói được. Chỉ cần nói ta vẫn bình an vô sự là được rồi, nói càng nhiều chỉ sợ đem tới phiền phức cho phụ thân thôi.” Lục Thành Nhan thật sự nghĩ như vậy.
“Thật ra ta cũng có một cách.” Phù Sinh suy nghĩ một chút, thấy Lục Thành Nhan nhớ nhà, nên đưa ra kế sách giúp đỡ.
“Kế gì?” Mắt Lục Thành Nhan sáng rực lên, có vẻ rất chờ mong.
“Ở trong cung, ta có quen biết vài người, nếu ngươi đồng ý, qua thêm vài ngày nữa, ta sẽ kiếm người đưa ngươi ra ngoài. Ở bên ngoài, tự có người tiếp ứng, giúp ngươi rời khỏi kinh thành.” Phù Sinh biết Lục Thành Nhan không thích hợp ở lại chỗ này, càng không thích hợp rơi vào vòng xoáy tranh đấu trong cung.
“Vậy không được!” Không hề nghĩ ngợi Lục Thanh Nhan lập tức từ chối.
“Ta biết ngươi muốn chờ ta dẫn đi gặp hắn, nhưng trong lúc nhất thời ta không thể phân thân. Hơn nữa, nếu ngươi tiếp tục ở lại chỗ này cũng không có tác dụng gì, trái lại càng ngày càng nguy hiểm.” Hiếm khi Phù Sinh có kiên nhẫn giải thích tận tình.
“Đâu chỉ có vì một người.”
“Hả? Ngươi còn có ý nghĩ khác?” Phù Sinh bắt đầu cảm thấy tâm tư của Lục Thành Nhan không chỉ đơn giản như mặt ngoài của nàng.
“Thiên Thành công chúa đã biết thân phận của ta, nhưng nàng ấy vẫn cố ý bắt ta lên kinh thành, quá rõ ràng nàng không sợ đắc tội với Lục gia trang. Nếu như ta trốn ra ngoài, ngươi nghĩ nàng sẽ dễ dàng bỏ qua cho Lục gia sao?”
“Có thể nếu như ngươi thật sự trốn thoát, nàng sẽ dừng tay. Không nhất thiết phải ngàn dặm xa xôi chạy tới Giang Nam bắt ngươi trở lại.”
“Trước đây ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng thời gian qua ở cùng nàng, ta mới biết một Công Chúa sẽ không nuốt trôi cơn giận này được.” Lục Thành Nhan thở dài.
“Không nghĩ tới, ngươi vào cung chưa bao lâu mà học được rất nhiều rồi đó. Đặc biệt là phỏng đoán lòng người.” Ánh mắt Phù Sinh lóe lên tia tán thưởng.
“Đây không phải ở dưới mái hiên người không thể không cúi đầu sao. Mỗi ngày ta đều phải suy tính làm sao cùng nàng đọ sức, còn có thể không đi suy đoán tâm tư của nàng ư...” Lục Thành Nhan vò vò trán mình, Thiên Thành công chúa đúng là người làm nàng quá đau đầu.
“Được rồi, tâm tư của ngươi ta đã biết. Chuyện truyền lời ta sẽ xử lý. Nếu ngươi đã biết tâm tư Thiên Thành công chúa đối với ngươi không tầm thường, thì tự mình phải cẩn thận hơn. Những ngày sau tới lui ở đây có việc gì lớn cứ nói với ta.” Phù Sinh thấy không còn sớm, nếu tiếp tục tán gẫu nữa, sợ sẽ gặp Trưởng công chúa.
“Vậy đều nhờ vào ngươi. Ở trong cung này ta chỉ tin một mình ngươi thôi.” Lục Thành Nhan chắp tay, xoay người rời đi.
Phù Sinh dọn dẹp ly trà, xoay người thì nhìn thấy bìa sách lúc nãy mình mới đọc, lại nhớ tới lời vừa rồi của Lục Thành Nhan, trong lòng không khỏi phiền muộn. Lục Thành Nhan đã vô tâm nói một câu đúng là nhắc nhở nàng.
Bất luận là khiêu khích hay thất bại thì một Công Chúa đương triều không thể nào nuốt trôi được cơn giận này.
Đây chính là uy nghiêm của Hoàng Gia, là thiên uy không thể mạo phạm.
Phù Sinh ngồi trở vào ghế sau bàn đọc sách, chỉ có điều tâm tư không còn như lúc Lục Thành Nhan chưa tới. Nàng có chút lười biếng ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt vô hồn không xác định mục tiêu. Chỉ chớp mắt đã vào cung mấy tháng rồi, ngoại trừ ở gần Thẩm Mộ Ca, nhìn thấy nàng nhiều hơn, thì không có tiến triển gì hết. Nguyên nhân là do nàng chưa có ý tưởng gì hay kế hoạch để báo thù. Đáy lòng Phù Sinh có chút mơ hồ, nhưng lại bị nàng cưỡng chế đè xuống. Cảm tình của nàng dành cho Thẩm Mộ Ca đã thay đổi phức tạp khi nàng rơi từ vách núi xuống, từ yêu say đắm chuyển thành hận thù, hận vì tấm chân tình của mình bị nàng xem như giẻ rách, càng hận nàng tàn nhẫn ra lệnh giết mình.
Khóe miệng nổi lên nụ cười lạnh lùng, mãi cho tới bây giờ, nàng cũng không muốn nhớ lại tình cảnh đó, nhưng mỗi khi nhớ tới, điều là nàng đau khổ không thôi, mũi tên nhọn ngày hôm đó không phải bắn vào cơ thể nàng mà bắn vào chân tâm tràn đầy yêu thương của nàng. Nàng mang theo hận thù mà tới đây, nhưng lúc này nàng lại chậm chạp không muốn nó kết thúc một cách dễ dàng. Trước đây nàng muốn ra tay với Thẩm Mộ Ca cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng hôm nay dựa vào thân thủ của nàng, nếu muốn cùng nhau đồng quy vu tận thì thế gian đã sớm không còn Trưởng công chúa rồi.
Như vậy cuối cùng bản thân nàng muốn cái gì đây? Phù Sinh không muốn nghĩ vấn đề này vì nàng đã nghĩ quá nhiều lần mà vẫn không có cách nào tìm ra đáp án. Mỗi lần nàng gặp Thẩm Mộ Ca thì có một loại tình cảm khác đè lên sự thù hận của nàng, điều này làm nàng hoang mang vô cùng.
Tâm tư bị đánh tan, Phù Sinh thấy mệt mỏi, nhíu mày đầu dựa vào lưng ghế. Tư thế ngồi này ở trong cung sẽ không bao giờ thấy, đây là thói quen hành tẩu giang hồ ăn sâu trong máu nàng.
Mà tình cảnh này, đúng lúc rơi vào mắt Trưởng công chúa.
Vì Thẩm Mộ Ca say rượu nên cả ngày đều thấy đau đầu không có sức lực, luôn cảm thấy có một loại tâm tình không tên không ngừng chạy loạn trong cơ thể, quấy nhiễu làm nàng đứng ngồi không yên. Cố gắng đem các tấu chương quan trọng xử lý một lượt thì rời khỏi ngự thư phòng sớm hơn mọi ngày. Qua phòng Phụ Hoàng báo cáo cũng không được tập trung, cũng may thân thể Phụ Hoàng còn yếu, sự chú ý chỉ đủ đặt trên chính vụ mà thôi.
Thẩm Mộ Ca âm trầm cũng không cách nào làm Hoàng Đế chú ý tới.
Giống như bị Du Hồn, Thẩm Mộ Ca thấy trán mình đau đớn, tuy không đến nỗi làm nàng mê muội nhưng cũng đủ làm nàng thấy lo lắng. Không biết tại sao trong đầu nàng cứ hiện lên hình dáng của Phù Sinh, ánh mắt khi hắn nhìn nàng đêm qua.
Mới có nửa ngày không gặp, nàng đã có chút muốn thấy Phù Sinh ngay lập tức. Ý nghĩ này xuất hiện làm Thẩm Mộ Ca dừng bước. Nô tài kế bên không biết lòng Trưởng công chúa dậy sóng cứ tưởng Công Chúa không khỏe liền nhỏ giọng xin chỉ thị, có cần gọi kiệu tới hay không?
“Không cần.” Thẩm Mộ Ca quyết đoán phất tay.
Nàng chậm rãi đi về phía trước cái nàng cần lúc này có lẽ chính là thời gian để nàng yên tĩnh suy nghĩ.
Trên đường trở về tẩm cung, Thẩm Mộ Ca hạ quyết tâm tạm thời không gặp Phù Sinh, để nàng sắp xếp tâm tư của mình thật tốt rồi tính. Nhưng quyết định này bị lật đổ khi gặp Vũ Yến. Nàng mới nhấp một hớp trà thì Vũ Yến cúi đầu báo cáo: “Hồi Trưởng công chúa, hôm nay Thiên Thành công chúa đã cho Tiểu Lục Tử qua đây theo Phù Sinh học quy cũ.”
Vũ Yến vừa dứt lời thì chén trà trong tay đã vững như bàn thạch nằm trên bàn, nhưng nàng lại nói rất chậm rãi: “Ai dẫn tới?”
“Bẩm, là Thu Thiền.”
“Sao? Là Thu Thiền tự mình dẫn tới?” Thẩm Mộ Ca dùng nắp gảy gảy lá trà.
“Thu Thiền nói là đích thân Thiên Thành công chúa dặn dò muốn Tiểu Lục Tử nghiêm túc theo Phù Sinh học hỏi.” Vũ Yến vừa báo cáo vừa lặng lẽ quan sát phản ứng của Trưởng công chúa. Nhưng sắc mặt Trưởng công chúa hoàn toàn không có bất kỳ thay đổi nào, nên Vũ Yến không nhìn ra được gì.
Suy tư chốc lát, khóe miệng Thẩm Mộ Ca xuất hiện nụ cười ý vị không rõ, nhưng chỉ chớp mắt là biến mất.
“Tiểu Lục Tử còn ở đây không?”
“Bẩm Trưởng công chúa, Tiểu Lục Tử đã đi được một canh giờ rồi.” Vũ Yến không rõ, với thái độ lúc nãy của Trưởng công chúa nhìn như không quan tâm chuyện của Tiểu Lục Tử, tại sao đột nhiên lại hỏi tới?
“Bây giờ Phù Sinh ở chỗ nào?”
“Ở trong phòng, thưa Công Chúa.” Vũ Yến hơi nghi hoặc một chút, từ lúc Tiểu Lục Tử đi hình như Phù Sinh vẫn chưa rời khỏi phòng.
Nhưng... Vì sao Trưởng công chúa lại hỏi?
“Bổn cung tới đó xem một chút.” Thẩm Mộ Ca bỏ chén trà xuống, nhắc làn váy rời khỏi.
Vũ Yến hoàn toàn không theo kịp tư duy của Trưởng công chúa, đứng tại chỗ bối rối một lúc. Mãi cho tới khi nhìn bóng lưng Trưởng công chúa càng ngày càng xa mới vội vàng nhấc chân chạy theo.
“Không cần đi theo, bổn cung chỉ tùy ý tới xem thôi không cần lo lắng.”
“Nô tỳ tuân lệnh.” Vũ Yến trả lời có chút chậm, nhìn Trưởng công chúa đi xa, trong mắt càng phức tạp hơn.
Chỗ Phù Sinh ở cũng không phải chỗ ở của những nô tài cung nữ bình thường hay ở, tuy ngày đó Thẩm Mộ Ca chỉ tùy tiện căn dặn Vũ Yến sắp xếp cho Phù Sinh một căn phòng riêng biệt, cũng không căn dặn rõ ràng gì, nhưng Vũ Yến vừa nghe đã hiểu tâm ý của Công Chúa, bởi vì Trưởng công chúa chưa bao giờ cho người nào có đặc quyền như vậy.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Mộ Ca bước vào chỗ Phù Sinh ở, từ trước tới giờ đều là nàng cho gọi Phù Sinh tới chứ không chủ động tới tìm. Nhưng hôm nay không biết gì cái gì, không những nàng không kiên trì thực hiện chuyện nàng đã quyết định, đã vậy còn làm chuyện khác thường này.
Nàng còn chưa kịp tự giễu bản thân xong thì đập vào mắt là dáng vẻ Phù Sinh ngồi trước bàn sách.
Kiểu này đúng là rất bất nhã. Với quy củ trong cung thì càng vô lễ hơn.
Nhưng Thẩm Mộ Ca không thể nào khiển trách được vì bỗng nhiên lòng nàng cảm thấy đau đớn không thôi.
Kiểu ngồi này từng có người rất yêu thích.
“Ai?” Nghe tiếng vang bên ngoài, Phù Sinh cảnh giác giương mắt nhìn lên, lập tức ngồi thẳng dậy.
“Bổn cung nghe nói hôm nay Thiên Thành sai người tới theo ngươi học hỏi quy tắc liền tới đây xem.”
Thẩm Mộ Ca đứng ngoài cửa, Phù Sinh đột ngột lên tiếng nên nàng lúng túng không biết làm sao, thuận miệng giải thích.
“Tham kiến Trưởng công chúa. Không biết Trưởng công chúa giá đáo, mong Công Chúa thứ lỗi.” Phù Sinh đứng lên đi tới trước mặt Thẩm Mộ Ca quỳ xuống hành lễ.
“Không cần giữ lễ tiết.” Thẩm Mộ Ca vẫn đứng ngoài cửa.
“Tạ Công Chúa.” Phù Sinh tạ ân đứng dậy, tránh qua một bên hơi cúi đầu.
Thẩm Mộ Ca cứ tưởng Phù Sinh sẽ mời mình vào phòng nhưng chờ một lúc vẫn không thấy người kia có động tĩnh gì, chỉ lẳng lặng đứng đó chờ chỉ thị của mình. Không hề có cảm xúc gì giống như con rối, khiêm cung thuận theo, nhưng không hề có sức sống. Hình như trước đây cũng như thế, thẩn thờ ở chỗ đó chờ đợi lệnh.
Giống như hàng ngàn hàng vạn thần dân, đối với nàng chỉ là phục tùng không có giao lưu.
Giao lưu? Cái ý niệm này làm Thẩm Mộ Ca có chút mê man, Phù Sinh là một thái giám là nô tài. Mặc dù thấy có chút hợp mắt, nên cho một ít đối đãi đặc thù nhưng nói đến cùng cũng chỉ là nô tài. Còn nàng là chủ tử, tại sao lại muốn Phù Sinh giao lưu với nàng? Đây có phải là quá hà khắc rồi không?
Thôi thôi, có lẽ nàng có yêu cầu quá cao rồi.
“Bổn cung có chút khát, trong phòng ngươi có trà không?” Thẩm Mộ Ca lên tiếng đánh vỡ không khí trầm mặc, mở miệng nói chuyện trước.
“Thưa Công Chúa, có. Nếu Công Chúa không chê, mời Công Chúa vào trong.”
“Ừm.” Thẩm Mộ Ca cũng không khách khí nhấc chân tiến vào.
“Ngươi đang đọc sách?” Ánh mắt nàng đảo qua một vòng, rơi vào quyển sách trên bàn.
“Hồi Công Chúa, đúng. Quãng thời gian trước vừa xem xong << Lã Thị Xuân Thu >>, bây giờ coi binh pháp điều tiết sự cân bằng.” Phù Sinh rót chén trà, để lên bàn.
“Ngươi có cảm thấy phiền muộn vì bổn cung ra lệnh cho ngươi xem nhiều sách như vậy không?” Thẩm Mộ Ca cũng không vội uống trà.
“Không dám.”
“Phù Sinh, hình như ngươi không quá nguyện ý cùng bổn cung nói chuyện.” Thẩm Mộ Ca giương mắt nhìn Phù Sinh.
“Không dám.”
“Ngươi không phải không dám, ngươi chỉ là không muốn. Bổn cung biết.” Thẩm Mộ Ca cười thầm, Phù Sinh ở bên cạnh nàng luôn luôn tuân thủ quy tắc, nhưng trên người luôn tỏa ra khí tức bất khuất, tiếp xúc càng lâu, luồng hơi thở này càng nồng nặc.
Bây giờ, tuy ngoài miệng Phù Sinh luôn nói không dám không dám nhưng nàng nhìn ra được từ trong mắt đối phương sự chống cự và lảng tránh. Mà những cảm nhận này đều hiện trong đôi mắt hấp dẫn đó.
Còn trong mắt người kia, nàng thấy được cái gì? Là tình yêu say đắm cuồng nhiệt cùng quý trọng, còn sự đau đớn nhợt nhạt nơi đáy mắt, càng nhiều chính là sự lo lắng và không nỡ. Nàng muốn quên đi ánh mắt nóng rực truy đuổi không tha nhưng trong nháy mắt thực sự mất đi, nàng lại đau đớn không thôi. Cuối cùng chỉ còn lưu lại là những đêm mộng hoài niệm, thế mà nàng không nói ra được càng không thể nào nói ra.
“Hôm nay bổn cung chỉ tùy tiện tìm ngươi tâm sự, ngươi đừng quá câu nệ, ngồi xuống đi!” Thẩm Mộ Ca ngồi xuống trước rồi chỉ vào cái ghế trước mặt.
“Phù Sinh, trước khi ngươi vào cung, trong nhà làm cái gì?” Dường như Thẩm Mộ Ca không hề bị không khí nặng nề này quấy rầy, nàng bưng chén trà lên thưởng thức.
“Hồi Trưởng công chúa, trong nhà tiểu nhân làm kinh thương, nhưng sau đó nguy cơ dồn dập kéo tới, nên phá sản, chủ nợ ở khắp nơi lại gặp phải chiến loạn, nạn đói, bất đắc dĩ phải xa xứ.” Âm thanh Phù Sinh vững vàng, nhưng cũng xen lẫn bi thương.
“Ngươi có huynh đệ tỷ muội gì không?” Thẩm Mộ Ca cân nhắc một lúc, cuối cùng cũng mở miệng.
“Không có.” Phù Sinh lắc đầu, nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Mộ Ca. Nàng không hiểu hôm nay Trưởng công chúa làm sao. Mặc dù bình thường thỉnh thoảng Thẩm Mộ Ca sẽ hỏi một ít chuyện liên quan tới quê hương của nàng và một ít chuyện trước khi nàng vào cung nhưng dáng vẻ cẩn thận này vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Bối cảnh của Phù Sinh trước khi vào cung đã sớm được người khác báo cáo lên rồi. Nếu Thẩm Mộ Ca có lòng nghi ngờ, thì có thể điều tra, vậy mà lại truy hỏi nàng, vì cớ gì đây?
“Vậy ngươi đã từng gặp Thiếu trang chủ Phi Diệp sơn trang chưa?” Khí tức Thẩm Mộ Ca bắt đầu bất ổn, nhưng nàng cố gắng nổ lực duy trì.
Ánh mắt Phù Sinh có chút do dự, như đang suy tư cái gì, cũng giống đang cân nhắc cái gì đó. Hai tay hơi nắm chặt, rồi nhanh chóng thả ra, ngẩng đầu lên, làm như không có chuyện gì xảy ra nói: “Chưa từng. Gia đình nô tài chỉ là những người bình thường, làm sao có tư cách gặp được Thiếu trang chủ Phi Diệp sơn trang. Hơn nữa, nghe nói...”
“Nghe nói cái gì?” Thẩm Mộ Ca không thể chờ đợi lên tiếng truy hỏi, mới vừa hỏi xong liền thấy bản thân rất thất thố. Nàng dời tầm mắt, che giấu sự lúng túng của mình.
“Nghe nói Diệp thiếu trang chủ tới Giang Nam tham gia đại hội võ lâm, đã làm minh chủ võ lâm. Nên rất ít trở lại biên quan, hình như hành tẩu giang hồ nhiều hơn.” Dáng vẻ của một người bình thường nghe lời đồn đãi trong giang hồ, Phù Sinh ở trước mặt là một người thờ ờ không động lòng vì cái gì.
“Nàng đi lại trong giang hồ rất lâu.” Thẩm Mộ Ca tự mình lẩm bẩm, âm thanh nhỏ đến nỗi chỉ mình nàng nghe thấy. Nhưng với nội lực thâm hậu Phù Sinh lại nghe không xót chữ nào.
Vẻ mặt Phù Sinh luôn luôn bình tĩnh không lay động rốt cuộc xuất hiện một ít biến hóa.
“Phù Sinh, có ai nói với ngươi, con mắt ngươi rất giống với Thiếu trang chủ Phi Diệp sơn trang, gần như là chín phần mười.” Thẩm Mộ Ca có chút lưu luyến nhìn vào mắt Phù Sinh, nhìn muốn xuyên thấu vào để được nhìn thấy một người khác.
“Chưa từng. Trước khi vào cung, những người ở bên cạnh nô tài đều là những người bình thường. Đây là lần đầu tiên nghe Trưởng công chúa nói như thế, Phù Sinh cảm thấy rất vinh hạnh, có thể giống với Diệp thiếu trang chủ được mấy phần.” Tay trong ống tay áo khẽ run.
“Chưa chắc người khác sẽ nói vậy, chỉ có bổn cung, chỉ có ta, ta vừa nhìn đã nhận ra.” Vẻ mặt Thẩm Mộ Ca nhanh chóng biến hóa, đầu tiên là lắc đầu phủ định, dáng vẻ biến thành quyến luyến không muốn rời xa, nếu để ý kỹ sẽ thấy niềm tự hào không dễ phát hiện.
“Trưởng công chúa, Công Chúa với Diệp thiếu trang chủ là người quen cũ sao?” Đây là lần đầu tiên Phù Sinh chủ động mở miệng, âm thanh có chút khô khốc.
“Là người quen cũ. Chỉ là không biết còn có cơ hội gặp lại hay không...” Thẩm Mộ Ca trả lời không chút do dự. Không biết vì sao, ở trước mặt Phù Sinh nàng lại không muốn phủ nhận nàng và Diệp Phiêu Diêu quen biết nhau. Mặc dù nàng đã từng rất khổ sở che giấu, che giấu rất nhiều lần đến nỗi làm Diệp Phiêu Diêu nỗi giận, nhưng lại không thể làm gì khác đành phải thỏa hiệp với nàng.
Còn hiện tại thì sao? Nếu bây giờ có gặp lại e người kia cũng không nguyện ý thừa nhận Trưởng công chúa đương triều là người quen cũ của mình. Mà có gặp lại chỉ sợ trong mắt người kia cũng giống với Phù Sinh hiện giờ là sự hờ hững, muốn tránh cũng không kịp.
Cười tự giễu, Thẩm Mộ Ca có chút bừng tỉnh, tại sao mỗi lần gặp Phù Sinh thì mọi tâm tư được nàng giấu kín lần lượt bị đào lên, dần dần chính nàng cũng không khắc chế được. Nàng càng ngày càng muốn gặp Phù Sinh nhiều hơn, nhưng mỗi lần gặp người này thì không khí cấp thiết làm nàng gần như thở không nỗi. Có thể nói nàng không còn khả năng đè nén đau khổ trong lòng, cay đắng muốn nhấn chìm tâm tư của nàng.
“Chỉ có điều sau đó nô tài nghe nói Diệp thiếu trang chủ mất tích. Nếu là xa nhau không lâu, nhất định sẽ không quên Trưởng công chúa. Dù sao có thể quen biết Trưởng công chúa thì đó là sự vinh hạnh suốt cả đời.” Phù Sinh im lặng một hồi, thấy đau thương trên mặt Thẩm Mộ Ca, đáy mắt mơ hồ có lệ. Lúc này mới lên tiếng nói.
“Là mất tích, nhưng ta tìm không được. Ta đã đi tìm, tìm rất lâu vẫn không tìm được.”
“Vấn đề chỉ là thời gian, sau này nhất định sẽ gặp lại.”
“Sẽ không, nếu như có khả năng này, nàng cũng sẽ không bằng lòng gặp lại ta. Nếu như nguyện ý gặp ta, nàng sẽ không để ta tìm không được. Nàng từng nói cho dù là chân trời hay góc biển nàng đều không để ta tìm không được nàng.” Thẩm Mộ Ca bỗng dưng đứng đậy, nhanh chóng xoay người.
Tuy Phù Sinh không thấy được mặt Thẩm Mộ Ca, nhưng từ bả vai run rẩy của nàng cũng đủ hiểu.
Trưởng công chúa rơi lệ!!!
Phù Sinh không thể nói thêm gì nữa, cũng không có tinh lực phân tích có phải Thẩm Mộ Ca đã nghi ngờ thân phận của nàng hay không? Vì nàng không thể tưởng tượng Thẩm Mộ Ca sẽ nói những lời này, cũng không biết sau khi nàng mất tích Thẩm Mộ Ca đã nghĩ thế này. Nàng mang theo thù hận mà tới, nhưng mỗi khi đối diện với mắt của Thẩm Mộ Ca, thì sát ý trong nàng đều tan biến.
Có thể phụ thân nàng nói đúng, muốn làm một thợ săn tốt, chuyện đầu tiên cần làm là không được nhìn vào mắt con mồi.
Thẩm Mộ Ca điều chỉnh lại tâm tình, làm bộ lơ đãng lau nước mắt, rồi xoay người ngồi xuống ghế. Âm thanh cũng khôi phục lại bình thường, nàng thấy sắc mặt Phù Sinh hơi âm u, nghĩ do nàng làm hắn sợ.
“Tối nay bổn cung muốn cùng ngươi tâm sự, nói chuyện một cách bình thường, ngươi thấy được không?”
“Tuân mệnh.”
“Bổn cung sẽ tuyên triệu ngươi sau.” Thẩm Mộ Ca đứng dậy rời đi, khóe miệng không hề có tiếng động nổi lên ý cười.
Vừa rồi, Phù Sinh trả lời rất nhanh, đáy mắt cũng có chút nhiệt độ. Biểu hiện này không giống với thường ngày. Thẩm Mộ Ca không biết sao lại cảm thấy ánh mắt đó ấm ấp nên tâm tình cũng theo đó mà tốt lên.
Sau khi quay lại, Vũ Yến chưa kịp để ý gì, thì Trưởng công chúa đã ra lệnh người chuẩn bị tiệc rượu, còn mình thì đi tắm. Vũ Yến hầu hạ bên cạnh, nghi vấn trong lòng giống như con nhện giăng tơ, càng ngày càng nhiều, loạn rối thành một cục.
“Vũ Yến, ngươi thất thần.” Thẩm Mộ Ca nhắm hai mắt, nhưng đối với người bên cạnh nàng hiểu rất rõ.
“Công Chúa, nô tỳ có một chuyện không rõ.” Vũ Yến quyết định mở miệng hỏi, tuy là chỉ là nô tỳ, nhưng nàng đối với Trưởng công chúa thì chân tâm vạn phần, mắt thấy mỗi ngày Công Chúa đều có những hành động dị thường, nàng không thể không lo lắng.
“Liên quan tới Phù Sinh?” Thẩm Mộ Ca sớm đã có dự liệu.
“Bẩm, đúng vậy. Là nô tỳ cả gan. Nô tỳ thấy mấy ngày gần đây, Trưởng công chúa với Phù Sinh có chút gần gũi.” Trong giọng nói Vũ Yến tràn đầy sự thân thiết, Thẩm Mộ Ca nghe xong trong lòng được sưởi ấm chút ít.
“Vũ Yến, bổn cung biết ngươi quan tâm ta. Còn chuyện liên quan tới Phù Sinh ta tự mình biết chừng mực.” Thẩm Mộ Ca giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai mình, ra hiệu để Vũ Yến yên tâm.
“Nô tỳ lắm miệng rồi.” Vũ Yến biết lúc này nàng có nói gì cũng vô dụng, không thể làm gì khác đành phải ép xuống lo lắng trong lòng.
Lúc Phù Sinh vào phòng của Trưởng công chúa, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng chính là bóng lưng của Thẩm Mộ Ca. Nàng mới vừa tắm xong, tóc đen xõa thẳng, cởi bỏ cung trang, trên người chỉ được bao bọc bởi một tầng lụa mỏng, nhìn rất thanh lịch nhưng lại tăng thêm mấy phần mê hoặc.
“Đứng ngốc ở đó làm gì? Vào đi.” Thẩm Mộ Ca thấy dáng dấp sững sờ của Phù Sinh, nhẹ giọng bật cười. Nhấc tay lên, ra hiệu ra Phù Sinh ngồi xuống.
“Phù Sinh, tối nay bổn cung sẽ không uống say, ngươi cũng đừng quá sốt sắng. Tối nay chúng ta chỉ tâm sự với nhau thôi, được không?” Âm thanh của Thẩm Mộ Ca rất nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với dáng vẻ nghiêm túc của một Trưởng công chúa đương triều nên có, làm người khác nghe vào cả người như nhũn ra.
“Trưởng công chúa, xin cứ phân phó.” Phù Sinh không biết nên làm sao, nàng không nghĩ tối nay lại gặp dáng vẻ mê người này của Thẩm Mộ Ca, làm cho nàng chưa uống rượu đã muốn say rồi. Khí tức, hơi thở như hoa lan khiến tâm nàng loạn như ma.
Tiện tay bưng chén rượu lên, rồi ngửa đầu uống cạn.
Thẩm Mộ Ca nhẹ nhàng giơ tay chạm vào tay Phù Sinh, ngữ khí rất mềm mại triền miên: “Phù Sinh, tiệc rượu còn chưa bắt đầu mà ngươi đã muốn uống say rồi sao?”
“Trưởng công chúa nói đúng lắm. Phù Sinh kính ngài một chén.” Dứt lời lại uống thêm một chén.
Khóe môi Thẩm Mộ Ca nỗi lên vệt cười nhạt, tâm tình trong mắt nhìn không thấu.
“Phù Sinh, ngươi nếm thử cái này, bổn cung đặc biệt sai người làm cho ngươi. Là món ăn nổi tiếng ở biên quan, thán dê nướng chân. Mùi vị này chắc sẽ làm ngươi nhớ nhà.” Dứt lời, thì sảng khoái kẹp một miếng thịt dê bỏ vào chén Phù Sinh.
Đáy mắt Phù Sinh lóe lên một tia chống cự, nhưng lại không thể từ chối hảo ý của Trưởng công chúa, chỉ gật đầu cảm tạ. Nhưng chỉ uống chén rượu trong tay chứ không đụng tới miếng thịt đùi dê.
Phản ứng của Phù Sinh hoàn toàn rơi vào mắt Thẩm Mộ Ca. Ý vị không rõ không mắt lúc nãy càng thêm nồng đậm hơn, Thẩm Mộ Ca nhẹ nhàng kéo ra khoảng cách với Phù Sinh, tự rót cho mình ly rượu, đăm chiêu uống cạn.
“Phù Sinh không thích đùi dê sao? Vậy nếm thử cái này đi, hương vị không sai.” Dứt lời, Thẩm Mộ Ca lại kẹp một món khác bỏ vào chén Phù Sinh.
Phù Sinh cúi đầu, khóe miệng không nhịn được co rúm, đây là món ăn nàng rất ghét: Cải trắng trấp gừng. Nàng không thích gừng trấp, từ trước tới giờ đều không thích.
“Làm sao? Phù Sinh vẫn không thích? Nghĩ cũng đúng lúc quá, ta đã nói với ngươi về Diệp thiếu trang chủ, nàng cũng không thích ăn hai món này. Hai ngươi đều ở biên quan, khẩu vị đặc biệt này cũng tương tự...” Âm thanh của Thẩm Mộ Ca có chút phập phồng, chợt cao chợt thấp làm Phù Sinh không biết làm sao trả lời.
Nàng mơ hồ cảm thấy Thẩm Mộ Ca đã phát hiện được cái gì đó, mới thăm dò nàng kiểu này. Nhưng lúc ở phòng của nàng, vẻ mặt đó, tâm tình đó cũng không giống giả tạo. Như vậy ý tứ bây giờ là gì đây?
“Thôi, không thích thì không thích đi. Ngươi nhìn các món trên bàn đi, muốn ăn cái gì thì ăn cho thỏa thích. Thế gian này, mỗi người đều có khẩu bị khác nhau không thể miễn cưỡng thay đổi được.” Lúc Thẩm Mộ Ca nói chuyện, ánh mắt luôn luôn vô tình hay cố ý đảo qua Phù Sinh.
Phù Sinh thở dài, giương mắt lên nhìn đối diện với Thẩm Mộ Ca muốn tìm ra thâm ý trong đáy mắt của nàng. Nhưng vừa nhìn lên thì phát hiện Thẩm Mộ Ca cũng đang nhìn nàng. Hai người nhìn nhau không ai né tránh ai, ánh mắt hai người giao nhau, giằng co qua lại.
Một lúc sau, giọng nói hơi khô sáp của Thẩm Mộ Ca vang lên: “Giống, quá giống, Phù Sinh, lúc ngươi nhìn bổn cung không né tránh, là ánh mắt này, quá giống với nàng.”
Dứt lời Thẩm Mộ Ca đã không kìm lòng được giơ tay xoa mặt Phù Sinh.
Đầu ngón tay lành lạnh vừa chạm vào gò má, Phù Sinh liền nắm chặt tay Thẩm Mộ Ca, ngăn cản động tác tiếp theo của nàng. Thẩm Mộ Ca nhìn có chút không hiểu, hình như tâm tình còn chưa tỉnh lại từ trong mê muội.
“Trưởng công chúa, ngài uống say rồi.” Âm thanh Phù Sinh lạnh lẽo.
“Bổn cung chỉ mới uống ba chén làm sao mà say chứ. Nếu như nói say thì chính đôi mắt của ngươi làm bổn cung say.” Đáy mắt Thẩm Mộ Ca dâng lên một luồng tình ý không rõ, càng ngày càng dày đặc, quấn quanh, giống như mũi tên nhọn, đâm thủng trái tim Phù Sinh.
Đột nhiên Phù Sinh nhắm mắt lại, xoay người đi không để Thẩm Mộ Ca tiếp tục nhìn vào mắt mình nữa. Nỗi lòng của nàng rất loạn, nàng bị Thẩm Mộ Ca làm cho lòng nàng rối như tơ vò, khoảng khắc vừa rồi, giống như lần đầu tiên gặp gỡ, chính ánh mắt đó đã khắc sâu trong đáy lòng nàng.
Đúng là Thẩm Mộ Ca không có uống nhiều, nhưng tâm tình nàng đã say. Nàng sa vào ánh mắt của Phù Sinh và Diệp Phiêu Diêu. Đó là thứ làm nàng nhớ nhung vô cùng, càng là dư niệm mà nàng đã vô số lần giãy dụa trong đáy lòng. Nàng từng nghĩ vô số khả năng, nếu nàng vẫn không tìm được thi thể của Diệp Phiêu Diêu, như vậy có phải nàng chưa chết hay không? Có phải chỉ là tạm thời mất tích thôi không? Rồi cuối cùng nàng sẽ trở về, quay lại bên cạnh nàng giống như trước kia.
Thẩm Mộ Ca say mê phóng túng nghĩ tới nhưng rồi tỉnh táo lại sẽ tự cười nhạo bản thân mình. Lý trí buộc nàng phải tỉnh táo, ngay khi nàng muốn triệt để từ bỏ những ý nghĩ hoang đường này thì Phù Sinh lại xuất hiện, kéo nàng từ vực sâu vạn trượng kéo về. Đáy lòng nàng có một ngọn lửa nho nhỏ dần dần thiêu đốt.
Lúc đầu nàng chỉ coi Phù Sinh là thế thân, chỉ cần có thể làm nàng bớt nhớ nhung Diệp Phiêu Diêu là đủ rồi.
Đối mặt với đống tấu chương chất cao như núi, đôi mắt Phù Sinh cứ xuất hiện trước mặt nàng, nếu Diệp Phiêu Diêu vẫn ở bên cạnh nàng, lòng nàng sẽ không khô cạn thế này. Thẩm Mộ Ca chỉ muốn vào những đêm lạnh lẽo có được một ít hơi ấm. Mà sức mạnh có thể sưởi ấm nàng chỉ mình Diệp Phiêu Diêu mới cho nàng được thôi.
Nếu không phải hôm nay cùng Phù Sinh nói chuyện, Thẩm Mộ Ca sẽ không phát hiện Phù Sinh khác thường. Cho dù là một bách tính có xuất thân bình thường hoặc là một thái giám không cầu danh lợi, thì chắc chắn sẽ không có ai làm được như Phù Sinh. Phù Sinh không bao giờ muốn lấy lòng nàng, cũng không muốn làm người khác chú ý, hơn nữa đối với vận mệnh của chính bản thân mình cũng không thèm quan tâm như những người khác.
Khí chất này làm Thẩm Mộ Ca nhìn Phù Sinh với cặp mắt khác xưa, cũng không kìm được thưởng thức nhiều hơn một chút. Thế nhưng những thứ này cũng không đủ dẫn dắt được tâm tình của nàng, mãi cho tới khi nàng nhắc tới Diệp Phiêu Diêu của Phi Diệp sơn trang, Phù Sinh mới có một ít thay đổi, điều này làm Thẩm Mộ Ca phải nhìn người này kỹ lại một lần nữa.
Bởi vì không có bất cứ người nào nói tới Phi Diệp sơn trang với một thái độ bình tĩnh giống như Phù Sinh. Mà khi nói tới Diệp Phiêu Diêu lại không mang theo tâm tình gì. Những người trong chốn giang hồ, đối với Diệp Phiêu Diêu, ngưỡng mộ có, đố kị có, căm hận có, thưởng thức cũng có, nhưng không có ai không thèm để ý chút nào. Như vậy Phù Sinh có phải là nàng không?
Thẩm Mộ Ca bị ý nghĩ này dọa sợ, hầu như phải cười rồi tự mình phủ định ý nghĩ này, nói mình vọng tưởng quá rồi. Nhưng nàng không đè nén được âm thanh reo hò trong lòng mình, làm bản thân không thể không quyết định đích thân thăm dò một lần. Nếu kết quả không phải thì nàng nên triệt để hết hy vọng, tự nhiên sau này sẽ giữ khoảng cách với Phù Sinh. Còn nếu như Phù Sinh thực sự là... Thẩm Mộ Ca không dám nghĩ tiếp, nàng sợ nàng sẽ bị đáp án này dọa chạy mất.
“Phù Sinh, ngươi quay lại cho bổn cung nhìn ngươi.” Âm thanh của Thẩm Mộ Ca truyền tới từ phía sau, hai tay Phù Sinh nắm chặt thành nắm đấm, nội tâm không ngừng giãy dụa.
Nàng biết nếu nàng quay lại, thì nàng sẽ trở lại là nàng của trước đây.
“Phù Sinh, không nên trốn tránh ta như vậy được không? Ta chỉ là, chỉ là muốn tìm một chút hơi ấm từ trong mắt của ngươi mà thôi.” Thẩm Mộ Ca nhích lại gần, mùi thơm trên người nàng quấn quanh cả người Phù Sinh, giống như chén rượu cực mạnh, khiến tâm tư Phù Sinh say mê.
Thấy bóng lưng cương trực của Phù Sinh, Thẩm Mộ Ca không khỏi cười khổ. Nàng là một Trưởng công, từ khi nào lại thấp kém cầu xin người khác thế này. Dù cho là Diệp Phiêu Diêu thì nàng mới là người để lại bóng lưng. Bây giờ là quả báo của lúc trước sao? Nàng chậm rãi đứng dậy, phất ống tay áo mỏng manh, từ bên cạnh vòng qua đứng trước mặt Phù Sinh. Thấy hai mắt Phù Sinh nhắm chặt, nàng liền khom người xuống, tay nhẹ nhàng nâng mặt Phù Sinh lên, như đang tìm kiếm muôn ngàn đáp án khó hiểu. Phù Sinh bị Thẩm Mộ Ca làm cho không thể không mở mắt ra, cùng nàng đối diện, khóe miệng rung động cay đắng.
“Thật sự là ngươi sao?” Thẩm Mộ Ca run rẩy mở miệng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, vừa rơi xuống thì không dừng lại được.
“Ta chưa bao giờ dám hy vọng còn được nhìn thấy ngươi, ta cho là... Không nghĩ tới ngươi... Ngươi... Thật sự...” Âm thanh Thẩm Mộ Ca đứt quãng, nói không rõ ràng, hình như có thiên ngôn vạn ngữ, lại không biết phải nói từ đâu cho phải.
“Công Chúa, ngài nhận lầm người rồi.” Phù Sinh nói chuyện cũng không lưu loát như lúc đầu, muốn tách ra khỏi ánh mắt của Thẩm Mộ Ca.
Nhưng mặt nàng lại bị Thẩm Mộ Ca giữ chặt, không cho nàng trốn tránh.
“Ta không có nhận lầm! Bởi vì đôi mắt này có hóa thành tro ta cũng nhận ra.”
“Ta không phải Diệp thiếu trang chủ, Công Chúa, không phải hồi chiều nô tài đã nói rõ rồi sao.”
“Ngươi không phải Diệp thiếu trang chủ nhưng là ngươi là Diệp Phiêu Diêu của ta!” Đột nhiên Thẩm Mộ Ca kích động hẳn lên, hai tay cũng run rẩy theo tâm tình của nàng, nhưng nàng vẫn không nỡ buông mặt Phù Sinh ra.
“Diệp Phiêu Diêu đã mất tích.” Phù Sinh nhắc nhở, muốn Trưởng công chúa khôi phục lý trí. Bởi vì, nàng cũng không sắp không chịu được nữa rồi.
“Người bên ngoài đều nói nàng mất tích rồi. Nhưng ngươi lại nói nàng sẽ trở về, bởi vì chỉ có ngươi mới biết, nàng không có chết đúng không?” Cẩn thận tìm được chứng cứ làm Phù Sinh không thể nói được lời nào để phủ nhận.
“Công Chúa...” Phù Sinh còn muốn mở miệng nói gì đó lại bị Thẩm Mộ Ca ngăn lại.
Đầu ngón tay nàng dừng trên môi Phù Sinh, ôn nhu dụ dỗ, không cho nàng nói gì. Ánh mắt vẫn băn khoăn dừng trên mặt Phù Sinh, từ trên xuống dưới, mỗi một góc đều không nỡ bỏ qua. Nàng nhìn một cách tinh tế, giống như tìm tòi cái gì khác thuộc về Diệp Phiêu Diêu. Nhưng ngoại trừ cặp mắt ra khuôn mặt này tất cả đều không thuộc về Diệp Phiêu Diêu.
Thẩm Mộ Ca tới gần, khí tức ấm áp phủ kín mặt Phù Sinh, giọng nói bách chuyển thiên hồi của nàng vang lên bên tai Phù Sinh: “Phù Sinh, để ta hôn mắt của ngươi được không?”
Trong mắt Thẩm Mộ Ca tràn đầy khát vọng, Phù Sinh không thể nào từ chối được. Trầm mặc hồi lâu, Thẩm Mộ Ca vẫn nhìn rất tha thiết, không chịu thoái nhượng, không muốn từ bỏ. Hàng lông mi dài nhỏ của Phù Sinh nháy mấy cái, yên lặng gật gật đầu.
Tất cả ưa thích trong đáy mắt Thẩm Mộ Ca nhanh chóng muốn nổ tung, giống như vừa có được bảo vật quý giá nhất thiên hạ, vành tai cũng nhanh chóng đỏ hồng.
Hơi thở quen thuộc tới gần, tóc của Thẩm Mộ Ca trượt xuống mặt Phù Sinh làm nàng thấy rất ngứa, theo bản năng nàng muốn né tránh nhưng bị Thẩm Mộ Ca mạnh mẽ giữ chặt lại.
“Ta không cho ngươi trốn, không cho ngươi tiếp tục trốn!”
Dứt lời thì môi rơi xuống mắt Phù Sinh, Phù Sinh cũng theo đó nhắm mắt lại. Cảm xúc ôn nhu nhẵn nhụi làm Phù Sinh tạm thời quên đi mọi thứ, tất cả cảm giác của trước kia đều quay trở về. Nhưng thực tế giữa hai người rất khó trở về như lúc ban đầu.
Nước mắt Phù Sinh không tiếng động rơi xuống, kèm theo nụ hôn của Thẩm Mộ Ca là vết thương đau xé ruột xé gan.