Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Ngữ Cầm chưa bao giờ kinh hoảng như thế. Lúc Mẫu Hậu nguy kịch, nắm tay hai tỷ muội, nàng vẫn chưa hiểu chuyện lắm, tỉnh tỉnh mê mê chỉ nhớ rõ Hoàng tỷ khóc thê thảm hơn mình rất nhiều. Khi mình chảy nước mắt thì bị Hoàng tỷ đau khổ ôm vào lòng, bắt đầu những ngày tháng nương tựa lẫn nhau.
Nhưng hiện tại, Thẩm Ngữ Cầm nhận thấy đáy lòng mình lúc nào cũng căng thẳng không biết làm sao, nàng không hiểu rốt cuộc đây có phải cảm giác yêu thích một người hay không? Thế nhưng nàng xác định, tình cảm đối với Lục Thành Nhan hoàn toàn khác trước. Ngoài miệng thì vù vù muốn lừa gạt Lục Thành Nhan tới tay nhằm mục đích lợi dụng, nhưng mỗi lần nhìn thấy Lục Thành Nhan lại không nhịn được đỏ mặt nóng ruột, ngôn ngữ trở nên liều lĩnh, hoàn toàn thất thố. Bản thân xa lạ như vậy, càng ngày càng không khống chế được trái tim, xưa nay chưa bao giờ xuất hiện tình huống thế này. Cho nên nàng mới giống lúc còn nhỏ, vội vàng tìm Hoàng tỷ ôm ấp sưởi ấm, như tìm cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
“Hoàng tỷ, sau này Thiên Thành nên làm gì?” Nức nở hồi lâu, đến khi triệt để an tĩnh trong lòng Hoàng tỷ. Thẩm Ngữ Cầm mới ngửa đầu nhìn Thẩm Mộ Ca, cả mặt đều là nước mắt.
Nãy giờ Thẩm Mộ Ca vẫn không nói lời nào, chỉ dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt sau đầu muội muội, nhờ vào đó để nàng phát tiết khổ sở trong lòng, sau đó sẽ nhanh chóng bình tĩnh lại. Nhưng bây giờ muội muội lên tiếng hỏi, ngay cả Thẩm Mộ Ca cũng không biết đáp án nào mới là tốt nhất, dù sao quyết định nàng từng đưa ra cũng sai, sai một cách thảm hại.
Nhợt nhạt lắc lắc đầu, Thẩm Mộ Ca cúi đầu nhìn Thẩm Ngữ Cầm, nhẹ giọng nói: “Thiên Thành, vấn đề của muội, Hoàng tỷ không biết trả lời như thế nào. Phàm tất cả đều nên tùy tâm. Chuyện tình cảm, ai cũng không thể can thiệp vào. Nhưng nếu muội thật sự quyết định chọn Lục Thành Nhan, cần phải lo lắng nhiều thêm.”
Thẩm Ngữ Cầm hiểu mà không hiểu chớp mắt nhìn Hoàng tỷ, đừng nghĩ bình thường nàng luôn thích hồ đồ, chơi đùa đến mức Thẩm Mộ Ca đau đầu nhưng khi gặp phải chuyện tình cảm, nàng lại không biết gì, lúng túng như kẻ ngốc. Vì sao chọn Lục Thành Nhan phải suy nghĩ nhiều hơn đây?
“Hoàng tỷ, Lục Thành Nhan không được sao?” Thẩm Ngữ Cầm âm thầm nghĩ, kỳ thật Lục Thành Nhan ngốc ngơ ngác, dáng vẻ thành thật không tâm cơ, bảo đảm sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời mình, như vậy không phải rất tốt sao?
“Nàng là người trong giang hồ, sớm muộn cũng phải trở về nơi của nàng. Cho dù muội vì động tình, không định lợi dụng nàng khống chế Lục gia trang, nhưng thân phận thừa kế Lục gia trang của nàng vẫn không thay đổi, Lục gia trang đối đầu với triều đình cũng không có biến!” Đầu óc Thẩm Mộ Ca rất tỉnh táo, mà những vấn dề này, trước đây nàng từng nhiều lần xoắc xuýt trong quan hệ với Diệp Phiêu Diêu, nó đã quấy nhiễu nàng rất lâu.
Thẩm Ngữ Cầm nghe xong, sắc mặt dần dần ảm đạm, càng cảm thấy bất lực. Thế nhưng Hoàng tỷ nói, câu nào cũng có lý, huống chi tâm tư nàng đối với Lục Thành Nhan, hoàn toàn vượt khỏi dự tính. Lẽ nào bởi vì làm chuyện kia sẽ sản sinh cảm tình kỳ quái như vậy?
Thẩm Ngữ Cầm không hề nghĩ ngợi lập tức mở miệng hỏi Thẩm Mộ Ca: “Hoàng tỷ, tỷ và tỷ phu từng thân cận chưa?”
Đột nhiện bị hỏi, Thẩm Mộ Ca sững sờ, nháy mắt không hiểu ý tứ trong lời Thẩm Ngữ Cầm. Chờ nàng nghĩ rõ ràng, mặt nhanh chóng nóng lên.
“Tại sao muội hỏi như vậy?” Thẩm Mộ Ca giả vờ trấn định, làm bộ không hiểu ý Hoàng muội.
“Muội chỉ muốn xác định, có phải do phát sinh quan hệ nên không cách nào cắt bỏ tình cảm hay không?” Thẩm Ngữ Cầm tự nhủ, hoàn toàn không thấy hoảng loạn trong mắt Thẩm Mộ Ca.
Nghe rõ lời Thiên Thành, Thẩm Mộ Ca không cách nào duy trì bình tĩnh và tao nhã. Cầm tay Thiên Thành giơ lên, kéo cao tay áo nàng, cánh tay trắng toát, không có thứ gì. Hai tỷ muội đồng thời nhìn chằm chằm chỗ từng lưu giữ dấu ấn kia, yên lặng không nói.
“Thiên Thành, muội quá hồ đồ!” Đem tay muội muội nhẹ nhàng vung một cái, hiếm thấy Thẩm Mộ Ca nổi giận với Thẩm Ngữ Cầm.
Kéo tay áo xuống, Thiên Thành tự biết đuối lý, không dám phản bác. Đành phải yên lặng, cúi đầu không nói, ngón tay không ngừng quấn quýt, nhờ vào đó giải tỏa tâm tình trong lòng.
“Nếu Phụ Hoàng biết chuyện này, muội biết hậu quả lớn thế nào không? Đừng nói muội không thể bảo vệ tính mạng Lục Thành Nhan, mà ngay cả bản thân muội cũng không có kết quả tốt. Muội không phải không biết gần đây tâm tư Phụ Hoàng thay đổi rất nhiều.” Thẩm Mộ Ca hít sâu một hơi, nói tiếp.
“Muội biết, nhưng không phải thời gian cấp bách sao? Tỷ nói với muội, người Lục gia trang đã vào kinh, không chừng mấy ngày nữa phải giao Lục Thành Nhan ra. Nên muội nghĩ... Không cách nào đành phải ra hạ sách này. Ai biết bước vào rồi, mọi chuyện đều thay đổi.” Thẩm Ngữ Cầm cảm thấy oan ức, vốn dĩ nàng định giúp Hoàng tỷ hoàn thành đại nghiệp, hy sinh bản thân không tính là gì. Hiện tại thì tốt quá rồi, không chỉ thất thân mà còn mất tâm.
“Thiên Thành, muội! Tỷ phải nói thế nào với muội mới tốt đây? Nếu tỷ biết biện pháp muội nói là thế này, tỷ sẽ không bao giờ để muội tiếp tục! Lẽ nào chỉ có phương pháp này mới đạt được hiệu quả sao?” Thẩm Mộ Ca càng nói càng kích động, hầu như chưa bao giờ nàng tức giận với muội muội tới mức này.
Thẩm Ngữ Cầm biết Hoàng tỷ đau lòng vì mình. Vừa tức não vì bản thân gây nên, vừa vì sự hy sinh của mình mà Hoàng tỷ cảm thấy áy náy. Tâm tình giao chồng lên nhau, nên Hoàng tỷ khó cách nào bình tĩnh. Nhưng những thứ này đều là nàng tự nguyện, cũng không thể nói bản thân chịu ủy khuất gì. Khởi đầu nàng không nghĩ ngợi gì, chỉ đơn giản muốn trợ giúp Hoàng tỷ, bây giờ cẩn thận suy nghĩ, có lẽ bản thân đã sớm có tâm tư với Lục Thành Nhan, nhưng chưa hướng tới nơi sâu xa nên bị lãng quên.
“Hoàng tỷ, thật ra, thật ra... Muội cũng ngơ ngơ ngác ngác liền làm như vậy, nếu đổi là người khác, muội... Muội sẽ không muốn.” Thẩm Ngữ Cầm vất vả trấn an tâm tình nổi sóng lần nữa, kèo theo âm thanh nức nở lắp ba lắp bắp nói.
“Muộn muốn nói bản thân đã thích Lục Thành Nhan từ lâu?” Thẩm Mộ Ca cảm thấy khó mà tin nổi. Nàng đến đây không ít lần, vậy mà không nhìn ra Thiên Thành có tâm tư khác với Lục Thành Nhan. Bằng không bây giờ nàng sẽ không khiếp sợ như vậy, thậm chí không biết nên làm gì thay Thiên Thành.
“Có lẽ đã có từ rất sớm, nhưng muội vẫn không phát hiện.” Thẩm Ngữ Cầm lau nước mắt, cẩn thận hồi tưởng hình ảnh nàng và Lục Thành Nhan gặp gỡ. Hình như ánh mắt nàng đã sớm bị Lục Thành Nhan hấp dẫn rồi!
Sớm là từ khi nào? Chính bản thân Thẩm Ngữ Cầm cũng không nói được. Có lẽ bắt đầu từ hôm Lục Thành Nhan lảo đảo thắng ở đại hội võ lâm. Không biết vì sao nàng lại chú ý người nhìn qua thì ngốc nghếch, được người khác âm thầm ra tay cứu cũng không biết, còn có lòng tốt đưa tay chủ động kéo đối thủ mới một khắc khắc trước muốn lấy mạng mình đứng dậy.
Nói tới mức này, Thẩm Mộ Ca biết kế hoạch liên quan tới Lục gia trang hoàn toàn thay đổi. Trước mắt, điều khiến nàng lo lắng hơn chính là vấn đề giữa Thiên Thành và Lục Thành Nhan, vì vắt ngang giữa hai người họ là hồng câu chi lớn, trong thời gian ngắn không thể nói giải quyết là có thể giải quyết được. Càng quan trọng hơn, Phụ Hoàng đã có ý muốn đem Thiên Thành tứ hôn cho Diệp gia.
“Được rồi. Nếu việc đã đến nước này, việc trước tiên muội phải cùng Lục Thành Nhan nói chuyện rõ ràng. Một khi tâm ý hai người nhất trí, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ càng hơn.” Thẩm Mộ Ca biết tâm tình Thiên Thành hiện giờ không thích hợp đàm luận tiếp tục, mau chóng để muội muội và Lục Thành Nhan bày tỏ với nhau.
Không ngờ Lục Thành Nhan chỉ ở không mà sức ảnh hưởng đã tăng lên không ít, cho dù chỉ vừa nhắc tên nàng, khí tràng Thiên Thành lập tức xảy ra biến hóa. Theo bản năng rụt lại, Thẩm Ngữ Cầm né tránh nói: “Đây là chuyện của chúng ta, nàng có quan hệ gì đâu. Hơn nữa muội không nói với nàng là được rồi, cần gì làm thêm nữa.”
“Thiên Thành, nếu trên tay muội vẫn còn chu sa, muội nói lời này tỷ sẽ không can thiệp. Thế nhưng hiện tại muội đã cùng nàng... Muội còn nghĩ đây vẫn là vấn đề của một mình muội sao?” Đầu óc Thẩm Mộ Ca cấp tốc mở ra, nếu muội muội đã giao thứ quý giá nhất cho Lục Thành Nhan, bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, nàng đều phải vì Thiên Thành xử lý thỏa đáng.
Thẩm Ngữ Cầm biết nếu đem việc này làm khoa trương hơn sẽ ảnh hưởng lớn đối với mọi người, vốn dĩ dựa theo kế hoạch, Lục Thành Nhan thành thật mặc cho nàng bài bối, vì nàng giao ra các cơ sở ngầm và thế lục Lục gia trang, công hiến chút sức lực trợ giúp Hoàng tỷ. Ai biết hiện tại, tính mạng Lục Thành Nhan lại trở thành biến số lớn với mình, mà nàng đã bỏ tiền đặt cược ra, cho dù muốn đổi ý cũng không thể được.
“Cái kia... Hoàng tỷ, tỷ dạy muội nói thế nào?” Thẩm Ngữ Cầm vẫn khiếp đảm, lớn như vậy rồi nàng cũng chưa từng biểu lộ với ai, không thể làm gì khác đành cầu viện Hoàng tỷ.
Thẩm Mộ Ca đỏ mặt, hô hấp cứng lại, sẵng giọng: “Sao tỷ biết được! Chuyện giữa muội và nàng, tất nhiên phải do hai người nói.”
“Nhưng Hoàng tỷ và tỷ phu tốt như vậy, bình thường hai người nói gì? Tỷ dạy muội vài câu chứ!” Thẩm Ngữ Cầm nghĩ nghĩ, Hoàng tỷ có kinh nghiệm hơn nhiều.
“Tỷ và tỷ phu muội, không có...” Thẩm Mộ Ca đang muốn phủ nhận, bỗng nhiên nhớ tới đêm hôm trước, vội vã đình chỉ.
“Hoàng tỷ, lẽ nào tỷ cùng tỷ phu chưa từng sao?”
“Không phải chúng ta đang bàn luận chuyện của muội sao? Tự nhiên kéo tới phía này?” Thẩm Mộ Ca vuốt tóc, tách khỏi ánh mắt Thẩm Ngữ Cầm đang dò xét tìm hiểu.
“Tỷ phủ thật sự có thể nhịn được sao? Không phải... Không phải... Yếu chứ?” Thẩm Ngữ Cầm có chút bất ngờ, không ngờ Diệp Phiêu Diêu bảo vệ Hoàng tỷ như thế, mà Hoàng tỷ lại xinh đẹp tuyệt trần, hai người tình ý hợp nhất, vậy mà Diệp Phiêu Diêu có thể trụ nỗi!
“Được rồi! Tỷ không cùng muội ở đây nói bậy. Muội phải mau chóng nói rõ với Lục Thành Nhan. Tỷ đi trước.” Thẩm Mộ Ca sợ Thiên Thành nói ra những lời kinh hãi thế tục, vội vàng bỏ của chạy lấy người.
Diệp Phiêu Diêu giả mù sa mưa theo sát Diệp Minh Sơ ăn một bữa cơm, trong suốt quá trình cùng hắn ăn uống linh đình, dựa vào việc ở Liêu thành, tình nghĩa cũng tiến thêm một bước. Nhưng thật sự Diệp Minh Sơ quá có thiên phú làm quan, mới đảm nhận chức Lễ bộ Thị Lang không lâu, đã học được cách tránh nặng tìm nhẹ. Diệp Phiêu Diêu nhiều lần muốn tìm hiểu thái độ Trấn Quốc Công đối với Hoàng Thượng, đều bị hắn cười ha hả lấp liếm cho qua.
Có điều đề cập đến Tả gia, Diệp Minh Sơ lại rất để bụng. Thêm vào trước đó bị Tả Phi cho ăn không ít quả đắng, máy hát Diệp Minh Sơ bắt đầu hoạt động,
“Diệp hộ vệ, vài ngày trước Tả phủ có khách tới, không ngờ ngươi cũng quan tâm.” Dù Diệp Minh Sơ uống không ít, nhưng nhắc tới khách trong phủ Tả Tông Minh cũng không hàm hồ.
“Diệp đại nhân có cao kiến gì?” Diệp Phiêu Diêu không đi vòng vèo, hôm nay nàng đến để tìm hiểu tin tức, nếu Diệp Minh Sơ đã nói thẳng, nàng không cần ngụy trang làm ra vẻ.
“Người trong giang hồ, Giang Nam Lục gia.” Diệp Minh Sơ lời ít mà ý nhiều, cố gắng nhỏ giọng nói.