Lục Thành Nhan bị Thẩm Ngữ Cầm áp giải đi cùng trong tình trạng mơ hồ, vài lần muốn tìm cơ hội mở miệng, nhưng không có cách nào nói rõ lý do tại sao nàng muốn tới kinh thành. Trải qua mấy ngày, nàng cũng lén lút quan sát được không ít: Đứng đầu đoàn người này là vị tiểu thư kia, có mấy nam nhân cao lớn khỏe mạnh, đứng trước mặt vị tiểu thư kia cũng phải ngoan ngoãn nghe lời. Nói không chừng đây là tiểu thư của gia đình giàu có trong kinh thành, sau khi quan sát nàng biết mình không thể tùy tiện đắc tội được, đành phải ngoan ngoãn nghe theo thôi.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Lục Thành Nhan đi xa, chỉ là lần này tình cảnh hoàn toàn khác, không có tùy tùng theo sau, càng không có các huynh đệ trong trang che chở, phụ thân cũng không biết tung tích của nàng. Nếu giữa đường ngơ ngơ ngác ngác bị người ta chấm dứt tính mạng, cũng không biết ngày tháng năm nào hồn nàng mới trở về quê cũ được. Không bằng phối hợp với vị tiểu thư kia, theo nàng ta tới kinh thành, bất quá tới đó có chết cũng kéo dài được một ít thời gian, còn hơn bây giờ phải lập tức chết ngay.
Nghĩ thông suốt, tâm tình Lục Thành Nhan cũng thoải mái hơn, không còn dáng vẻ muốn chống cự, ngược lại hết sức phối hợp, đưa cái gì thì nàng ăn cái đó, mỗi ngày đều ngủ sớm dậy sớm, thậm chí còn ở trong phòng mình luyện tập gân cốt, biểu hiện của nàng lại làm Thẩm Ngữ Cầm thấy ngạc nhiên.
Vốn Thẩm Ngữ Cầm dùng nguy nghiêm đe dọa Lục Thành Nhan mấy phần, không nghĩ Thiếu trang chủ nhát như chuột trong truyền thuyết này lại có dáng vẻ ung dung như vậy, còn thể hiện ra mấy phần vui sướng vì theo nàng vào kinh. Chuyện này đúng là ngoài dự liệu của nàng, chỉ là thế này thì chơi mới vui. Theo tính tình của nàng, nhất định sẽ nghĩ ra vài chuyện để đùa Lục Thành Nhan, nhưng chuyện quan trọng trước mắt chính là Hoàng tỷ hòa thân, nàng cũng không có tâm tình để vui đùa cùng Lục Thành Nhan. Nếu người này không giãy dụa phản kháng nữa, cũng rất thuận lợi để nàng lệnh cho mọi người tăng tốc hồi kinh, chỉ sợ trở về quá muộn, Hoàng tỷ đã xuất giá rồi.
Hoàng Thành không thể so với Giang Nam, nằm ở phương Bắc, dù đã vào xuân, nhưng gió rét vẫn chưa tan bao nhiêu. Từ khi Thập Trọng Sinh rời khỏi đoàn người của Thẩm Ngữ Cầm, nàng không theo đuôi bọn họ nữa, thấy đã ra khỏi địa phận Giang Nam, nàng cũng lười lãng phí thời gian thăm dò thực hư nữa. Tất nhiên nàng cũng bỏ qua quá trình Lục Thành Nhan bị bắt, lúc này trong lòng nàng chỉ quan tâm duy nhất một chuyện, chính là Trưởng công chúa sắp hòa thân.
Mỗi khi nhớ tới tin tức này, nàng hận mình không thể mọc cánh để lập tức bay tới hoàng cung, nghiêm túc giáo huấn nữ nhân đó một cách triệt để. Nàng thực sự không hiểu, tại sao nàng bỏ ra thời gian ba năm vẫn không thể làm nữ nhân nhẫn tâm này động lòng, vậy mà nàng ta lại dễ dàng đồng ý hòa thân với tên ngoại tộc chó má nào đó, chẳng lẽ nàng trong mắt nàng ta, lại khó coi thế mức này sao?
Vạn ngàn thù hận che hết tương tư, lâm vào tuyệt cảnh, Diệp Phiêu Diêu dùng tên giả Thập Trọng Sinh, nàng không trở về Phi Diệp sơn trang, cũng không cố điều trị nội thương để kinh mạch và nội lực có thể hồi phục hoàn toàn. Nàng dùng tất cả các biện pháp, để kết giao với Lục thiếu trang chủ, còn bây giờ thì liều mạng tới kinh thành, tất cả chỉ vì tìm nữ nhân vô tâm vô phế kia, muốn cùng nàng ta tính toán món nợ cũ.
“Khách quan, nước nóng ngài cần đã có rồi.” Tiểu nhị không dám thất lễ, khuôn mặt vị khách này có chút dữ tợn, cử chỉ thì lạnh lùng, nhưng ra tay rất hào phóng, vừa bước vào đã đưa ra cả một nén bạc lớn, chỉ yêu cầu một căn phòng yên tĩnh và nước nóng để tắm rửa, chủ quán rất cần những vị khách thế này.
“Ừm, để xuống đi.” Khóe mắt Diệp Phiêu Diêu khẽ nâng, cũng không làm ra động tác gì, chỉ nhẹ nhàng nói một câu, liền kêu tiểu nhị ra ngoài.
“Chờ đã, còn nhớ những gì ta căn dặn không?” Lúc cửa sắp đóng lại, Diệp Phiêu Diêu lên tiếng bổ sung một câu.
“Khách quan cứ yên tâm, tiểu nhân đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Tuyệt đối không có người tới quấy rầy ngài nghỉ ngơi.” Tiểu nhị cười rạng rỡ trả lời, vị khách này chỉ muốn được yên tĩnh, những yêu cầu khác cũng rất bình thường, nhất định hắn sẽ làm thỏa đáng.
Ra sau bình phong, Diệp Phiêu Diêu chậm rãi cởi quần áo, bước vào thùng, để cả người ngâm trong nước nóng, nhiệt khí vờn quanh đầu vai, nhưng không có cách nào đánh tan sóng ngầm trong nội tâm của nàng. Trước mắt không ngừng tái hiện, lúc nàng vừa chặt chân tới cổng thành, đâu đâu cũng dán đầy bảng vàng, tuy không nói rõ Trưởng công chúa hòa thân, nhưng thông báo tin tức có đoàn sức giả ngoại tộc sắp vào kinh, chuyện này tuyệt đối không phải tầm thường. Có chút khứu giác nhạy bén, từ sớm đã âm thầm tính toán, mà một ít hậu tri hậu giác lại cảm thấy tất cả đều như thường.
Diệp Phiêu Diêu rời khỏi Giang Nam, người què liền không còn què nữa. Ở đại hội võ lâm, nàng âm thầm ra tay giúp đỡ Lục Thành Nhan, thì đã biết thân phận của nàng sớm muộn gì cũng bị bại lộ. Lúc đầu nàng nghĩ một người què vô danh sẽ không ai chú ý tới, nhưng lúc bị người hữu tâm nhìn chằm chằm theo dõi, nàng mới biết què chân lại là ký hiệu bắt mắt.
Xoa xoa vết tích chỗ khóe mắt, Diệp Phiêu Diêu không muốn biết bộ mặt này dữ tợn bao nhiêu, mỗi khi tới một địa phương thì thay đổi cách hóa trang cũng không phải biện pháp hay, dù nàng có chán ghét bao nhiêu cũng phải nghĩ biện pháp để vào cung, nếu không nàng không có cách nào gặp Thẩm Mộ Ca. Nghĩ tới nghĩ lui, thật sự rất phiền, tàn nhẫn vỗ một bên thùng gỗ, rồi nhấn cả người vào nước, nàng cần một chút an bình.
Kinh thành là quốc cảnh, trời vừa tối thì thể hiện sự phồn hoa ở đây, rất nhiều chi sĩ tụ tập, khát vọng tạo dựng sự nghiệp. Cũng có nhiều quý nhân quan lớn, muốn đường làm quan của mình rộng mở thênh thang. Dù sao đây cũng là kinh thành, là trung tâm quyền lực, thì quan lộ cũng thông thuận hơn. Tuy quốc lực đang dần suy yếu, nhưng lạc đà cũng có thể so với ngựa lớn, so với biên quan thỉnh thoảng tràn ngập mùi thuốc súng, thì nơi này yên ổn hơn nhiều, đây là nguyên nhân mà rất nhiều người không muốn rời khỏi.
“Xin chào khách quan, ngài muốn dùng cơm hay ở trọ?” Gần đây, tửu lâu làm ăn rất khá, người đến người đi nhiều hơn trước đây. Tiểu nhị tự nhiên cũng niềm nở hơn rất nhiều.
“Ta đến tìm người.” Người tới đã có chút tuổi, cách nói chuyện đúng là rất chậm rãi, chỉ có điều âm thanh hơi nhỏ.
“Sao?” Tiểu nhị chăm chú nhìn từ trên xuống dưới, người trước mắt hình như không giống người thường, nhưng lại không nói ra được chỗ nào không giống.
“Khách trọ ở đây có ai họ Thập không?”
“A, thì ra ngài tới tìm vị khách quan đó, ngài ấy ở đây.” Tiểu nhị hồi phục tinh thần, thì ra người vị khách kia nhắc tới chính là người trước mặt này.
“Dẫn ta đi gặp.” Vừa nói xong liền nhét vào tay tiểu nhị túi bác vụn.
Không cần mở ra xem, cũng biết bạc trong túi không ít, nên tiểu nhị không dám chậm trễ, tăng nhanh tốc độ dưới chân, dẫn người này tới phòng nhỏ phía Tây.