Khi Công Tử Gặp Thiếu Gia

Chương 17: Chương 17




Tối nay gió ngoài đường thật lớn, gió thổi vào lòng Trì Diễn Hạo khiến cho tâm tư hắn loạn cào cào. Hắn đút tay vào túi quần, buồn bực cắm cúi đi về phía trước, rẽ vào ký túc xá rồi men theo con đường ở phía tây trường.

Phái Nhiên không nhanh không chậm đi phía sau, không hỏi Trì Diễn Hạo muốn làm gì, chỉ im lặng theo sau, mãi cho đến lúc gặp phải con đường đèn hư chẳng biết bao nhiêu năm tháng, tối om lại vắng người qua lại, mới vội bước lên vài bước đến bên cạnh Trì Diễn Hạo.

“Sao vậy? Hôm nay gặp phải chuyện gì?” Phái Nhiên nghiêng đầu nhìn Trì Diễn Hạo, trong giọng nói có vài phần lo lắng.

Nghe thấy Phái Nhiên nói, Trì Diễn Hạo đứng lại, vẫn cúi đầu. Hắn đang suy nghĩ xem nên dùng khẩu khí chất vấn hay cười cợt mà hỏi chuyện này, vì đây là chuyện riêng của Phái Hinh, vốn chẳng liên quan đến hắn.

Nhưng lạ thay hắn vẫn không nén được cơn giận trong lòng, hắn cắn răng, Phái Nhiên đang đứng trước mặt hắn, hai người thật sự rất gần.

“…Tớ, tớ cũng không nói gì nhiều…” Trì Diễn Hạo cảm thấy dùng khẩu khí bình thường hẳn là tốt nhất. Hắn không chất vấn Phái Nhiên, chuyện tình cảm của người ta hắn không tiện nhúng tay vào, hắn cũng không có quyền tức giận, nhưng ít nhất Phái Nhiên và Trì Diễn Hạo cũng coi như là bạn bè, vậy nên chắc hắn vẫn có thể nhắc nhở Phái Nhiên một chút.

“Phái Hinh là cô gái tốt, tuy rằng quan hệ của hai người các cậu là thế đó, nhưng cậu đã ở cùng cô ấy thì đừng ăn vụng sau lưng cô ấy… Tớ biết tớ không có quyền chỉ trích cậu, tớ cũng rất lăng nhăng, gặp một người yêu một người, nhưng tớ chưa bao giờ ngoại tình… Nếu cậu thích Phái Hinh, thì cậu…”

Trì Diễn Hạo đã chuẩn bị sẵn một đống lý do để biện minh, trước nay hắn không quen trông thấy những chuyện vượt rào như thế này, thực không đáng mặt nam nhi. Nhưng chính bản thân hắn lại thường xuyên thích người khác sau lưng bạn gái, nói với Phái Nhiên những câu này cũng là những câu ngày xưa hắn thường xuyên tự nói cho mình nghe.

Vừa nghe Trì Diễn Hạo mở bài xong, Phái Nhiên vội vàng ngắt lời hắn: “Cậu chờ chút, ăn vụng sau lưng Phái Hinh? Tớ ?”

Kẻ trong cuộc Phái Nhiên lại trông như chẳng hay biết tí gì, hoặc là diễn xuất của Phái Nhiên quá tốt, hoặc là không hề có ý thức, Trì Diễn Hạo thật muốn tặng hắn một đấm.

“Không phải cậu thì còn là ai, hôm nay Phái Hinh khóc hết nước mắt, khóc đến mức không còn sức để đi, là tuần trước cậu ra ngoài gặp tỷ tỷ lớp kế toán gì đó, bị nàng trông thấy!” Trì Diễn Hạo nói, ngón tay chỉ chỉ trỏ trỏ, gần như trỏ vào chóp mũi Phái Nhiên.

Phái Nhiên lùi về sau một bước: “Tuần trước? Tuần trước tớ về nhà mà…”

Đã bị lật tẩy rõ rành rành rồi mà vẫn không dám thừa nhận, thằng này có còn là đàn ông không !

Trì Diễn Hạo “hừ” một tiếng: “Dám làm mà không dám nhận, cậu nhận thì chết à, cậu mà về nhà, ngay cả nghỉ đông cậu cũng không chịu về nhà thì chủ nhật về nhà làm gì …”

Phái Nhiên nắm lấy bàn tay đang chỉ trỏ của Trì Diễn Hạo, mở ngón tay hắn ra, vân vê trong lòng bàn tay: “Ngoại công nhớ tớ mà, cuối tuần nào tớ không có ở ký túc xá đều là về nhà, không phải ra ngoài gặp “tỷ tỷ lớp kế toán” gì đó…”

Trì Diễn Hạo “pạch” một cái rút tay về: “Tớ mới thèm tin cậu, tại sao trước đó cậu chưa bao giờ nói cậu về nhà?”

“Vì không tiện nói mà…” Phái Nhiên gãi nhẹ mép tóc, trông thấy vẻ mặt nghi ngờ của Trì Diễn Hạo khiến cho hắn rất khổ tâm, hắn nghĩ nghĩ, dường như đang cân nhắc xem những lời kế tiếp có nên nói với Trì Diễn Hạo hay không, cuối cùng hắn cũng nói: “Hơn nữa, người mà Phái Hinh nói, không phải là tớ…”

Ngày hôm nay rốt cuộc Trì Diễn Hạo đã thấy rõ bộ mặt thật của Phái Nhiên rồi, thằng này quả nhiên không còn là đàn ông mà!

“Không phải cậu thì còn là ai! Cậu im đi! Cậu…” Trì Diễn Hạo nghĩ, tại sao Phái Hinh lại thích cái thằng này chứ, rõ ràng là chị em họ, rõ ràng vừa lọt lòng mẹ đã biết nhau, hai mươi năm qua chưa đủ để Phái Hinh nhìn thấu được bộ mặt dám làm không dám nhận của Phái Nhiên sao?

Lúc này thì Trì Diễn Hạo không cần kiềm chế nữa, hắn muốn đại khai sát giới một phen, nhưng câu kế tiếp của Phái Nhiên lại khiến hắn hoàn toàn choáng váng

“Người Phái Hinh nói là An Nhất Hạc!” Phái Nhiên kêu to, đúng lúc có người đang đi trên con đường hoang vắng này, sợ hãi dòm qua hai người đứng dưới bóng cây bên đường.

Trì Diễn Hạo kinh ngạc, trân trối nhìn Phái Nhiên, cái lưỡi vừa định xán khởi liên hoa (灿起莲花 : ý chỉ năng ngôn thiện ngữ, nói năng tuyệt vời như hoa sen) trong nháy mắt đã đứt hẳn một đoạn. Phái Nhiên nâng ngang tay trái, tay phải chống cằm, ánh mắt kia thoạt nhìn vô cùng uyên thâm.

“Tuy Phái Hinh là bạn gái của tớ, nhưng người chị ấy thích là An Nhất Hạc.” Phái Nhiên nói, nét mặt vô cùng nghiêm túc, tựa như một vị thám tử đang phân tích hiện trường án mạng, biểu hiện của hắn nói lên rằng lúc này hắn không có đùa.

Trì Diễn Hạo lại nghĩ mình đang nghe thiên thư.

Thiệt là ngại, Trì Diễn Hạo vừa chợt nhận ra bản thân mình thực sự rất đần, hắn nghe không hiểu.

“A a… A…” Trì Diễn Hạo mở miệng, cái lưỡi vẫn còn chưa được vuốt phẳng, cơ mồm vẫn đang trong trạng thái tê liệt.

Kỳ thực não hắn cũng liệt luôn rồi, hắn còn nghi cả tai hắn cũng hỏng nốt.

“Chuyện này kể ra rất phức tạp, tớ kể cho cậu nghe chuyện tớ và Phái Hinh trước vậy…” Phái Nhiên gãi gãi mũi, dường như đang cân nhắc làm thế nào trong những câu ngắn ngủi nhất mà tường thuật lại một câu chuyện thực tàn khốc.

“Thật ra tớ và Phái Hinh không có huyết thống, vì cậu tớ là con nuôi của bà ngoại, nên khi tớ nói chuyện tớ và Phái Hinh cho gia đình, bọn họ cũng không phản đối…” Phái Nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, thở dài: “Sau đó tớ và Phái Hinh, có một đoạn thời gian ở cao trung thật lòng thích đối phương, nhưng khi lên đại học Phái Hinh lại thích một cô gái, nàng không dám nói với ai, chỉ có thể kể với tớ. Ban đầu tớ rất sốc, vì cảm giác bị một cô gái cướp mất bạn gái quả thật rất kỳ quái… nhưng rốt cuộc tớ và Phái Hinh cũng không chia tay, nói như thế nào nhỉ, may mà không chia tay…” Nói đến đây hắn lại nhìn thẳng vào mắt Trì Diễn Hạo, mỉm cười một cách quái dị, tiếp tục nói: “Hay là sau này tớ kết hôn với Phái Hinh nhỉ, vừa vặn che chắn lẫn nhau…”

Trì Diễn Hạo hoàn toàn xem nhẹ hai chữ “lẫn nhau” trong câu cuối cùng của Phái Nhiên, nửa đoạn đầu đã quá đả kích hắn rồi, hắn liền tiện tay bỏ bớt phần không quan trọng lắm trong câu chuyện.

Phái Hinh thích An Nhất Hạc… Phái Hinh thích An Nhất Hạc ?!!

Hắn run lẩy bẩy chỉ vào Phái Nhiên: “Phái Hinh thích An Nhất Hạc, nhưng An Nhất Hạc không phải là con gái sao? Hơn nữa tuy cậu nói các cậu không có huyết thống, nhưng Phái Hinh trông rất giống cậu đó thôi…”

“Có lẽ tớ và Phái Hinh là phu thê tướng chăng…” Ngón tay thật dài của Phái Nhiên khẽ gãi gãi cằm. “An Nhất Hạc là con gái thì có sao đâu, tình cảm của hai người họ cũng không tệ, trông An Nhất hạc cũng không giống sẽ ăn vụng sau lưng Phái Hinh, lúc nào rảnh tớ đi hỏi chị ấy là được rồi…”

Hay cho hình mẫu em trai vân đạm phong khinh lo lắng cho chị gái, nghĩ rằng đã làm rõ tất cả hiểu lầm, Phái Nhiên trông như dỡ được cái gánh nặng trên vai.

Trì Diễn Hạo thì lại ôm ngực, chuyện này đả kích hắn quá lớn rồi.

Chẳng trách An Nhất Hạc lại quá suất khí quá tiêu sái sang trọng mà lại lạnh lùng tao nhã, thì ra nàng là “ái” mà!

Nhưng Phái Hinh một chút cũng không giống nha!

Trì Diễn Hạo cũng không biết mình nên buồn thương vì Phái Hinh hay vì An Nhất Hạc, à, hắn thích An Nhất Hạc hơn, vậy chắc buồn vì An Nhất Hạc đi, nhưng vấn đề là trái tim hắn đã hoảng sợ đến mức không phải buồn thương một chút là có thể giải quyết ngay được!

May mắn duy nhất là Trì Diễn Hạo còn chưa kịp thích An Nhất Hạc tới cái mức đó đó, cho nên cũng không đến nỗi thương tâm.

Nhưng mà bây giờ hắn lại rất muốn có được cảm giác trái tim nát tan khi bị An Nhất Hạc từ chối có được hay không!

Tên đầu têu Phái Nhiên, nghiêng đầu ngây ngô nhìn gương mặt biến hóa sặc sỡ của Trì Diễn Hạo, nét mặt tựa như một đóa hoa mỹ lệ được tôi luyện trong độc dược, bỗng hắn nói tiếp: “Cậu không biết trường mình chỉ toàn thích đồng tính hay những người từng thích đồng tính sao, nhiều hơn dị tính gấp mấy lần đó?”

Ấy thực là một tin chấn động, Trì Diễn Hạo “Ể” một tiếng, hít sâu một hơi rồi chẳng thể thở ra.

“Cậu thật không biết sao…?” Phái Nhiên mỉm cười: “Chuyện này trước khi bắt đầu học tớ đã biết từ lâu, diễn đàn trường có mấy người thường xuyên thảo luận đề tài này, anh chị khóa trước cũng từng nói qua, còn có người thường post bài khuyên bảo tân sinh viên nữa nha…”

“Làm… làm sao có thể… !!!” Rốt cuộc Trì Diễn Hạo đã có thể nói được một câu hoàn chỉnh. Diễn đàn trường cái khỉ gì chứ, trước giờ hắn chẳng thèm ngó qua, hắn chỉ biết trường này nổi danh nhiều gái đẹp nên mới tới thôi.

Trì Diễn Hạo cảm thấy mình còn bơ vơ mông lung hơn cả bé nòng nọc con đi tìm mẹ, các bé nòng nọc dù sao cũng còn anh chị em theo bầu bạn mà.

“Nói thế nào nhỉ, có người vốn không biết gì, nhưng một khi bị bẻ cong sẽ không quay đầu được, đương nhiên đó chỉ là một trong những nguyên nhân mà thôi…” Phái Nhiên ngẩng đầu nhìn lên không trung, lại cúi đầu mỉm cười, trong đôi mắt ấy thoáng vụt qua chút ánh sáng, tựa như vừa nãy ngẩng lên sao trên trời đã rơi vào mắt hắn: “Cũng có lẽ là do chuyên ngành của trường, ngành học chính của trường chúng ta không phải là điện ảnh thì là hội họa hay âm nhạc đó sao, vì vậy nên thẩm mỹ của học sinh mới kì cục như vậy chăng… Dù sao vì một đống lý do đó, tình trạng của chúng ta hiện giờ nói chung là như thế này…”

Trì Diễn Hạo chợt nghĩ bản thân mình giống như một chú dê ngoan ngoãn bị bắt cóc khỏi đàn ném thẳng vào một bầy lợn lòi.

Cũng may năng lực sinh tồn của Trì Diễn Hạo không tồi, nếu là nòng nọc, hắn sẽ xem cá vàng là mẹ, dù sao cũng là loài bơi trong nước, nếu lỡ mọc chân rồi hắn sẽ tự mình đi sinh nòng nọc con, nếu là dê ư, hắn cũng sẽ học theo bầy lợn lòi cùng ủn đất, hắn không có mũi heo, nhưng không phải vẫn còn sừng dê đó sao.

Tuy sự thực rằng xung quanh mình có rất nhiều người đồng tính có hơi đáng sợ nhưng Trì Diễn Hạo đây sẽ không buông lơi khát vọng nhân sinh và cả lòng hăng hái theo đuổi các bạn gái xinh đẹp!

Hắn đứng một lúc lâu, tóc bị gió cuốn rối tung, Phái Nhiên sửa lại tóc cho hắn, con đường hoang vắng này rốt cuộc cũng có người thứ hai đi qua.

Trì Diễn Hạo uể oải hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Phái Nhiên nương theo ánh đèn đường nhìn đồng hồ đeo tay: “Tám giờ.”

Trì Diễn Hạo gật gật đầu, bây giờ hắn muốn về ký túc xá ngủ một giấc thật ngon, nhưng chân hắn bước không nổi.

Phái Nhiên nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Trì Diễn Hạo, như chợt nhớ đến chuyện gì đó, nói: “Đúng rồi, Xá Trưởng cũng có con trai theo đuổi nha, là người trong Hội Anime đó.”

Trì Diễn Hạo lập tức hăng hái hẳn lên, đôi mắt xoe tròn hơn hẳn bình thường: “Xá Trưởng?! Con trai?!”

Thôi được rồi, hắn rất đê tiện, hắn thực phấn khởi vì chuyện ái tình hồng phấn của Xá Trưởng hòa nhã dễ thương.

Trì Diễn Hạo cảm thấy từng tế bào chết trên cơ thể thoáng cái đã hồi sinh!

“Đúng thế… Tớ biết tên người đó…” Phái Nhiên nói, nheo mắt: “… Cậu hôn tớ một cái tớ sẽ nói cậu nghe.”

Nhiệt huyết của Trì Diễn Hạo vừa được nhen lên, bây giờ hắn rất hăng hái, nhưng hôn một thằng con trai thì không được… không phải không phải, hôn Cung Kỳ Quân hay thằng nào cũng được, chỉ có Phái Nhiên là không được.

Hắn lao tới, kẹp cổ Phái Nhiên.

Thằng này muốn bị đánh mà!!!

Phái Nhiên không tránh, trở tay kéo lấy thắt lưng Trì Diễn Hạo, cúi đầu xuống, suýt tí nữa đã quẹt vào môi Trì Diễn Hạo,Trì Diễn Hạo nhanh nhẹn lách người thoát đi.

Phái Nhiên thật thông minh nha, cư nhiên còn biết được kế bất thủ phản công, Trì Diễn Hạo chắn tay đề phòng nhìn hắn.

Sờ sờ cổ, Phái Nhiên mỉm cười, nói tên của người theo đuổi Xá Trưởng.

Trì Diễn Hạo liền hả lòng hả dạ rồi, tuy không biết người kia là ai, nhưng biết được tên của người đó cũng đã đủ cho hắn thỏa mãn.

Bây giờ hắn đói rồi, hắn muốn đi ăn khuya.

Trì Diễn Hạo vươn chân sải bước về phía chợ đêm ở sau trường, vừa đi vừa hỏi: “Sao cậu biết thằng đó theo Xá Trưởng?”

Phái Nhiên vẫn theo sau hắn: “Vì bạn cùng phòng của cậu khoa mỹ thuật đó từng theo đuổi tớ, chuyện đó cũng là hắn nói cho tớ biết.”

Tuy đã biết tình trạng “đặc biệt” của trường mình, nhưng nghe Phái Nhiên dùng giọng điệu ung dung đó mà nói nào là chuyện con trai theo đuổi con trai, Trì Diễn Hạo không khỏi phát rét trong lòng, rụng hết cả một lớp da gà.

Trên đường khuya yên ắng vang lên tiếng bước chân của hai người.

Trì Diễn Hạo lại tò mò hỏi Phái Nhiên: “Xá Trưởng của chúng mình không phải là thằng béo sao, bự y như một con gấu, vậy mà cũng có người theo đuổi à ?”

“Béo một chút rất được các đồng chí hoan nghênh nha…” Phái Nhiên nói, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trì Diễn Hạo, bèn ví dụ cho hắn xem: “Giống như nam sinh bình thường rất thích ngực to vậy…”

Trì Diễn Hạo đã hiểu rồi, nói thật rằng với phẩm vị của các vị đồng tính luyến, hắn không tài nào hiểu được.

Trì Diễn Hạo thở dài thật sâu: “… Ngay cả Xá Trưởng cũng có người theo đuổi, tuy là con trai, tại sao không có ai theo đuổi tớ a…”

Nói thật lòng, Trì Diễn Hạo tự cảm thấy điều kiện của hắn không tệ, gia cảnh thường thường bậc trung, đầu óc không phải loại đần độn, cái miệng lại ngọt ngào, trông cũng khá đẹp trai, lại ân cần với mọi người. Ôi, học kỳ trước hắn cũng không rớt môn nào, không phải mạnh mẽ hơn cả Cung Kỳ Quân hay sao?

Hắn như thế này mà không phải dạng con gái hay thích ư.

Nghĩ đến chuyện từ lúc lên đại học đến nay đã chung sống với đủ loại người kì dị không dám nhớ tới, thoáng chốc Trì Diễn Hạo thấy trong lòng dâng lên chút sầu bi.

Phái Nhiên theo sau hắn, đến tận lúc này vẫn không nói gì, cũng không trêu chọc Trì Diễn Hạo.

Trì Diễn Hạo thở dài đăm chiêu, nghĩ xem có phải hay không bởi vì thị hiếu của trường này bất chính nên khiếu thẩm mỹ lẫn phẩm vị của nữ giới ở đây quá sa sút, giữa lúc hắn đang hào phóng tìm cớ biện hộ cho việc mất đi sức quyến rũ của mình, bỗng dưng Phái Nhiên lên tiếng:

“Có người theo đuổi cậu đó.”

Trì Diễn Hạo đứng lại.

Có người theo đuổi hắn sao??

Ể! Chắc không phải lại là con gái nhà ai thầm thương trộm nhớ hắn mà không dám nói nha!

Trì Diễn Hạo quay lại nhìn Phái Nhiên, gương mặt gần như tỏa sáng: “Có người theo đuổi tớ?! Thật không?! Là ai??”

Phái Nhiên cũng dừng lại, cả hai cùng đứng dưới một ngọn đèn đường, vẻ mặt Phái Nhiên thoạt trông như nước, dịu dàng như nước.

Hắn đưa ngón trỏ bàn tay phải chỉ chỉ chóp mũi của mình, nói: “Tớ.”

Trì Diễn Hạo bỗng chốc ngây ngẩn.

Nửa ngày sau, hắn gượng cười một tiếng.

Phái Nhiên quả nhiên vẫn thích trêu chọc hắn, Trì Diễn Hạo kéo kéo khóe miệng: “Ha, tại sao cứ luôn là cậu…”

Phái Nhiên mỉm cười: “Bởi vì phẩm vị của tớ tốt hơn người bình thường nhỉ.”

Lần thứ hai trong ngày, Trì Diễn Hạo nghe thấy tiếng đứt “phựt” trong tai của mình.

Há! Phái Nhiên! Đúng là hắn có vấn đề mà!

Trì Diễn Hạo vốn đã biết tên Phái Nhiên này chắc chắn có vấn đề!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.