Khi Công Tử Gặp Thiếu Gia

Chương 22: Chương 22




Cái gì làm nên danh dự của một thằng đàn ông? Trước kia Trì Diễn Hạo vốn nghĩ là tiền mặt.

Nhưng giờ đây, khi hắn ngã vào giường của Phái Nhiên rồi lúng túng muốn đứng lên thì đã biết được với danh dự của đàn ông, thứ gì mới thực là quan trọng nhất.

Phái Nhiên đã tới bên cạnh giường, không động thủ mà chỉ tao nhã đứng xem. Phía sau Trì Diễn Hạo là giường, phía trước là Phái Nhiên, quần của hắn đã bị lừa cởi mất, nửa người trên chỉ có một cái áo thun ngắn tay, nửa người dưới là quần lót, tất và giày.

Lúc này Trì Diễn Hạo lại hiếm khi đặt mình vào hoàn cảnh của Phái Nhiên mà suy nghĩ thử một chút, ví như nói trước mặt là một đại mỹ nữ không mặc quần ngã xuống giường, đổi lại là Trì Diễn Hạo, hắn sẽ làm gì.

Không dám nghĩ tới nữa, Trì Diễn Hạo gần như muốn khóc.

Hồi hộp nín thở nhìn nhau vài giây với Phái Nhiên, Trì Diễn Hạo chợt nhớ tới quần của hắn ở cách đó không xa, hắn bèn mạnh mẽ xoay người, tứ chi bám lấy giường vươn người ra với lấy cái quần.

Vừa bắt được lưng quần, chân trái của hắn đã bị Phái Nhiên tóm lấy.

Trì Diễn Hạo vô thức thét lên, Phái Nhiên chẳng tốn chút công sức túm gọn một anh thanh niên cao hơn một thước bảy mươi lăm, nhanh nhẹn xoay người anh, duỗi tay còn lại nắm chân phải anh. Anh ấy đang cầm quần dài trong tay lại bị Phái Nhiên lôi về giường.

Sau đó nửa người dưới của Trì Diễn Hạo cứ thế bị nhấc lên, bờ mông chỉ được bao phủ bằng lớp vải quần lót vừa vặn chạm vào chỗ đó của Phái Nhiên, bên kia hình như đã có cứng đôi chút.

Trì Diễn Hạo tiếp tục hét lên, cầm cái quần trong tay múa may cố gắng tấn công Phái Nhiên hòng tìm một đường máu, mà cả người dưới của hắn đang bị nhấc, nửa người trên không có điểm tựa, cái quần quét qua nhưng lại không có chút tác dụng với Phái Nhiên, bàn tay vẫn nắm chặt mắt cá chân của Trì Diễn Hạo.

Vũ khí duy nhất trong tay đã vô dụng, Trì Diễn Hạo bèn xoay người tóm lấy chiếc gối ở đầu giường, đáng tiếc nước xa không cứu được lửa gần, cả góc áo gối hắn cũng không rờ tới được.

Ngoảnh đầu lại, trước mắt tràn đầy vẻ tươi cười quái dị của Phái Nhiên, thật ra đó là nụ cười bình thường của hắn, loang loáng sóng nước lại như gió xuân vờn quanh, nhưng trong nụ cười đó tựa hồ có một chút gì khác, tựa như ái ý, lại như dục vọng, những thứ này chen lẫn vào nhau, phình to ra, khiến cho đôi mắt của hắn sâu thẳm vô cùng.

Trong đầu Trì Diễn Hạo chợt bật ra một câu thoại trong phim Digimon: “Garurumon! Siêu cấp tiến hóa!”

Giống như mấy con thú tiến hóa chiến đấu trong bộ phim hoạt hình nọ, lúc này Phái Nhiên đang từ một con mèo nhỏ lười biếng hóa thân thành loài thú hoang lợi hại, như báo đốm chẳng hạn. Trong cơ thể hắn đang có một thứ gì đó hết sức to lớn muốn thoát ra ngoài, loại khí tức này khiến cái vỏ bọc đường của Phái Nhiên chầm chậm vỡ xuống, khí chất thuần khiết vô song của hắn trong nháy mắt đã sụp đổ.

Phái Nhiên nhìn vào đôi mắt của Trì Diễn Hạo, cúi đầu xuống hôn mắt cá chân hắn, cách một lớp vải, Trì Diễn Hạo vẫn cảm nhận được đôi môi của Phái Nhiên.

Trong đầu của hắn chẳng hiểu sao lại lướt qua vài lời thoại trong phim hoạt hình, Trì Diễn Hạo chợt phát hiện ra khi đối mặt hiểm nguy vô cùng, đầu óc của hắn sẽ không tự chủ được mà dừng hoạt động, hình như hắn có loại bản năng tự động phớt lờ và trốn tránh nguy hiểm.

Khi trong đầu đến đoạn Angemon sắp bắt kịp được Greymon, Phái Nhiên đã cởi giày Trì Diễn Hạo, đúng thực là dùng một tay để cởi, bởi vì giày rất mới nên Trì Diễn Hạo không dám mạnh tay, dây giày cột rất rộng, Phái Nhiên thoáng cái đã tuột được.

Chiếc giày rơi xuống tấm thảm trải sàn, vang lên một tiếng nặng nề, thoáng chốc đã đẩy Trì Diễn Hạo xuống khỏi một trận chiến mộng mơ nào đó trong thế giới truyện tranh. Hắn ngẩn ngơ nhìn Phái Nhiên, cách một lớp tất, Phái Nhiên đang hôn gót chân trái của hắn, rồi cúi đầu cắn viền tất, từng chút từng chút kéo chiếc tất đó ra khỏi chân Trì Diễn Hạo.

Trì Diễn Hạo nhìn vào đôi mắt của Phái Nhiên, trong đầu chợt hiện lên gương mặt của YaoMing trên một chương trình phỏng vấn được truyền hình trực tiếp trong nước.

Trì Diễn Hạo nghĩ, chà, mặt của YaoMing thật giống một cái nồi úp ngược bị đạp bẹp.

“Lạch cạch.”

Một chiếc giày nữa bị tuột xuống.

Trong chớp mắt Trì Diễn Hạo đã hồi tỉnh, tức khắc đôi mắt lại ngây dại nhớ tới nụ cười tối như mực của Kobe Bryant khi Nike cho ra mắt phiên bản kỷ niệm. Thực ra Trì Diễn Hạo gần như không có cầu thủ yêu thích, tuy hắn rất thích xem bóng rổ nhưng các cầu thủ bóng rổ giỏi đa số đều đen thui, không thể lọt vào đôi mắt xanh của Trì Diễn Hạo, cái này không phải chuyện kì thị chủng tộc to bự kia, chỉ là vấn đề về quan điểm thẩm mỹ.

Nhưng nói cho cùng, dù Kobe Bryant là một cậu thanh niên da trắng tóc vàng khôi ngôi tuấn tú, Trì Diễn Hạo cũng vẫn không thích hắn.

Kỳ thực nói tới nói lui cũng chỉ là kỳ thị giới tính mà thôi, bởi vì hắn rất thích Rihanna và Beyonce cũng đậm màu hệt như vậy.

Cảm giác ướt át nơi bàn chân phải lại kéo Trì Diễn Hạo trở về với hiện thực, cảm giác phải trơ mắt nhìn một thằng đàn ông khác ngậm ngón chân của mình thực là vô cùng kỳ diệu, tuy có hơi kỳ cục nhưng cũng không thấy quá phản cảm. Đầu lưỡi của Phái Nhiên lướt vào kẽ chân hắn, Trì Diễn Hạo run rẩy một hồi.

Lẽ nào lúc này chỉ có thể vui mừng vì mình mới rửa chân sao!

Trì Diễn Hạo nghĩ, bi thương khôn nguôi kèm theo vẻ đau đớn tột cùng tràn đầy trên gương mặt, hắn nghĩ, hình như mình đang bị Phái Nhiên chơi đùa trong lòng bàn tay, chẳng những không có đường nào để phản kháng, lại hoàn toàn mất hết danh dự của một thân nam nhân.

Bây giờ dù Trì Diễn Hạo có nghĩ ngợi lung tung đi nữa cũng không thể nào thờ ơ trước mọi cử động của Phái Nhiên, thật ướt át, thật nôn nao lại khiến người ta tê dại, cảm giác đó như một sinh vật sống từ chân Trì Diễn Hạo bò thẳng lên trên, tới cột sống rồi xuyên thẳng vào vỏ não, khiến toàn thân hắn nổi da gà.

Vùng vẫy một hồi vẫn phí công vô ích, Trì Diễn Hạo chợt nhớ tới một thứ vũ khí có sức công phá cực mạnh.

“Cung Kỳ Quân đang ở kế bên!” Trì Diễn Hạo nói, thanh âm rất e dè, tựa như một cậu thiếu gia bị bắt cóc đang co rúm người bàn điều kiện với tên bắt cóc vậy.

“A?” Phái Nhiên nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười: “ Vậy thì sao? Cậu muốn kêu hắn tới cứu cậu?” Nói xong liền cúi người liếm bụng Trì Diễn Hạo, hơn nữa còn dần dần trượt xuống.

Phái Nhiên quá xảo quyệt! Quá bỉ ổi mà!

Trì Diễn Hạo làm sao gọi được Cung Kỳ Quân, vừa nãy hắn hét lên to như vậy Cung Kỳ Quân cũng không có chút phản ứng! Hơn nữa gọi Cung Kỳ Quân tới được rồi, hắn còn mặt mũi làm người hay không!

Trì Diễn Hạo cố gắng giãy giụa chân của mình, kèm theo tiếng thét như trong phim Kungfu, nhưng nội công như vậy lại thiếu mất thế tấn đem ra thi triển, nửa phần uy lực cũng không ra được, còn bị trẹo lưng.

Trì Diễn Hạo kêu lên một tiếng thảm thương, cuối cùng tay của Phái Nhiên cũng thả lỏng, Trì Diễn Hạo ôm lấy thắt lưng nội thương của mình quằn quại lăn một vòng, sau đó cong người thở hồng hộc.

Phái Nhiên khom lưng đến xem, chỉ thấy gương mặt của Trì Diễn Hạo đã vặn vẹo, muốn khóc nhưng không thể, trông như đang phải kìm nén nỗi khuất nghẹn khôn cùng.

Phái Nhiên nhẹ nhàng tách cuộn Trì Diễn Hạo tròn xoe ra, lại giở áo thăm dò xuống thắt lưng hắn, ngay lập tức Trì Diễn Hạo liền ra tay ngăn trở, chốc sau hai người đã đấu quyền với nhau.

Trì Diễn Hạo trong lúc gấp gáp vô chừng vẫn tranh thủ hỏi Phái Nhiên: “Sao cậu lại khỏe như vậy!”

Trông dịu dàng như hoa nhưng khỏe như gấu là phạm quy đó!

Phái Nhiên nhướng mày, trong tích tắc đã khống chế được cổ tay Trì Diễn Hạo: “Tớ có học Taekwondo.”

Hắn cúi đầu dò xét môi Trì Diễn Hạo, Trì Diễn Hạo lại hỏi: “Taekwondo là Đài Quyền Đạo sao…”

Phái Nhiên kéo khóe môi mỉm cười: “Ừm… không khác lắm…”

Trì Diễn Hạo còn nói thêm: “Tớ cũng muốn học…”

Phái Nhiên không buồn trả lời hắn nữa, hôn xuống thật sâu.

Tên Phái Nhiên này, nhất định là có bệnhthíchchân.

Tất trên chân phải Trì Diễn Hạo hắn không cho Trì Diễn Hạo cởi, áo trên người Trì Diễn Hạo hắn cũng không cho Trì Diễn Hạo bỏ ra, nhưng quần lót Trì Diễn Hạo không chịu cởi hắn một tay đã lột xuống.

Đồ biến thái!!

Sau đó Phái Nhiên bò lên trên, bỗng hắn từ vạt dưới mà chui vào áo Trì Diễn Hạo. Trì Diễn Hạo trơ mắt nhìn đầu của Phái Nhiên trong cái áo thun mới của mình, cái áo này chắc sẽ hỏng mất thôi.

Đầu của Phái Nhiên trong áo Trì Diễn Hạo chầm chậm di chuyển, Trì Diễn Hạo cảm thấy ngực của mình đang bị liếm, lại bị mút vào. Hắn không biết đầu nhũ của nam nhân cũng có cảm giác, nhưng khoái cảm này thực sự tồn tại, quá chân thật khiến da đầu hắn căng ra, cả người run rẩy.

Bây giờ Trì Diễn Hạo lại ước ao mình có thể thảnh thơi mà suy ngẫm đến cuộc đời của Iverson (Allen Iverson: cầu thủ bóng rổ, người được chọn đầu tiên của NBA Draft) biết bao nhiêu, hắn không muốn bị một thằng đàn ông liếm tới mức quên hết tất cả gần như hóa thành một cây kẹo que để rồi sau đó cả người sẽ tan chảy a!

Vì nếu như vậy thật quá mất mặt cũng quá xấu hổ mà.

Phái Nhiên rất nhanh đã chui ra khỏi áo Trì Diễn Hạo, trước khi bắt đầu tiếp xúc lâu dài với đôi chân, hắn còn ngẩng đầu mỉm cười ấm áp với Trì Diễn Hạo.

Bây giờ còn cười ấm áp như vậy có tác dụng gì chứ!

Đôi mắt Trì Diễn Hạo đã ươn ướt.

Sau đó từ đùi cho tới chân, lại từ chân cho tới đùi hết lần này tới lần khác phải chịu những kích thích mạnh mẽ. Lúc này Phái Nhiên gần như không chạm vào chỗ đã đứng thẳng bên dưới của Trì Diễn Hạo, nhưng nơi đó của Trì Diễn Hạo càng ngày càng căng vô cùng, hắn không thể nào khống chế bản thân rên lên kỳ quái, hắn tựa như nữ diễn viên trong những bộ phim ấy, khẽ rên lên vui vẻ, dễ chịu đến mức phải thốt lên câu tiếng Nhật duy nhất mà hắn biết “kimochi”.

Hắn bị liếm tưởng như sắp bắn ra, nhưng Phái Nhiên xấu xa như thế tất nhiên sẽ không cho hắn bắn. Chỗ ấy của Trì Diễn Hạo đã bị nắm lấy, ngón cái của Phái Nhiên đè ngay lối ra, sau đó quá trình thúc đẩy chậm chạp của Phái Nhiên bắt đầu.

Trì Diễn Hạo bị đè, khao khát được bắn lại càng dâng cao. Hắn khó chịu ngâm lên khe khẽ, Phái Nhiên liền vươn tới hôn hắn, lưỡi của cả hai quyện vào nhau, cảm giác ẩm ướt lại là một loại kích thích khác. Trì Diễn Hạo không kìm được ôm lấy đầu Phái Nhiên, một lát sau đã chủ động rướn người tới muốn nụ hôn này lại càng sâu thêm.

Phái Nhiên chạm vào chỗ sưng đến đau nhức của Trì Diễn Hạo, đẩy dịch thể trong suốt chảy ra, càng lúc dịch thể ra càng nhiều khiến cho tay Phái Nhiên và nửa dưới của Trì Diễn Hạo cùng rối tinh rối mù.

Đến lúc này thì chỗ nào cũng thoải mái, phía sau có hơi thê thảm, nhiều năm sau Trì Diễn Hạo vẫn không dám nhớ lại cảm giác khi bị phá thân, bởi vì ngoài tính trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào trong xương, hắn còn có một bản tính nữa, đó là sợ đau. Nên mặc dù hắn không sợ đánh nhau, nhưng đa phần đều cô gắng tránh phải lâm trận, thế mà cơ bản là vẫn tránh không khỏi.

Mặc dù Phái Nhiên đã chuẩn bị sẵn một đống dầu bôi trơn, động tác cũng rất cẩn thận, nhưng Trì Diễn Hạo vẫn thấy đau.

Ngay từ đầu hắn đã nghĩ bị chọc vào sẽ rất đau, cho nên hắn kiên quyết muốn làm bên nam. Nhưng làm sao hắn có thể đọ được với Phái Nhiên, dưới bàn tay Phái Nhiên thoáng cái Trì Diễn Hạo đã bắn, hơn nữa Phái Nhiên nhân lúc hắn vừa bắn ra lập tức cho một ngón tay vào, khiến Trì Diễn Hạo hoàn toàn không thể phản công.

Trì Diễn Hạo sâu sắc cảm thấy rằng những nam nhân thích bị cắm, thần kinh sung sướng nhất định có vấn đề.

Mặc dù xoa nhau rất thích, nhưng bị một thứ to như thế đưa vào cảm giác hệt như thải vậy, hơn nữa còn là thải khi đang bị trĩ, ai thải mà thấy sướng chứ, dám chắc sung sướng thì không có, chỉ thấy đau.

Hơn nữa Phái Nhiên vừa động vừa kêu hắn “bảo bối”, với Trì Diễn Hạo mà nói lại càng sỉ nhục.

Tuy rằng hắn cũng bắn ba lần.

Sau khi làm xong Phái Nhiên liền thay khăn trải giường mới, động tác thật nhanh nhẹn, hoàn toàn không nhận ra đó là vị công tử thường ngày không biết gấp chăn ở phòng ký túc xá. Trì Diễn Hạo cũng không buồn quan tâm tới Phái Nhiên, hắn tắm rửa qua loa rồi lao tới ngã xuống giường.

Một chút bỏng rát lại hơi khó chịu ở phía sau vẫn không ngăn được cơn buồn ngủ đang kéo tới, Trì Diễn Hạo mơ màng hạ quyết tâm lần sau nhất định phải nhẫn không bắn, sau đó sẽ thượng Phái Nhiên, rồi nhanh chóng thiếp đi.

Phái Nhiên cũng vội vàng bò lên giường, Trì Diễn Hạo cảm nhận được Phái Nhiên ôm hắn, không hiểu sao lại càng ngủ bình yên.

Bảy giờ tối, Trì Diễn Hạo bị Phái Nhiên gọi dậy ăn cơm chiều, Phái Nhiên nói, vì thứ hai có tiết nên Cung Kỳ Quân tuy rằng lòng không muốn nhưng vẫn phải quay về trường trước.

Nghe Phái Nhiên trình bày xong, Trì Diễn Hạo hắt hơi một cái, từ miệng phún ra một ít cơm đã nhai nhuyễn, hắn chột dạ rút khăn giấy ở đầu giường lau lau.

Phái Nhiên cười nhìn hắn: “… Tớ không cho Cung Kỳ Quân vào phòng này, tớ nói cậu đang ngủ.”

Ha, Phái Nhiên quả nhiên là thiếp tâm tiểu miên áo (贴心小棉袄 thiếp tâm tiểu miên áo: thường dùng để ẩn dụ mối quan hệ giữa mẹ và con gái , bởi vì con gái sau khi lớn lên sẽ trở thành mẹ, càng có thể hiểu được nỗi lòng của người mẹ) của mọi nhà mà.

Trì Diễn Hạo yên lòng, cúi đầu ăn cơm, Phái Nhiên ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, tựa như một con mèo Ba Tư đang ngồi trông theo chủ nhân.

Đúng thực là vậy, Trì Diễn Hạo gần như có thể nhìn thấy cái đuôi nhung trắng thật to ở phía sau Phái Nhiên.

Mèo Ba Tư nhẹ nhàng hỏi: “Có ngon không? Bảo mẫu tới làm đó, Cung Kỳ Quân cũng nói ngon.”

Nhưng mà con mèo này biết biến hình, giây kế tiếp nó sẽ hóa thân thành Garurumon cứng như thép, quả thật là không thể xem thường.

Hơn nữa Phái Nhiên nhìn hắn chằm chằm, còn là bị nhìn chằm chằm trên chiếc giường vừa cọ tới cọ lui cùng Phái Nhiên, Trì Diễn Hạo thấy có chút xấu hổ.

Hắn ho khan một tiếng, đằng hắng trong cổ họng, hỏi: “Phái Nhiên, tớ hỏi cậu…”

Phái Nhiên lập tức tỏ ra vô cùng chăm chú lắng nghe, hắn thật nghĩ rằng mình là một con mèo nhà nhỏ xinh vô hại.

Trì Diễn Hạo cắn chiếc đũa, kỳ thực chuyện này hắn đã muốn hỏi Phái Nhiên từ lâu rồi, nhưng vì cảm thấy không tiện mở miệng, bất quá chuyện nên hỏi vẫn phải hỏi, chẳng thế Trì Diễn Hạo không thể nào yên giấc.

Dù rất ngượng nhưng Trì Diễn Hạo vẫn cố gắng trưng ra giọng điệu mặt dày, hắn nói: “Khi nào thì cậu… ừm… thích tớ vậy…?”

Nói xong Trì Diễn Hạo lập tức cúi đầu lùa cơm vào miệng, muốn dấu đi sự ngượng ngùng của mình.

Hắn chưa bao giờ hỏi đám bạn gái của mình, vì hắn cho rằng không cần thiết phải biết, quả thực hắn không quá quan tâm tới vấn đề này.

Nhưng Phái Nhiên không giống đám con gái, không phải chỉ khác giới tính, mà còn có một chút gì đó Trì Diễn Hạo không diễn tả được, ví dụ như hắn lại quan tâm đến mấy chuyện lẻ tẻ như từ khi nào thì Phái Nhiên thích hắn, có lẽ là vì quá trình từ bạn bè biến thành cái loại quan hệ này của hai người rất kì lạ chăng?

Phái Nhiên nhìn sườn mặt của Trì Diễn Hạo, đến tận khi cả gương mặt của hắn đỏ bừng, mới nghiêm túc suy nghĩ một lúc, trả lời: “Lúc khai giảng đã nghĩ cậu rất đáng yêu, sau đó bất giác đã…”

Trả lời quái gì thế này, con trai bị khen đáng yêu sao mà vui được chứ, gương mặt Trì Diễn Hạo hầu như vùi vào trong bát cơm, miệng lầm bầm câu được câu mất, Phái Nhiên mỉm cười vươn người tới hôn hắn, liếm đi hạt cơm dính trên má hắn.

“Phái Hinh và cậu khá giống nhau, tớ thích người như cậu a…” Hắn thì thầm vào tai Trì Diễn Hạo: “Nhưng mà cậu và Phái Hinh thực ra cũng không giống lắm, cậu đáng yêu hơn chị ấy, chị ấy quá kiêu căng, chỉ có An Nhất Hạc chịu đựng được.”

Trên mũi Trì Diễn Hạo còn dính một hạt cơm, thầm lẩm bẩm: “Cậu nói tớ anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng tớ còn vui một chút…”

Phái Nhiên nghe thấy, cười đến cong khóe mắt: “Rất anh tuấn mà, ông ngoại cũng nói cậu đẹp trai…”

Trì Diễn Hạo lập tức vươn thẳng lưng lên, hạt cơm còn treo trên chóp mũi, cả người hắn toát ra phong thái sáng chói lại nghênh ngang kiêu ngạo, hắn cao giọng nói: “Ông ngoại cậu rất tinh mắt.”

“Tất nhiên rồi…” Phái Nhiên gạt hạt cơm trên mũi Trì Diễn Hạo xuống: “Ông ngoại sợ tớ ở trường không quen, lúc khai giảng đã muốn tìm một người ranh ma nhưng biết chăm sóc người khác làm bạn học, liếc mắt một cái đã trúng cậu.”

Trì Diễn Hạo há hốc mồm, có chút đuối lý: “Tớ không biết chăm sóc có phải hay không, hơn nữa không phải ông ngoại cậu thấy tớ hoạt bát thân thiện lại đẹp trai nên mới nói chuyện với tớ sao…”

Phái Nhiên bật cười, không giải đáp thắc mắc của Trì Diễn Hạo, chỉ nói: “Không phải cậu chăm sóc tớ rất tốt đó sao.”

Dùng xong bữa cơm chiều, dây thần kinh trong não Trì Diễn Hạo mới bện lại với nhau.

A, Phái Nhiên không phải người tốt, ông ngoại của hắn quả nhiên cũng không phải.

Ông cụ này, mỉm cười hiền từ với người khác có hai cái, lại muốn người ta trông cháu cho ông ấy cả bốn năm sao !

Cả nhà Phái Nhiên đều là người xấu!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.