Lần đầu tiên nhìn thấy cha mẹ của Phái Nhiên, Trì Diễn Hạo quả thật không nghĩ hai người kia đã lên chức cha mẹ, nam trông anh tuấn phóng khoáng, nữ trẻ tuổi xinh đẹp. Thoạt trông cả hai chỉ khoảng trên dưới ba mươi, hoàn toàn không giống nhị vị phụ huynh vẻ mặt hung tợn mỡ dát đầy người của Trì Diễn Hạo, một đôi vợ chồng trung niên hung thần ác sát.
Vì thế Trì Diễn Hạo còn sản sinh ra đủ thứ tưởng tượng với người phụ nữ xinh đẹp ấy, nếu gọi cô ấy là một chị gái chín chắn cũng không sai, □ cũng là một kiểu móe nha. Nên sau khi nghe Phái Nhiên gọi một tiếng “mẹ” hắn khiếp sợ vô cùng, vội vàng phủi hết bao điều huyễn tưởng đối với nhạc mẫu ra khỏi đầu.
Đó là một ngày chủ nhật nắng vàng rực rỡ, sáng sớm trước khi đi học Trì Diễn Hạo đã mang chăn của mình ra ban công dự định phơi thơm phưn phức mùi nắng, sau đó sẽ bọc lại thật cẩn thận nhét vào tủ âm tường trong phòng. Vì mỗi lần vào hè rồi hắn đều lười thu chăn, cứ thế cuộn tròn trên giường giống như miếng dưa muối.
Đến trưa Trì Diễn Hạo chưa kịp về ký túc xá đã bị Phái Nhiên lôi ra khỏi trường. Bởi rằng mấy hôm trước cha mẹ Phái Nhiên đến, cũng đã hai tuần rồi bọn họ không gặp nhau, thế nên hắn không ngừng dây dưa lôi kéo Trì Diễn Hạo, thực ra Trì Diễn Hạo vốn không muốn theo Phái Nhiên, nhưng hai người giằng co cuối cùng vẫn kết thúc bằng sự thua cuộc của Trì Diễn Hạo. Hắn không đủ khéo léo nơi chiến trường, phải đấu với một dũng tướng am tường lấy nhu thắng cương như Phái Nhiên quả là vẫn kém rất xa.
Vì thế khi đến chỗ của Phái Nhiên rồi Trì Diễn Hạo cứ nhắc đi nhắc lại tối sẽ về ký túc xá, hắn phải thu cái chăn đang phơi ở ngoài, mùa hè mưa rất nhiều, tối nay mà mưa thì xong đời. Phái Nhiên tất nhiên gật đầu nói được mà, quay đầu lại đã gọi điện cho Cung Kỳ Quân dặn dò hắn giúp Trì Diễn Hạo thu chăn.
Cuộc điện thoại của Phái Nhiên còn chưa dứt, Trì Diễn Hạo vừa cắn nát một hạt dưa thành năm mảnh, ngôi nhà trọ nhỏ bé này chợt có người đến thăm.
Trì Diễn Hạo mang dép lẹp xẹp đi mở cửa, cửa vừa mở ra đã thấy trước mắt là một vị thục nữ váy tím chân dài, lại có thêm một ông chú ria mép có đôi mày cong cong.
Vừa cắn hạt dưa đôi mắt Trì Diễn Hạo vừa nhìn chằm chằm vào vị thục nữ chân dài mà hoàn toàn phớt lờ ông chú ria mép: “Ngài tìm ai?”
Phái Nhiên từ phía sau chen vào, kêu lên: “Cha, mẹ.”
Trì Diễn Hạo bị hóc hột dưa ho đến mức không đứng thẳng được, một lát sau cũng vẫn còn ho.
Nói thế nào nhỉ, ấn tượng đầu tiên của Trì Diễn Hạo với cha mẹ của Phái Nhiên là: một đôi vợ chồng trẻ tuổi xinh đẹp.
Ấn tượng thứ hai lại là: hình như bọn họ hơi sợ Phái Nhiên.
Vì Phái Nhiên nói chuyện với bọn họ nhưng đôi mắt không nhìn thẳng vào bọn họ, thay vào đó, dường như có chút mỉa mai: “…Mỗi ngày đều phải bớt chút thời gian cùng nhau ghé sang, thực khó cho cha mẹ rồi…”
Chắc là Phái Nhiên nói như vậy, Trì Diễn Hạo không nhớ rõ lắm, nhưng dù sao nghe xong câu đó hắn cảm thấy mỉa mai làm sao, khiến người ta khó chịu.
Phái Nhiên là một người rất có gia giáo, chỉ nghe người khác trò chuyện cũng sẽ lịch sự nhìn người ta, nói chuyện bình thường thì ngay cả một chữ thô tục cũng không có, giọng nói cũng thật bình thản ấm áp dịu dàng, khiến người khác cảm thấy rất muốn gần gũi với hắn.
Nhưng với cha mẹ mình, hình như Phái Nhiên thật không quá khách sáo.
Nhưng mà cha mẹ của Phái Nhiên đối với đứa con chẳng buồn dòm mình này lại vô cùng khách sáo, khách sáo đến mức khoa trương, quả thực có thể gọi là cúi đầu khom lưng. Trì Diễn Hạo nghe bọn họ nói: “Lát nữa cha mẹ phải ra sân bay, muốn đến gặp con…”
Hai người nói xong lại đệm vào một tiếng cười gượng ở cuối câu, Trì Diễn Hạo nghe cũng cảm thấy khó chịu, so với câu nói nửa mỉa mai của Phái Nhiên còn khó chịu hơn.
Nhưng Phái Nhiên cũng cười, cười một nụ thật lạnh, cả ba hư tình giả ý với nhau hệt như đám người tập Thái Cực quyền trên quan trường vậy. Trước kia Trì Diễn Hạo có theo cha bồi không ít vị quan lớn dùng cơm, ây da, nói chuyện với bọn họ khỏi phải kể có bao nhiêu mệt mỏi.
Đôi vợ chồng không được Phái Nhiên đáp lời đột nhiên chuyển đề tài sang Trì Diễn Hạo: “Cháu đây là ? Cháu là bạn học của Phái Nhiên sao? Thường ngày Phái Nhiên nhà bác phải phiền cháu chăm sóc rồi…”
Được vợ chồng mỹ nhân nhắc đến, lại còn là nhạc phụ nhạc mẫu của mình, tất nhiên là gương mặt Trì Diễn Hạo đầy vẻ lấy lòng, lập tức ngừng cắn hạt dưa quay sang lễ phép chào hỏi.
Hệt như lần hôn Trì Diễn Hạo trước mặt toàn thể bạn cùng phòng, lần này Phái Nhiên cũng không hề e ngại ôm lấy thắt lưng Trì Diễn Hạo: “Không phải bạn học, là bạn trai.”
Trì Diễn Hạo vô cùng kinh hãi, lông tơ trên người dựng thẳng lên, tất nhiên cả lông trên đuôi cũng thế, trong nháy mắt toàn thân như bị điểm huyệt cứng đờ tựa một khối sắt.
Nhìn lại thì vẻ mặt đôi vợ chồng trước mặt cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu, Trì Diễn Hạo len lén liếc Phái Nhiên—ý, vậy mà thằng này còn cười!
Chết rồi chết rồi, hình tượng “bạn học” chỉ tồn tại nửa giây rồi sụp đổ, hóa thành “bạn trai”, có cha mẹ nào lại muốn con mình quen “bạn trai” cơ chứ. Trì Diễn Hạo thực nghĩ rằng nếu con trai hắn làm đồng tính luyến ái, nhất định hắn sẽ bóp chết con trai trước, sau đó sẽ bóp chết bạn trai của con trai!
Ôi thương cảm thay cho tấm lòng cha mẹ!
Cùng làm chuyện mù quáng với con người ta, mặc dù người bị hại là mình nhưng sai trái cũng là mình, lông trên người Trì Diễn Hạo dựng ngược nhìn đôi vợ chồng trước mặt. Ôi chao, vẻ mặt của hai người kia giống như nghe Phái Nhiên nói trên mông hắn nở một bông hoa, tựa như mây trời một ngày tháng sáu dông tố, khỏi phải nói có bao nhiêu u ám.
Trước khi sét đánh xuống còn chút thời gian tìm chỗ tránh! Vậy trước khi người ta nổi giận thì vẫn còn cơ hội cứu vãn!
Trì Diễn Hạo lắp bắp lắc tay: “Không… không phải… Hai, hai bác đừng nghe Phái Nhiên nói bậy…”
Hắn lắp bắp đến cả miệng đều run lên, nhưng lưỡi vừa uốn xong câu “Cháu với Phái Nhiên không phải là như vậy” chưa kịp run run rơi ra ngoài thì mẹ của Phái Nhiên đã “trở mặt”.
Nhưng không phải mây mưa đổi sẽ lại càng đen sao? Vậy mà mẹ của Phái Nhiên thoáng chốc đã biến thành một đám mây ti tầng.
Ở cao trung Trì Diễn Hạo có học khoa học xã hội, mây ti tầng ha, từng cụm từng cụm trắng trắng nho nhỏ, xuất hiện khi nắng lên đó.
Gương mặt tươi cười của mẹ mây ti tầng xuất hiện hết sức bất ngờ, trông hệt như khi các dì của Trì Diễn Hạo khi thấy Phái Nhiên, thái độ bỗng dưng trở nên nhiệt tình lại quá mức xúc động. Đến cha của Phái Nhiên rất nhanh cũng phản ứng, cả hai lập tức nở mỉm cười vô cùng diễm lệ vây lấy Trì Diễn Hạo hỏi han ân cần, khiến cho Trì Diễn Hạo hoảng nhiên có cảm giác như một nàng dâu đang mang thai bị cha mẹ chồng mong cháu săn đón.
Càng khoa trương hơn là mẹ của Phái Nhiên nói vì là lần đầu tiên gặp mặt nên lì xì cho Trì Diễn Hạo, quả thật đã xem Trì Diễn Hạo như dâu nhà mình.
Còn chưa có thai nữa mà, sao lại niềm nở đến mức quái dị như vậy.
Không phải! Mình đích thực là một nam nhi đó!
Phản ứng của các bậc phụ huynh bình thường không phải là la mắng rồi tát cho Trì Diễn Hạo một cái thật mạnh, mạnh đến mức Trì Diễn Hạo choáng váng rồi đạp hắn ra ngoài đường sao?
Tất nhiên được chào đón bằng vẻ mặt tươi cười thực ra cũng không tệ, chỉ hơi quái dị một chút thôi.
Bộ lông của Trì Diễn Hạo khó khăn lắm mới vuốt xuống được lại bị hai người họ làm dựng ngược lên, miệng hắn run run gọi vài trăm lần cô cô chú chú, cả quần áo cũng bị túm đến sắp rách vậy mà hai người đó vẫn không chịu buông tay.
Nhị vị phụ mẫu kì lạ của Phái Nhiên mang gương mặt tha thiết chờ mong lôi kéo Trì Diễn Hạo như tóm được cây rơm cứu mạng, đôi mắt khát khao đó hệt như đôi mắt của cô bé trên ápphích của Dự án Hy vọng. Bọn họ lằng nhằng chỉ có hơn chứ không hề kém Phái Nhiên, nhưng Phái Nhiên lằng nhằng không khiến Trì Diễn Hạo thấy phiền, đổi lại là cha mẹ hắn thì lại có chút khó chịu.
Đến cuối cùng, người thắng không phải là Trì Diễn Hạo cũng không phải là đôi vợ chồng thục nữ, mà là Phái Nhiên.
Phái Nhiên kéo Trì Diễn Hạo về bên cạnh mình, sau đó chỉ nói một câu: “Các người có thể đi, còn nữa, sau này không được quấy rầy hắn.”
“Hắn” ở đây là chỉ Trì Diễn Hạo.
Thế nhưng cha mẹ Phái Nhiên lại khúm núm trước câu nói cỡ trời đánh này của Phái Nhiên, rồi sau đó vẫn khom lưng cúi đầu cáo từ hệt như khi đến.
Mấy phút cha mẹ đến thăm này, Phái Nhiên thậm chí cũng không để bọn họ vào cửa.
Trì Diễn Hạo vẫn đang ở vào giai đoạn kinh hãi, cha mẹ của Phái Nhiên thực quá quấn quýt, quấn quýt si mê như tạt thẳng vào mặt, rất có ý vị như “con là gió ta là cát, triền triền miên miên đến thiên nhai”.
Trên áo Trì Diễn Hạo có hàng khuy nhỏ trang trí, một cái khuy đã bị rơi ra.
“Cha mẹ cậu…” Trì Diễn Hạo chỉ chỉ phía cửa, dường như có hơi trân trối, đây là lần đầu tiên hắn gặp dạng cha mẹ như thế này , hắn bắt đầu nghĩ có lẽ hai vị kia thật ra là ba ghẻ và má ghẻ của Phái Nhiên.
Phái Nhiên đạp cửa “bang” một cước, kéo Trì Diễn Hạo đi về phía phòng ngủ, trên đường đi ngang qua ghế dài lại cúi người cầm lấy dĩa hạt dưa: “Bọn họ nói hôm qua phải đi rồi, không ngờ ở tới tận hôm nay, thật là cố gắng.”
“Hả? Cố gắng cái gì?” Trì Diễn Hạo hỏi, dạo gần đây Phái Nhiên nói chuyện càng lúc càng thâm thúy.
Cả hai đi tới cạnh giường, Trì Diễn Hạo ngồi xuống, Phái Nhiên liền dúi dĩa hạt dưa vào lòng Trì Diễn Hạo. Trì Diễn Hạo ôm cái dĩa bắt đầu cắn hạt dưa, nhìn Phái Nhiên bằng đôi mắt linh động sáng ngời, trong đôi mắt ấy tràn đầy khát khao học hỏi.
Phái Nhiên khom lưng nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, hôn lên mắt hắn, lại đứng thẳng người mỉm cười nhưng vẫn không nói gì.
Trì Diễn Hạo cảm thấy vô cùng khó hiểu, thế nhưng Phái Nhiên không có bổn phận phải kể với hắn. Hơn nữa Trì Diễn Hạo là loại người luôn cho rằng vẫn nên giữ khoảng cách và một chút bí ẩn với người yêu, vì thế nên hắn đành nhịn không hỏi, dù sao lúc Phái Nhiên muốn nói thì sẽ nói thôi.
Có lẽ vì Trì Diễn Hạo kìm nén hì hục cắn hạt dưa đến mức vẻ mặt như bị táo bón, Phái Nhiên bật cười, hắn cúi người xoa đầu Trì Diễn Hạo, gãi gãi cổ Trì Diễn Hạo.
Trì Diễn Hạo được gãi thoải mái đến toàn thân nổi da gà, hắn nheo mắt nhún hai vai, cảm thấy ngàn lỗ chân lông trên người không có cái nào là không dễ chịu.
“Lúc nhỏ ai nuôi cậu lớn?” Đột nhiên Phái Nhiên hỏi, ngón tay thon dài vẫn vương vấn trên cổ Trì Diễn Hạo.
Móng tay đâm trúng chỗ nhạy cảm của Trì Diễn Hạo, lực đạo vừa phải, nhẹ nhàng chọc vào khiến Trì Diễn Hạo không nén được một tiếng rên rỉ, lông tóc dựng đứng.
“Mẹ… mẹ tớ…” Trì Diễn Hạo nhắm mắt rụt vai trả lời, nói không thành câu, dĩa hạt dưa trong tay gần như sắp đổ xuống.
Phái Nhiên lại vươn tay tấn công tới cằm và trước cổ của Trì Diễn Hạo, dường như chơi rất vui vẻ, chỉ nhẹ nhàng đùa giỡn một chút Trì Diễn Hạo đã run rẩy.
Trì Diễn Hạo nghĩ rằng hôm nay Phái Nhiên lại muốn, con trai tuổi này thật rất khó tránh, không phải chỉ có Phái Nhiên, cả Trì Diễn Hạo cũng muốn nữa. Mặc dù Trì Diễn Hạo không phải là người có nhu cầu cao, nhưng thế này rồi thế kia với Phái Nhiên luôn khiến hắn cong lưng nghèn nghẹn rên rỉ thoải mái gần như muốn khóc.
Vì thế tóm lại là, Trì Diễn Hạo xem như cũng thích như vậy như vậy với Phái Nhiên, tất nhiên nếu hắn có thể thượng Phái Nhiên một lần thì càng thích hơn nữa.
Phái Nhiên đùa giỡn Trì Diễn Hạo một chút, nhưng không tiếp tục mà chỉ ngồi gần hơn, Trì Diễn Hạo mở mắt nghi hoặc nhìn hắn, Phái Nhiên lấy dĩa hạt dưa trong tay Trì Diễn Hạo đặt lên bàn, đổi bằng một quả chuối trên đầu giường cho hắn.
Trì Diễn Hạo cầm quả chuối nghĩ: chẳng lẽ hôm nay Phái Nhiên muốn dùng đạo cụ?
Phái Nhiên nhìn thẳng vào mắt Trì Diễn Hạo, nói: “Bảo mẫu nuôi tớ lớn.”
Thấy ngay được mà, căn cứ vào định luật của đại đa số phim truyền hình, lại thế ẩn trong phương trình hào môn, ta tính được tỷ lệ của những đứa trẻ nhà giàu được bảo mẫu nuôi lớn là rất cao nha, chắc chắn Phái Nhiên không thoát khỏi cái tỷ lệ này. Người lớn của những gia đình như thế này đều bận rộn kiếm tiền, làm gì có thời gian nuôi nấng con cái.
Phái Nhiên lại hỏi: “Mỗi ngày cậu có được gặp ba mẹ không?”
“Cha tớ thì không chắc, mẹ tớ thì mỗi ngày đều gặp, nhưng mà tớ còn muốn đừng gặp được cha cơ…”
Trì Diễn Hạo nói, sao đó lột vỏ, ăn chuối.
Phái Nhiền nhìn Trì Diễn Hạo, không biết vì sao lại mỉm cười. Trì Diễn Hạo ăn xong, hắn lại lấy thêm một quả khác, chẳng biết tại sao trên đầu giường Phái Nhiên lại để một nải chuối.
“Trong ký ức của tớ, hầu như tớ không gặp được cha mẹ, hằng năm chỉ nhìn thấy hai lần khi năm mới và sinh nhật…” Phái Nhiên nói, vẫn mỉm cười, nét mặt và ánh mắt vẫn không có chút thay đổi.
Một năm gặp hai lần cũng đáng thương quá, cha mẹ của Phái Nhiên quả thực là những người rất bận rộn.
Trì Diễn Hạo cảm thấy, thì ra từ nhỏ Phái Nhiên đã là một đứa trẻ không được cha mẹ quan tâm, thế nên bây giờ hắn mới đối xử không tốt với cha mẹ hắn.
Trì Diễn Hạo còn nhớ khi vừa khai giảng, Phái Nhiên có đùa rằng cha mẹ hắn đã qua đời, hóa ra cũng có lý do.
A, Phái Nhiên đáng thương.
Trì Diễn Hạo xoa xoa đầu Phái Nhiên, hôn lên má hắn, lại lột chuối đưa sang.
Bây giờ là lúc chỉ có hai người, Trì Diễn Hạo đã dần quen với vài cử chỉ thân mật, hắn đúng thật là đã bỏ không ít thời gian để vượt qua rào cản tâm lý, rốt cuộc bây giờ cũng đã quen tay quen việc rồi.
Phái Nhiên bị động tác của Trì Diễn Hạo chọc buồn cười, lại tiếp nhận ý tốt của Trì Diễn Hạo, cầm lấy chuối, vừa ăn vừa kể: “Cha mẹ tớ là bạn học, mẹ mang thai tớ khi học đại học. Lúc đầu ông ngoại rất tức giận, nhưng không cho phép mẹ tớ phá thai, bởi vì ông tin Phật, thuyết nhân quả có nói con nít chết đi sẽ về quấn lấy người mẹ, vì thế ông không cho mẹ phá. Vừa hay nhà cha cũng rất có tiền, rất nổi tiếng trong vùng, ông ngoại tớ để cho hai người lấy nhau. Lúc đám cưới mẹ đang mang thai tớ bốn tháng, khi đó hai người vừa tốt nghiệp đại học không bao lâu.”
Há, thảo nào cha mẹ Phái Nhiên trông trẻ như vậy, bây giờ hai người chắc hẳn cũng vừa bốn mươi, hơn nữa còn được bảo dưỡng rất tốt, thoạt trông trên dưới ba mươi tuổi xem ra cũng bình thường.
Phái Nhiên ăn chuối xong, làm nũng đòi Trì Diễn Hạo lau miệng cho hắn, Trì Diễn Hạo nghĩ tên này thực phiền phức, thật đáng ghét, nhưng vẫn cầm khăn tay lau giúp hắn.
Phái Nhiên liền thõa mãn tiếp tục kể: “Nhưng cha và mẹ thực ra không có chút tình cảm với nhau, lần đó cũng vì bọn họ uống say mới gây họa, nên mẹ rất ghét tớ, mẹ lại không thể phá thai, vì tớ nên mẹ phải kết hôn sớm như vậy…”
Nghe Phái Nhiên nói mẹ rất ghét hắn, Trì Diễn Hạo chợt thấy trong lòng căng thẳng, cảm thấy mọi chuyện hình như hơi bất thường, hắn lập tức thu lại vài ý nghĩ miên man của mình, chăm chú nghe Phái Nhiên kể tiếp.
“Lúc tớ ba tuổi, cha mẹ tớ bắt đầu mỗi ngày đều cãi nhau, khi đó cả hai người đều có tình nhân bên ngoài, bọn họ muốn ly hôn. Ông ngoại tớ không cho phép họ ly hôn, nói nếu như ly hôn rồi gia tài sau này một đồng cũng không chia cho bọn họ… Ông ngoại tớ lúc cố chấp sẽ rất cố chấp… Mẹ tớ chỉ dựa vào gia đình, không có khả năng gì, đành phải nghe lời ông. Khi đó nhà cha đang xảy ra chuyện lớn, phải nhờ tới ông giúp đỡ, tất nhiên cũng phải nghe theo ông.”
Phái Nhiên thong thả nói, câu chuyện không quá to lớn, chỉ là mâu thuẫn gia đình mà thôi, nhưng Trì Diễn Hạo nghe thấy buồn bã, trong đầu chỉ xoay quanh câu “mẹ rất ghét tớ” đó.
“Sau đó… sau đó cha mẹ tớ tới bây giờ vẫn không ly hôn, đều ra nước ngoài cùng với tình nhân, hơn nữa trước khi đi còn hứa với ông ngoại một năm về thăm tớ hai lần..” Phái Nhiên phủi phủi tay, vẫn đang cười, dường như hắn không hề bị hồi ức của mình ảnh hưởng.
Nhưng Trì Diễn Hạo lại mong lúc này Phái Nhiên ngẩng đầu lên nói với hắn rằng: đùa với cậu thôi.
Nếu Phái Nhiên nói như vậy Trì Diễn Hạo sẽ xông lên bóp cổ hắn, rồi sau đó nhất định sẽ bị Phái Nhiên ôm lấy hôn tới tấp.
“Lần này cha mẹ tớ về nước không phải là năm mới cũng không phải sinh nhật tớ, là vì gần đây ông ngoại tớ muốn lập di chúc, đối thủ của họ có hai người, một là tớ, người còn lại là cậu tớ…” Phái Nhiên nói, lại mỉm cười: “Cậu được nhận nuôi, nên cha mẹ tớ tất nhiên sẽ nghĩ đã nắm chắc phần thắng, thế nhưng về thăm dò ý ông ngoại, lại phát hiện ra ông ngoại nghĩ cách xa ngàn dặm so với bọn họ…”
Trì Diễn Hạo im lặng nhìn Phái Nhiên, quan sát mọi biểu cảm dù là nhỏ nhất của Phái Nhiên, nhưng trên mặt Phái Nhiên vẫn là nụ cười dùng thường ngày, dường như câu chuyện đó hoàn toàn không ảnh hưởng tới hắn.
“… Thật hiếm có đó, hai người đó xem nhau như kẻ thù, bây giờ lại vì tiền giả như rất hòa thuận về lừa ông ngoại, đáng tiếc chỉ có thân thể ông ngoại không tốt, đầu óc còn chưa hỏng mất mà… Vì khi ở nhà tớ đã nói không muốn có cổ phần trong công ty của ông ngoại, bọn họ bèn chạy tới trường, thản nhiên lấy lòng tớ…”
Phái Nhiên chợt bật cười, rồi lại thở dài: “Đến khi nào hai người đó mới khá hơn một chút đây…”
Tiếng thở dài đó thoáng chốc đã bay vào lòng Trì Diễn Hạo, lan tỏa tựa như một làn sương, khiến cho trong tim Trì Diễn Hạo tràn đầy Phái Nhiên, lời nói của Phái Nhiên, cảm giác của Phái Nhiên, tâm tình của Phái Nhiên.
Trì Diễn Hạo đưa tay ôm lấy mặt Phái Nhiên, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.
Hắn không biết cách an ủi người khác, trước kia cha mẹ của người duy nhất hắn xem là bạn là Ngô Đồng ly hôn, Trì Diễn Hạo lại hoàn toàn bó tay, cũng may lúc đó bên cạnh Ngô Đồng còn có một người khác khuyên giải hắn.
Nhưng bây giờ bên cạnh Phái Nhiên chỉ có Trì Diễn Hạo, bọn hắn là bạn học thân nhất, là bạn bè, còn là người yêu.
Thế nên Trì Diễn Hạo phải làm chút gì đó mới được, hắn không biết nói, vậy thì làm đi.
“Muốn an ủi tớ thì hôn ở đây này…” Phái Nhiên vểnh môi nhìn Trì Diễn Hạo.
Con người này quả thực một chút cũng không ngoan, bầu không khí nặng nề như vậy đã bị hắn phủi mất.
Nhưng Trì Diễn Hạo vẫn nghiêng tới hôn hắn.
“Sau này có lẽ tớ sẽ không ở nhà, cũng không làm việc trong công ty của ông ngoại, chắc cậu không làm bảo mẫu của tớ được rồi…” Được hôn, trông Phái Nhiên rất vui vẻ, thậm chí có tâm trạng nói đùa.
“Cậu không làm cho ông ngoại, vậy cậu muốn làm gì?” Trì Diễn Hạo hỏi, hoàn toàn là vì Phái Nhiên, không hỏi chuyện trong nhà của hắn.
“ Tớ muốn mở cửa hiệu giày, hoặc là cửa hàng quần áo, phẩm vị của tớ tốt như vậy, y phục trong cửa hàng nhất định sẽ bán đắt.” Phái Nhiên nói, rồi ngã người xuống giường, gối đầu lên đùi của Trì Diễn Hạo.
Đồ mặt dày.
“Vậy thì tớ phải về xưởng của ba rồi…” Trì Diễn Hạo nhìn xuống Phái Nhiên: “Để khi hàng không bán được có thể cứu tế cho cậu, tớ đành phải cố gắng làm ông chủ vậy.”
“Cậu nuôi tớ?” Phái Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Trì Diễn Hạo, nét cười sáng như sao.
“Chỉ nuôi được một mình câu, cậu ngoan ngoãn làm tiểu bạch kiểm (小白脸: thường dùng chỉ một người không có nỗ lực, từ khinh miệt chỉ nam nữ do phụ nữ hoặc đối tượng đồng tính luyến ái bầu bạn cung cấp tiền tài trợ giúp, cho dù bọn hắn cũng không phải tình nhân ngoài giá thú chân chính) đi…”
Trì Diễn Hạo cúi đầu hôn xuống.
Trước khi lên đại học Trì Diễn Hạo đã muốn tìm một bà đầm để làm tiểu bạch kiểm, nhưng mà bây giờ xem ra nuôi một tiểu bạch kiểm trong nhà cũng không tệ.
Dù sao Phái Nhiên cũng là một cực phẩm tiểu bạch kiểm nha, có lẽ mình vẫn còn rất lời.