Quả thực không phải là Trì Diễn Hạo khoác lác, tuy sở trường của hắn không nhiều nhưng về phương diện thể thao quả thực vạn sự am tường, bóng rổ tùy tay đánh đánh đã đoạt giải ba, đá bóng tùy chân đá đá vài cái đã lọt vào cúp thành phố, chạy cự ly ngắn vừa chạy một lần đã phá kỷ lục của trường, sau này đều là tự phá kỷ lục của mình.
Cao xứ bất thắng hàn (nơi cao khó tránh khỏi lạnh lẽo, 高处不胜寒 Thủy Điệu Ca Đầu (水調歌頭) Tô Thức (蘇軾), nhất lãm chúng sơn tiểu ( ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé, Vọng nhạc ( 望岳) Đỗ Phủ 杜甫), bất thức lư sơn chân diện mục (Chẳng rõ hình dáng thật của núi Lư, Đề Tây Lâm Bích (Tô Thức 蘇軾), nghi thị ngân hà lạc cửu thiên ( Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây, Vọng Lư Sơn Bộc BốLý Bạch)— Trì Diễn Hạo cho rằng đây đích thị là bài thơ thích hợp nhất với mình
Trì Diễn Hạo nghĩ sở đoản của mình khoe ra thì chỉ càng thêm xấu hổ, nhưng nếu bộc lộ sở trường thì đó chính là tự tăng thể diện cho mình, Trì Diễn Hạo vui vẻ thậm chí mỗi phút mỗi giây đều muốn tìm thể diện cho bản thân.
Thế nên, ngày thứ hai sau hôm ông ngoại nói sẽ dẫn hắn đi đá bóng, sáng sớm vừa thức dậy từng tế bào trên người Trì Diễn Hạo đều vô cùng hăng hái. Trên đường đi hệt như em bé trai được ra ngoài dạo phố xuân, ôm trong lòng một trái tim rung động không ngừng, tràn đầy chờ mong theo ông ngoại Phái Nhiên vào tòa cao ốc to chọc trời nguy nga lộng lẫy, lại tràn đầy mong chờ ngồi cả ngày cùng với Cung Kỳ Quân trong gian phòng có một chiếc ghế sôpha màu đen thật to.
Đến khi từng tế bào hưng phấn trên người hắn dần dần chết đi, cuối cùng Phái Nhiên cũng đến tìm hắn, nói: “Dẫn cậu xuống gặp đội đá bóng.”
Thoáng chốc Trì Diễn Hạo đã cảm nhận được ý nghĩa chân chính của câu thành ngữ “hồi quang phản chiếu” này. Dạo gần đây Phái Nhiên xuất hiện luôn mang theo tin tốt, hình tượng của hắn trong lòng Trì Diễn Hạo gần như đã đổi thành chính diện rồi.
Trì Diễn Hạo ngay lập tức bỏ bộ bài trong tay xuống, đứng dậy, Cung Kỳ Quân cũng bắt chước hắn đứng lên. Cả hai hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng theo Phái Nhiên ra khỏi căn phòng có gió điều hòa thổi vù vù ấy, bước vào thang máy, xuống lầu, rẽ trái rồi lại rẽ phải, tiến thẳng đến sân sau của tòa cao ốc chọc trời kia.
Trì Diễn Hạo không biết nơi đây có phải là sân sau hay không, căn cứ vào vị trí địa lý thì có lẽ là vậy. Nơi này không hẳn là trung tâm thành phố, thế nhưng một tòa nhà thẳng đứng như chiếc bút chì ở giữa những tòa nhà khác bao bọc xung quanh quả thực ngộp ngạt vô cùng, vậy mà phía sau một tòa cao ốc như vậy lại có một khoảng không bao la thế này, khiến Trì Diễn Hạo rất kinh ngạc.
Qua khỏi con đường trải nhựa là một mảnh đất phủ đầy cỏ xanh, có rất nhiều người đang thoăn thoắt ngược xuôi bên ấy, Phái Nhiên gọi gì đó, một người cao to rám nắng liền chạy đến, hình như cũng khá thân thiết với Phái Nhiên.
Trong công ty cũng có rất nhiều người thân thiết với Phái Nhiên, dì thư ký gần bốn mươi tuổi của ông ngoại còn bẹo má Phái Nhiên, rồi cho hắn vài viên kẹo.
Phái Nhiên nói vì từ nhỏ hắn đã theo ông ngoại, đến nơi nào cũng đi theo, khi được nghỉ thì ngồi cả ngày trong phòng làm việc của ông, thế nên những người lớn tuổi trong công ty đều biết hắn, đối với hắn rất tốt.
“Về người trẻ tuổi kia thì, có lẽ là… bị nhân phẩm của tớ thu phục chăng?” Những lời này của Phái Nhiên không có một chút ngượng ngùng, ngược lại còn rất đắc ý.
Trì Diễn Hạo chỉ ném cho hắn một cái liếc mắt, nhân phẩm, Phái Nhiên sao lại chẳng biết xấu hổ mà nói tới nhân phẩm, da mặt dày thành cái gì rồi.
Hai người nói chuyện một lúc, sau đó Trì Diễn Hạo đã bị kéo đến trước mặt người cao to nọ.
Người cao to cũng không lớn, chỉ hơn bọn Trì Diễn Hạo bốn năm tuổi, Phái Nhiên nói thành viên của đội bóng đều là những nhân công trẻ tuổi, thậm chí có cả thực tập sinh, tóm lại đều có thể xem như đồng trang lứa.
Phái Nhiên còn nhấn mạnh rằng: “Tất cả mọi người rất hòa đồng, cậu đừng căng thẳng.”
Đối với mọi chuyện của Trì Diễn Hạo, Phái Nhiên đều lo lắng vẹn toàn, trên phương diện chăm sóc Trì Diễn Hạo quả thực hắn cũng rất tỉ mỉ, nhưng về chuyện giao thiệp giữa Trì Diễn Hạo và người khác, hiếm khi nỗi âu lo của Phái Nhiên hóa ra lại dư thừa.
Không quá hai ngày, Trì Diễn Hạo đã thân thiết với toàn bộ thành viên trong đội, thậm chí còn xưng huynh gọi đệ với người đội trưởng cao to kia.
Nghệ thuật giao tiếp không phải là lường gạt người khác, có thể nói đó là tuyệt chiêu số một của Trì Diễn Hạo.
Gần như không có giai đoạn tìm hiểu, vừa quen biết nhau có thể tiến thẳng đến tuần trăng mặt, đó là điểm tốt của Trì Diễn Hạo, nhưng người khác không hẳn đã nghĩ điểm ấy rất tốt, trong đám “người khác” đó có Phái Nhiên.
Lần thứ hai đến công ty của ông ngoại Phái Nhiên, Trì Diễn Hạo liền đi tìm đội trưởng cao to, hôm đó đội trưởng cũng không bận, còn ngồi ăn trưa cùng với Trì Diễn Hạo.
Lần thứ ba Trì Diễn Hạo còn muốn đi theo, đã bị Phái Nhiên mỉm cười ngăn lại: “Chiều nay còn tập nữa, buổi trưa cậu ở đây cũng không có gì làm, Cung Kỳ Quân ở nhà một mình sẽ rất buồn, cậu ở nhà chơi với cậu ấy đi, gần tan tầm tớ sẽ về đón cậu.”
Cung Kỳ Quân nào đâu có rảnh, hắn chỉ cần có máy tính là đủ rồi, rõ ràng hắn là cái tên không rảnh nhất thế giới mà— Trì Diễn Hạo vừa định mở miệng phản bác, giây tiếp theo đã bị Phái Nhiên xuống tay như điện thế như lôi hôn lấy, hôn một hồi có cả tiếng “chụt chụt”, rồi Phái Nhiên đẩy Trì Diễn Hạo vào một gian phòng, nghênh ngang rời đi.
Trì Diễn Hạo mơ màng không kịp phản ứng, hắn đến nhà Phái Nhiên đã lâu như vậy, đây xem như là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật của cả hai.
Trời nhá nhem tối, Phái Nhiên về nhà đón Trì Diễn Hạo, hắn cũng không ngại phiền, buổi sáng ra ngoài với ông ngoại, chiều lại về nhà đưa Trì Diễn Hạo đi, nếu đổi lại là Trì Diễn Hạo nhất định đã thấy phiền chết người rồi.
Cứ thế một tuần sau, cuối cùng ngày đó cũng đã đến. Trận đấu diễn ra vào cuối tuần, địa điểm là ở một sân vận động nhỏ ven trung tâm thành phố, hệt như một trận đấu thật sự, ngay cả đồng phục của cả hai đội đấu cũng được thiết kế riêng.
Đội của Trì Diễn Hạo ra sân trong màu áo đen, trên tay áo trái có hai đường đỏ bạc rẽ hai bên, ở giữa là tên công ty của ông ngoại Phái Nhiên, quần, giày và cả tất cũng màu đen, trang trí không nhiều, logo thêu cũng không quá nổi bật, chỉ thỉnh thoảng điểm đan xen vài đường đỏ và bạc.
Đơn giản lại đẹp, Trì Diễn Hạo cảm thấy người thiết kế bộ quần áo này rất có phẩm vị, rất khó để vừa không quá sặc sỡ cũng không quá tẻ nhạt, nhưng hiển nhiên là nhà thiết kế này đã thành công.
Vì thế hắn vô cùng hào phóng ca ngợi bộ quần áo này đẹp đến cỡ nào rất nhiều lần với Phái Nhiên, dù rằng lúc ấy hẳn là vì hắn sắp ra sân quá hưng phấn mà nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt.
Về sau, Trì Diễn Hạo biết được bộ đồng phục đó là ông ngoại miêu tả sơ lược, Phái Nhiên phác thảo, cuối cùng người thiết kế hoàn thiện.
Khi đó hắn muốn thu hồi lời khen của mình, nhưng đã muộn rồi, không thể chê bai được nữa.
Trì Diễn Hạo tràn đầy hăng hái mặc bộ quần áo đẹp đẽ đó lên sân. Hôm đó là một ngày trọng đại, cả Cung Kỳ Quân suốt ngày trốn trong phòng du hí trên mạng cũng ra ngoài xem đấu, phải biết rằng vì ngày đầu tiên đi xem tập luyện quá buồn chán, nên sau đó hắn không đi cùng Trì Diễn Hạo đến công ty của ông ngoại Phái Nhiên nữa.
Kết quả trận đấu là đội Trì Diễn Hạo thắng, thế nhưng công lao của Trì Diễn Hạo không nhiều. Lúc luyện tập Trì Diễn Hạo phát hiện ra mọi người trong đội đá rất tốt, có người kể rằng đội trưởng sáng nào cũng tập chạy bộ.
Tối đó Trì Diễn Hạo về nhà trong bộ đồng phục đen của đội, Cung Kỳ Quân xem không hiểu cũng ríu rít khen Trì Diễn Hạo đá rất hay, tuy không vào lưới trái nào, nhưng được khen lúc nào cũng vui vẻ, hơn nữa là đội mình thắng, Trì Diễn Hạo vui sướng ngồi trong xe hoa tay múa chân nói chuyện.
Dường như Phái Nhiên không hề ghét một Trì Diễn Hạo người toàn mồ hôi đùa ầm ĩ trong xe, để mặc Trì Diễn Hạo và Cung Kỳ Quân làm ồn, chỉ tập trung lái xe.
Xe về đến nhà, cô đã làm cơm tối xong, Trì Diễn Hạo lo một thân mồ hôi của mình sẽ khiến người khác ngạt thở, bèn nói muốn đi tắm trước, Phái Nhiên kéo Trì Diễn Hạo: “Không sao đâu, ăn cơm trước đi, hôm nay ông ngoại không về.”
Hiểu Trì Diễn Hạo nhất cũng chỉ có Phái Nhiên, Trì Diễn Hạo không khách khí với hắn nữa, đặt mông ngồi xuống, ăn cơm.
Nhưng mà bộ đồng phục đen áo đen giày đen quần đùi đen tất đen của hắn còn chưa kịp thay đó.
Thực tế là hắn cũng không có cơ hội để thay ra.
Phái Nhiên đúng là một tên biến thái.
Trì Diễn Hạo cuối cùng cũng khẳng định, Phái Nhiên quả thật là một tên biến thái. Phái Nhiên quả thực rất thích nhìn người ta mang tất lộ đùi, mà lộ cả đùi không được, nửa kín nửa hở mới là vương đạo, tất loại khác cũng không được, nhất định phải là một đôi tất màu đen cao gần tới gối.
Đến khi Trì Diễn Hạo bị đẩy ngã xuống giường, cố gắng đẩy gương mặt của Phái Nhiên ra xa: “Tớ còn thấy hôi! Cậu không thấy sao?! Để tớ đi tắm!”
Phái Nhiên bị đẩy ra, lại thuận thế cúi xuống, hôn đầu gối còn đang băng vải của Trì Diễn Hạo, hôn không đủ còn muốn liếm, từ dưới tiến lên gần quần đùi. Vải đồng phục mỏng, mềm và nhẹ, quần bị kéo lên tới bắp đùi, cuộn thành nhiều đùn vải, ôm chặt lấy đùi, lộ ra nửa phần chân dưới của Trì Diễn Hạo.
Trì Diễn Hạo cảm thấy cả người mình như đã đến cực hạn, Phái Nhiên đang thách thức giới hạn niềm tin đạo đức của hắn sao, hắn muốn cố gắng di chuyển một chút, dù thế nào vẫn thấy phải đi tắm trước, nhưng hắn lại không cử động được.
Dường như Phái Nhiên không thèm để ý đến toàn thân đầy mồ hôi và còn tiếp tục đổ mồ hôi nữa của Trì Diễn Hạo, hắn mỉm cười vươn tay vói vào áo của Trì Diễn Hạo, theo đường mồ hôi tiến lên trên, ngắt điểm đỏ trên ngực Trì Diễn Hạo một cái.
Trì Diễn Hạo “ưm” một tiếng, cong lưng hệt như một con cá, Phái Nhiên lại kéo kéo ống quần bên kia, khiến cho cái chỗ đã dựng lên của Trì Diễn Hạo lại càng rõ ràng hơn.
“Mặc… mặc kệ cậu…” Trì Diễn Hạo khép hai chân, vừa xấu hổ nói.
Phái Nhiên lúc nào cũng có thể nghĩ ra đủ trò biến thái khiến người khác xấu hổ.
Xét thấy Trì Diễn Hạo đã chịu khuất phục, Phái Nhiên muốn xuất trận tất nhiên lại càng dễ dàng, hơn nữa hôm nay ông ngoại không có ở nhà, không cần phải lo chuyện bị đến gọi đi bất ngờ.
Vì thế hai người bọn hắn, làm trọn vẹn, hơn ba tiếng đồng hồ.
Không phải Phái Nhiên có thể kéo dài lâu như vậy, dĩ nhiên cũng không phải là Trì Diễn Hạo chịu đựng giỏi, chẳng qua hai người bọn họ đã rất lâu rồi không làm, gom góp từng chút từng chút một, một lần lại tiếp thêm một lần, cơ bản là thời gian tạm nghỉ giữa giờ cũng không có.
Nhiều năm sau nhớ lại chuyện này, Trì Diễn Hạo luôn không nén được một trận rùng mình…
Lúc đó hắn mới biết được, trước kia khi hắn còn vô tư không lo nghĩ, tên Phái Nhiên khi nheo mắt nhìn người khác, thường hay lánh một mình trong bóng tối này, là đang tưởng tượng biết bao nhiêu tư thế và “cách chơi đùa” a.