Nói thật lòng rằng, Trì Diễn Hạo vốn không ghét Phái Nhiên đến thế.
Tuy rằng cái thằng Phái Nhiên này dính dai như đỉa, lại còn thù dai, đúng thế, Trì Diễn Hạo cảm thấy Phái Nhiên thù vô cùng dai, chỉ vì người ta nói nặng lời với hắn một chút, hắn có thể làm người ta mất mặt ở nơi công cộng, may mà da mặt Trì Diễn Hạo không mỏng, càng không phải con gái, nên không để bị hắn quay vòng vòng.
Nhưng mất mặt vẫn là mất mặt. Giống như khi cậu mơ màng trong lớp, ông thầy ra một bài toán gọi cậu trả lời, cậu đứng lên ấp úng nói không được, thằng ngồi cùng bàn nhắc nhỏ là căn năm, cậu cảm động rơi nước mắt nói đáp án, ông thầy kinh ngạc nhìn cậu, sau đó chậm rãi đọc đáp án đúng, thì ra là hình vuông.
Chính là mất mặt đến cỡ này.
Tại sao Trì Diễn Hạo lại sâu sắc khắc ghi cái ví dụ này như vậy, bởi vì từng câu từng chữ đều thấm đẫm máu và nước mắt, không nên nói đến nữa.
Giống như cái tên ngồi cùng bàn cố ý chọc Trì Diễn Hạo, Phái Nhiên trong lòng Trì Diễn Hạo cũng là như thế, tuy không thích, nhưng cũng không coi là chán ghét.
Thiệt ra, Trì Diễn Hạo không phải quân tử, nhưng hắn thật sự không ghét Phái Nhiên. Đối với hắn, Phái Nhiên và hắn không có liên quan gì, dù cho Phái Nhiên lừa hắn, Trì Diễn Hạo quay đầu lại hét hắn, Phái Nhiên lại làm cho hắn bẽ mặt. Trì Diễn Hạo không dễ ghét người khác, tuy rằng lần đó Phái Nhiên lừa người là rất xấu xa, nhưng con người ai chưa từng nói dối, Trì Diễn Hạo hi vọng duyên phận của cả hai chỉ dừng lại như thế, hắn không trả thù Phái Nhiên, cũng hi vọng Phái Nhiên đừng đến phiền hắn.
Vẫn là làm bạn học tốt nhất cũng tiện nhất, chẳng hạn như bạn thân và vân vân có hơi phiền phức, Trì Diễn Hạo rất trọng sắc khinh bạn, đối với hắn mà nói nam nhân không nên chiếm một vị trí nào dù là nhỏ bé trong lòng.
Trì Diễn Hạo tự nghĩ thông suốt, bỗng nhiên cảm thấy tha thứ người khác thật là nhẹ nhõm, cũng cảm thấy bản thân thập phần khoan hồng độ lượng, đâu có giống Phái Nhiên, vẻ ngoài như thánh nữ, nhưng lòng dạ lại như rắn độc.
Có thể công phu làm khổ người khác của Phái Nhiên học được từ bọn mèo con đang đói bụng, tư tư bất duyện lại thân thân mật mật(1), kêu người ta “bé cưng” một chút cũng không xấu hổ, hắn không xấu hổ không có nghĩa là Trì Diễn Hạo cũng không xấu hổ, da mặt Trì Diễn Hạo có lẽ mỏng hơn Phái Nhiên một chút.
Ở trong phòng ký túc xá lại bị gọi “bé cưng” vài lần, Trì Diễn Hạo lại hung hăng cảnh báo Phái Nhiên không được gọi hắn như vậy.
Phái Nhiên nghiêng đầu hỏi: “Vậy tớ gọi cậu thế nào?”
Trì Diễn Hạo suy nghĩ rất lâu, hắn thật sự không muốn quan tâm tới Phái Nhiên, nhưng lại lo hai ngày nữa hắn vẫn gọi “bé cưng” lung tung, thật là khiến người buồn nôn nha, bị gọi “bé cưng” trước mặt Tô Nhạc đã khiến Trì Diễn Hạo chịu đủ rồi.
Tính toán hết lần này tới lần khác, Trì Diễn Hạo xụ mặt nói: “Hay cứ gọi tên tớ đi.”
“A~, không phải không được gọi tên sao?” Phái Nhiên nói, trông vô cùng trong sáng thơ ngây, rất đúng chuẩn đã chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ.
Trì Diễn Hạo vẫn xụ mặt hừ một tiếng, chẳng muốn nói thêm gì nữa, chậc, hắn thật sự rất ít khi bất nhã với người khác như vậy.
Phái Nhiên thấy Trì Diễn Hạo ra ngoài, xoay người kéo hộc bàn, lấy kẹo chocolate ra, xé vỏ bao, cắn một miếng có vẻ rất ngon, gọi: “Trì Diễn Hạo.”
Nga, cuối cùng thì sửa cũng rồi, xem ra tên này không tính kế không thể thuần phục được.
Trì Diễn Hạo không trả lời, cúi đầu làm chuyện của mình.
“Trì Diễn Hạo.” Phái Nhiên vẫn không buông tha: “Trì Diễn Hạo~ Trì Diễn Hạo~~.”
Cuộc chiến không khói súng lần thứ nhất giữa Phái Nhiên và Trì Diễn Hạo, Phái Nhiên thắng; vì thế đại khái là hắn rất đắc ý, bình thường chỉ ngân hai âm cuối, hôm nay lại nhão đến bốn âm.
Cuối cùng Trì Diễn Hạo cũng hoàn toàn thông suốt, hắn và Phái Nhiên cùng so tính nhẫn nại, chắc chắn không thể sánh bằng.
Trì Diễn Hạo cam chịu lên tiếng.
“Nhà của cậu làm nghề gì?” Phái Nhiên thuận miệng hỏi.
Cung Kỳ Quân có lẽ nghe được tiếng Phái Nhiên mở thức ăn, rời khỏi máy tính của mình, đến trước mặt Phái Nhiên, cắn chocolate trên tay Phái Nhiên, vui vẻ làm theo ý chỉ của Phái Nhiên mang vài thỏi chocolate phân phát một vòng trong phòng.
Trong thoáng chốc, Trì Diễn Hạo cảm thấy Cung Kỳ Quân giống như chó ngoan bị Phái Nhiên thuần dưỡng.
Nhưng mà vị miêu chủ tử này, bình thường cũng không quá tốt với Cung Kỳ Quân a, từ khi nào thì Cung Kỳ Quân lại thân thiết với hắn như vậy?
A, càng nói càng kỳ lạ, người trong phòng dường như cũng rất thích Phái Nhiên, mặc dù lúc nói chuyện phiếm Phái Nhiên thường không quá quan tâm tham gia câu chuyện của bọn họ.
Trì Diễn Hạo nhìn Cung Kỳ Quân đặt thỏi chocolate lên bàn mình, khối vuông nho nhỏ màu bạc, không biết là hiệu gì, đoán chừng lại là hàng nhập khẩu.
“Gia đình tớ… cha tớ mở xưởng may…” Trì Diễn Hạo trả lời, cầm lấy thỏi chocolate ném vào trong ống bút.
“Vậy sao~~” Phái Nhiên nheo nheo mắt, cười: “Cậu luôn xụ mặt thế này, tớ còn tưởng rằng nhà cậu bán… vịt muối.”
“Xuống địa ngục đi!” Trì Diễn Hạo gào lên, lại cảm thấy có hơi buồn cười, kỳ thật bộ dáng như gấu của cha hắn, không giống người kinh doanh, ngược lại giống như tay chân được một ông trùm xã hội đen nuôi dưỡng.
Trì Diễn Hạo xoay người ra ban công lấy quần áo, hắn mang theo rất nhiều quần áo đến trường, mỗi ngày hè đều phải tắm rửa, quần áo bẩn vứt một chỗ, đến chủ nhật gom lại thành một đống lớn. Trì Diễn Hạo mang quần áo đến phòng giặt, may mắn người trong phòng trừ hắn ra mỗi ngày đều giặt quần áo, nếu không trên ban công chắc chắn cũng phơi không đủ.
Quần áo quá nhiều, Trì Diễn Hạo thu cả buổi, lúc ôm quần áo vào phòng, Trì Diễn Hạo nhìn thấy Phái Nhiên đứng trước bàn hắn, tạp chí giày thể thao mới hắn vừa mua, Phái Nhiên đang xem.
Trì Diễn Hạo bước đến, đẩy Phái Nhiên ra, thả quần áo trên bàn.
Trên giường của bọn họ đã bày đủ thứ, muốn đặt đồ đạc chỉ có để đặt trên bàn. Phái Nhiên bị đẩy ra cũng không tức giận, cười cười, kéo ghế dựa của Trì Diễn Hạo qua ngồi xuống, chăm chú xem tạp chí.
Trì Diễn Hạo cũng không quản hắn, dù sao hắn đã biết rõ Phái Nhiên là khối kẹo cao su dai nhách thích làm theo ý mình, chỉ dựa vào một cái xẻng là không thể xúc đi được. Xúc được rồi hắn lại nảy nảy dính lên trên, phiền chết người, không bằng cứ để đấy mặc kệ hắn.
Trì Diễn Hạo phẩy một cái quần bò, gấp gấp qua loa, lại phẩy thêm một cái quần khác rồi gấp lại, tiếp đó bắt đầu gấp áo thun.
Trong tủ quần áo bị thay đổi của hắn, ngoại trừ áo thun ra còn có thêm áo sơmi tay ngắn, đó là mặc khi ra ngoài hẹn hò với Tô Nhạc. Bởi vì trước đó lúc tán gẫu hắn nghe nói Tô Nhạc thích con trai mặc áo sơmi.
Tô Nhạc nói, con trai mặc áo sơmi có khí chất nhất, nhất là khi mặc áo sơmi trắng.
Tuy rằng không thể lý giải được khiếu thẩm mỹ chim cò nầy, nhưng Tô Nhạc vui là được rồi.
Trì Diễn Hạo gấp xong áo thun, giũ giũ áo sơmi.
Bỗng nhiên Phái Nhiên giật lấy vạt áo sơmi, động tác như nhanh như chớp, thế trộm chuông như vũ bão, hoàn toàn không giống Lâm muội muội(2) bước hai bước sẽ ngã lúc còn học quân sự.
Hắn cứ như thế nhẹ nhàng mà mạnh mẽ nắm lấy áo sơmi, cúi đầu ngửi ngửi.
Hắn ngước mắt nhìn Trì Diễn Hạo: “Cậu giặt không sạch nga, có mùi sốt cà chua~”
Trì Diễn Hạo tự dưng hơi đỏ mặt.
Hắn nhanh chóng kéo áo mình về, lại cầm lấy áo sơ mi phất lên mặt Phái Nhiên, Phái Nhiên lập tức nâng cuốn tạp chí lên đỡ, ha ha cười.
Tuy rằng sống chung với Phái Nhiên không quá thuận lợi, có hơi phụ lòng ủy thác của ông ngoại tốt bụng hiền lành của Phái Nhiên, nhưng Trì Diễn Hạo vẫn cảm thấy không hề gì.
Bởi vì Tô Nhạc và hắn đang rất suôn sẻ.
Chủ nhật tuần thứ hai không có tiết, bọn họ lại ra ngoài chơi cả ngày, ăn cơm ở trung tâm thành phố xong đi dạo phố. Tô Nhạc vào tiệm mỹ phẩm, vừa ý một bộ hoa tai cánh thiên sứ bằng bạc, Trì Diễn Hạo đương nhiên không nói hai lời móc tiền túi ra mua lấy.
Mua quà cho con gái, đây là chuyện làm cho Trì Diễn Hạo phi thường cao hứng. Bởi vì hắn thích nhìn nét mặt vui vẻ của con gái lúc có được thứ các nàng thích, khiến người ta vừa thương lại vừa yêu, còn làm cho người ta có cảm giác phi thường thành công.
Nhưng hoa tai kia thật sự có hơi mắc, hơn hai trăm ngàn, chỉ dài bằng một cái móng tay, bất quá Tô Nhạc thích là tốt rồi.
Tô Nhạc đương nhiên rất thích, cũng vô cùng cao hứng, buổi hẹn hò lần thứ hai này, lúc Trì Diễn Hạo đưa Tô Nhạc về ký túc xá, trước khi chia tay nàng tặng cho hắn một cái hôn trên má.
Trì Diễn Hạo ngọt ngào trở về ký túc xá, trên mặt là vẻ cười thân bất do kỷ.
Ở phương diện này Cung Kỳ Quân vô cùng mẫn cảm, vừa nhìn thấy bộ dáng Trì Diễn Hạo đã biết hắn chuyện tốt đến gần. Chế nhạo hắn có phải hay không cùng với Tô Nhạc đã đến tiến triển vượt bậc.
Trì Diễn Hạo xiêu xiêu vẹo vẹo cuời, thập phần lỗ mãng: “Đâu có, còn sớm còn sớm.”
“Sớm cỡ nào?” Không biết ai ở cạnh thêm vào một câu.
Dĩ nhiên Trì Diễn Hạo đang lâng lâng thuận miệng đáp: “Chỉ hôn một cái thôi.”
Nam nhân đều có khuyết điểm này, mặc kệ làm chuyện gì với con gái, đàng gái nhất định sẽ để đàng trai giữ bí mật, mà đàng trai chắc chắn sẽ giống như mọi nhà đàng trai khác, ngày hôm sau (hoặc chưa đến ngày hôm sau) sẽ bố cáo toàn bộ sự tình với thiên hạ. Huống chi Tô Nhạc vừa hôn hắn một cái cũng không bắt hắn giữ bí mật.
Trì Diễn Hạo vừa trả lời vừa nhìn sang bên đó, phát hiện là Phái Nhiên cười cười hỏi hắn mấy câu này.
Có bạn gái ủng hộ mặc dù còn chưa chắc chắn là bạn gái của mình Trì Diễn Hạo không còn sợ Phái Nhiên, thậm chí hắn còn cảm thấy hưng trí hiếm thấy, đột nhiên nhướng mày: “Phái Nhiên, cậu có bạn gái chưa? Chưa từng nghe cậu nói đến.”
Mọi người trong phòng, người yêu của Cung Kỳ Quân là ở cao trung, ngoài ra một trong ba người còn lại cũng có bạn gái, còn hai người trung học cũng từng có người yêu, hiện nay vẫn còn độc thân, giống như Trì Diễn Hạo.
Chỉ có tình trạng quan hệ của Phái Nhiên vẫn không được rõ ràng.
Trì Diễn Hạo đã đoán rằng Phái Nhiên có người yêu, ít nhất là đã từng có người yêu. Nam nhân như hắn, đẹp trai lại có tiền, muốn bao nhiêu nữ nhân còn không phải không có.
Quả nhiên, Phái Nhiên trả lời: “Có a.”
Đúng không đúng không, Trì Diễn hạo chỉ biết rằng, Phái Nhiên không thể không có nha.
“Bây giờ có không? Không phải là trong trường mình chứ…?” Trì Diễn Hạo không nhịn được trở nên nhiều chuyện, ôi rõ ràng mấy hôm trước hắn mới vừa quyết tâm tuyệt đối sẽ không chủ động nói chuyện với Phái Nhiên, bất quá lời thề của nam nhân không phải sinh ra là để bị phá vỡ sao.
“Đúng a… Trong trường mình…” Phái Nhiên lười biếng chống cằm.
Hắn chỉ vừa nói như thế, không chỉ có Trì Diễn Hạo, người khác cũng có hứng thú, tất cả đều dỏng tai nghe.
“Là ai a?” Trì Diễn Hạo hỏi, đã hoàn toàn quên mất lời thề rơi xuống đất vỡ tan tành kia.
Phái Nhiên rũ mắt, dời tầm nhìn: “Nói cậu cũng không biết…”
“Sao lại không biết? Cậu nói đi! Ôi tớ quen rất nhiều người, tớ có thể nhận ra…” Trì Diễn Hạo cãi, không phải hắn khoác lác nha, hắn cũng biết khá nhiều người, hiện tại vừa khai giảng không bao lâu, hắn đã có thể nhớ được tên mọi người trong lớp của mình, còn lớp khác nữa, và các bạn gái xinh đẹp trong khối hắn cũng biết toàn bộ.
Tuy rằng Trì Diễn Hạo không có bản lãnh gì, nhưng nhớ tên và mặt người, đây chính là tập luyện mà ra a.
Phái Nhiên nhàn nhạt cười, không trả lời.
Trì Diễn Hạo lại như rơi vào màn sương.
Bạn gái của Phái Nhiên, có thể khẳng định tuyệt đối là đại mỹ nữ. Đại mỹ nữ năm nhất hắn không thể nào không biết, nếu như thật sự hắn không biết, thì chỉ có thể là các tỷ tỷ lớp trên.
Vậy thì Phái Nhiên là tỷ đệ luyến.
Oa, chính tông quý tộc công tử ra tay quả nhiên không phải tầm thường.
Bỗng nhiên Trì Diễn Hạo có chút tự khâm phục khả năng suy luận của mình với Phái Nhiên.
Có lẽ là kết giao với Tô Nhạc có hơi tốn tiền, ngày tháng sung túc của Trì Diễn Hạo không kéo dài được lâu. Tuần thứ hai giữa tháng, hắn kinh hoàng phát hiện ra tiền tiêu vặt mẹ hắn vừa cho cuối tháng không còn dư được bao nhiêu.
Trì Diễn Hạo xài tiền không suy nghĩ, vì để kiểm soát hắn, định kỳ mỗi tháng mẹ gửi tiền cho Trì Diễn Hạo, gửi không nhiều nhưng chắc chắn không tính là ít, một ngàn rưỡi, đối với một sinh viên mà nói, tuyệt đối đủ dùng.
Cuối tháng trước Trì Diễn Hạo không mua quần áo cho mình, nên mua cho Tô Nhạc một đôi hoa tai, lại thêm ăn uống tiệc tùng, còn dư được ba trăm.
Không ngờ tháng này vừa mua một lọ nước hoa và một cái áo cho Tô Nhạc, túi tiền đã sắp nhìn thấy đáy.
Tiền không còn, có thể hỏi xin gia đình, nhưng mới giữa tháng a, trước khi mẹ xuất tiền chắc chắn sẽ hỏi số còn dư. Gần một ngàn chín dùng hết chỉ trong hai tuần liền, gọi về nhà còn không bị nhị vị phụ huynh cạo đầu.
Trì Diễn Hạo u sầu, nhìn Tô Nhạc cũng cảm thấy không vui nổi (3).
Nghĩ tới nghĩ lui, đành phải vay tiền, nhưng tình hình phòng ở của Trì Diễn Hạo là như thế này.
Cung Kỳ Quân, mỗi tháng thắt lưng buộc bụng mua truyện tranh. Gia đình hắn cũng gửi không ít tiền tiêu vặt, nhưng vì muốn mua truyện tranh và trả tiền mạng, cuộc sống so với cảnh nghèo khó còn khốn cùng hơn.
Bỏ đi, Trì Diễn Hạo và hắn quan hệ bình thường, không tiện mở miệng.
Hai người còn lại, nhận trợ cấp ở nhà, xoay xở trong gia đình đã rất vất vả, phỏng chừng tiền sinh hoạt mỗi tháng cũng chưa đến một ngàn.
Phái Nhiên, không tính.
Trì Diễn Hạo ôm hi vọng thử một lần, lên tiếng hỏi cả phòng, quả nhiên không ai mở miệng.
Hơn nữa quả nhiên chỉ có Phái Nhiên nói: “Tớ cho cậu mượn.”
Không biết vì cái gì, Trì Diễn Hạo không muốn vay tiền của Phái Nhiên.
Hắn có chút hiểu được cảm giác “bất sỉ hạ vấn”(4), người học giỏi bao giờ cũng có chút ngạo khí, miễn cưỡng thỉnh giáo người học không bằng mình, và Trì Diễn Hạo lại sở hữu ngạo khí của đa số người nhà giàu mới nổi nói chung, chẳng thèm cúi đầu trước bọn quý tộc.
Tuy rằng hai chuyện này cơ bản không phải là cùng một chuyện, nhưng cảm giác kỳ lạ này chắc chắn là giống.
“Tớ không cần…” Trì Diễn Hạo cộc cằn nói, từ chối thẳng.
Không cần khách khí, hắn thật sự không muốn hỏi mượn tiền của Phái Nhiên, hắn cảm thấy rất … rất không được tự nhiên.
Có lẽ hắn thật sự có một thân ngạo cốt (一身傲骨) ?
Phái Nhiên vẫn cứ nheo mắt nhàn nhạt cười, không miễn cưỡng hắn, cũng không nói nhiều hơn.
Đương nhiên, Trì Diễn Hạo không muốn vay tiền Phái Nhiên, đâu có nghĩa là những người khác không muốn.
Cuối tháng đầu tiên, có một nam sinh vung tay quá trán tìm Phái Nhiên, sau hôm Trì Diễn Hạo hỏi vay các huynh đệ cùng phòng thất bại, nam sinh đó nằm trong ban truyền thông, tên gọi Lục Đức Minh, đến hỏi mượn tiền Phái Nhiên.
Trì Diễn Hạo đã vay được tiền từ một nam sinh khác có quan hệ khá tốt.
Thật ra Trì Diễn Hạo không thích Lục Đức Minh lắm, hắn thực đàn bà, Phái Nhiên tuy cũng là dạng ôn nhu, nhưng cảm giác giữa Lục Đức Minh và Phái Nhiên là hai cấp bậc hoàn toàn khác nhau.
Vả lại tên Lục Đức Minh này thập phần giả mô giả thức (làm bộ làm tịch, cố tình tỏ ra thư thái), Trì Diễn Hạo còn nghĩ rằng hắn sẽ không trả tiền cho Phái Nhiên.
Điều quan trọng nhất chính là, vì Trì Diễn Hạo thân thiết với các bạn nữ trong lớp, Lục Đức Minh đã nói xấu hắn, hơn nữa Lục Đức Minh từng công khai đọc trong bản tin trường tin sinh viên năm nhất vì kết giao lung tung mà gặp chuyện, trong bản tin còn nói nam sinh bắt cá hai tay đó bị người ta đâm vài nhát.
Trì Diễn Hạo biết Lục Đức Minh cay cú hắn, nhưng Lục Đức Minh giở trò gì cũng đều mờ ám, khiến người khác không thể trực tiếp bắt được nhược điểm, thật sự là rất đáng ghét.
Cho nên khi Lục Đức Minh giả vờ thân thiết chạy đến phòng bọn họ mượn tiền Phái Nhiên, Trì Diễn Hạo rất muốn nhắc Phái Nhiên đừng cho hắn vay, đương nhiên rốt cuộc Trì Diễn Hạo vẫn cảm thấy chuyện này không liên quan tới mình, miễn cưỡng ngậm mồm lại.
Đến lúc Lục Đức Minh đi rồi, Trì Diễn Hạo khinh miệt “Xì” một tiếng, quay lại nói với Phái Nhiên: “Cậu coi chừng hắn không trả tiền.”
Phái Nhiên cười: “Không thể nào…”
Cung Kỳ Quân dường như cũng không thích Lục Đức Minh, xen vào: “Khai giảng hắn mượn xà phòng của A Bàn cách vách, đến hôm nay vẫn chưa trả.”
Trì Diễn Hạo thêm dầu vào lửa: “Đúng thế đúng thế, hôm trước hắn đến phòng chúng ta nhìn mấy thứ cậu bôi lên mặt là hiệu gì, trở về cũng mua như thế, cầm hóa đơn khoe trong phòng hắn rất lâu, giống như đàn bà.”
“… Dùng cái này… giống đàn bà?” Phái Nhiên hơi nhíu mày, nhìn bộ chăm sóc da màu lam trên giá sách.
“Không nói dùng cái này giống, là nói hắn so đo nhãn hiệu với cậu giống…” Trì Diễn Hạo cố gắng giải thích.
Phái Nhiên không phải rất thông minh sao, chẳng lẽ hắn không biết cách nhìn người?
Trì Diễn Hạo nhe răng, chậc chậc, tên công tử ngu ngốc khó chơi này.
Phái Nhiên lại dường như không thèm để ý chút nào: “Hắn không nhất định so đo với tớ a… Dù cho hắn thật sự so đo với tớ, cũng là so đo với tớ thôi…”
Hắn chống cằm, nheo nheo đôi mắt như có ánh sao lạc vào, tỏa ra ánh sáng mông lung yếu ớt.
Bị Phái Nhiên mông lung nhìn chằm chằm, Trì Diễn Hạo cảm thấy sau lưng run rẩy.
Hơn nữa lại ngượng ngùng không rõ lý do.
Hắn xoay người phất tay: “Dù sao cũng không liên quan đến tớ.”
Chuyện của Phái Nhiên, mới không liên quan chuyện của hắn.
(1):孜孜: tư tư: cần cù, chăm chỉ; 不倦: bất duyện: không biết mệt mỏi; 亲亲密密; thân thân mật mật: thân thiết, gần gũi.
(2): Lâm Đại Ngọc (phồn thể: 林黛玉; bính âm: Lín Dàiyù ), tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Trong tiểu thuyết, nàng là con gái Lâm Như Hải và Giả Mẫn, cháu ngoại Giả Mẫu, cháu ruột Giả Xá, Giả Chính, em họ của Giả Nguyên Xuân, Lý Hoàn, Giả Bảo Ngọc, Giả Thám Xuân, Giả Hoàn, Giả Liễn,Vương Hy Phượng, Giả Nghênh Xuân. Nàng là một trong Kim Lăng thập nhị thoa chính sách. Chi Nghiễn Trai trùng bình Thạch Đầu Ký bình Lâm Đại Ngọc hai chữ tình tình 情情. Nàng yêu Bảo Ngọc, nhưng do thân phận của nàng, mỗi khi Bảo Ngọc ngỏ lời là nàng lại giận hờn, buồn tủi, làm ra vẻ cự tuyệt… “Bảo Ngọc cười nói: Tôi là người nhiều sầu, nhiều bệnh, cô là trang nghiêng nước nghiêng thành.Đại Ngọc nghe thấy câu ấy, mặt và tai đỏ bừng lên, lập tức dựng ngược lông mày, như cau lại mà không phải là cau, trố hai con mắt, như trợn mà không phải trợn. Má đào nổi giận, mặt phấn ngậm hờn, trỏ vào mặt Bảo Ngọc: Anh nói bậy, muốn chết đấy! Dám đem nhũng lời lẳng lơ suồng sã lăng nhăng để khinh nhờn tôi! Tôi về mách cậu mợ đấy”. Điều đó làm cho nàng trở nên đáng yêu và tội nghiệp, làm cho nàng trở nên nhiều nữ tính hơn. Không một nét giả dối, nàng là một nhân vật đã hiện ra với chiều sâu tâm lý đa dạng, được bộc lộ qua tình yêu, qua những quan hệ khác. Phút cuối cùng nàng nghe nói Bảo Ngọc sắp lấy vợ, và người được chọn sẽ là người trong phủ, nàng chắc mẫm người đó sẽ là mình, chứa chan hy vọng, và từ đau buồn tuyệt vọng, trong ốm đau, nàng trở lại sống linh hoạt, tươi đẹp… Ai hay đó là phút nàng ở gần sự kết thúc nhất. Những cảnh như vậy làm cho nhân vật thực, gần gũi, phong phú, hấp dẫn…. và về mặt soi rọi tâm lý nhân vật, đã đạt đến trình độ của nhân vật tiểu thuyết hiện đại.
(Trích Wiki :”) )
(3): chơi chữ: 苏乐 : Tô Nhạc, 乐 :nhạc = vui vẻ
(4): Bất sỉ hạ vấn: Hướng địa vị so với chính mình thấp, học thức so với chính mình kém thỉnh giáo, cũng không thẹn.
sỉ: tức là vi sỉ (Lấy làm hổ thẹn.) Hạ: “Hạ” còn có một tầng ý tứ, là thấp và kém, nhưng là này thấp và kém không phải khinh thường người khác, mà là đề cao người được thỉnh giáop, tự hạ thấp bản thân. Ngươi hướng người khác thỉnh giáo vấn đề, vậy hắn liền là sư phụ của ngươi. Một ngày vi sư cả đời vi phụ. Nho gia tư tưởng trong đó hạng nhất chú trọng chính là “Lễ trì “, lão Khổng nói những lời này tất nhiên sẽ không tách rời khỏi nho gia tư tưởng.”Vấn”: Hình dung người khiêm tốn hiếu học ( trưởng bối hỏi vãn bối ).
Bất sỉ hạ vấn ý chỉ : không cần cho rằng thỉnh giáo người khác bản thân liền thấp hơn người ta