“Sao? Máy cũ quá nên
không còn linh kiện sao?” – Thùy Vân cố tình thở thật dài qua điện thoại cố níu kéo lòng trắc ẩn của Hoàng Minh. Cô không tin ngay cả công ty
sản xuất cũng không có linh kiện. Đùa nhau à?
“Cậu không cần thở
dài hơi như thế níu kéo lòng thương hại của tôi.” – Hoàng Minh nói tỉnh
bơ – “Thật tình là tôi bó tay. Đúng là không thể không có linh kiện
nhưng cách đây 15 năm khi khủng hoảng kinh tế Doc-com thì công ty này
được mua lại bởi 1 hãng sản xuất máy chụp hình khác. Lúc khó khăn công
ty có thanh lý không ít tài sản. Đặc biệt dòng máy của cậu không phải
hàng đặc biệt hay xa xỉ mà chỉ là hàng phổ thông nên họ không giữ lại gì nhiều trừ cái mấy cái máy đang được bảo quản ở mấy cái bảo tàng nhiếp
ảnh bên nước ngoài.”
“Tóm lại là cậu không giúp được chứ gì? Cảm ơn nha.”
“Nghe lời cảm ơn từ miệng cậu thật không quen” – Hoàng Minh lên tiếng giọng
pha chế giễu – “mà bên hãng không có nhưng tôi nghĩ mấy cái Chinatown
chắc có đó. Hồi bên Anh, tôi hay đi mấy khu đó. Nhiều hàng hiếm lắm.”
“Ý cậu là khu Chợ Lớn” – Thùy Vân đúng là ngốc thật, đúng là một lời đánh thức người trong mộng.
“Whatever…Tôi mới về đây 2 năm làm sao biết tên nó ở đây là gì. Thôi, hôm nay là ca
trực của tôi, không thể tám nhảm với cậu mà làm bệnh nhân chờ được. Bye”
“Mà khi nào tôi lấy máy được?”
“Có người sẽ giao tới.” – Hoàng Minh mỉm cười. Cuộc đời anh ngoài ăn chơi
thì sở thích lớn nhất là trêu chọc người khác và nhìn người khác bị mình điều khiển.
Thùy Vân nhìn chằm chằm điện thoại, ánh mắt không
giấu sự nghi ngờ. Tên S này nhiều chiêu trò sao lại tốt đến thế. Chắc
chắn là có ám muội mà cô phần nào đoán được người giao hàng rồi là ai
rồi.
“Tiiinnnnngggg…Tooongggg…Tinnngggg…Tooonnggg…”
Nhắc
đến Tào Tháo, Tào Tháo đến. Thật may là chị Hân sáng đưa bé Hiên đi nhà
trẻ sớm nếu không thấy Tổng giám đốc công ty mình ở đây thì… Dù chị ấy
thay đổi không ít như là biết kiềm chế máu mua sắm lại và biết xài hàng
thực phẩm hạng 2 nhưng hai tháng nay lương của chị ấy chả bù vào chi
phí. Bữa giờ chị ấy đang me anh Tổng của mình mà không biết người học
việc bên cạnh thế lực cũng chả kém bao nhiêu. Mà chị cô thông minh thế
mà tên cool-boy kia giấu được cũng hay vãi.
Haiz, đúng là cuộc đời mà.
Nhìn thấy Thùy Vân vừa gặp mình đã thở dài, Lý Cảnh khó mà vui nổi. Chả lẽ
nhìn anh ngán ngẩm như thế sao ? Nhìn lại đồng hồ mới 8h sáng. Thật có
chút thất vọng khi chả bao giờ anh thấy bộ dạng nhếch nhác lười biếng,
ăn mặc nửa kín nửa hở quyến rũ người đối diện của cô như mấy cô bạn gái
trước mà lúc nào cũng sặc hình ảnh một ông chú thế này. Mà thậm chí lần
trước đến nhà cô ấy, anh còn thấy mấy cuốn tạp chí Playboy đặt cạnh nệm
nữa. Người đáng thở dài phải là anh mới đúng.
(Thật ra không phải chị main biến thái gì T_T nhưng dòng truyện cho nam chị
theo đa phần có yếu tố ecchi (lộ hàng) câu khách. Đặc biệt lộ phải lộ có nghệ thuật, không quá phô nên tham khảo tư liêu tạp chí Playboy là
chuyện bình thường)
“ Anh tới đưa máy chụp hình đúng không ? Cảm ơn nha. “ - Thùy Vân thản nhiên cầm lấy máy chụp hình mà Lý Cảnh đang cầm.
“ À, không có gì. Hoàng Minh nói với em rồi sao ? “ - không phải đã dặn thằng bạn này không được nói hay sao ? Thiệt tình.
“ Không mà bạn anh không phải dạng tốt đẹp gì mà freeship tận nơi. Nếu có thì chỉ tìm cách trêu chọc người khác thôi. “ - cô nhớ lại bộ dạng nhịn cười của tên S kia khi ở quá bar.
Lý Cảnh nghĩ lại đúng là thằng bạn của mình như thế thật.
“ Anh uống cafe không ? “ - Thùy Vân cũng không muốn nói câu này nhưng
người ta đã tới tận nơi giao hàng mà cô lấy hàng xong đuổi đi ngay cũng
kỳ mà tương lai chị cô đang nằm ở công ty hắn nữa. Cứ giữ quan hệ tốt
chả chết thằng Tây nào.
“ Tất nhiên. “ - Lý Cảnh mỉm cười toe
toét. Lần đầu tiên anh thấy cô gái này lịch sự với anh như thế. Anh rất
tự nhiên bước vào nhà theo Thùy Vân.
Đảo mắt nhìn sơ ngôi nhà,
anh có chút bất ngờ vì cách bài trí khá Tây và thoáng đãng. Dù diện tích nhỏ nhưng lại biết cách phối hợp nội thất gây cảm giác ngôi nhà rộng
hơn rất nhiều. Bên cạnh đó ngôi nhà lại nức mùi cafe. Chủ nhà đúng là
một người rất có gu. Lý Cảnh đưa mắt tán thưởng Thùy Vân.
Thùy Vân mở tủ lạnh lấy ngay ly cafe Thùy Hân pha hồi tối cho cô mà cô quên uống. Dù sao cafe để tủ lạnh cũng đâu có hư ?
“ Này anh uống cafe đen nhé ? Mà có uống đường không?” – Thật tế hắn chỉ
có 1 quyền lựa chọn thôi. Chị cô – Thùy Hân – là 1 cô gái kiểu cách, thà chết cũng phải uống café tự làm chứ không uống loại hòa tan.
“Được. Không cần cho đường.” – Liếc thấy bộ máy pha chuyên nghiệp, Lý Cảnh mỉm cười, sao mình lại khéo chọn một cô gái như thế.
Nhìn thấy ánh mắt người đàn ông này nhìn mình ngưỡng mộ, Thùy Vân biết chắc
chắn mình phải làm rõ. Thật tế kẻ mà hắn đang ngưỡng mộ kia là bà chị
của cô.
“Này, tôi nói rõ nha. Nguyên cái nhà này ngoài cái kệ sách
đằng kia ra thì toàn bộ là của chị tôi cả. Còn ly café anh đang uống là
sáng nay chị tôi pha cho tôi.” – cô chỉ nói dối thời gian pha ly café
thôi mà đúng là nó còn uống được – “nên ánh mắt ngưỡng mộ đó anh dành
cho chị tôi đi.”
Đúng Thùy Vân cô không phải là mỹ nhân vạn
người mê có gương mặt của thiên thần và thân hình nóng bỏng của ngôi sao JAV Maria Ozawa. Càng không phải là dạng phụ nữ có khí chất như tiểu
thuyết ngôn tình – nấu ăn ngon, yêu trẻ con, giọng ca vàng, đôi tay vàng đánh bản nhạc nào là chết đứ đừ ngay đối phương,… Đối với Thùy Vân, mấy sở thích và tài năng nữ nhi kia từ nhỏ cô đã không hứng thú.
Lý Cảnh có hơi thất vọng sau khi nghe Thùy Vân nói thế. Ngay cả ly café
này cũng chả phải cô ấy pha. Anh để ly café đang uống dang dở xuống bàn. Mà đúng là người pha thật có tay nghề.
“À” – Thùy Vân lên tiếng – “Anh cẩn thận, cái khăn trải bàn này là của chị tôi mua ở Paris đó. Nó có gì là tôi chết với bả.”
“Anh sẽ cẩn thận.” – thật sự cô gái này rất biết cách làm anh cụt hứng.
“Giờ này cũng trễ rồi, anh uống xong café thì đi làm đi không thì muộn giờ
không tốt.” – Thùy Vân đuổi thẳng, cô còn phải đem cái máy ảnh đi ra mấy tiệm đồ cổ nữa thật không có thời gian tám nhảm.
“Không sao, hôm nay tôi xin nghỉ làm cả ngày mà.” – Lý Cảnh nhìn cô mỉm cười ôn nhu –
“Tôi sẽ đưa em đi tìm nơi sửa cái máy ảnh này. Nếu là khu người Hoa, tôi quen không ít.”
Đúng là tên Hoàng Minh kia tính ngay từ đầu mà. Haiz…
“Em cứ đi thay đồ, tôi ở dưới đây chờ.”
Đây là nhà tôi mà anh Hai, có cần anh cho phép tôi mới được đi thay đồ không?
Nói xong Lý Cảnh đi đến thứ nội thất duy nhất của Thùy Vân trong ngôi nhà
này. Anh hơi bất ngờ khi thấy tên những cuốn sách nằm trên đó rồi quay
mặt lại nhìn cô… Đúng là ngoài thể loại sách tiếng Nhật hay sách nghiên
cứu đa thể loại tiếng Anh thì hầu hết là truyện tranh. Không ngờ cô ấy
có sở thích này…
“Tôi là tác giả truyện tranh nên đọc truyện
tranh nghiên cứu là chuyện bình thường.” – Thùy Vân thấy ánh mắt kinh
ngạc của Lý Cảnh không biết vì sao lại giải thích. Không phải cứ dân S
thì không được đọc manga đâu – “…với truyện tranh là văn hóa đại chúng
mà.”
“Ừ, em cứ đi thay đồ đi. Tôi ở đây được rồi.” – Lý Cảnh cố
nhớ mấy tựa truyện tranh cô gái này đọc. Nếu biết được sở thích thì mai
mốt có đề tài nói chuyện hơn.
“Ừ…” – Thùy Vân cố nén sự khó chịu trước thái độ tự nhiên như chủ nhà của người đàn ông này.
Lý Cảnh đứng 1 mình cố lẩm nhẩm tên mấy tựa sách:
“One Piece, Dragon Balls, Slam Dunk, Conan,…”
Nói một cách khó tin nhưng thật tế anh chưa bao giờ xem các chương trình
thiếu nhi hay đọc cái thứ mà cô gái kia nói là “văn hóa đại chúng”. Lý
Cảnh anh từ khi sinh ra đã được gia đình nội ngoại mặc định là “người
thừa kế”. Chưa bao giờ giáo dục anh 1 cách bình thường cả mà luôn bắt
anh học những thứ có ích cho bản thân sau này. Tất nhiên những thứ khác
đều là vô bổ nên anh không được đụng đến. Nền giáo dục này càng gắt gao
hơn khi Lý Thanh – đứa con hoang của cha anh xuất hiện. Ngay cả khi bản
thân đang được người ngoài nói là có mọi quyền lực trong tay nhưng thật
tế vẫn bị gia đình nội ngoại khống chế, nếu không thì ông ngoại anh đã
không đưa tên Trần Hùng kia tới giám sát anh.
Thùy Vân là 1 đứa
con gái không câu nệ tiểu tiết nên trong ăn mặc cô cũng khá đơn giản.
Chỉ cần 1 chiếc áo T-shirt, 1 cái quần thể thao, 1 cái áo khoác phối
cùng đôi giày thể thao là xong. Nhanh, gọn và tiện lợi. Bước xuống nhà,
cô thấy người đàn ông 30 tuổi đứng lẩm bẩm trước kệ sách hay nói đúng
hơn là kệ truyện tranh của mình bất giác cảm thấy có chút buồn cười.
“Anh thích thể loại này?” – Thùy Vân bước đến bên cạnh Lý Cảnh lên tiếng.
“…” – Lý Cảnh ngây người.
“Haiz…” – Thùy Vân thở dài, chả lẽ thời này có người chưa từng đụng 1 cuốn
truyện tranh sao? Bây giờ là 2016 đó, có phải 1990 đâu – “Ý tôi là anh
thích gì? Thể thao? Trinh thám? Phiêu lưu mạo hiểm? Truyện của tôi toàn
là thể loại dành cho nam cả đó.”
Lý Cảnh có chút hơi ngượng
nghịu. Chưa từng có ai hỏi anh thích gì. Mọi thứ đều được mặc định trước cả. Cuối cùng bản thân anh thích cái gì?
Thấy gương mặt im lặng
của đối phương, Thùy Vân không hiểu tại sao thấy anh ta có chút tội
nghiệp. Cô quyết định lấy 1 hàng 20 tập một trong những huyền thoại S
fan manga khắp thế giới vì độ dai dẳng của nó nhất để vào 1 cái bao
nilon nhét vào tay anh chàng này.
“Đây, tôi cho anh mượn mấy cuốn Conan này. Nhớ giữ kỹ đó.” – Dù sao bộ truyện được in 110.000 bản này
anh ta có làm mất thì ra ngoài mua lại dễ thôi còn mấy bộ khác thì tìm
lại khá trần ai.
“Ư… cảm ơn…” – Lý Cảnh hơi ngạc nhiên trước hành động này của Thùy Vân – “tôi sẽ giữ kỹ.”
“Đi thôi!” – Thùy Vân để máy ảnh vào balo và đeo lên vai quay lại nở nụ
cười nói với anh. Cô thầm nghĩ nếu Thùy Vân cô là con trai thì hành động cùng nụ cười ngầu lòi này đủ đốn tim 1 đống con gái đến độ có thể lập 1 dàn harem (hậu cung). Haiz, sao cô lại là con gái chứ?