Thùy Vân nhắm mắt nhớ lại cảm giác lần đầu tiên cô đến “Liêu trai” này. Thật là huyền ảo và
kỳ bí… Nơi đó có 1 ông lão Trung Hoa, một cô cháu gái ngọt ngào và cậu
bé học việc đáng yêu.
Tình yêu vụng về… Các món đồ cổ kỳ lạ… Một người trông coi tiệm già…
Một thứ gì đó vừa lóe qua đầu cô…
Thùy Vân nhanh chóng nắm bắt cảm giác, cô nhanh tay cầm bút và tốc ký lại
khung cảnh và ý tưởng này… Nếu có thể, đây chính là thứ sẽ đưa cô tới
Nhật Bản…
Ông Bàng nhìn cô gái đang ngồi trong sân sau nhà mình
hý hoái vẽ thì mỉm cười khẽ lắc đầu – “Còn trẻ mà đã có được thần thái
đó thì quả là đáng phục.” - Thật là, nếu cô cháu gái nhỏ mơ mộng của ông cũng có thể như cô gái này thì hay quá. Tiểu Hoa lúc nào cũng mơ mơ
màng màng không chú ý xung quanh cứ để ông và A Lợi lo lắng. Nếu mà con
bé chịu thằng bé A Lợi kia thì thật may mắn.
…
“Này em
trai…” – Thùy Vân để 2 tay dưới cằm, nghiêng đầu 30 độ nở một nụ cười
thân thiện với tiểu thiên thần – “Em thích con bé đó bao lâu rồi?”. Sau
bao nhiêu nỗ lực thì cuối cùng thằng nhóc này cũng chủ động liên lạc cô.
A Lợi quay mặt ra ngoài cửa sổ nhìn ra đường, không muốn nhìn thẳng mắt chị gái kỳ lạ này, má đỏ hây nói – “Không biết.”
Crash!
“Chỉ là ở chung từ nhỏ. Không muốn em ấy bị mấy người con trai khác chọc
ghẹo, đặc biệt là tên Lý Cảnh kia.” – A Lợi chợt nhớ chị gái này là bạn
của người cậu vừa nhắc nên ngập ngừng – “Chỉ mới gặp làm sao biết ai tốt ai xấu chứ!”
Giọng nam cao này thật đáng yêu, ngay cả khi đang
tsun thế này cơ đấy! Thật quá đau tim cho một tác giả mà. Tại sao má lại đỏ như thế, lại quay mặt đi thế kia nữa. Kiểu này không chỉ dụ chị gái
đây mà em còn hớp hồn cả 1 đống thằng biến thái tới hốt.
“Em có vỡ giọng chưa?” – Thùy Vân buột miệng hỏi.
“Hả” – A Lợi mở to mắt nhìn bà chị này, sao lại hỏi câu hỏi như thế ngay lúc cậu đang xấu hổ cực độ như thế này – “Dạ rồi!”. Cậu bắt đầu hoài nghi
sự nghiêm túc của Thùy Vân.
Ồ, vỡ giọng rồi giọng còn như thế này sao? “Liêu trai” là nơi như thế nào mà sinh ra được toàn những con
người đặc biệt như vậy nhỉ?
Nhìn thấy đôi mắt kia mở to kinh ngạc và nghi ngờ cô, Thùy Vân mới trở lại vấn đề chính.
“Hiểu rồi, vậy con bé có nhận biết tình cảm của em không?”
A Lợi mặt lại quay ra nhìn bên ngoài, lắc đầu nhẹ.
“Hiểu rồi, mà 1 tháng em phải chạy đi cứu con bé bao nhiêu lần?”. Nhớ lại lần trước hành động hy sinh không suy nghĩ của Tiểu Hoa và nghe ông Bàng
tâm sự thì cô nghĩ chắc chuyện cô bé này gặp chuyện như cơm bữa.
“Tầm hai ba lần.” – A Lợi đáp cộc lốc.
Ồ, quan hệ hiệp sĩ và công chúa đây mà, chỉ cần 1 thằng hoàng tử bạch mã
chạy tới thì cuỗm nhanh như trở bàn tay. Haiz, bạch mã hoàng tử… ngay cả mấy câu chuyện cổ tích ta cũng thấy đầy bất công, Bạch Tuyết tới ở nhờ
nhà 7 chú lùn dù được họ cứu 2 lần lại nâng niu như hoa như ngọc thế mà
chỉ cần 1 thằng bạch mã hoàng tử đến thì sao? Bằng 1 nụ hôn cuỗm cô gái
này đi không chút ngại ngùng… còn 7 thằng lùn làm ở mỏ thì sao? Chả ai
cần biết. Happy ending ever là đây!
Thùy Vân đưa tay kéo mặt A Lợi nhìn thẳng vào mắt mình và cao giọng nói.
“Này, em trai, em có biết thứ gì ngu nhất trong quan hệ của một thằng con
trai thích một đứa con gái không? Một là chúng ta luôn là bạn tốt của
nhau, hai là anh sẽ như anh trai mãi mãi bảo vệ và bên cạnh em. Bảo vệ
cho cố để rồi mai mốt cô gái đó bị một thằng thiếu gia bạo ngược khốn
nạn nào đó giật làm ba cái trò hentai. Nếu đây là phim tình cảm lãng mạn của thiếu nữ thì ok, em ấy hạnh phúc bên thằng thiếu gia hớt tay trên
kia nhưng nếu đây là phim xã hội thì sau khi rơi vào tay thằng Sở Khanh, cô bé ngu và đa tình như Thúy Kiều kia sẽ tiếp tục rơi vào tay Thúc
Sinh, Mã Giám Sinh,… để rồi lại nằm bên thằng khốn nạn sở khanh ti tiện
nhất cả lũ Kim Trọng. Còn dạng luôn chờ đợi trong im lặng …” – Thùy Vân
thở dài – “chắc cuối cùng được đổ vỏ cái thứ hết xí quách kia. Mà em
đang nằm trong cả 2 dạng đại ngu đó.”
Nhất tiễn xuyên tâm!
A Lợi ngơ ngác nhìn chị gái này. Tại sao một tác phẩm văn học tuyệt vời
lại bị bóp méo trầm trọng thế kia? Mà nghĩ lại thì cũng đúng thật.
Thùy Vân rút tay lại sau khi thấy ánh mắt của tiểu thiên thần. Sao thằng bé
này 17 rồi mà gương mặt lại souta đến thế này. Thật cứ thấy gương mặt
vừa đáng yêu vừa tsundere thế này cô khó mà tập trung quá.
Sặc…
Hoàng Minh tay cầm menu thật muốn phun nước khi nghe con bé S kia phân
tích tác phẩm văn học đặc sắc nhất Việt Nam nhưng anh cố chịu đựng.
Không ngờ lâu lâu hẹn Lý Cảnh đi uống café lại trùng hợp thấy chuyện thú vị như thế. À mà câu chuyện có nhắc Tiểu Hoa nào đó và Lý Cảnh. Anh
liếc nhìn bản mặt đen thui của thằng bạn.
Lý Cảnh sau khi nghe cô gái mình thích tư vấn cách cua gái cho 1 thằng con trai thật không
tưởng tượng nổi. Kinh nghiệm tình trường cô gái này tới mức nào mà phân
tích nghe rất có lý. Lời nói cứ như châm chọc tình cảm anh dành cô ấy.
Đúng là mũi tên này gây đau đớn thật mà.
Thùy Vân thấy A Lợi im lặng, lại có phần lắng nghe lời mình phân tích lại tiếp tục thao thao bất tuyệt.
“Con gái khi nào cần chiều thì chiều, thì nào cần cứng thì cứng chứ đừng có
dung túng cho nhiều, đặc biệt là dạng như Bàng Tiểu Hoa. Em cứ như thế,
con bé sẽ ỷ y coi sự bên cạnh giúp em là chuyện đương nhiên tất sẽ không coi trọng nữa. Chuyện này giống như khi em đã sure 1 món đồ thuộc về
mình sẽ không quan tâm bằng món đồ chơi khác mà mình chưa có. Đàn ông
đôi khi phải bá đạo một chút mới thu hút phụ nữ, nhất là đối với mấy em
gái mới lớn. Hiểu không?”
Nhị tiễn xuyên tâm. Mặt Lý Cảnh càng đen hơn. Thế là do anh quá nuông chiều cô gái này sao? Không có sự bá đạo hay sao?
A Lợi chỉ biết gật đầu đồng ý.
Hoàng Minh mỉm cười gian manh lẩm nhẩm – “Bàng Tiểu Hoa…”
Thùy Vân thấy cậu bé này biết nghe lời, lòng càng cao hứng hơn.
“Trước khi làm cái gì, em phải điều tra khảo sát đối tượng nghiên cứu trước.” – cô chưa bao giờ nghĩ kiến thức marketing lại đặc biệt hữu ích trong các kế hoạch chinh phục thế này – “Tiểu Hoa là dạng gái mới lớn mơ mộng thể nào chả bị đổ trước mấy tên chỉ có vẻ bề ngoài hoặc hình tượng sặc mùi
hoàng tử như Lý Cảnh mà chả biết phẩm chất bên trong như thế nào. Việc
ngộ nhận cái tình cảm ngưỡng mộ, được cái cô gái khác trầm trồ khâm phục thoáng qua đó không phải không có khả năng. Còn hiệp sĩ như em thì …” – cô chép miệng lắc đầu.
Tam tiễn xuyên tâm. Chả lẽ với Thùy Vân thì Lý Cảnh anh chỉ là thằng chỉ có cái mã. Mặt anh càng khó coi hơn.
A Lợi lắng nghe chăm chú. Chị gái này nói Tiểu Hoa khá đúng.
“Thật ra thì chị đã lập 3 plan chinh phục khiến con bé ngốc này nhận thức lại tình cảm dành cho em rồi. Nói thật tình cảm là thứ không phải tính toán là có được, chị chỉ đưa chìa khóa còn mở được cái khóa này hay không
chính là do bản thân em và Tiểu Hoa.” – Thùy Vân nói – “em thật sự muốn
làm theo? Đây là con dao 2 lưỡi, nếu Tiểu Hoa thực sự không thích em và 2 đứa không có duyên thì chị cũng bó tay”. Sau chuyện của ba mẹ, cô thật
không muốn can thiệp quá sâu tình yêu giữa con người với nhau nhưng
chính vì thấy Tiểu Hoa cùng tiểu thiên thần quá đáng yêu và mới là trời
sinh 1 cặp thật không nên để ai có cơ hội xen vào. Nếu không thì thật
đáng tiếc.
A Lợi do dự trước lời nói của Thùy Vân, nếu không
thành công thì tình cảm của cậu sẽ phải kết thúc sao? Nhưng nếu chưa làm mà bỏ cuộc để cậu thấy Tiểu Hoa và tên Lý Cảnh kia ở bên cạnh nhau thì
cậu không cam tâm. A Lợi gật đầu.
“Challenge accepted” – môi Thùy Vân cong lên.
“Mà quan hệ giữa chị và ông anh kia là gì thế?” – A Lợi ngập ngừng hỏi. Cậu luôn thắc mắc quan hệ giữa 2 người này, nhìn thì không phải tình nhân
mà cũng không giống bạn của nhau mấy.
“Là bạn.” – Thùy Vân không hề nói dối.
“Tại sao chị lại giúp tôi?”. Nếu là bạn tên Lý Cảnh kia thì chị gái này không nên giúp cậu chứ.
Thùy Vân nghiêng đầu mỉm cười – “Do chị thích em. Chị thích em ngay từ lần đầu tiên gặp.” – giọng cô nói bình thản.
Vạn tiễn xuyên tâm. Lý Cảnh nhớ lại gương mặt mất hồn của Thùy Vân ngay lần đầu tiên gặp A Lợi, thái độ tốt đột xuất của cô. Anh chưa từng nghĩ sở
thích của cô lại là tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch này.
A Lợi nghe lời tỏ tình tỉnh bơ của bà chị quái đản này thì không khỏi đỏ mặt. Lần
đầu tiên, cậu thấy 1 người như thế này. Hai người mới gặp nhau bao lâu
đâu.
“Chị đừng có chọc tôi!” – giọng câu lạc đi.
Chết
tiệt! Thiên thần này có thể nói độ gây đau tim còn nguy hiểm hơn Tiểu
Hoa mấy chục lần. Nhìn ánh mắt cậu bé tránh ánh mắt mình, gương mặt lại
đỏ rần, tay cầm ly Latte vụng vê run run, giọng nói lạc đi đầy chất
tsundere. Em trai mà để mấy anh Công thấy bộ dạng này là đè em xuống
giường ngay đó, may mà chị đây có khả năng kiềm chế cao độ.
“Mà
chị giúp em không phải không công đâu. Chị muốn em làm người mẫu cho tác phẩm tiếp theo của chị. Tất nhiên không phải là khỏa thân đâu?” – cô
cười trêu chọc gương mặt đỏ ngây của cậu nhóc.
Liếc nhìn gương
mặt đen sì của người bạn thân, lại nghe cuộc đối thoại của Thùy Vân và A Lợi, Hoàng Minh mỉm cười. Thật tình cuộc sống ở bệnh viện đúng là luôn
khẩn trương nhưng luôn thiếu thiếu cái gì đó, thật buồn chán. Nếu lần
này có thú chơi giải sự buồn chán này sao anh không tham gia? Thật tình, anh chưa quên cú đau khi bị con nhỏ S này chơi hôm ở nhà hàng, nếu có
thể thấy con bé này quỳ xuống tức tưởi nói “Tôi thua anh” trước cái cười ha ha của anh thì thật sảng khoái.
“Nếu cậu nhóc kia có Thùy Vân đứng sau thì mình sẽ là quân sư của Bàng Tiểu Hoa.”
Anh mỉm cười gian manh nhìn Lý Cảnh.