Thùy Vân đưa mắt ngôi nhà nhỏ được xây theo kiến trúc châu Âu trước mặt rồi quay sang nhìn Lý Cảnh lòng có chút tưởng thưởng cho gu thẩm mĩ của tên này. Một ngôi nhà đơn giản không hào nhoáng nhưng không kém phần tinh tế, trước mặt là
biển còn sau lưng là 1 cánh rừng, đúng là khung cảnh hiện trường án mạng điển hình trong các series trinh thám kinh dị đây mà. Rât hợp với sở
thích của cô.
“Thật may là không phải như trong Hana yori dango*, mới bước vào là 1 dàn hầu gái và quản gia vận phong cách Victoria ra
đón ở 1 ngôi nhà mấy chục hecta.”
Hana yori dango*: bộ truyện được xuất bản ở VN dưới tên Con nhà giàu, chuyển thể thành phim Vườn sao băng, BOF.
Lý Cảnh thấy trí tưởng tượng cô gái này thật phong phú, anh mỉm cười.
“Em đừng tưởng tượng quá như thế được không? Ngôi nhà như em nói cả nước
Anh chỉ có Cung điện hoàng gia thôi mà hoang phí như thế thật phi kinh
tế. Bên cạnh đó tôi chỉ có đủ khả năng mua 1 nơi như thế này thôi.”
Anh mở cửa bước vào trong, không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của Thùy Vân.
Đúng, đây là ngôi nhà anh mua bằng chính tiền của mình, không liên quan
bất kỳ thứ gì đến Lai Hoa Bang hay Thiên Lai cả. Đến bây giờ, Lý Cảnh
vẫn luôn thấy quyết định mở các danh mục đầu tư bí mật của mình bên châu Âu là 1 quyết định sáng suốt. Nhờ có nó, anh cảm thấy mình còn có 1 giá trị gì đó ngoài 3 từ “người thừa kế”.
“Đây là ngôi nhà do giáo
sư của tôi bên Anh xây dựng. Do nhiều lý do nên cách đây 5 năm ông ấy đã nhượng lại giá rẻ cho tôi.” – anh nói không giấu sự tự hào – “ngay từ
khi thấy nó, tôi đã rất thích. Ở đây tôi có cảm giác như những ngày còn
đi học bên đó”.
Lý Cảnh nhớ lại những ngày du học ở Anh quốc,
anh không phải lo nghĩ suy nghĩ của bất cứ ai, dù là cha hay ông ngoại
anh, Lý Thanh hay mọi người ở Thiên Lai hoặc Lai Hoa Bang. Anh khi ấy
chỉ là là 1 cậu sinh viên bình thường có thể tự do đi bất cứ đâu. Khoảng thời gian hạnh phúc nhất của anh lại là khi chẳng còn người thân nào
bên cạnh. Mỉa mai thật.
“Nơi này thật sự rất cuốn hút.”
Thùy Vân chậm rãi bước đi theo sau. Cô đưa mắt nhìn sơ ngôi nhà, đúng là
thật đơn giản nhưng không kém phần tiện nghi; mang phong cách hoài cổ
nhưng lại pha lẫn sự hiện đại. Người xây dựng nên nó quả là 1 người
không tầm thường.
“Anh thường đến đây sao?”
“Tôi giống 1
người dư thời gian đến thế không? Tính ra cả lần này thì đây là lần thứ
ba tôi đến đây. Nơi này đặc biệt tôi không cho ai thuê cả.”
Thùy Vân đưa tay miết lên bàn ghế, không một chút bụi.
“Chị giúp việc có ở đây không?” – cô hỏi.
Lý Cảnh nhìn cô cười.
“Em thật sự bao lâu chưa ra ngoài? Trên đời có 1 thứ gọi là công ty dịch vụ vệ sinh định kỳ.”
“Ừ mà anh nói gì?” – Thùy Vân nhìn chằm chằm anh – “Nói vậy là tối nay chỉ có 2 chúng ta ở cái nơi này thôi hả?”.
Đừng có đùa nhau như thế chứ? Đúng là cô thích ngắm mấy ngôi nhà sặc chất
kinh dị pha trinh thám này nhưng nếu ở một nơi thế này thì không phải sở thích của cô. Hắn ta mua mấy năm mà tới có 3 lần biết có cái quỷ gì ở
đây, âm khí nặng nề như thế hoàn toàn không vui.
“Em sợ tôi làm gì em sao?”
“Giáo sư của anh còn sống không?” – Thùy Vân nhìn người đàn ông trước mặt
cùng ánh mắt nghiêm trọng. Tự dưng lão ta bán nhà cho người này giá tốt
thì theo lý thuyết phim kinh dị 100% có vấn đề.
“Ông ấy còn đang
dạy bên nước ngoài.” – Lý Cảnh cảm nhận được gương mặt cực kỳ nghiêm túc đó. Anh chợt nhớ lần đầu gặp, cô gái này cứu anh vì sợ anh chết ám nhà
của cô. Anh cứ nghĩ đó là lý do củ chuối cô tự đặt ra chứ?
“Còn vợ, con, gia phả cả nhà ông ta thì sao?”
“Em sợ ma sao?” – Lý Cảnh nhìn cô thăm dò.
“Anh không thấy ông giáo sư của anh tự dưng tốt bán rẻ cho anh là có thứ
không ổn hay sao? Mà anh chưa trả lời tôi, nhà ông ta có ai chết không?”
Lý Cảnh nhìn cô cười sặc. Cô gái này đúng là tác giả mà, có óc tưởng tượng phong phú thật. Dân kinh tế như tụi anh chỉ cần thấy không có giá trị
sinh lời thì sẽ tìm cách xử lý tài sản thôi chứ làm gì có cả đống thuyết âm mưu như thế. Đặc biệt là giáo sư anh cả chục năm mới tới Việt Nam
một hai lần mà phải tốn khá tiền bảo trì ngôi nhà này nên ông ta mới bỏ
thôi.
“Nếu em sợ thì tối nay qua ngủ cùng tôi” – anh đưa ánh mắt trêu chọc nhìn cô.
“Bất quá tôi mở đèn nơi này cả đêm thôi” – cô bình thản đáp – “Mấy đứa không não trong phim kinh dị không có khái niệm đèn điện nhưng tôi thì có.”
…
Nằm trên giường, Thùy Vân nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt. Bầu trời
bên ngoài tối om, tiếng gió vi vu cứ vang lên đập vào cửa và tấm rèm cửa cứ bay bay thấp thoáng.
“Đệch, y như phim kinh dị.”
Nếu theo lý thuyết phim ma thì chắc chắn 100% sẽ xuất hiện 1 cô gái áo
trắng đứng bên ngoài nhìn cô; còn theo lý thuyết phim kinh dị thì sẽ là 1 kẻ sát nhân biến thái đeo mặt nạ nào đó mỉm cười nham hiểm. Hoặc cả 2
đang ở dưới gầm giường bắt tay nhau hợp tác hù cô. Viễn cảnh nào cũng tệ như nhau. Đúng là Thùy Vân từng ở ngôi nhà trọ cũng là 1 nơi vắng vẻ
nhưng ngôi nhà đó không khiến cô thấy sợ vì dù sao nó cũng ở 1 thành
phố, cách mấy ngôi nhà khác có 15 phút đi bộ nhưng ở đây thì khác. Kiến
trúc châu Âu cũ, đồng không hiu quạnh, nhà bỏ hoang lâu ngày được chủ
nhà bán vì “nhiều lý do”. Lý do quái gì mới được chứ? Mà tên này sao
không trả lời câu hỏi của cô? Theo tâm lý học tội phạm, né tránh trả lời 1 câu hỏi là có vấn đề. Chết tiệt thật.
Thùy Vân không thể nào
mà nằm đây nhìn chằm chằm cửa sổ chờ con ma xuất hiện mãi được. Cô đứng
lên đến bàn làm việc được trang bị trong phòng ngồi tìm thứ gì đó để vẽ. Khốn nỗi chẳng có bút cũng không có giấy. Căn phòng này bao lâu chưa có người ở rồi? Tự dưng cô thấy lạnh người dù đã mở máy điều hòa và mở
điện sáng trưng. Cô rút lại lời khen lão già xây dựng ngôi nhà này.
“Xuống dưới nhà xem tivi.” – cô nói lớn để át đi cái sợ của mình.
Thật may là ban nãy cô bắt Lý Cảnh mở điện sáng cả ngôi nhà không để công
tắc nào được bỏ không nên cả nhà sáng trưng nhưng ngặt nỗi không khí
kinh dị này không hề biến đi hoặc do cô thần hồn nát thần tín.
Mở tivi lên, điều Thùy Vân lo sợ nhất đã đến, tên này không gắn truyền
hình vệ tinh cũng không có truyền hình cáp. Giải trí bằng tivi coi như
phá sản. Cô nhìn chằm chằm màn hình xanh lè của tivi tự dưng nhớ lại bộ
phim “Ringu” của Nhật Bản, cảnh ma nữ Sadako đầu tóc rũ rượi mặc chiếc
đầm màu trắng leo từ miệng giếng ra màn hình tivi. Bất giác cô nhanh
chóng bấm remote tắt tivi.
“Ma Nhật không xuất hiện ở nhà kiến
trúc châu Âu đâu mà khốn nạn thật nghe nó hợp với nhau đến mức kỳ quái”. Cô hận mình đã xem quá nhiều creepy pasta và dịch mấy cuốn sách trinh
thám chết bầm kia. Hình ảnh Sadako cứ xuất hiện trong đầu cô.
Giờ chỉ còn hạ sách cuối cùng: Tìm người nói nhảm.
Cô nhanh chóng bước lên lầu gõ cửa căn phòng cạnh phòng mình hét lên.
“Này, anh thức đi. Chúng ta có chuyện quan trọng cần nói.”
Đáp lại cô là sự im lặng, cô gõ cửa nhanh và mạnh hơn đến nỗi đau cả tay
nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Cô đưa tay chạm vao núm cửa.
“Cầu trời không khóa cửa từ bên trong không thì bỏ mẹ rồi.”
Núm cửa bắt đầu xoay, Thùy Vân thở phào nhẹ nhõm. Cô nhẹ nhàng mở cửa bước
vào trong. Hoàn toàn khác phòng cô, có bao nhiêu đèn mở cả thì phòng Lý
Cảnh chỉ mở mỗi đèn ngủ. Có lẽ vì quá mệt nên hắn ta chỉ cởi bỏ áo khoác và thắt lưng, còn lại mặc y trang phục mà đi ngủ. Nghĩ lại lúc cô ngủ
phủ phê thì hắn phải chạy xe liên tục thì phải mà kệ bà hắn, tự dưng giở trò bắt cóc còn trách cứ được ai. Thích khổ thì tự chịu, không liên
quan cô.
“Anh thức đi, tôi có chuyện muốn nói.” – cô ngập ngừng bước tới gần giường Lý Cảnh. Mắt nhìn tấm rèm cửa bay nhẹ ở cửa lan can.
Thật sự anh có thể ngủ như chết trước khung cảnh kinh dị này được hả anh hai?
Nhìn mặt ngủ ngon lành của Lý Cảnh, Thùy Vân tự dưng nổi máu nóng. Tại sao ở nhà sung sướng cô không ở mà lại bị kéo tới cái nơi còn tệ hơn khỉ ho
cò gáy này. Mà tại sao trong khi cô trằn trọc không ngủ được thì hắn lại có thể ngủ ngon lành như thế?
“Này, anh đừng giỡn nữa. Thức đi!” – cô kéo mạnh gối hét lên.
Lý Cảnh mắt nhắm mắt mở nhổm dậy hỏi.
“Lại có chuyện gì nữa?”
“Tôi muốn đi dạo, anh lấy xe chở tôi đi dạo đi”. Thật sự thì Thùy Vân cũng
chả có thứ gì nói với tên này, đi dạo là thượng sách mà làm thế cũng vừa phối hợp tốt bộ phim này với hắn.
“Muốn dạo thì mai đi. Hôm
nay tôi chạy xe cả ngày rồi, để tôi ngủ chút đi.” - Lý Cảnh đưa tay kéo
cô lên giường, ôm chặt lấy cô – “bây giờ thì đi ngủ đi.”
Cái quái gì thế này? Từ phim kinh dị chuyển thành thể loại ngôn tình sao? Diễn
biến nhanh vãi. Tại sao không phải phim hành động kinh điển của Marvel
chứ?
Thùy Vân chết trân trước hành động của Lý Cảnh. Cô ngẩng mặt lên nhìn anh thấy người này đã ngủ từ bao giờ.
Anh say ngủ hả anh hai? Đùa nhau à, say ngủ mà có biết chọn cách say quá thể. Mà say ngủ có lực ôm chặt người khác như thế sao?
Cô định dùng lực kéo Lý Cảnh ra nhưng vô dụng, aikido chỉ dùng nhu chế
cương khi người khác tấn công mình mà tên này không hề tấn công cô theo
nghĩa võ thuật hay bạo lực mà tấn công theo kiểu khác. Cô định thần nhớ
lại các huyệt vị mình đã nghiên cứu khi làm project truyện tranh lịch sử “Huyệt tử” phụ bà chị. Cô cũng chả biết cách đánh huyệt có tác dụng
thần kỳ như phim không nữa nhưng giờ cách gì cũng phải thử. Thùy Vân
toan đưa tay đánh thẳng huyệt vị người này nhưng giờ mới nhận ra mình
đang bị ôm chặt, tay cô không thể cử động nhiều đánh lên trên huyệt vị
đó được.
“Có thật là anh đang ngủ không hả?” – cô hét lớn.
Đáp lại là sự im lặng. Cô thở dài. Khốn thật đáng ra ban nãy khi đi qua
bếp, cô nên mở cửa tủ tìm con dao tự vệ nhưng do nhớ lại đoạn phim mà
đám bạn share trên facebook về người phụ nữ sống trong tủ bếp một người
đàn ông mấy năm, cứ mỗi đêm bò ra ngoài tìm đồ ăn tự dưng cô thấy ớn
lạnh không lục tìm nữa. Cô hận tại sao mình ban nãy lại không nghĩ xa
hơn, nhà này đâu có đồ ăn nên chắc chắn không có người phụ nữ nào sống ở tủ bếp.
Giơ chân đá chỗ hiểm của hắn cũng không được. Tên này
thật biết cách say ngủ thật. Xài tay tấn công thì cô không muốn bẩn đôi
tay vàng chỉ nên dùng để vẽ những thứ đẹp đẽ như truyện tranh. Khốn nạn
thật. Giờ chỉ còn cách nằm yên phòng thủ thức cả đêm, tránh hắn lợi dụng đi xa hơn vậy.
Từ khi nào cô để cho bản thân mình bị động thế
này? Trước nay không phải chỉ có Thành Đạt mới khiến cô mất kiểm soát
hay sao? Mà tại sao gần đây cảm giác ganh tỵ muốn tranh đua cùng cậu ấy
dần biến mất? Không phải mục tiêu cả chục năm qua của cô là khiến cậu ấy thua cuộc, làm niềm tự hào duy nhất của cậu ấy bị cô tước đoạt hay sao? Tại sao cảm giác đó gần đây không còn mãnh liệt nữa. Tại sao sự háo
thắng đó lại dần biến mất như thế? Không biết tự bao giờ cô đã quen với
cuộc sống có chị cô, bé Hiên, những người ở ”Liêu trai quán” và người
đàn ông này? Cuộc sống yên bình này có thực sự hợp với cô?
…
Đã lâu rồi Lý Cảnh chưa từng ngủ ngon đến thế, anh lười biếng mở mắt nhìn
lên trần nhà rồi đưa mắt quét ra cửa lan can. Cảnh biển buổi sáng ở đây
đúng là đẹp thật, đúng là ông thầy anh thật là biết chọn vị trí mà.
“Chút nữa phải đưa Thùy Vân đi dạo nơi này mới được” – anh thầm nghĩ – “cô
gái này tối ngày cứ nhốt mình ở nhà và “Liêu trai” vẽ vời lâu quá rồi.
Lối sống không điều độ phải chấm dứt ngay.”
Lý Cảnh giờ mới có
cảm giác phía dưới mình là thứ gì đó ấm nóng, anh đưa mắt nhìn thấy Thùy Vân đang ngủ bên anh thì định thần lại ngay. Anh cô nhớ lại hôm qua anh không uống rượu. Đúng là tối qua định khi tới nơi sẽ làm buổi tối cho
Thùy Vân nhưng anh quá mệt và thấy cô gái này cũng chả có ý định ăn uống gì nên anh cũng lười không làm. Sau đó 2 người về phòng ngủ. Sau gần 1
ngày chạy xe, anh không còn sức đâu tắm rửa mà chỉ cởi áo khoác và thắt
lưng để ở giá treo và lên giường ngủ ngay. Đúng rồi chỉ có thế thôi. Chả lẽ anh còn đang mơ sao? Giấc mơ này sống động thật, ngay cả bộ đồ cũng
là bộ đồ ngủ hôm qua của Thùy Vân. Bình thường cô gái này đanh đá như
thế, chắc chắn không bao giờ ngoan ngoãn như bây giờ. Thôi thì cứ tiếp
tục hưởng thụ. Lý Cảnh đưa tay ôm chặt Thùy Vân hơn.
“Đằng nào cũng là mơ thì quất tới bến luôn đi.” – một suy nghĩ xoẹt qua đầu anh.
Đúng là từ ngày chia tay Ngân thì anh chưa cân bằng sinh lý. Tối ngày chỉ lo chuyện hạ bệ Lý Thanh và theo đuổi Thùy Vân nên không có thời gian cho
chuyện sinh lý. Anh thực lòng muốn Thùy Vân yêu và tự nguyện đến với anh nên không sử dụng thủ thuật gì với cô. Anh muốn tự bản thân xóa vết
thương lòng của cô nên chỉ đi từng bước không rút ngắn giai đoạn. Nhưng
giờ là đang mơ thôi thì cứ làm tới thôi.
Lý Cảnh nhẹ nhàng buông
cô gái đang bị mình ôm chặt ra đặt cô bên dưới mình. Anh nhẹ nhàng đưa
môi chạm vào môi cô và lưỡi khẽ đưa vào miệng cô. Đây mới là Lý Cảnh,
một người luôn chủ động tấn công phụ nữ không để đối phương có cơ hội
chối từ. Sau đó, lưỡi anh ra sức tấn công miệng cô. Hai tay anh không ở
không, anh đưa tay vào áo ngủ của Thùy Vân, nhẹ nhàng mò tìm khóa áo lót của cô mở ra. Thật sự anh chờ cảm giác này đã lâu. Hơi thở anh bắt đầu
gấp gáp.
Thùy Vân đang ngủ thì thấy ai sờ soạng mình, cô nhớ lại
tối qua bị Lý Cảnh tấn công. Cô giật mình mở mắt thì thấy người đàn ông
này đang ra sức tấn công cô, lưỡi anh ta tấn công quyết liệt miệng cô
không để cô có cơ hội nói gì.
“Chết tiệt thật, mình ngủ quên.” –
cô thầm nghĩ. Cô bình tĩnh nhanh chóng lấy tay bàn tay đang lần mò trong áo ngủ mình ra trước khi quá muộn. Chưa gì hơi thở hắn đã nguy hiểm như thế rồi. Cô coi không ít yaoi nên xác định được tình hình hiện tại dù
cô không phải là 1 thằng uke nhưng sinh lý nam cô có thể hiểu.
Lý Cảnh thấy đôi tay của mình bị bàn tay Thùy Vân kéo ra thì có chút không hài lòng, anh ra tay quyết liệt hơn không thể chịu thua cô được. Bình
thường anh đã bị cô gái này chèn ép thì trong giấc mơ tuyệt không thể để chuyện này xảy ra. Bàn tay anh nhanh chóng chụp lấy bàn tay cô và keó
bàn tay còn lại của cô lên.
“Ngoan ngoãn chút đi. Cho anh thưởng thức hết giấc mơ này đi.” – anh nói khẽ qua tai cô rồi lướt môi lên cổ cô.
“Anh hai ơi, có say ngủ thì đừng có khôn đến thế chứ?” – Thùy Vân bình thản lên tiếng – “Đây không phải là mơ đâu.”
Lý Cảnh không quan tâm lời cô nói, bình thường anh nghe cô nói nhảm quen
rồi nên giờ chỉ tập trung tấn công cơ thể bên dưới mình.
“Tối
qua tôi sợ ma nên qua gọi anh thức nói chuyện nhưng không ngờ anh say
ngủ kéo tôi ôm chặt cả đêm qua. Đây là thực tế không phải mơ đâu nên anh dừng được rồi đó trước khi quá muộn. Nếu anh chờ tôi uốn éo kích thích
anh hay có chút phản ứng kiểu rên rỉ thì xin lỗi anh có làm xong cũng
không có đâu.” – Thùy Vân bình tĩnh nói – “Còn giả như anh mất cân bằng
sinh lý thì tìm gái gọi giải quyết đi, không thì tự xử được mà.”
“Em ồn quá. Để tôi tập trung đi. Bình thường em nói nhảm mà trong mơ cũng
không bỏ tính đó được hả?” – Lý Cảnh vùi mặt vào ngực Thùy Vân. Giấc mơ
này sống động thật.
Ồ, hay nhỉ? Anh tấn công tôi mà nói tôi ồn ào sao? Chả lẽ giờ một thằng đàn ông tôi không yêu đang đè lên người, tôi
là lên “Come on baby” sao?. Tôi không phải gái gọi mà anh cũng chả ném
tiền cho tôi khi xong chuyện nữa. Mới ngày thứ nhất mà đã có phim sex
rồi không biết sáu ngày còn lại thế nào nữa.
Thùy Vân không dám
cử động mạnh hay có cử chỉ gì kích thích người này. Trước khi quá muộn
cô phải lấy lại lý trí cho hắn mới được. Thật không ngờ có ngày cô phải
nói mấy lời xấu hổ này.
“Trước khi làm tiếp, anh có thể hôn lên
môi em được không?” – Thùy Vân cố mềm mỏng, nói mấy câu này làm cô muốn
độn thổ xuống nhà – “Dù sao đây cũng là lần đầu của em...”. Chết tiệt,
gớm chết đi được, tự cô còn thấy xẩu hổ khi nói mấy câu sặc mùi phim sex này.
Lý Cảnh nghe lời nói ngọt ngào của Thùy Vân thì nhẹ tay
lại, anh đưa môi lên hôn môi cô và nhẹ nhàng đưa lưỡi vào miệng cô. Đúng là anh quá gấp rồi. Bất chợt anh đứng hình lại khi môi mình bị cô cắn
mạnh bật máu. Anh mở mắt ra thấy cô đang nhìn anh chằm chằm với ánh mắt
sắc lạnh.
“Đau thì không phải mơ đâu. Tỉnh chưa?” – cô đẩy anh ra.
Lý Cảnh đưa tay chạm vào vết thương trên môi của mình và ngẩng người nhìn
cô. Anh nhớ lại lời cô nói ban nãy, nhớ lại tối qua hình như có tiếng cô gõ cửa gọi anh. Anh nhìn trên cổ và ngực Thùy Vân đầy dấu vết của mình
và gương mặt cô lạnh lùng nhìn mình.
“Thùy Vân, anh xin lỗi” – Lý Cảnh có chút hối hận hành động vừa rồi – “anh cứ nghĩ đây là giấc mơ nên…” – anh cố giải thích.
Cô nhìn anh nhăn mày lại khó chịu – “Tối nào tôi cũng đóng Vietnam Adult
Video trong giấc mơ anh sao?”. Chết tiệt, sao người này không cho cô
đóng loại phim nào cao cấp hơn.
“Không…” – Lý cảnh giải thích – “đây là lần đầu tiên anh mơ thấy em…” – anh tiến đến gần cô giải thích.
“Stop!” – Thùy Vân đưa tay đẩy anh ra. Người này mới tấn công cô, nên tránh xa 1 chút tốt hơn nhất là khi quần áo cô xộc xệch thế này, cô quay xuống
thấy áo lót mình bị kéo tuột khỏi vị trí vốn có của mình thì bình tĩnh
kéo 2 vạt áo ngủ lại – “anh quay mặt bên kia đi. Tôi mặc áo lại” – cô
không muốn bất kỳ hành động xấu hổ ngại ngùng nào có cơ hội kích thích
người này.
Lý Cảnh quay mặt đi cố kiềm lại hơi nóng trong người.
Nếu không phải cô gái này quá bình tĩnh kéo lý trí anh lại thì không thể cứu vãn được mà phạm tội cưỡng hiếp rồi. Một người được giáo dục như
anh không thể nào lại làm hành động hạ lưu như thế. Mà chả lẽ kỹ năng
của anh tệ đến mức không thể nào kích thích được chút nào khoái cảm của
cô hay sao?