Lý Cảnh bước vào phòng thì đã thấy Thùy Vân đang ngủ, anh nhìn lại đồng hồ.
“Mới 8h tối mà em đã đi ngủ được sao?”
Anh thật không biết khi đối diện lại với cô thì nên làm gì. Cô gái này hành động luôn khó đoán. Nếu Thùy Vân la hét, chửi bới, khóc lóc thì lại hay dù hơi ồn ào nhức đầu một chút nhưng anh chắc chắn cô không bao giờ làm mấy chuyện dư thừa đó mà luôn tìm cách nhẫn nhịn tìm cách đối phó. Cô
ấy là dạng người có thể hoàn thành xuất sắc vai trò 1 người bạn hay 1
quân sư nhưng tuyệt đối không phải là dạng người con gái nên yêu. Khốn
nỗi, anh lại yêu một cô gái như cô.
“Này, nhìn đủ chưa?” – Thùy
Vân đưa đôi mắt tinh nghịch nhìn Lý Cảnh – “Anh đường đường là đàn ông
sao lại thích làm ba cái chuyện ủy mị như thế hả? Thật nổi da gà”.
“Em thức từ khi nào?”
“Từ khi anh mới bước vào. Giờ này ai mà ngủ được hả?”
Anh mỉm cười.
“Đừng có cười ngu ngốc nữa. Vào chuyện chính đi.” – Thùy Vân nhổm người dậy,
ngồi dựa vào thành giường - “Tôi thì không phải dạng con gái dư năng
lượng la hét, khóc lóc hay oán trách số phận càng không phải mấy đứa
khùng mà tự hành bản thân, tôi là S không phải dân M. Xét về cái quái gì tôi cũng thua anh. Nếu không thể chống thì thuận vậy.”
Đúng như anh dự đoán mà. Thùy Vân này giỏi nhất là chữ “nhẫn” – nhẫn nhịn và tàn nhẫn.
“Thằng cha nào đó đã nói “Nếu bạn không thể thay đổi hoàn cảnh thôi thì thay
đổi bản thân thích ứng với nó”. Nhìn mặt tích cực, nhà anh giàu, có thế
lực mà anh thuộc hàng con nhà người ta, trình nấu ăn không bằng được đầu bếp năm sao nhưng miễn cưỡng so với đầu bếp 3 sao cũng ok. Mà tôi cũng
không thuộc dạng xuất sắc gì. Thôi thì thuận theo tự nhiên, tôi sẽ tập
yêu anh vậy.” – Thùy Vân thao thao bất tuyệt. Quan trọng là khiến người
này tin cô. Cô mà đóng vai nữ chính hiền lành ngây thơ thì giả tạo quá,
dạng này cần khí chất một chút. Thôi thì bổn cũ soạn lại tsundere kế, ở
bên A Lợi khá lâu cô học được không ít phong thái này.
“Em đùa anh à, yêu mà cũng cần tập sao?” – anh cười nhạt trong lòng.
Thùy Vân liếc thấy người đàn ông này cứ im lặng nhìn mình thì thấy hơi khó
chịu, kiểu này moi được thông tin hắn nghĩ gì chứ – “Sao im re thế? Hay
là hối hận rồi.”
“À, không. Tôi đang nghe em nói.” – Lý Cảnh dịu dàng nói.
“Đệch, nói kiểu đó thì biết anh nghĩ cái quái gì để tôi phối hợp diễn xuất
chứ? Bình tĩnh lại, không moi được thông tin từ miệng hắn thì nhìn ngôn
ngữ cơ thể vậy. Tác động bằng lời nói là khả năng của mình mà.” – Thùy
Vân nghĩ thầm.
Cô nói tiếp – “Hôm trước anh có hỏi tôi nếu cuộc
sống của chúng ta kéo dài thì tôi có yêu anh không. Lúc đó tôi trả lời
là có. Giờ nếu tiếp tục như thế nữa, có thể tôi sẽ mềm lòng được mà yêu
anh đó” – Thùy Vân mỉm cười với anh – “Nói thật với anh là chỉ số EQ tôi thấp lắm, mấy sợi dây thần kinh tình cảm nó hơi bị liệt 1 chút nên anh
cho tôi thời gian thích nghi được không?” – cho người này thấy được sự
chân thành một chút mới dễ cắn câu.
Lý Cảnh gật đầu. Anh biết không thể tin được lời nói của cô gái này nhưng nghe mấy lời này khó mà không dao động.
“Hây, sao anh cứ im làm tôi như con tự kỷ thế hả?”
“Em cứ nói tiếp đi.”
“Anh có đủ tự tin làm tôi yêu anh không?” – Thùy Vân mỉm cười. Câu này là
câu đắt giá nhất trong 1 đống tràn lan đại hải mà cô nói nãy giờ. Vừa
tác động tình cảm vừa mang tính thách thức. Cô không tin mình không đánh bại được người này.
Lý Cảnh nhìn nụ cười đắc thắng của Thùy Vân
thì hiểu dụng ý của cô. Cô gái này không thay đổi gì cả, luôn quan trọng thắng thua như thế mà đúng là nói câu nào thì đều tính toán cả. Một
người lăn lộn cuộc sống như anh bao năm làm sao bị mấy lời nói này qua
mặt được. Chả lẽ cô không hiểu trong trận chiến tình cảm này, anh là
người thua từ ban đâu. Cô nói đúng, nếu không thể chống thì thuận vậy.
“Ừ. Em ăn gì chưa?”
Thùy Vân cô quan sát người đàn ông này, cô xài chiêu cuối rồi sao chả có
phản ứng gì hết. Ánh mắt lạnh tanh thế này, thoạt nhìn dịu dàng nhưng
lại có phần vô cảm trong đó. Quái đản thật mà sao cô nhìn thấy bộ dạng
này lại có chút đau lòng nhỉ. Không được để cảm xúc chen vào, cô là dạng người không có gì giỏi chỉ có giỏi cái nhẫn tâm và tuyệt tình mà.
“Anh nghĩ đi, cái bệnh viện này làm sao mà quên 1 bệnh nhân để bị đói. Đặc biệt anh bỏ cả đống tiền đế đóng viện phí ở đây rồi.”
“Đúng là câu hỏi tôi dư thừa nhỉ ? “ - anh mỉm cười dịu dàng.
“Nhưng tôi thuộc dạng không thích ăn đồ ăn bệnh viện. Anh đưa tôi ra ngoài ăn
được không? Nếu được xuất viện luôn đi, cuộc sống cứ ăn ngủ này chán
thấy bà” – Thùy Vân không tin bản thân không làm được cho người này có
chút phản ứng. Cô ghét tên này lúc hắn tỏ ra ép buộc người khác nhưng
còn ghét hơn bộ dạng này, đánh có thắng cũng chả vẻ vang gì.
“Thôi được, em muốn ăn gì? Chúng ta đi.”
“Chết mẹ nó, mình không thuộc dạng con gái thích ăn vặt. Vừa tốn tiền, vừa
mất thời gian, ăn bậy bạ đồ mất vệ sinh lại dễ mang bệnh vào người. Sở
thích duy nhất là ngủ. Khốn thật, cuộc sống mình gì nhàm chán thế này” – Thùy Vân nghĩ thầm. Cô cố nhớ lại mấy bộ truyện ecchi harem mình từng
xem, nhớ lại khung cảnh hẹn hò của các nam chính và dàn nữ chính. Khốn
nạn đó là ở Nhật mà cô đang ở Việt Nam.
“Món Nhật đi.” – cô buộc miệng nói.
“Không được. Món Nhật đa phần là đồ biển.” – Lý Cảnh nhíu mày lại.
Đùa tôi à, anh hai. Nãy giờ tung toàn độc chiêu mà không phản ứng cứ đơ đơ. Giờ nói đến đồ ăn lại phản ứng là sao? Anh đang làm nhục kiến thức tâm
lý của tôi đó. Chả lẽ câu nói “ Đường đi đến trái tim đàn ông là dạ dày “ là thật sao ? Bình tĩnh nhớ lại mấy bộ phim truyền hình mấy đứa vai
chính hay đi đâu. Để xem, phim HK và phương Tây.
“ Bít tết đi. Lâu quá tôi chưa ăn. “
“ Không được. Em chưa lành hẳn. “
Đệch, chuyển sang kênh Hàn Quốc vậy. Kim chi thì cô không thích.
“ Bánh ngọt đi ! “. Đúng, cảnh romance thích hợp cho kế hoạch của cô. Nhất cử lưỡng tiện.
“ Tôi nhớ em ghét đồ ngọt mà. “
Hắn làm mình hơi rối. Chuyển sang CCTV, món Trung. Ngặt nỗi dạo này mình ít cập nhật phim truyền hình mới nên chỉ nhớ có 2 món tàu hủ thúi và màn
thầu. Còn mấy món kiểu “Kim ngọc mãn đường” tìm bằng niềm tin à. Thôi
qua Đông Nam Á vậy cho gần.
“Lẩu Thái đi.”
“Không được, ăn món thanh đạm chút đi.”
Chuyển sang món Việt vậy. Khốn thật, có phải trắc nghiệm Master Chef đâu mà
tên này cái đầu gì mà chỉ nhớ đến đồ ăn hả. Từ ngôn tình thành chương
trình truyền hình thực tế từ khi nào thế. Tên này có 1 khả năng đặc biệt là chuyển thể loại nhanh như tốc độ âm thanh.
“Bánh xèo, bánh
ướt, gỏi cuốn,… Món Việt” – Thùy Vân gắt lên. Cô thuộc dạng có gì ăn
đó, không kén cá chọn canh nên kiến thức ăn uống gần như bằng không. Cho cô ăn thì còn biết nhận xét chứ bắt gợi ý món ăn thì đúng là 1 cực
hình.
Lý Cảnh nhìn gương mặt bối rối của Thùy Vân thì bật cười.
Cô gái này không biết là khi bản thân không tỏ ra nguy hiểm thì đáng yêu hơn sao? Con gái không phải chỉ cần đáng yêu có thế nhưng nếu cô là 1
cô gái như thế liệu anh có động lòng.
“Anh cười cái gì?” Chả lẽ
iQ của cô, bản kế hoạch hoàn hảo của cô không bằng mấy món ăn này sao?
Tung toàn chiêu hiểm mà tên này cứ Lý đơ đơ thế mà nhắc ba cái này lại
có phản ứng. Thùy Vân cô bắt đầu thấy mất niềm tin kiến thức của bản
thân.
“Không, món Việt thì món Việt. Em cứ thay đồ đi, tôi xuống dưới lấy xe trước.”
Thùy Vân nhìn thái độ xa cách của Lý Cảnh có chút khó chịu. Người này bên
ngoài cầu hôn cô mà bên trong lại xa cách. Không giống như cách cha cô
xa cách mẹ cô mà kiểu này có gì đó khó nói nên lời được. Dịu dàng có,
quan tâm có nhưng lại có gì đó khiến người khác đau lòng.
“Kiểu này độ khó trò chơi tăng lên rồi. Nghiên cứu lại mới được.”