“Ư… hay nói chị Hân đi Tây Tạng với ông Bàng… thay mình… Cắt hết liên lạc với… ức… Lý Thanh luôn…”
Lý Cảnh mở mắt nhìn xuống gương mặt đang nói mớ của Thùy Vân thì bật cười. Từ đêm qua tới giờ, cô cứ nói mớ thế này… Không phải nói tới chị gái
thì chửi Lý Thanh. Đúng là anh từng rất hận cô. Thùy Vân cho anh hy vọng có một gia đình, có một ai đó thực sự quan tâm đến anh như tên Lý Thanh từng hứa với anh khi bé nhưng lại bỏ đi không lời từ biệt. Tuy nhiên,
thấy tình cảm của cô đối với gia đình mình như thế làm sao anh hận cô
được nữa, không phải cách cô bất chấp thủ đoạn để bảo vệ gia đình mình
cũng giống như cách anh làm mọi thứ vì cô sao? Anh và Thùy Vân dù rất
khác nhau nhưng nói cho cùng cách thể hiện tình yêu đều như nhau.
“Có một số thứ nếu cậu không buông tay thì không bao giờ có lại được.”
“Anh đang dần buông tay em ra dù cảm giác này rất rất đau.” – Lý Cảnh lấy sờ mặt cô, anh nhớ gương mặt cười thoải mái không chút tư lự của cô bên
Thành Đạt, không giống nụ cười mưu mô tính toán khi ở bên cạnh anh. Nếu
là ngày xưa, có thể anh cho người giết chết thằng nhóc đó nhưng anh
không muốn nụ cười kia biến mất trên gương mặt cô… Người duy nhất có thể cho cô nụ cười đó không phải là anh dù hơn một năm nay anh đã cố gắng
hết sức đế có được nó.
“Cậu ấy là người đàn ông hiểu tôi
nhất… Người đó và tôi tiếp xúc cực kỳ ít, thậm chí chưa bao giờ nhắn
tin, chat chit cho nhau cả. Gọi điện thì quen nhau cả chục năm mà chỉ có 1 lần duy nhất nên tuyệt không có chuyện lửa gần rơm đâu…”
Lý
Cảnh bật cười, ngay từ khi nghe cô nhắc đến người đó thì anh đã có đáp
án tại sao cứ phải dối người dối mình chứ… Người có vị trí quan trọng
nhất trong lòng cô chính là thằng nhóc đó…
“Sau chuyện này, tôi
chúc phúc cho 2 người” – anh khẽ nói. Thì ra làm đàn ông cao thượng đau
đến thế, yêu một người hơn bản thân mình thật đúng là quá khó mà. Lý
Cảnh kéo nhẹ tay Thùy Vân ra đắp lại chăn cho cô rồi khẽ bước khỏi
phòng.
Anh nhìn xuống đồng hồ trên tay, mới 3h sáng. Tiệc ở dưới
đã tan. Mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng như thường ngày. Từ nhỏ Lý Cảnh đã rất sợ khi đến nhà ông ngoại. Nó quá rộng và tĩnh mịch đến đáng sợ, làm anh luôn cảm thấy sự trống trải bao trùm trong lòng… Khi anh quen cùng
những cô gái khác, sau khi mây mưa cùng họ đến nửa đêm anh lại thức giấc rồi lại cảm nhận được cảm giác đáng sợ đó… Mọi chuyện chỉ thay đổi khi
anh gặp Thùy Vân, ánh mắt cô luôn rất cô độc dù bề ngoài luôn tỏ ra
không có gì… Nhìn cô anh lại nhớ đến bản thân khi xưa, khi xưa không ai ở bên cạnh anh nên hôm nay anh muốn ở bên cạnh bảo vệ cô như cách anh
từng mong muốn khi còn nhỏ. Anh thực sự muốn cùng cô sống cuộc sống của 1 gia đình. Anh thực sự muốn có 1 ai đó chờ mình ở nhà.
“Không phải là cô gái đó mà chính là bản thân cậu…”
Lý Cảnh nhớ lại lời ông Bàng, anh chưa hiểu được ý ông. Mà người này là
thần thánh phương nào? Tại sao không sợ thế lực của anh mà dám đối đầu
anh giúp đỡ Thùy Vân bỏ trốn chứ? Nếu thế, kẻ này hoặc là 1 ông gia điên hoặc thân thế không tầm thường.
“Sao còn thức nữa?” – giọng ông Phạm vang lên.
Lý Cảnh quay lại nhìn ông mỉm cười nói – “Con không ngủ được.”
“Đêm qua 2 đứa ngủ chung hả?” – giọng ông không giấu sự không hài lòng –
“Chúng ta là nhà gia giáo, chuyện này truyền ra ngoài chỉ là nhà ta mất
mặt. Ta biết 2 đứa đang sống chung nhưng chuyện này ở đây không chấp
nhận được. Thật là đáng hổ thẹn…”
Anh cười nhạt – “Do con kiềm không được lòng thôi…”
“Đàn bà chỉ là phù du; đừng có bi lụy quá hỏng chuyện lớn “ - ông Phạm gằn
giọng – “… còn con bé đó mai mốt giáo dục lại nó. Đàn bà mà say đến thế
sao? Mất mặt quá!”
“Con hiểu…” – anh lên tiếng – “Con định tạm thời phục chức ở công ty và giao quyền cho ông Hùng ở tổ chức.”
“Hửm?” – ông Phạm nhìn Lý Cảnh dò xét. Không phải cả nửa năm nay nó muốn giành lại quyền lực, cắt hết người của ông sao?
“Mọi chuyện cứ để ông xử lý. Con định đưa Thùy Vân đi Tây Tạng 1 chuyến, cô
ấy dạo này không vui do không sáng tác được. Bên cạnh đó đi tuần trăng
mật luôn” – anh mỉm cười nói. Dù gì cũng phải tạo 1 lý do để giao lại
quyền cho ông anh.
“Lại đàn bà…” – ông nhìn Lý Cảnh tỏ vẻ không hài lòng.
“Con nghĩ chiều vợ 1 chút không có gì quá đáng.”
“Thôi được. Dù gì Hùng là 1 người được việc, hắn lo thì mọi thứ ổn thôi.” –
ông lên tiếng. Lòng thầm tán thưởng cô cháu dâu biết khuyên nhủ thằng
cháu quay đầu lại, biết an phận mà sống. Giờ thực lực 2 bên dần thay
đổi, ông có thêm lực lượng của Lý Cảnh lại thêm toàn quyền sử dụng người của Hoa Lai Bang thì Lý Nam Thành không còn đáng ngại, hắn chỉ lo cứu
thằng ngốc Lý Thanh mà giao toàn bộ quyền lực cho Lý Cảnh là 1 sai lầm.
Còn Lý Thanh ở công ty chỉ là thằng nhóc, chỉ cần ông cho người giở chút thủ đoạn đuổi hắn khỏi công ty hay vu cho hắn tội nào đó khởi tố là
được. Người của chính quyền ông có giao thiệp không ít. Buổi tiệc tối
qua thực tế một phần là ông tạo mối quan hệ người của chính quyền nhờ họ chút chuyện để thuận lợi làm việc sau này hơn.
“Con hiểu” – anh mỉm cười đáp.
…
Thùy Vân mở mắt ra, lấy tay ôm lấy đầu.
“Chết tiệt, mấy ly đó chứa cái quái gì thế?” – cô chửi thầm.
Cô nhìn qua lấy Lý Cảnh đang nằm ôm mình bên cạnh ngủ thì thản thốt nhìn
lại. Hắn còn mặc bộ đồ tối qua, cô cũng thế. Chắc chắn không có gì xảy
ra, dù tên này hơi có máu điên nhưng là 1 người khá chính nhân quân tử,
mấy đêm ngủ cùng hắn không hề làm gì cô cả.
Lý Cảnh gần sáng mới
về lại phòng nằm cạnh cô để đóng cho hết màn kịch. Anh sớm đã thức nhưng giả vờ còn ngủ. Thấy gương mặt cô thản thốt nhìn mình thì cố nén nụ
cười không để Thùy Vân biết.
“Cốc… Cốc…Cốc…”
“Ai đó?” – Thùy Vân lên tiếng.
“Cô Vân và cậu chủ thức chưa ạ?” – tiếng một cô giúp việc vang lên.
“Vào đi!” – Lý Cảnh lên tiếng ra lệnh rồi bất ngờ đè Thùy Vân xuống giường,
hôn cô thắm thiết bất chấp gương mặt kinh ngạc của cô.
Người giúp việc đi vào thấy cảnh này thì đỏ mặt đóng cửa lại ngay. Lý Cảnh liếc
thấy thái độ cô gái giúp việc thì ánh mắt nở 1 nụ cười, vội buông Thùy
Vân ra. Đàn bà là loại người cực kỳ nhiều chuyện, đặc biệt là những
người gia nhân kiểu này. Anh muốn chắc chắn chuyện này đến tay Trần Hùng và ông anh để họ tin hoàn toàn 100% anh lá thằng chỉ biết yêu đương mê
muội.
Thùy Vân nằm bên dưới chết trân nhìn Lý Cảnh, không phải
chuyện này là lần đầu nhưng sao tự dưng hắn lên cơn thế này? Đêm qua hai người không có chuyện gì chứ?
“Hôm qua cô đóng trọn vai của mình, hôm nay tới lượt tôi.” – Lý Cảnh ngồi dậy quay lưng lại đối diện Thùy Vân.
“À…” – Thùy Vân thở phào nhẹ nhõm – “Hiểu rồi. Đàn bà là chúa nhiều chuyện
mà, bảo đảm 30 phút sau câu chuyện sẽ thành 2 chúng ta đang đóng phim
sex trên giường luôn rồi anh cầm thú tới mức nào…”
“Bớt nói nhảm đi.”
“Dạ, thưa boss. Em hiểu… em quên anh có máu điên.” – Thùy Vân buột miệng
nói. Chết tiệt, alcohol còn tác dụng với hệ thần kinh của cô.
Lý Cảnh gắt lên - “Cô bớt nói nhảm đi. Giờ chúng ta xuống dưới.”
Cô nói - “Dạ, xin lỗi… do em nhức đầu quá, không kiểm soát được lời nói.”
“Nhức đầu lắm hả?” – Lý Cảnh lạnh lùng hỏi, cố tránh nhìn mặt Thùy Vân sợ cô
thấy gương mặt lúc này của mình – “Để tôi gọi người lấy trà giải rượu
cho cô. Nếu mệt thì nghỉ thêm 1 chút đi, cô mà nói bậy thì phiền lắm.
Mọi chuyện cứ để tôi lo.”
“Cảm ơn…” – Thùy Vân nằm xuống ngủ tiếp. Giờ cô là hồ ly tinh mà, có làm xấu mặt hơn chả chết thằng Tây nào.
Lỳ Cảnh liếc nhìn Thùy Vân thì cười thầm. Thời gian 2 người ở bên nhau
không còn nhiều nên anh sẽ trân trọng nó. Bước khỏi phòng thì anh thấy
một cô giúp việc đi qua cúi gầm mặt đỏ lựng tránh nhìn anh chỉ lí nhí
chào. Chắc là lời đồn anh dư sinh lý đóng phim sex buổi sáng truyền đi
rồi. Anh cười nhạt.
“Lấy cho cô Vân trà giải rượu đi” – anh lạnh lùng nói. Giờ tới bước thứ hai.
Thùy Vân nằm trên giường nghĩ lại buổi tiệc hôm qua. Giờ cô không thể cắt
đứt quan hệ cùng Lý Thanh được, hắn là con cờ tiếp theo của cô… Muốn gì
thì sau chuyện này giải quyết chuyện hắn cùng chị cô cũng được. Còn
người thứ ba… Liệu cô có nên kết đồng minh? Cô thực không biết tình hình mọi thứ như thế nào… Lý Cảnh có kể sơ lược cho cô nhưng cô biết hắn
giấu lại không ít thông tin nên dữ liệu cô nắm được quá nhỏ.
…
“Cậu muốn hợp tác cùng tôi?” – Lê Năm nhìn Lý Cảnh không giấu sự ngạc nhiên.
Lý Cảnh mỉm cười gật đầu – “Đúng thế.”
“Tại sao cậu nghĩ tôi đồng ý làm việc cùng 1 tên tội phạm như cậu chứ?”- ông cười nhạt.
Lý Cảnh thản nhiên nói – “Ông có thật sự tin 1 xã hội công bằng không có chút tội ác nào?”
Lê Năm im lặng.
“Chúng ta đều có đáp án mà đúng không?” – Lý Cảnh mỉm cười nói – “Nếu không có người như tôi thì đồng thời xóa bỏ sự tồn tại của cảnh sát các ông.”
“Không ngờ cậu còn trẻ mà thấu hiểu đạo lý như thế” – ông cười nhạt.
“Cuộc sống tôi biến động không ít hơn ông đâu.”
“Thì sao nữa?” – Lê Năm nói tiếp.
“Nếu không thể ngăn chặn được…” – Lý Cảnh nói – “Tại sao chúng ta không kiểm soát nó?”
Lê Năm nhíu mày lại – “Ý cậu là…”
Anh gật đầu mỉm cười nói – “Ông cứ làm cảnh sát trưởng của ông, nếu cứ để
mọi thứ theo chiều hướng này chắc chắn ông không thể kiểm soát được. Tại sao không hợp tác cùng tôi? Tôi là đầu mối của thế giới này, còn ông là đối tác của tôi… Ông có thể nắm toàn bộ mọi chuyện kể cả 5 ông già kia… hay ông tôi… cha tôi nữa… Không thể để mọi thứ đại loạn thì cứ gom
thành 1 mối từ từ kiểm soát nó.”
Lê Năm bật cười. Người này còn
trẻ mà thông minh như thế, liệu hắn bành trướng. Ông còn cửa mà kiểm
soát hắn? Người nguy hiểm nhất ở thế giới này chính là tên Lý Cảnh này.
Hắn thừa hưởng sự khôn ngoan của ông hắn Phạm Hiền cùng oai nghiêm của
cha hắn Lý Nam Thành.
“Sao lại là tôi?” – Lê Năm lên tiếng.
“Vì ông là 1 cảnh sát tốt…” – Lý Cảnh đáp – “Nếu không lần đó tôi không
chọn ông rồi?”. Anh biết thế lực của ông anh quá lớn, chính quyền quan
hệ không ít nên kẻ duy nhất dám cả gan chống lại ông ta chỉ có người có
tinh thần chính nghĩa thực sự. Còn ai đủ khôn ngoan và tinh thần chính
khí này hơn Lê Năm.
“Quá khen!” – Lê Năm mỉm cười đáp lại –
“…nhưng tôi có 1 đề nghị. Tôi muốn cậu chết đi. Nếu là Lý Thanh tôi còn
tin tưởng nhưng cậu quá thông minh để sống chỉ hại cho mọi người.”
Anh nhìn ông, ánh mắt không tỏ chút sắc thái nào. Người này đúng là “gừng
già” mà, anh nhớ đến Thùy Vân, đến lời hứa đem lại cho cô 4 từ “bình an
vô sự” thì bình thản nói – “Tôi hứa với ông. Lý Cảnh sẽ chết sau chuyện
lần này.”
Giờ anh đã hiểu lời nói của ông Bàng kia.
Không còn gì quan trọng cả…
…
Lý Thanh nhìn chằm chằm Thùy Vân kinh ngạc thốt lên.
“Cô muốn tôi làm căng với Trần Hùng ở công ty để họ điên lên rồi giả vờ thua sao?”
Thùy Vân mỉm cười gật đầu.
“Đúng, khi quyền lực nằm trọn trong tay thì người ta sẽ sinh thỏa mãn càng
bành trướng thế lực hơn. Tôi không tin Trần Hùng là thánh không có ý đồ
riêng mà giả hắn không có thì tính cách ông già kia chắc chắn muốn phô
trương thanh thế làm càng lúc càng lớn. Nếu 2 kẻ này đánh nhau càng tốt, nếu không chả sao? Khi quá đắc thắng thì là lúc con người ta dễ mất
tinh thần cảnh giác nhất. Cả 2 nước đi đều có lợi cho ta.”
Lý Thanh im lặng.
“Bên cạnh đó, nếu cảnh sát quét thành công thì anh bỏ hết mọi quyền lực cản
mình sau này, xây dựng quyền lực mới cho chính mình thôi. Lúc ấy cứ
thuận tay giành hết mọi quyền lực của em trai anh, khi ấy tôi nghĩ uy
tín hắn giảm xuống không ít. Điều này có lợi cho cả 2 chúng ta, đúng
không? Không cần chờ 10 năm.”
Lý Thanh nhìn Thùy Vân không giấu sự khó chịu.
“Cô muốn thẳng tay đạp nó luôn?”
Cô mỉm cười nói - “Người không vì mình, trời tru đất diệt.”
“Đúng là 1 con đàn bà khốn nạn mà.” – Lý Thanh gắt lên. Em trai anh yêu cô
gái này như thế, không ngờ cô ta lại độc ác thế này – “Tôi từ chối.”
Thùy Vân mở to mắt nhìn Lý Thanh. Một lời đề nghị tốt như thế mà hắn từ chối sao?
“Nếu thắng nó thì phải thắng đường đường chính chính. Thủ đoạn của cô quá đê tiện.”
“Đê tiện?” – cô bật cười – “Đây là mưu trí. Anh đừng ngốc quá được không? Làm chuyện lớn thì phải bỏ tiểu tiết chứ?”
Lý Thanh đứng lên nói – “Nếu đây là lời đề nghị của người khác thì tôi sẽ
đồng ý nhưng nếu từ miệng cô, người mà em tôi yêu nhất hại nó như thế
thì tôi tuyệt đối không làm.”
“Yêu?” – Thùy Vân nhăn mày nói – “Chúng tôi không còn quan hệ đó…”
“Cô tin nó không còn yêu cô sao?” – Lý Thanh bước đi – “Dù sao tôi cũng
giúp nó nhưng là tư cách 1 người anh chứ không phải là 1 đối thủ. Còn
cô, nếu làm chuyện tổn thương nó tiếp tôi sẽ không tha đâu dù cô có là
em của Thùy Hân. ”
“Này… anh đi cửa sau đi. Ông già đó đang cho
người theo đuôi thôi đó…” – cô lên tiếng. Kẻ này luôn ngốc như thế dù
sao bước thứ hai tạm thành công.
Lý Thanh nhìn xuống điện thoại thấy số Lý Cảnh.
“Hết con nhỏ đó tới mày hả?”
...
“Cô muốn tôi bí mật tiếp tục điều tra sao?” – Hoàng Trí mở to mắt nhìn Thùy Vân hỏi – “… nhưng cấp trên bỏ mọi chỉ thị rồi. Tôi không thể kháng
lệnh.”
“Anh chấp nhận làm thằng cảnh sát quèn cả đời sao?” – cô châm biếm.
Hoàng Trí im lặng.
“Nếu thế tại sao không chơi 1 cú lớn? Lần này anh bắt ông Hùng cùng chứng cứ phạm tội của hắn nộp lên cấp trên chắc chắn là 1 bước đột phá cho sự
nghiệp của anh.”
“Cô chắc chắn?”
Thùy Vân bình thản nói - “Tôi sẽ sắp xếp cho anh… Anh biết Lý Thanh không?”
“Hắn là 1 tên du côn nhưng theo tôi thấy tên này tạm gọi là anh hùng hảo hán.”
“Nếu hắn là người đứng đầu thì sao?” – cô hỏi – “…thay em hắn…”
Hoàng Trí đáp - “Thì tốt cho cảnh sát chúng tôi hơn. Bắt gọn chúng nhanh hơn.”
Thùy Vân hỏi bâng quơ – “Anh nghĩ sao nếu chúng ta chỉ có ban ngày mà không có ban đêm hả?”
“Hả?”
“Lúc đó chúng ta sẽ chết do Trái Đất ngừng quay. Sức nóng của ánh mặt Trời
sẽ đốt cháy sinh vật. Ngược lại nếu chỉ có mặt Trăng cũng thế, chúng ta
sẽ lạnh chết. Chính vì thế ánh sáng và bóng đêm là 2 thứ không thể tách
nhau được?”
Anh bật cười – “Cô nói vòng vo thật. Tôi hiểu ý cô…”
Cô mỉm cười – “Nếu không thể ngăn chặn thì kiểm soát thôi. Anh thấy có đúng không? Lý Thanh là người thích hợp nhất.”
“Cô phản bội Lý Cảnh sao?”
“Không phải chuyện của anh. Lúc đó anh chỉ cần thuận tay “Thâu lương hoán trụ” là được.”
…
“Này, cháu gái…” – ông Bàng nhìn chằm chằm quân cờ lên bàn nói – “…cháu đi nước cờ này cao tay quá!”
“Quá khen” - Thùy Vân mỉm cười đáp – “Xin lỗì vì lấy “Liêu trai” làm căn cứ địa quân sự. Cháu thấy có nơi này an toàn à!”
“Không sao mà thật không ngờ còn trẻ mà cháu thấu tình đạt lý như thế. Lại
thông thuộc binh pháp Tôn Tử” – ông Bàng tán thưởng, mắt không ngừng
nhìn bàn cờ.
“Sao bằng ông chứ?”
“Dù 2 thằng nhóc đó nói
cháu đê tiện nhưng ta lại nghĩ…” – ông quay lên mỉm cười cùng cô – “Mọi
nước đi của cháu không hề có bước nào làm hại người đàn ông đó. Chỉ là
tước đi quyền lực của hắn nhưng đó âu không phải chuyện xấu…”. Ông đặt 1 quân cờ lên bàn.
Thùy Vân im lặng. Cô nhìn chằm chằm bàn cờ rồi
thốt lên – “Chết tiệt, cháu thua 9 mục rồi. Cao tay cỡ nào cũng bị ông
nhìn thấu.”
“Ha ha ha… Mới 25 tuổi mà chơi được thế là có tương lai.”