Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Chương 73: Chương 73: chương 60






“Đừng có nói là em khùng tới mức chơi cả đống hiệu ứng này bằng tay cả nhé?” – Tiến Khoa nhìn 4 chương “Tiệm đồ cổ” của Thùy Vân hỏi.

“Dạ, lúc đó em hết tiền đặt mua mấy mẫu hiệu ứng nên đành chơi tay… mà em nhờ anh nhận xét lại bản thảo này mà có phải để anh thắc mắc mấy thứ này đâu…”

“Nếu em nhờ anh nhận xét thì đâu có chơi một lúc 4 chương chứ?” – Tiến Khoa bình thản nói. Ý đồ cô bé này mới nhìn anh đã thấy ngay mà không ngờ chỉ mấy tháng mà Thùy Vân đã khắc phục hết nhược điểm của mình, bản thảo lần này rất có hồn. Bên cạnh đó, bối cảnh thực sự quá đa dạng và tự nhiên hoàn toàn không giống mấy bộ truyện tranh khác.

“Đúng là sư phụ mà…” – Thùy Vân nở nụ cười tự tin.

“Nếu em muốn gây quỹ xuất bản thì anh chắc chắn 100% sẽ thành công…”

“Thành Đạt giờ đang đứng ở đâu?” – cô bình thản hỏi.

“Em vẫn muốn hơn thua cùng thằng nhóc đó?”

“Không” – Thùy Vân mỉm cười – “Em chỉ muốn có một đối thủ để mình có động lực tiến lên thôi, các tiền bối ở công ty thì mục tiêu em với họ không giống nhau, còn tác giả bên nước ngoài thì em chưa đủ trình so gang chỉ có Thành Đạt là người thích hợp nhất…”

Tiến Khoa thở dài, sao hai đứa này không bao giờ cùng tiến thế này. Đứa này thụt lùi thì đứa kia đi lên, khi Thùy Vân khắc phục được yếu điểm thì thằng nhóc kia lại bị khựng lại… Thật là…

“Em muốn nộp ở Shueisha?”

“Không, nó không hợp phong cách của em…”

“Anh không quan hệ quá rộng đâu.”

“Kodansha.”

“What? Em bỏ cái lớn thứ ba để tấn công cái lớn thứ nhất… Em biết cái nhà xuất bản khốn nạn đó là cái kiểm duyệt kỹ nhất không?”

“Em thấy nó hợp với phong cách em.” – Thùy Vân bình thản đáp.

Chết tiệt, sao lời thoại này quen thế này. Hai đứa này có tâm ý tương thông thì có mức độ thôi chứ. Sao mình ghét cái déjà vu này thật.

“Em nghĩ nơi nào phù hợp với Thùy Vân?”

“Kodansha” – Thành Đạt thản nhiên đáp.

“Em có điên không?”

“Không, chỉ là em chắc chắn cô ấy sẽ chọn nó…”

Tiến Khoa nhớ lại cuộc đối thoại tối qua cùng Thành Đạt bật cười, đúng là đám đệ tử đàn em của anh ai cũng điên như nhau.

“Hây, sao tự dưng anh cười sảng vậy?” – Thùy Vân lên tiếng hỏi.

“À, anh nhớ lại chuyện tối qua thôi… Mà em tự tin bao nhiêu phần trăm hả ? “

“ Không biết nữa. “ - cô gãi gãi đầu – “ mà có 1% em cũng muốn thử… Nếu chúng ta không đi bước đầu tiên thì làm sao biết bước thứ hai như thế nào ? “

“ Tốt. Anh sẽ cố gắng giúp em. “

“ Mà bên mình có ai cần tuyển trợ lý không anh ? Em đang thất nghiệp. “

Tiến Khoa định mở miệng nói Thành Đạt nhưng chợt nhớ thằng bé bắt anh không được nói chuyện của nó cho Thùy Vân biết nếu không nghỉ vẽ nên thôi.

“ À, Thư đang cần người giúp cho dự án “ Clkk “ tập 2. “ - Tiến Khoa lên tiếng – “ Em từng theo nó nên anh nghĩ là em hiểu phong cách của con bé nhất. “

Thùy Vân nhíu mày lại – “ Ủa, không phải tập 2 sẽ ra trong 2 tháng tới sao ? “

“ Chính là nó, con nhỏ đó tự nhiên xé hết bản thảo nói làm lại hết nhưng làm không kịp nên giờ nó đang nằm ngủ “. Đây chính là nỗi khổ của biên tập viên, tác giả thích nghỉ thì nghỉ éo quan tâm gì hết. Thật sự đây là 1 nghề cực kỳ khốn nạn.

“ Đúng là chị Thư mà, ok em nhận. “

Giờ Thùy Vân cô đang thất nghiệp, cái gì cũng chơi láng mà được giúp một người cực kỳ khó tính như chị Thư chắc chắn sẽ học hỏi được rất nhiều thứ…



“ Này, em kiếm được việc rồi… “ - Thùy Vân vui vẻ nhìn vợ của mình đang làm cơm nói.

Lý Cảnh nhíu mày lại, cô gái này mới về đây có 2, 3 ngày sao kiếm được việc lẹ thế chứ ? Chả lẽ công tác tuyển dụng ở Việt nam bắt đầu dễ dãi quá đà rồi mà cấm thì không được, anh nhếch mép lên – “ Ừ… “

“ Mà công việc này chắc là không ở nhà thường đâu, thỉnh thoảng làm qua đêm… nên có gì mai mốt anh có đi giao tiếp thì cứ đi, không cần về nhà sớm làm gì đâu. “

Lý Cảnh quay lại nhìn chằm chằm cô – “ Em làm loại công việc gì thế hả ? “. Làm gì có cái nghề nào mà đi thường xuyên lại qua đêm ngay khi mới nhận chứ ? Ngay cả anh là Tổng giám đốc một tập đoàn hay lãnh đạo một xã đoàn cũng không bận đến thế.

“ À, trợ lý… “ - Thùy Vân bình thản đáp.

“ Trợ lý thể loại gì mà làm tăng ca kinh thế hả ? Anh không đồng ý “ - Anh ra lệnh.

“ Này, cái này là thông báo chứ em không có hỏi ý kiến anh. “

“ Anh không đồng ý. “

“ Anh không đồng ý kệ anh “ - Thùy Vân cáu gắt lên, người này chưa lấy nhau mà giở thói gia trưởng thì không biết mai mốt lấy nhau như thế nào nữa – “ Sáng mai em bắt đầu làm. “

Lý Cảnh bước tới đứng trước mặt Thùy Vân hạ giọng nói – “ Anh không đồng ý, em nghe chưa ? Em nên nhớ giờ chúng ta còn đang đóng phim cho mọi người xem, em mà đi làm thì anh còn mặt mũi gì nữa chứ ? “

“ Tào lao “ - cô đứng lên đẩy anh ra thản nhiên nói – “ Anh đừng có đàn ông châu Á thế chứ ?”

“ Ai biết thằng cha sếp em làm gì em hả ? “ - Lý Cảnh cố nhẹ nhàng nói. Anh không thể cứ nuông chiều Thùy Vân này như thế được.

“ Hồi nhỏ anh có uống Milo nhiều không ? “ - cô nhìn anh chằm chằm hỏi.

“ … “

“Sao trí tưởng tượng anh bay cao bay xa và bay luôn thế hả? Em làm trợ lý vẽ tranh cho bà chị em, deadline là 1 tháng tới nên phải gấp rút làm tăng ca để 2 tháng sau in ra công chúng kịp... Mà cuối cùng mấy con thư ký, trợ lý của anh được thuê để làm cái éo gì với anh thế hả?”

“Thật chỉ có thế?” – Lý Cảnh thở phào nhẹ nhõm.

“Ừ… còn chuyện gặp ba anh mấy ngày nữa nhất định em sẽ đi.”

“Thôi được, anh cho phép em làm…” – anh thản nhiên nói rồi lấy tay ôm lấy cô.

Hình như tên này có gì đó hiểu lầm thì phải? Mình thông báo chứ éo có hỏi ý kiến của hắn… Hắn không cho thì kệ mẹ hắn. Đúng là tự kỷ lâu ngày mà…Mấy hôm nữa đưa đi khám mới được.

Lý Cảnh sực nhớ chuyện gì, anh liền kéo Thùy Vân ra nhìn cô hỏi – “Mà thằng nhóc Thành Đạt đó cũng làm ở ngành này phải không?”

“Ừ”

“Làm cái này em có gặp nó không?”

“Chắc thỉnh thoảng có, dù gì cũng là dàn tác giả do sư phụ em quản lý cả mà. Chị Thư là tiền bối chắc thỉnh thoảng cũng được cậu ấy thỉnh giáo…” – cô đáp.

“Thôi, anh đổi ý rồi, đừng làm nữa”. Lửa gần rơm cực kỳ nguy hiểm mà đặc biệt là mối quan hệ mập mờ giữa hai người này, gì mà không phải tình yêu cũng không phải tình bạn mà là xem đối phương là người cực kỳ quan trọng… Thực sự Lý Cảnh anh chưa chắc ăn tý nào về Thùy Vân cả.

“Nhảm…”

Cô đáp một cách lạnh nhạt rồi giơ cao đùi lên định đá anh nhưng ngay lập tức Lý Cảnh né ngay, anh quá biết chiêu của cô gái này mà, tối ngày cứ nhè 1 chỗ mà tấn công. Bất chợt chân anh bị gạt làm té bật ngửa về phía sau. Thùy Vân nhanh chóng cùi trỏ đập mạnh vào ngực anh.

“Đừng có mà chơi trò soái ca với em, nghe chưa?” – cô mỉm cười nói – “…an phận mà làm vợ đi…”.

Nói xong Thùy Vân lẳng lặng về phòng lấy mấy cuốn truyện đem vào phòng anh đọc, lớn tiếng ra lệnh – “Đói rồi, anh lo làm cơm ngay đi.”

Chết tiệt, từ khi nào anh thành vợ kiêm osin của cô ta thế này? Mà tại sao phòng anh bị Thùy Vân chiếm dụng và ném anh về phòng của cô? Ai mà chẳng thích ngủ ở phòng rộng rãi chứ… Nhất định có ngày nào đó cô sẽ biết tay anh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.