“Mai em đi làm tiếp phải không?” – Lý Cảnh liếc qua cô gái ngồi ghế bên cạnh hỏi.
“Ừ…” – Thùy Vân đưa mắt qua cửa sổ nhìn cảnh vật ở bên đường nói.
“Lần này là bao lâu?”
“ Ba tuần… “
“ Cái gì ? “
“ Nếu nhanh thì hơn hai tuần. “
“ Gì mà lâu dữ vậy ? “ - Lý Cảnh gắt lên. Thời gian cô dành cho anh bây
giờ còn ít hơn trước khi quen nhau nữa, có ai quen bạn gái mà chỉ gặp
nhau một hai tuần 1 lần mà lần nào gặp cô ta cũng ngủ hơn 2/3 thời gian
hết.
“ Anh làm như làm họa sĩ truyện tranh dễ lắm vậy đó. “
Lý Cảnh ôn tồn nói – “ Em đừng nên quá thân thiết với họ, sắp đến thời
điểm anh thực hiện lời hứa rồi. Sau đó, chúng ta cứ ở đây thật không
tiện…”
“ Em hiểu mà… “
“Anh xin lỗi…”
Thùy Vân mỉm
cười nói – “Không, là em chọn anh mà… Mà công việc này có cái tiện là ở
đâu cũng làm được cả”. Thật sự người này có thể vì bảo vệ cô dám từ bỏ
tất cả thì chuyện này có đáng là gi…
“Cảm ơn em” – anh mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại – “…chuyện anh hứa cùng em nhất định sẽ làm được… anh chắc chắn cho em hạnh phúc…”
“Anh đợi em một chút, ban nãy lúc ăn cùng cha anh hình như sư phụ có gọi cho em…” – Thùy Vân nhìn vào màn hình điện thoại thấy 3 cuộc gọi nhỡ. Cô
nhanh tay bấm nút gọi lại.
“A lô, sư phụ hả… Sao?” – Thùy Vân đưa điện thoại lên tai nói.
Lý Cảnh liếc thấy gương mặt của cô sững lại, cô im lặng một lúc lâu rồi nói tiếp.
“Anh có thể gửi email đó cho em không… được rồi…”
“Có chuyện gì sao?” – Lý Cảnh hỏi, anh thấy cô gái này cứ im lặng không nói gì. Mỗi lần cô im lặng là thường có chuyện lớn xảy ra.
Thùy Vân chỉ im lặng, một lúc sau cô mở email trong điện thoại ra nhìn một lúc rồi lắp bắp nói – “Bản thảo… em được… nhận rồi…”
“Hả?”
“Bản thảo em được Kodansha nhận rồi” – cô nhào qua ôm lấy Lý Cảnh bất chấp
anh đang lái xe – “…em thực sự được nhận rồi…”. Cảm xúc của cô bây giờ
thật sự rất khó tả, thực sự rất muốn cười nhưng lại cũng muốn khóc…
“Tốt quá!” – Lý Cảnh thấy cảm xúc phức tạp trên mặt của Thùy Vân thì bật
cười, thực sự cách biểu lộ cảm xúc của cô gái này luôn đặc biệt hơn
người ta. Cuối cùng ước mơ của cô cũng thực hiện được rồi.
“Chết
tiệt… Giờ em phải qua sư phụ ngay…” – cô liến thoáng nói –“…không, em
phải bay qua đó mới đúng chứ… Không…à đúng rồi… em phải báo cho cậu ấy
biết…”
Nói xong Thùy Vân lấy ngay điện thoại định gọi cho Thành Đạt nhưng nghĩ lại cô gọi ngay lại cho sư phụ.
“A lô, Đạt biết chuyện của em chưa? Thế thì anh đừng nói, em muốn tự mình
báo cho cậu ấy. Cậu ấy là người đầu tiên em muốn báo tin này ngay…” – cô hào hứng nói. Mục tiêu bao lâu nay cô đuổi kịp người này đã thành hiện
thực…
Lý Cảnh nghe cuộc điện thoại vừa rồi có đôi chút khó chịu.
Nếu không phải anh đi cùng cô thì anh là người thứ mấy cô báo tin mừng
này? Anh là 1 thằng đàn ông có tính chiếm hữu cao nên anh muốn trong
lòng người phụ nữ của mình, mình có vị trí quan trọng nhất… Không cần
phải hơn gia đình của cô nhưng ít nhất phải là vị trí đầu tiên sau gia
đình của Thùy Vân…
“Này, anh đưa em qua nhà Đạt được không?” – Thùy Vân vô tư nói – “Em muốn báo tin mừng cho cậu ấy biết ngay.”
“Ừ” – Lý Cảnh cố mỉm cười đáp lại.
“Đây, địa chỉ nhà cậu ấy…”
Liếc thấy thái độ vui vẻ của cô gái bên cạnh, không hiểu tại sao cảm giác
ghen tuông trong lòng anh lại nổi lên. Tại sao anh không thể bỏ qua được thằng nhóc kia chứ? Thùy Vân từng nói đó là một người cô không bao giờ
có thể yêu được rồi cơ mà nhưng nếu thằng nhóc đó thay đổi nó không muốn đứng yên nữa thì sao? Liệu Lý Cảnh anh một người quen cô chưa được hai
năm, một kẻ mà khi đến đường cùng, khi bế tắc cô chưa từng tìm đến liệu
có thể thay thế một người luôn ở trong lòng Thùy Vân hơn 10 năm nay, kẻ
luôn ở bên cạnh ngay những lúc cô tuyệt vọng nhất. Anh chưa từng tin ba
cái gọi là duyên phận nhưng nếu có thứ gọi là duyên phận thì thực sự
người có duyên với Thùy Vân, luôn xuất hiện đúng thời điểm trong đời cô
chính là thằng nhóc này…
“Để anh đưa em đi…” – Lý Cảnh dịu dàng nói.
…
“Là cậu sao?” – Thành Đạt ngạc nhiên nhìn Thùy Vân mặc một chiếc đầm xanh nữ tính xuất hiện trước nhà mình.
Cô không nói không rằng kéo ngay anh vào nhà và mở ngay email của Kodansha gửi cho sư phụ chìa ra trước mặt Thành Đạt cười toe toét nói – “Đây,
cậu xem…”
Thành Đạt nhìn email trên điện thoại thấy logo Kodansha rồi nhìn thái độ của Thùy Vân thản nhiên nói – “Cậu được nhận rồi.”
“Sao cậu không ngạc nhiên gì thế hả? Ủa mà cậu có biết tiếng Nhật đâu sao mà đọc được hả?”. Giờ cô mới nhớ người này không biết tiếng Nhật, tự dưng
cô thấy mình trẻ con thế này.
“Tôi luôn tin cậu làm được mà” – Thành Đạt mỉm cười nói.
“Đáng ghét, đây là lý do tôi ghét cậu đó” – Thùy Vân nhíu mày lại nói. Người
này không như Lý Cảnh cô phải nói nhiều lần mới hiểu, Thành Đạt là dạng
người luôn đoán được suy nghĩ của cô bởi thế làm cậu ta ngạc nhiên thật
quá khó khăn.
“Chúc mừng cậu”
“Ừ mà tôi chưa đọc series của cậu nữa…” – Thùy Vân mỉm cười hỏi – “giờ tôi đọc được rồi, không còn áp lực tâm lý nữa…”
Đáp lại cô chỉ là nụ cười gượng gạo – “… không có gì đâu…”
Thùy Vân liếc nhìn mấy bản in kết quả khảo sát hàng tuần trên bàn, theo cô
nhớ thì Shueisha in truyện theo kết quả khảo sát cứ series nào quá 10
tuần lọt khỏi top 10 thì sẽ bị xem xét loại. Chính vì thế đây là môi
trường khắc nghiệt nhất dành cho các tác giả truyện tranh. Cô đi đến đó
cầm mấy bản khảo sát đọc và ngẩn lên nhìn đối thủ của mình với ánh mắt
kinh ngạc…
“H.W là của cậu?”
Thành Đạt không nói gì chỉ gật đầu.
“ Nó đang bị xem xét loại ? “
“ Ừ… “ - anh thản nhiên đáp.
“ Bao lâu rồi ? “
“ Cách đây gần 5 tháng… Họ cho tôi nhiều thời hạn hơn do… tôi là tác giả nước ngoài chưa có kinh nghiệm… “
“ Ngay khi cậu gặp tôi lần trước ? “ - cô nhớ lại nụ cười gượng gạo của anh khi đó.
“ Ừ… lúc đó tôi đang tìm cảm hứng thì gặp cậu… “ - Thành Đạt nói.
“ Sao cậu không nói tôi chứ ? “
“ Không có gì quan trọng đâu. “
Thùy Vân nói – “ Không có gì quan trọng sao ? “
Thành Đạt chỉ im lặng không nói gì. Anh không nói vì anh không muốn ảnh hưởng tâm trạng Thùy Vân, lúc đó cô còn gặp vấn đề của mình, anh không nên
làm phiền bởi mấy chuyện nhỏ nhặt này. Bên cạnh đó cô biết thì giúp được gì cơ chứ ?
Lý Cảnh nhìn biểu tình của 2 người này không biết
nói gì, căn bản ngay từ đầu cả 2 người đều không quan tâm sự có mặt của
anh. Không khí giữa thằng nhóc này cùng Thùy Vân là 1 thứ không thể để
người thứ ba có thể chen ngang được. Tại sao lại khó chịu thế này chứ ?
Chết tiệt.
Thùy Vân không nói không rằng kéo tay Thành Đạt đi, cô ra lệnh – “ Cậu đi với tôi. Lý Cảnh anh có thể chở tụi em về căn hộ của mình được không ? “
“ Ừ… “ - Lý Cảnh đáp.
Thành Đạt giờ mới để ý người đàn ông đi cùng Thùy Vân, anh có nghe chị Thư nói cô ta có bạn trai mà không ngờ là thật.
Liếc nhìn thằng nhóc kia ngồi ở ghế sau lại quay sang nhìn cô đang im lặng
gương mặt hầm hầm, Lý Cảnh cố nén tiếng thở dài. Cuối cùng cô gái này
đang định làm gì mà anh đang làm gì thế này ?
Mới bước vào nhà,
Thùy Vân kéo ngay đối thủ vào phòng của mình ngay bất chấp ánh mắt kinh
ngạc của bạn trai. Cô lục hết cả tủ sách ném lên bàn rồi lên giọng nói.
“ Cậu biết đây là gì không ? “
“ Sách của cậu “ - Thành Đạt đáp. Anh nhìn mấy cuốn sách đa thể loại từ
tâm lý, lịch sử, binh pháp chiến tranh, khoa học, tự nhiên,… Không ngờ
cô gái này đọc nhiều thể loại như thế.
“ Đồ ngu, ai mà chả biết
sách của tôi “ - Thùy Vân cáu gắt lên – “ …Đây là tất cả những thứ tôi
cố gắng đọc để có thể theo kịp cậu đó… “
“ Hả ? “
“ Tôi
không phải thiên tài của nghề này như cậu cứ ngồi 1 chỗ mà ra cả đống ý
tưởng… nên tôi phải học thật nhiều kiến thức suốt bao nhiêu năm qua để
có thể ra những sản phẩm có thể đánh bại được cậu… “ - cô nói tiếp – “
Thậm chí tôi còn học tiếng Nhật để đánh bại cậu… Cuối cùng cậu lại thua
như thế hả ? “
Thành Đạt im lặng.
“ Tôi chạy theo cậu bao
năm mà khi tôi mới xuất kích cậu lại thua ? Thiên tài cái quái gì chứ ?
Cậu là một thằng ngu không hơn không kém “
Lý Cảnh nhìn cô kinh ngạc, anh không ngờ Thùy Vân lại có lúc xúc động giận nhiều như thế… Cô còn giận hơn khi giận anh khi xưa…
“ Ngay cả bản thảo lần này cậu biết tôi mất bao nhiêu công sức cho nó
không ? Chết tiệt thật “ - cô gắt lên – “ … thua cậu làm tôi thấy nhục
thật đó… “
Nói xong cô đẩy Thành Đạt ra khỏi phòng cùng đống sách rồi đóng mạnh cửa lại hét lên.
“ Lý Cảnh, anh đưa cậu ấy về lại cho em. “
Thành Đạt không nói gì chỉ ôm đống sách rồi quay lên nhìn Lý Cảnh hỏi.
“ Anh có thể cho tôi mượn mấy cái túi không ? Tôi muốn mượn đống sách này.”
Lý Cảnh không hiểu gì hết chỉ biết gật đầu rồi lấy túi đưa cho đối thủ của mình rồi lạnh lùng nói – “ Tôi không muốn để cô ấy như thế một mình,
cậu tự về đi. Tôi gọi taxi cho. “
Thành Đạt cầm 2 túi sách và bình thản nói – “ Không cần đâu, tôi muốn đi bộ về nhà. Sẵn suy nghĩ chút chuyện… “
“ Ở đây đi xe tới nhà cậu gần 30 phút đó “
“ Không sao “. Nói xong Thành Đạt lẳng lặng bỏ đi.
Lý Cảnh nhìn đối thủ của mình đi mà không giấu sự khó hiểu. Thằng nhóc này đúng là quái đản thật mà, hành động không giống ai cả… Mấy đứa làm nghề này ai cũng kỳ lạ như nó và bạn gái anh cả sao ?
“ Thùy Vân, em không sao chứ ? “ - anh lên tiếng hỏi rồi lấy tay mở cửa phòng cô thấy cô đang nằm dài trên giường.
“ Không, chỉ là bực quá. Sao em lại hơn thua cùng 1 người như nó chứ ? “
“ Thật không sao chứ ? “ - Lý Cảnh ngồi xuống giường cô dịu dàng hỏi.
Cô gật đầu – “ …anh biết không ? Ngày xưa em phục cậu ấy lắm, cậu ấy cho
em biết thế nào là sống có mục tiêu nhưng tại sao hôm nay lại thế chứ ?
Ngay khi có thể bị loại mất đi mọi cố gắng bấy lâu nay lại bình thản như thế chứ ? “
“ Ừ… “ - anh đáp.
“ Em không muốn thắng như
thế… Nếu thắng phải thắng đẹp chứ không phải ngay lúc cậu ấy đi xuống,
từ bỏ mọi cố gắng… Thật sự khó chịu quá ! “
“ Anh phải học hỏi em rồi “ - Lý Cảnh bật cười. Tại sao anh lại nhỏ nhen như thế chứ ? Thùy
Vân là một cô gái còn có suy nghĩ như thế huống chi là anh… Nếu anh
không thể bỏ đi vị trí thằng nhóc đó trong lòng cô thì tại sao không
thay đổi ảnh hưởng của anh với cô cơ chứ ? Anh muốn hình ảnh của mình
trong tim cô gái này lớn tới mức có thể khiến cô không bận tâm về sự
xuất hiện của Thành Đạt kia…
“ Hả ? “ - Thùy Vân nhìn anh khó hiểu.
“ Em nói đúng, nếu thắng thì phải thắng đẹp… “