Khi Đầu Bếp Xuyên Vào "xạ Điêu"

Chương 18: Chương 18: Chương 12




Diệp Hướng Vãn nghe người áo trắng nói xong..., vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Nàng biết sau khi trải qua chuyện lần trước, nếu gặp mặt người áo trắng lần nữa, hắn sẽ không bỏ qua cho cô.

Dù sao, nói đến cùng, chuyện lần đó xem như hai người đấm đá nhau, tính kế nhau, người áo trắng lừa gạt nàng đi theo làm đầu bếp nữ, mà nàng lại giúp bọn đệ muội nhà mình lừa gạt một người giúp việc miễn phí rồi lại chạy trốn.

Hai người thi nhau giở thủ đoạn, kết quả là bởi vì người áo trắng sơ sẩy trong chốc lát, sa vào kế hoạch lớn của nàng, sau lại bị nàng đùa bỡn một trận rồi chạy trốn mất.

Cứ như vậy, chắc chắn người áo trắng cảm thấy cực kỳ mất mặt, đường đường là người trong võ lâm, lại bị một nha đầu nhỏ tuổi khiến cho bụng ‘tiết’ hai ngày, nếu nhỡ chuyện này truyền ra ngoài, sợ rằng hắn không còn chỗ đứng trong giới võ lâm. Bởi vậy ngày sau gặp lại mà nói...., còn không biết hắn ta sẽ đòi lại như thế nào.

Cho nên lần này vừa nhìn thấy người áo trắng, nàng chỉ bản thân sẽ không có kết cục tốt, nhưng nàng không bao giờ nghĩ tiowis hắn sẽ nói ra lời như vậy.

Như là lần trước lúc hắn và Diệp Hướng Vãn mới gặp nói những lời này thì khi đó vẫn với vẻ mặt trêu tức, lúc này đây lại là vẻ mặt nghiêm túc, quả thật làm cho người ta không phân biệt được thật giả.

Diệp Hướng Vãn cắn răng.

Nếu trở về với hắn, nói không chừng bản thân khó mà giữ được danh tiết.

Dù sao, không biết lai thích của người áo trắng này là gì, mà tác phong lại có thể không đứng đắn như vậy.

”A, ai đó?” Diệp Hướng Vãn nhìn phía sau người áo trắng, đột nhiên nói.

Người áo trắng vừa quay đầu lại, Diệp Hướng Vãn nhân cơ hội dùng khinh công bỏ chạy ra sau.

Người áo trắng phát hiện phía sau không có người thì đã biết mắc mưu, lập tức đuổi theo phía sau.

Nhưng khinh công của Diệp Hướng Vãn được Hồng Thất Công tự mình truyền dạy, rất cao mình, quanh co như một con cá nhỏ, không phải dễ dàng gì đuổi theo được? Hai người quanh đi quẩn lại, Diệp Hướng Vãn nhìn thấy phía trước cái hồ lớn trước mắt là Lục gia trang, thấy muốn gọi người chèo thuyền tới thì đã không kịp, nàng tiến tay vứt mấy miếng đá xuống mặt hồ, trước khi tấm đá chìm xuống dưới, đã thi triển thân thể giẫm lên mấy miếng đá kia, trực tiếp đến bờ hồ trước mắt, dáng người tuyệt đẹp, tư thái nhanh nhẹn.

Tuy rằng công phu của người áo trắng cao cường, nhưng khinh công lại không bì kịp nàng, không thể nào dùng phương pháp qua sông của nàng, chỉ phải lên thuyền nhỏ bên hồ, kêu người chèo thuyền nhiều lần chèo thuyền đi. Chờ tới lúc hắn bờ bên kia thì Diệp Hướng Vãn đã sớm đi xa.

Người áo trắng đến Nghi Hưng đã được mấy ngày, thì hắn tìm được tiểu cô ngường tinh quái kia làm nữ đầu bếp ở Lục gia trang, từng vài lần ỷ vào võ nghệ cao cường xông vào Lục gia trang, muốn nhân cơ hội bắt nàng đi, Không nghĩ tới kỳ môn độn dạm bên trong Lục gia trang rất khó chơi, hắn vừa mới tiến vào trong trang thì lạc đường, trong lòng cảm thấy không ổn, đành phải nhảy lên nóc nhà rời khỏi trang. Sau vài ngày hắn lại tiếp tục đột nhập vào trong trang, lại cũng giống trước không công mà lui.

Sau vài lần như thế, hắn không còn ý nghĩ vào Lục gia trang, đành ở bên ngoài trang, chờ Diệp Hướng Vãn rời khỏi. Dù sao, tiểu cô nương này còn chưa biết hắn đến Nghi Hưng, hắn cũng không tin cả đời nàng không rời khỏi trang.

Diệp Hướng Vãn có thói quen tự mình chọn nguyên liệu nấu ăn, mỗi lần nàng rời khỏi trang thì người áo trắng lại đi theo sau lưng nàng. Nhưng mấy lần trước bởi vì có hạ nhân trong trang đi theo cạnh nàng, người áo trắng sợ đả thảo kinh xà, Diệp Hướng Vãn sẽ chạy trốn mất, hơn nữa hắn không rõ nội tình của Lục gia trang, cái gọi là cường long không áp địa đầu xà*, việc này tốt nhất là không nên quấy nhiễu người trong Lục gia trang.

*cường long không áp địa đầu xà: rồng mạnh không đè/ áp được rắn nhà, ý bảo mình mạnh đến đâu nhưng đến địa bàn người khác thì không làm gì được,

Ngày hôm nay hắn không dễ dàng gì mới đợi được Diệp Hướng Vãn một mình ra ngoài, bèn nghĩ nói bóng nói gió dọa nàng một phen, rồi mang nàng rồi đi, để cho sau này nàng đều ngoan ngoãn ở lại bên người hắn, sẽ không có suy nghĩ trốn chạy nữa. Nào biết sau khi nghe Diệp Hướng Vãn nói nhăng nói cuội nửa ngày, rồi thừa cơ chạy trốn như cũ. Tuy rằng nàng không hiểu quyền cước, nhưng lại thi triển một ít công phu khinh công ở bên hồ rất tuyệt đẹp, thế gian này có người có thể luyện khinh công đến mực ngày thật sự ít lại càng ít.

Người áo trắng thấy nàng lại đào thoát một lần nữa, trong lòng tự biết là vẫn còn quá coi thường nàng, cũng không thấy buồn bực, khóe miệng mỉm cười.

Xem ra, thật đúng là hắn đã coi thường nàng rồi.

Không biết khinh công của nàng học được từ ai?

Người có thể truyền thụ loại công phu cao minh như thế này thì chắc chắn không phải hạng người hời hợt trong võ lâm.

Tuy rằng nha đầu kia không biết võ công, nhưng lại rất gian xảo.

Hứng thú của hắn sau mỗi một lần gặp nàng, tăng thêm rất nhiều..

Diệp Hướng Vãn chạy trốn thằng về nhà... ở bên trong Lục gia trang, cầm theo giỏ đồ ăn chầm chậm đi vào hậu viện, đụng trúng nhằm Lục Quán Anh vội vàng bước ra từ trong phòng bếp.

”Thiếu trang chủ đi đâu vậy?” Diệp Hướng Vãn thuận miệng hỏi. Trước kia nàng chỉ cần cầm theo nguyên liệu nấu ăn đi ra ngoài, Lục Quán Anh đều lập tức đi theo phía sau nàng, bây giờ lại muốn đi ra ngoài? Thật là làm người khác ngạc nhiên.

”Có khách nhân đến trong trang, ta đi tiếp khách thay gia phụ.” Lục Quán Anh nói, hắn vội vàng bước một vài bước rồi quay lại, khuôn mặt có chút ngượng nghịu, “Diệp cô nương, gia phụ có ý là, hôm nay có khách quý vào cửa, hi vọng Diệp cô nương có thể làm thay một bàn tiệc rượu, những đầu bếp này đều nghe phân phó của Diệp cô nương.”

Diệp Hướng Vãn mỉm cười: “Thiếu trang chủ khách khí. Hướng Vãn vốn là nữ đầu bếp trong trang, làm bàn tiệc rượu là chuyện phải làm. Khó được Lục lão trang chủ coi trọng, sao Hướng Vãn có thể từ chối không làm?”

Lục Quán Anh thấy Diệp Hướng Vãn đồng ý, lúc này mới yên tâm, nói tiếp vài câu, mới vội vàng đi ra ngoài.

Diệp Hướng Vãn cũng không để ý.

Lục gia trang lớn như vậy, có khách quý tới cửa cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng mà đã có khách tới, những nguyên liệu nấu ăn nàng chọn mua đó sẽ không đủ. Nếu mà rời khỏi trang đi mua tiếp, thứ nhất thời gian sẽ không kịp, thứ hai là nàng sợ sau khi rời khỏi trang sẽ đụng phải áo trắng yêu nghiệt kia. Chính mình thật vất vả chạy trốn về... trang, nhờ địa hình thuận tiện trong trang, có thể trốn trong chốc lắn, chỉ mong hắn có chuyện quan trọng trong người, không lâu sau sẽ rời khỏi đây. Nhưng mà trong thời gian ngắn nàng không có lá gan một mình rời khỏi trang.

Diệp Hướng Vãn đành phải lấy nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp do hạ nhân thu mua về, phân phó người chuẩn bị tốt từng nguyên liệu, còn bản thân tỉ mỉ chuẩn bị bắt đầu làm.

Hơn một canh giờ trôi qua, nhìn thấy rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong, vừa vặn có người tới truyền mang rượu ra, phòng bếp liền bưng đồ ăn đã làm tốt như nước chảy đi lên.

Diệp Hướng Vãn chuẩn bị tốt tiệc rượu, rửa tay, đang muốn rời đi thì bỗng nhiên phía trước có một hạ nhân tới nói: “Diệp cô nương, Lục trang chủ phân phó cô đến tiền viện.”

Bởi vì nàng chỉ tạm thời sống nhờ ở Lục gia trang, mọi người trong trang đều biết nàng chỉ là nữ đầu bếp tạm thời của trang chủ, không lâu sẽ rời đi, đều kêu “Diệp cô nương” cho hợp.

Trong lòng Diệp Hướng Vãn khó hiểu: Chẳng lẽ đồ ăn làm ra có chuyện gì?

Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Hướng Vãn liền đi theo hạ nhân phòng khách ở tiền viện.

Tiệc rượu đã mở, ngồi ở vị trí đầu tiên là Lục lão trang chủ, mặc quần áo nho sứng, bên cạnh là hạ nhân đứng hầu, khách nhân cũng là hai thiếu niên nam tử, lớn hơn một chút là người khoảng mười tám mười chín tuổi, mày rậm mắt to, cường tráng rắn chắc; nhỏ hơn thì xấp xỉ tuổi Diệp Hướng Vãn, da thịt như ngọc, dung nhan không tầm thường.

Lục trang chủ thấy Diệp Hướng Vãn tiến đến, thì cười nói với hai người: “Quách lão đệ, Hoàng lão đệ, đây nữ đầu bếp mới của Lục gia trang chúng ta, đồ ăn của hai vị được làm ra từ tay nàng.”

Ông vừa nói như vậy, thiếu niên tuổi lớn hơn gật đầu, cũng không nói chuyện, thoạt nhìn cực kỳ phúc hậu.

Vị thiếu niệu nhỏ tuổi hơn lại không dời mắt nhìn chăm chú Diệp Hướng Vãn nửa ngày, mới nhẹ nhàng cười nói: “Vị muội muội này nhìn rất đẹp, tâm tư cũng linh hoạt, chúng ta thân cận một chút.” Nói xong rời tiệc lấy tay kéo nàng.

Diệp Hướng Vãn cảm thấy giật mình, đang muốn né tránh, chợt phát hiện bàn tay của thiếu niên này vươn ra có hình dạng nhỏ nhắn trắng mịn, mười ngón nhỏ và dài so với bàn tay nữ tử thì không sai biệt lắm, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn lại khuôn mặt của thiếu niên. Ánh mắt của thiếu niên linh động, trong mắt chỉ có vẻ bướng bỉnh, Diệp Hướng Vãn bừng tỉnh thì ra thiếu niên là là nữ giả nam, hào phóng dứt khoát để nàng ta lôi kéo, mỉm cười nói: “Quá khen quá khen.”

Thiếu niên kia thấy cử chỉ hào phóng của Diệp Hướng Vãn, không có vẻ gượng ép chút nào, trong lòng càng thêm vui mừng.

Lục trang chủ nói: “Xem ra tính tình của Hoàng lão đệ cũng thật là sảng khoái, nào chúng ta uống một ly nữa.”

Thiếu niên mỉm cười, xoay người trở lại bàn tiệc.

Trong lòng Diệp Hướng Vãn suy nghĩ sâu xa, Hoàng lão đệ?

Thiếu nữ này. . . . . . Họ Hoàng?

Chẳng lẽ, người thiếu niên mày rậm mắt to kia chính là sư huynh Quách Tĩnh của mình? Quả thật Lục trang chủ vừa mới gọi hắn là “Quách lão đệ“.

Diệp Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn kỹ hắn vài lần, chỉ cảm thấy vẻ mặt của hắn vô cùng phúc hậu, càng xem càng giống Quách Tĩnh như lời trong sách, trong lòng không khỏi rối rắm. Nàng còn nhớ rõ, trong đêm Quách Tĩnh tới thì hình như trong Lục gia trang xảy ra chuyện gì đó, tình tiết tiếp theo chính là đại chiến của Quách Tĩnh và Mai Siêu Phong.

Nàng thấy ba người không nói gì với mình nữa, liền lặng lẽ lui ra, trong lòng rất cấp bách.

Kế sách bây giờ, thừa dịp tối nay thì rời đi Lục gia trang.

Nhưng mà trên người nàng không có lộ phí, người Lục gia luôn luôn độ lượng với nàng, việc không hỏi mà lấy thì nàng không lấy được. Huống chi chỉ sợ yêu nghiệt áo trắng kia còn chưa rời đi, nếu như nàng cứ rời khỏi Lục gia trang như vậy, sợ là vừa vặn rơi vào trong tay của hắn.

Làm sao bây giờ?

Diệp Hướng Vãn trở về trong phòng của mình, sau một hồi trằn trọc, cuối cùng vẫn quyết định, tạm thời cứ ở trong ở Lục gia trang. Tuy rằng nàng không nhớ rõ ràng mười phần tình tiết câu chuyện, nhưng trận chiến này thì nàng nhớ rất rõ, hình như thật sự không đả thương đến người nào? Nàng chỉ cần an tâm làm nữ đầu bếp của nàng, tuyệt đối không thò đầu ra trong nhiều ngày là được. Đợi nàng làm xong một tháng, nếu người áo trắng kia đã rời đi, nàng lập tức lĩnh tiền lương khỏi nơi này.

Nhưng mà là, lần này nàng hoàn toàn không thể có cách nào trở về Ngưu gia thôn. Người áo trắng có để lại một hạ nhân trong nhà nàng, nếu nàng trở về, người áo trắng để lại sẽ nhận được tin tức của nàng ngay lập tức, đến lức đó nàng không khác gì trở về hang sói.

Lúc nửa đêm, Diệp Hướng Vãn nghe được tiếng kèn lệnh trầm thấp ô ô truyền từ xa đến, một tiếng vừa, một tiếng lên, giống như là đang trả lời với nhau. Diệp Hướng Vãn vùi mình sâu trong chắn, buộc mình ngủ sớm, không được để ý chuyện bên ngoài.

Ngày hôm sau, sau khi Diệp Hướng Vãn rời giường chải đầu rửa mặt, ôm kính ra xem, phát hiện khuôn mắt có hai đôi mắt màu xanh, tất nhiên là một đêm ngủ không ngon. Nàng đành xoa xoa khuôn mặt, đứng dậy đến phòng bếp làm bữa sáng, làm cháo gạo tẻ ngọc bích và mấy món ăn, trong lòng thì lại thở dài, sớm biết rằng sẽ xuyên đến cái nơi như thế này, sẽ không như lúc trước không nghiên cứu một lần từ đầu tới đuôi của quyển sách “Xạ điêu” này, lúc này thì tốt rồi, trừ bỏ nàng nhớ mơ hồ nội dung chính bên trong, thì căn không có nhiều tình tiết không có ấn tượng

Ngày hôm nay trôi qua rất nhanh khiến lo lắng trong lòng của Diệp Hướng Vãn qua đi, không ngờ chuyện gì cung không phát sinh. Diệp Hướng Vãn thở phào nhẹ nhõm, quay về hang ổ của mình làm ổ, nằm ở trên giường cố gắng nhớ lại tình tiết trong nguyên tác.

Trừ bỏ lần Mai Siêu Phong đánh nhau cùng Quách Tĩnh cùng với Hoàng Dược Sư xuất hiện ở Lục gia trang thì ở đây còn có chuyện gì xảy ra?

Một lúc sau, nàng bật mình ngồi dậy.

Nguy rồi! Làm sao có thể quên cái chuyện lớn này?

Lục gia trang đánh nhau, cái vị Cừu Thiên Nhẫn giả mạo kia cùng mấy vị sư phụ của mình đều xuất hiện sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.