Sáng sớm, Diệp Hướng Vãn dậy thật sớm, đi ra bờ sông rửa mặt.
Bỗng có một viên đá nhỏ đột nhiên rơi xuống cách nàng không xa, “bõm” một tiếng, tạo thành những gợn sóng trên mặt nước.
Diệp Hướng Vãn ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn lên. Một người mặc bạch y đang đứng ở bên kia bờ sông nhìn nàng, trên gương mặt tuấn tú lại mơ hồ lộ ra vẻ
quan tâm.
Quan tâm?
Hắn lại quan tâm mình?
Diệp Hướng Vãn lập tức phủ nhận ý nghĩ này, nàng nghĩ nhất định là do mình ở cách hắn khá xa nên nhìn lầm rồi. *D*Đ*L*Q*Đ*
“Ông ấy không làm khó nàng chứ?” Người mặc bạch y hỏi.
Diệp Hướng Vãn suy nghĩ một chút mới hiểu rằng người mà bạch y nhân nói đến chính là Hoàng Lão Tà.
Sao Hoàng Lão Tà lại làm khó mình đây? Người làm khó nàng chính là người đối diện đấy chứ.
Diệp Hướng Vãn hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm đến hắn, xoay người quay trở lại trong rừng.
Người mặc áo trắng muốn gọi nàng, rồi lại sợ kinh động đến Hoàng Lão Tà, chỉ
đành phải bất đắc dĩ đi quanh quẩn ở bên kia bờ sông.
Buổi tối
hôm trước, Hoàng Lão Tà muốn nàng xem quẻ bói về hướng đi của Hoàng
Dung. Diệp Hướng Vãn lấy cớ nói trước khi mình xem quẻ âm dương phải có
một đoạn thời gian để chuẩn bị, có đầy đủ tinh thần và tâm tư mới có thể tiến hành quẻ bói, nếu không sẽ không có kết quả.
Mặc dù Hoàng
Dược Sư đa tài đa nghệ, nhưng lại không biết nhiều về thuật bói toán,
cũng không biết Diệp Hướng Vãn nói thật hay giả, chỉ có thể tạm thời tin nàng.
Sau đó hai người lại nói chuyện một hồi, nội dung đa phần
có liên quan đến những chuyện khi Hồng Thất Công và Diệp Hướng Vãn ở
cùng nhau, cho đến khi Hoàng Dược Sư dần dần chuyển đề tài thành những
chuyện của thế hệ sau trong võ lâm. Tuy Diệp Hướng Vãn biết rằng ông cố
tình thử nhưng bản thân mình đã có thuật bói toán làm lá chắn, không sợ
bị lộ, dứt khoát bộc lộ tính cách tận tình nói với ông một phen.
Nàng vốn là người hiện đại, tuy rằng đến nơi đây đã mấy năm nhưng trước đây
vì mưu sinh mệt nhọc, rất ít khi đụng chạm đến những chuyện có mâu thuẫn với quan niệm của nàng, chính vì vậy tính cách của người hiện đại được
giữ gìn một cách hoàn hảo. Trong lời nói của nàng, ngay cả có những điều nàng xem đó là đương nhiên, nhưng ở trong thời đại này thì phần lớn lại đi ngược với chính đạo, có nhiều chỗ không hợp lý với lễ giáo thế tục
đương thời. Nếu lúc này có người nào thuộc danh môn chính phái nghe
được, sợ rằng đại đa số sẽ nói nàng là “yêu nữ”.
Nhưng Hoàng Lão
Tà được xưng là “Đông Tà”, bình sinh rất lập dị, cũng không có tri kỷ.
Lúc nói chuyện phiếm với nàng thì phát giác Diệp Hướng Vãn biết thật
nhiều điều. Giống như nàng cả võ lâm này đều ở trong lòng nàng, chỉ mấy
lời ít ỏi của nàng mà lại lộ ra ý tứ rất hợp với tâm ý của ông, không
khỏi vừa mừng vừa sợ, hứng thú nói chuyện với nàng càng ngày càng nhiều. Khi bắt đầu, ông nói đủ mọi chuyện để dò xét nhưng sau đó tất cả đều
biến thành chuyện phiếm. *D*Đ*L*Q*Đ*
Sau đó, Diệp Hướng Vãn nói
xong có hơi mệt một chút nên nằm xuống ngủ. Thế nhưng Hoàng Lão Tà chẳng hề buồn ngủ, lại chợt nhận thấy tuy tiểu cô nương này tuổi còn nhỏ
nhưng hiểu biết rộng, không bị thế tục lễ giáo ràng buộc, thật hợp với
tình tình của mình. Nghĩ đến một tiểu cô nương có tư chất và tính nết
tốt như vậy, lại để cho Hồng Thất Công đoạt trước nhận làm nghĩa nữ, thì có chút tức giận bất bình. Xưa nay ông kiêu căng, thậm chí lòng tranh
giành háo thắng rất mạnh mẽ. Trước đó ông ra tay giúp Mai Siêu Phong đấu với Quách Tĩnh tại Quy Vân trang là do khó chịu bởi câu nói của Diệp
Hướng Vãn: “Đệ tử của Hoàng đảo chủ không đánh lại đệ tử của Hồng Thất
Công”. Bây giờ nghĩ lại, một tiểu cô nương hợp với tính tình của mình
thế nhưng bị Hồng Thất Công giành trước nhận làm nghĩa nữ, thật sự khiến cho người ta cảm thấy bất công.
Sáng sớm Diệp Hướng Vãn tỉnh lại đi rửa mặt thì ông đã biết, chỉ giả vờ ngủ say chưa tỉnh. Cho đến khi
tiểu tử nhà Âu Dương xuất hiện ở bên kia bờ sông nói chuyện cùng Diệp
Hướng Vãn, ông cũng đều nghe rõ ràng. Xem ra tiểu tử nhà Âu Dương này
tựa hồ có chút tâm tư đối với Diệp Hướng Vãn, nhưng Diệp Hướng Vãn tránh né hắn như tránh rắn rết, cũng không hợp với tính tình của hắn. Nếu
tiểu tử này không sớm ý thức được điểm này, tất nhiên hắn sẽ phải nếm
mùi đau khổ.
Vừa nghĩ như vậy, ông lại nổi lên một tâm tư khác.
Buổi tối hôm trước, Diệp Hướng Vãn và ông tán gẫu cực kì hợp ý, tiểu tử Âu
Dương kia lại coi trọng tiểu cô nương này. Nếu như ông có thể thu nàng
vào làm môn hạ của mình, tiểu tử nhà Âu Dương nghĩ đến Diệp Hướng Vãn,
lẽ tất nhiên phải đến cầu xin mình. Tương lai coi như mình cũng có một
phương pháp khắc chế được Tây Độc.
Tuy rằng ông luôn luôn tự cao
về thân phận của mình, lại cao ngạo không cần hỗ trợ. Nhưng vài lần ác
đấu trên đỉnh Hoa Sơn, ông đã sớm nhận ra sự ngoan độc của Âu Dương
Phong, nếu có thể có biện pháp khắc chế hắn vẫn tốt hơn không có.
Mắt thấy Diệp Hướng Vãn không biết chuyện gì đang quay trở lại, Hoàng Dược
Sư ngồi dậy, chậm rãi nói: “Nếu lão khiếu hóa đã thu ngươi làm nghĩa nữ, đương nhiên ta sẽ không tranh giành cùng lão. Nhưng mà ngươi đi theo
Thất Quái cũng chưa học được cái gì hữu dụng, cho nên nếu như ngươi bái
ta làm sư phụ, hẳn là không phải quay lưng phản bội sư môn
chứ?” *D*Đ*L*Q*Đ*
Diệp Hướng Vãn sợ run lên, không ngờ Hoàng
Dược Sư lại có tâm tư muốn thu mình làm đồ đệ. Nàng đã được Giang Nam
Thất Quái cho phép, đồng ý để nàng bái thêm sư phụ. Đêm qua nói chuyện
với Hoàng Dược Sư một phen, chuyện nàng vẫn giấu kín ở trong lòng từ lúc đến thế giới này lần đầu tiên được tận tình thổ lộ. Nay không có áp lực gì nữa, trong lòng cảm thấy thật vui sướng, bất tri bất giác liền cảm
thấy có vài phần thân cận cùng Hoàng Dược Sư. Huống chi, Diệp Hướng Vãn
luôn tâm tâm niệm niệm muốn học chế xà thuật với Hoàng Dược Sư, lúc này
ông chủ động đưa ra yêu cầu thu nhận đệ tử, có lý nào Diệp Hướng Vãn lại không muốn?
“À... Trước đó không lâu mấy vị sư phụ đã từng nói
với ta, bọn họ chưa bao giờ truyền võ công cho ta, sợ ta chịu thiệt cho
nên đồng ý để ta bái minh sư khác.” Diệp Hướng Vãn nói.
Hoàng Dược Sư cười nói: “Xem ra đám người này cũng tự hiểu được năng lực bản thân như thế nào.”
Diệp Hướng Vãn lắc đầu nói: “Sáu vị sư phụ đối xử với ta rất tốt, tuy rằng
ta không học được công phu đánh người từ bọn họ, nhưng lại học được Diệu Thủ Không Không.”Hoàng Dược Sư nói: “Hiện nay ta có tâm thu người làm đệ tử đảo Đào Hoa, ngươi có bằng lòng hay không?”
Diệp Hướng Vãn gãi đầu, nói: “Công phu có khó học không?”
Hoàng Dược Sư tư lự không vui: “Người học võ lại sợ chịu khổ là thế nào?”
Diệp Hướng Vãn nói: “Không phải ta sợ chịu khổ. Ta chỉ muốn biết học võ thì có thể làm gì?”
Hoàng Dược Sư nói: “Học võ sẽ có thể tung hoành thiên hạ, bất cứ nơi nào
ngươi muốn đi thì đi, không người nào có thể ngăn cản, cũng không có
người nào có thể gây khó khăn cho ngươi”.
Diệp Hướng Vãn nói:
“Vậy thì sao? Chẳng lẽ học võ rồi thì có thể làm cho mình vui vẻ hơn
sao? Học võ có thể cứu được người mình quan tâm nhất sao? Học võ có thể
làm thay lòng đổi dạ người không hề muốn thay đổi, người đang thương tâm không còn thương tâm nữa sao?”
Nàng nói như vậy là cảm khái về
kinh nghiệm nhân sinh của mình ở kiếp trước, nhưng Hoàng Dược Sư lại đột nhiên nhớ tới Phùng Hành. Sở học cả đời của ông sâu rộng toàn diện
nhưng lại cứu không được mạng của thê tử. Ông mang danh là một trong Hoa Sơn Ngũ Tuyệt, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn ái thê rời khỏi nhân thế.
Lúc này Diệp Hướng Vãn nêu ra vài câu hỏi, thế nhưng ông lại cảm thấy
thật khó phản bác.
Quả thật, võ công giúp cho ông có thân phận
địa vị, người khác vừa nghe nói ông là đảo chủ đảo Đào Hoa, cho dù vẻ
mặt có nhiều biểu hiện khác nhau, nhưng dù sao trong lòng cũng không dám khinh thường. Nhưng vậy thì sao? Chẳng lẽ Phùng Hành có thể sống lại
một lần nữa? Chẳng lẽ hơn mười năm qua có thể làm cho ông vui vẻ hơn
chăng?
“Đây là nguyên nhân ngươi không chịu học võ cùng Hồng Thất Công và Giang Nam Lục Quái sao?” Hoàng Dược Sư bừng tỉnh đại ngộ hỏi.
Diệp Hướng Vãn gật gật dầu, nói: “Nếu học võ chỉ là thứ vô dụng, vì sao ta phải học võ chứ.” *D*Đ*L*Q*Đ*
Hoàng Dược Sư nhìn tiểu cô nương này, rõ ràng chỉ có mười lăm mười sáu tuổi,
lớn bằng nữ nhi của mình. Nhưng Hoàng Dung hoạt bát đáng yêu, lại thông
minh linh hoạt, còn nét mặt của Diệp Hướng Vãn lại mang nhiều băn khoăn, trên chân mày cũng thiếu đi sự ngây thơ vui vẻ nên có ở độ tuổi này.
Là ai làm cho nàng biết thế gian có nhiều lo âu sớm như vậy?
“Như vậy, ngươi không muốn học võ?” Hoàng Dược Sư lại nói.
Ngoài dự liệu của ông, Diệp Hướng Vãn lại lắc lắc đầu: “Không phải, ta cũng muốn học võ.”
Nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Hoàng Dược Sư, nàng nói: “Tuy rằng ta cảm
thấy học võ không có cách nào giúp ta cảm thấy vui vẻ hơn, nhưng từ khi
ta rời khỏi Ngưu gia thôn đến giờ, trải qua bao nhiêu chuyện, ta cũng
biết có những chuyện không thể dứt ra cũng không thể tránh đi. Mặc dù ta không muốn tham dự vào nhưng càng không muốn để người khác hạn chế sự
tự do của ta. Cho nên dù không muốn đả thương người, ít nhất ta cũng
muốn có thể tự bảo vệ mình. Nhưng ta thật sự không đành lòng nhìn thấy
có người chết ở trong tay ta, cho nên Hoàng đảo chủ có phương pháp nào
dù không ra tay cũng có thể tự bảo vệ mình hay không?”
Hoàng Dược Sư nhìn về phía Diệp Hướng Vãn, ánh mắt ngày càng trở nên khác thường,
cuối cùng cười ha ha: “Tiểu cô nương ngươi nhỏ tuổi như vậy, suy nghĩ
cũng thật già dặn. Chỉ cần người làm đệ tử của ta, công phu không ra tay cũng có thể tự bảo vệ mình, ta sẽ tự dạy bảo ngươi.”
Diệp Hướng
Vãn mừng rỡ cung kính quỳ xuống bái lạy vài cái với Hoàng Dược Sư, hành
đại lễ thầy trò, cũng sửa miệng gọi “Sư phụ” cho thích hợp.
Cuối
cùng Hoàng Dược Sư cũng thu nhận được đồ nhi vừa lòng hợp ý, trong lòng
rất vui mừng, nâng Diệp Hướng Vãn lên rồi hỏi: “Đồ nhi ngoan, điểm tâm
của chúng ta nên ăn cái gì đây?”
Đến giờ Diệp Hướng Vãn đã buông bỏ được gút mắc, cười nói: “Sư phụ muốn ăn gì?”
Hoàng Dược Sư nói: “Lúc trước con từng nói muốn làm món thịt dê ôm vàng cho Lục Quái tại Quy Vân trang?” *D*Đ*L*Q*Đ*
Diệp Hướng Vãn kinh ngạc, hiểu ra rằng thức ăn mình muốn nấu cho Lục Quái
khiến trong lòng Hoàng Dược Sư không vui. Khi đó nàng thấy tình thế nguy cấp, tuy biết rõ trong nguyên tác Hoàng Dược Sư sẽ buông tha cho Lục
Quái, nhưng suy cho cùng trong lòng vẫn rất lo lắng cho các vị sư phụ.
Lúc nàng che chắn ở phía trước Lục Quái thì đã nghĩ mất luôn cái mạng
nhỏ rồi, nên đã nói một câu: “Khi đoàn tụ dưới âm phủ sẽ làm món thịt dê om vàng cho sáu vị sư phụ”, lời này của nàng có ý muốn nói nàng chưa
bao giờ hối hận khi bái Lục Quái làm sư phụ, cho dù gặp lại ở dưới Hoàng Tuyền cũng muốn giữ gìn tình nghĩa thầy trò. Nào ngờ Hoàng Dược Sư lại
nhớ kỹ chuyện này, vừa mới nhận xong lễ bái sư thì nói ra những lời này.
“Nếu sư phụ muốn ăn, đương nhiên đồ nhi sẽ nấu cho thật ngon rồi. Nhưng dụng cụ nhà bếp nơi này không được đầy đủ, hay chúng ta đi đến quán rượu nào đó trong thành, rồi mượn nhà bếp dùng trong lúc họ nghỉ ngơi vậy.” Diệp Hướng Vãn nói.
Hoàng Dược Sư cũng rất am hiểu về nấu nướng, biết rằng muốn làm ra thức ăn ngon, thì không thể thiếu dụng cụ nhà bếp và
nguyên liệu, gật gật đầu nói: “Được”, rồi cất bước đi đến gần Diệp Hướng Vãn.
Đột nhiên Diệp Hướng Vãn nhớ tới cảnh mình bị Hoàng Dược Sư xách tới xách lui vào đêm hôm trước thì nàng lập tức phòng bị, gắt gao
ôm chặt một thân cây gần bên người, hét lớn: “Sư phụ, con không cần
người mang con đi đâu, đầu của con đều bị choáng váng hết rồi!”
Hoàng Dược Sư kinh ngạc, tiếp đó ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười chấn
động đến nỗi làm cho lá cây trong rừng đều theo đó mà rơi rụng.