Những tên khất cái vừa thấy Trình Dao Già bị đẩy ra ngoài, nét mặt từng người đều cực kỳ sợ hãi.
Âu Dương Khắc cười lạnh nói: “Kết quả của việc nhúng mũi vào chuyện người
khác thì sẽ bị giáo huấn. Trên đời nhiều người như vậy, đáng ghét nhất
chính là ăn mày, ngày thường không trộm gà thì là trộm chó. Hôm nay sẽ
móc mắt của ngươi, tránh việc ngươi rảnh rỗi lại xen vào việc của người
khác. Đúng như câu ‘Mắt không thấy, tâm không phiền’.” Nói rồi tay phải
đưa ra hai ngón tay, dồn sức muốn cắm vào đôi mắt của Lê Sinh.
Diệp Hướng Vãn kinh hãi, tuy Âu Dương Khắc ép buộc mình làm nữ đầu bếp nhưng luôn hòa khí nói chuyện với nàng, nào có hung ác như hôm nay vậy?
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Thất Công, thấy Hồng Thất Công hờ hững, tựa hồ người bị nếm đau đớn phía dưới không phải người trong bang
vậy.
Cửa sổ từ đường đột nhiên bị đánh vỡ, một bóng
người nhảy vào đánh vào tay của Âu Dương Khắc. Tiếp đó một thiếu nữ xinh như hoa cũng tiến vào, đúng là Quách Tĩnh Hoàng Dung.
Hoàng Dung kêu lên: “Tĩnh ca ca, hắn không phải người tốt, đánh hắn!”
Theo thói quen Âu Dương Khắc thấy nữ tử xinh đẹp sẽ chiếm tiện nghi ngoài
miệng, vừa thấy Hoàng Dung là tiểu cô nương xinh xắn đã gặp trong phủ
tiểu vương gia, thì vung chiết phiến cười nói: “Sao ta lại không phải là người tốt? Nàng chịu đi theo ta… ta lập tức đem những tỳ nữ này giải
tán toàn bộ, cũng thả Trình đại tiểu thư, về sau sẽ không tìm người nào
khác, chỉ thật lòng thật dạ yêu một mình nàng, được không?” Khi hắn nói
lời này thì đột nhiên trong đầu mơ hồ xuất hiện một bóng dáng khác,
nhưng hắn không cho phép suy nghĩ này kịp lóe lên.
Những người
hầu gái xinh đẹp biết Âu Dương Khắc là một người hay nói đùa, trước đây
những mỹ nhân nghe qua lời này không trên trăm người thì cũng có hơn
mười người rồi, bởi vậy các nàng đều không để bụng.
Hoàng Dung
lại không biết tính tình của hắn, hắn đã từng trêu chọc nàng trong phủ
tiểu vương gia, hiện nay lại giương cờ đánh trống bắt cóc khuê nữ nhà
lành, đương nhiên sẽ không phải người tốt. Nàng trẻ người non dạ không
suy nghĩ nhiều, nghiêng người nói với Quách Tĩnh: “Không biết Tây Vực có gì hay ho, Tĩnh ca ca chúng ta đi xem một chút cũng tốt nha.”
Âu Dương Khắc luôn tự cho rằng bản thân vô cùng phong lưu nhưng trước có
Diệp Hướng Vãn không nể mặt hắn, sau lại tới Hoàng Dung luôn quan tâm
mỗi Tĩnh ca ca, không khỏi căm tức nói: “Muốn thứ thối hoắc này làm
gì?”
Hoàng Dung sớm đã có tình cảm thâm hậu với
Quách Tĩnh, lúc vừa nghe Âu Dương Khắc lăng nhục người trong lòng thì
giận dữ nói: “Ngươi mới thối, thúi chết đi.” Nói xong bạt tay ‘bốp’ một
tiếng.
Âu Dương Khắc thấy từ trước đến giờ Hoàng Dung luôn nói
cười khanh khách, trong lòng không hề đề phòng nàng. Nào biết nàng đột
nhiên ra tay, còn dùng tuyệt kỷ gia truyền “Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng”.
Nhất thời không kịp tránh né, gò má bên trái vừa vặn bị tát một cái.
Diệp Hướng Vãn thấy Hoàng Dung ra tay, tinh thần chấn động không nhỏ. Mấy
ngày trước nàng vẫn học hỏi mấy tờ giấy ghi chép võ công mà Hoàng Dược
Sư đã để lại, trong đó cũng có “Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng.” Hiện tại nhìn thấy công phu của Hoàng Dung liền có cảm giác thân thiết, thầm nghĩ
chiêu thức này đẹp mắt hơn hẳn trận đấu khi nãy.
Âu Dương Khắc đã quen sống trong nhung lụa, ngay cả thúc phụ cũng không động đến một
ngón tay út của hắn, những thị tỳ kia càng là nói gì nghe nấy. Không ngờ trong lúc vô ý lại bị Hoàng Dung tát một cái, tâm trạng hắn không khỏi
giận dữ, duỗi tay túm lấy nàng.
Hoàng Dung hờ hững, ngẩng đầu đứng tại chỗ.
Ngón tay Âu Dương Khắc chạm tới người nàng, bỗng cảm thấy đầu ngón tay hơi
nhói, chợt hiểu ra trên người nàng đang mặc bảo vật hiếm thấy của đảo
Đào Hoa “Nhuyễn Vị Giáp”* thì vội vàng rút tay lại.
(Theo
wikipedia: Nhuyễn Vị Giáp được miêu tả là một chiếc áo có màu đen nhánh, trên áo có đầy gai nhọn như lông nhím, rất bền chắc, đao thương, chưởng lực đều không thể làm chiếc áo hư hỏng. Đây là bảo vật trấn đảo của đảo Đào Hoa)
Diệp Hướng Vãn trông ngóng Hoàng Dung ra tiếp mấy
chiêu, nhưng lại nghe nàng ta cười nói: “Ngươi không đánh được ta, sao
ta có thể đánh ngươi, không phải ngươi tự bẽ mặt sao?” Sau đó không ra
tay nữa. Trong lòng Diệp Hướng Vãn không khỏi có chút thất vọng, quay
đầu nhìn thì thấy Âu Dương Khắc đang triền đấu với Quách
Tĩnh.
Chưởng phong của Quách Tĩnh bén nhọn, chính là Hàng Long Thập Bát Chưởng thiếu mất ba chưởng mà Hồng Thất Công đã truyền thụ.
Diệp Hướng Vãn xem trong chốc lát rồi dần dần mất hăng hái, khẽ nói với Hồng Thất Công: “Nghĩa phụ, Quách sư huynh học thiếu ba chưởng sẽ đánh không lại tên xấu xa kia đâu.”
Hồng Thất Công nói: “Vãn nhi, nghe con
nói tiểu tử Âu Dương luôn muốn thu nhận con làm nữ đầu bếp, nhưng hình
như con cũng không có ác cảm với hắn lắm. Thế sao hôm nay lại mong Quách Tĩnh có thể thắng hắn?” Ông không hề cố ý đè thấp âm thanh, không khác
những lúc nói chuyện bình thường là mấy, nhưng Diệp Hướng Vãn phát hiện
những người khác đều không có ai phát giác có người trên xà nhà, nghĩ
tới chẳng lẽ đây chính là “Truyền âm nhập mật” trong võ lâm sao? Cho nên nàng hết sức tò mò, bởi vì tuy nàng đã cố gắng hạ thấp giọng nhưng vẫn
lo lắng bị người khác nghe được.
“Nói sao đi nữa, bắt cô nương
nhà người ta vốn đã thương tổn danh tiếng của các nàng rồi. Mặc dù hắn
chưa làm chuyện xằng bậy nhưng hạng người không đem danh tiết của người
khác để vào mắt, nên để Quách sư huynh cho hắn nếm mùi lợi hại mới
được.” Diệp Hướng Vãn không quan tâm nói, nghiêng mắt nhìn xuống dưới,
thấy Quách Tĩnh liên tục lập lại các chiêu thức trên mặt đất.
“Nghĩa phụ, người xem Quách sư huynh sẽ rất khó
thắng. Âu tiểu yêu còn nói ghét nhất là ăn xin, nếu như Quách sư huynh
dùng công phu chân truyền của người còn không thắng nổi, khẳng định Âu
tiểu yêu sẽ ngông cuồng hơn nữa. Nghĩa phụ người nên giúp Quách sư huynh một chút đi.” Dù sao trong nguyên tác cuối cùng Hồng Thất Công cũng
truyền toàn bộ “Hàng Long Thập Bát Chưởng” cho Quách Tĩnh, nàng chỉ
thuận thế thúc đẩy một chút, chắc sẽ không sao đâu nhỉ?
Mặc dù
Diệp Hướng Vãn e ngại tên yêu nghiệt áo trắng, nhưng ấn tượng về hắn
chưa đến nỗi nào. Kết quả hiện tại biết hắn là Âu Dương Khắc, lập tức
thay đổi cái nhìn, trực tiếp gọi hắn là “Âu tiểu yêu”, cho dù nàng biết
rõ Âu Dương Khắc mang họ Âu Dương.
“Phúc khí của tiểu tử ngốc
Quách Tĩnh này không nhỏ, tìm được một nàng dâu thông minh luôn một lòng suy nghĩ cho hắn, ngay cả một tiểu sư muội không gặp được mấy lần cũng
nói giúp hắn.” Hồng Thất Công nói.
Diệp Hướng Vãn thấy có cơ hội
thì lập tức nói: “Mặc dù Quách sư huynh có chút thật thà nhưng có tâm
địa tốt, là người hiệp nghĩa, con thấy điểm này rất giống nghĩa phụ
người mà. Thật ra là con đang giúp người tìm một truyền nhân thích hợp
đó thôi.”
Hồng Thất Công nói: “Con lại nịnh bợ Lão khiếu hóa rồi.”
Diệp Hướng Vãn cười ha ha, tiếp tục nhìn xuống dưới.
Trong sân Quách Tĩnh dần dần rơi vào thế hạ phong, đột nhiên Âu Dương Khắc
mạnh mẽ nâng một cước, mười phần công lực, Quách Tĩnh không thể tránh
được, không chết cũng bị thương. Hoàng Dung thấy tình lang gặp nguy
hiểm, vung tay lên, bắn ra vài mũi châm về phía Âu Dương Khắc.
Mặc dù Diệp Hướng Vãn không có ấn tượng tốt về Âu Dương Khắc nhưng lúc ở
chung thấy hắn không tệ với nàng, hơn nữa cũng tuân thủ lời hứa. Cho nên lúc thấy hắn và Quách Tĩnh đôi bên cùng tổn hại, không khỏi thấp giọng
“A” một tiếng.
Âu Dương Khắc bị lâm nguy cũng không loạn, rút
chiết phiến ra, đỡ được toàn bộ châm thép của Hoàng Dung, sau đó không
chậm trễ đưa chân đá về phía Quách Tĩnh.
Diệp Hướng Vãn có lòng
hỗ trợ, có điều nàng học võ chưa được bao lâu, cho dù tư chất có tốt thì những thứ biết được cũng có hạn, vì thế gấp đến độ phát hoảng
Hồng Thất Công ném một cái xương gà đang gặm ra
ngoài, tốc độ rất nhanh, đụng vào huyệt đạo trên mắt cá chân của Âu
Dương Khắc khiến chân hắn không đá ra được, đành nửa đường rơi xuống.
Diệp Hướng Vãn thấy cả hai người đều không sao, lúc này mới yên tâm.
Âu Dương Khắc không biết ám khí từ đâu ra, cả giận nói: “Ở đâu tới bọn
chuột nhắt dám ám toán bổn công tử? Có bản lĩnh thì ra đây đường đường
chính chính đấu với bổn công tử…” Câu nói còn chưa hoàn thành, Hồng Thất Công lại ném một miếng xương gà nữa, đúng lúc nhét vào trong miệng hắn.
Âu Dương Khắc vội cúi đầu nhổ ra, Diệp Hướng Vãn thấy hắn lên tiếng bất
kính với nghĩa phụ, cầm khăn bọc gà trên tay, lau một cái trên xà nhà
đầy bụi rồi ném xuống đầu hắn.
Đầu Âu Dương Khắc bị phủ đầy bụi
bặm không nhìn thấy rõ phía trên, vội vàng nhảy ra. “Vù” một cái, trong
miệng hắn lại bị ném vào một khối xương gà đã bị rỉa hết thịt nữa rồi.
Âu Dương Khắc giận dữ, trong bụi bặm tràn ngập thấy có bóng người trên xà
nhà, trong lúc vội vã không thấy rõ là ai, bay vút lên cao ra một chiêu
độc ác.
Diệp Hướng Vãn thấy hắn ra tay với mình, “Ui cha” một
tiếng, Hồng Thất Công tiện tay đem chân gà vừa gặm xong ném vào tay Âu
Dương Khắc, hắn liền rơi xuống.
Hồng Thất Công cười nói: “Lão Khiếu Hóa sử dụng trộm đạo quyền chống lại thối rắn quyền của ngươi, được không?”
Diệp Hướng Vãn thấy đã hết nguy hiểm, giận hắn trước tiên bất kính với nghĩa phụ sau đó lại ra tay với mình, vừa chỉ vào hắn vừa nói với Hồng Thất
Công: “Thất Công, đánh hắn.” Nàng sợ Hồng Thất Công không thích người
khác biết ông đã thu nàng làm nghĩa nữ, cho nên cố ý sửa miệng gọi như
thế.
Lúc này Âu Dương Khắc mới nhìn ra trên xà nhà có hai người
đang ngồi, mà mình mới vừa ra tay với đối tượng đã gây ra nguyên nhân
hắn bắt người và mãnh liệt tạo thanh thế nữa. Mặc dù Âu Dương Khắc cảm
thấy Diệp Hướng Vãn không giống những cô nương trước kia mình từng gặp
nhưng không hề quá mức để trong lòng. Lần này vì muốn cho nàng một bài
học, để nàng nhận rõ thân phận rồi đàng hoàng ở lại bên mình, nên không
tiếc ôm cả danh tiếng “Hái hoa tặc” trên đầu.
Cũng không biết tại sao, lúc này ngoài ý muốn nhìn thấy nàng, hắn không biết Diệp Hướng Vãn đã tới bao lâu, nên dâng lên mấy phần bất an chỉ sợ nàng thật sự coi
mình là hái hoa tặc.
Quách Tĩnh Hoàng Dung và người trong Cái Bang nhìn thấy Hồng Thất Công, đều làm lễ chào hỏi ông.
Hồng Thất Công cũng không để ý tới, chỉ lo gặm nửa con gà nướng còn lại,
trong một lúc ăn đến cả tay đều là mỡ, thật là tận hứng.
Âu Dương Khắc nói: “Hồng thế bá*.”
(*Thế bá = chú, bác. Là bạn hoặc người quen có đồng vai vế của ba/chú của mình).
Hồng Thất Công kéo theo Diệp Hướng Vãn nhảy xuống từ trên xà nhà, Hoàng Dung có chút ấn tượng với nữ đầu bếp của nhà họ Lục, lúc này thấy nàng và
Hồng Thất Công đồng hành, không khỏi cười nói: “Sao muội muội lại ở chỗ
này?”
Diệp Hướng Vãn khéo léo gọi: “Hoàng sư tỷ.”
Hoàng Dung sửng sốt.
Diệp Hướng Vãn cười nói: “Mấy ngày trước gặp được Hoàng đảo chủ, được ông thu làm đệ tử đảo Đào Hoa.”
Hoàng Dung cười nói: “Không ngờ phụ thân ta lại thu nhận muội, hiện giờ ông khỏe không?”
Diệp Hướng Vãn đáp: “Sư phụ và muội đồng hành mấy ngày, có vài lần còn nhận lầm muội là tỷ tỷ đó.”
Hoàng Dung nghe lời nói của Diệp Hướng Vãn, nhớ tới trước kia phụ thân luôn
thương yêu mình, lại nghĩ đến chuyện vì cứu tính mạng của Tĩnh ca ca ở
Quy Vân trang, mình đã nóng nảy nói rằng không muốn nhìn thấy phụ thân
nữa, trong lòng vô cùng hối hận, không khỏi ngơ ngẩn đứng tại chỗ.
Diệp Hướng Vãn kéo tay Hoàng Dung nói: “Tỷ tỷ yên tâm đi, hôm nay sư phụ đã
gặp được tỷ rồi. Nhưng ông nói, nhìn thấy tỷ bình an là ông đã an tâm.
Ông chỉ hy vọng tỷ được sống sung sướng hạnh phúc thôi.”
Hoàng
Dung nhỏ giọng nói: “Phụ thân ta luôn không thích tâm sự với người khác, cũng không nói nhiều với ta.” Vừa nghĩ đến Hoàng Dược Sư lại nhiều lời
với Diệp Hướng Vãn như thế, có thể thấy được tiểu sư muội này rất hợp
tính phụ thân.
Âu Dương Khắc đứng một bên nghe Diệp
Hướng Vãn nói chuyện, khi biết chuyện Hoàng Dược Sư đã thu nàng làm đệ
tử thì không tài nào ngờ nổi.