Âu Dương Khắc ngồi xổm người xuống, bỏ củi vào lò, nhưng làm thế nào cũng không nhóm lửa được.
Diệp Hướng Vãn chuẩn bị xong toàn bộ nguyên liệu, quay đầu thấy hắn còn ngồi chồm hổm trên mặt đất hì hà hì hục châm lửa, không khỏi than thở: “Đại thiếu chủ, sao ngay cả lửa mà ngươi cũng không nhóm được vậy?”
Âu Dương Khắc khinh thường nói: “Ta đâu cần học làm thứ này.”
Diệp Hướng Vãn lắc đầu đáp: “Sợ rằng chỉ có ăn cơm là đứng hạng nhất, Đại thiếu chủ còn lâu mới học, không cần học cũng biết ha.”
Âu Dương Khắc lại bị nghẹn.
Chỉ biết ăn cơm, cái này không phải là trời sinh là thùng cơm* sao?
(*Thùng cơm: Chỉ những người chỉ biết ăn mà không biết làm, kẻ vô dụng, ăn hại).
Diệp Hướng Vãn chỉ dẫn: “Trước tiên phải lấy củi ra, bếp lò đã lâu không sử dụng, bên trong hẳn là tích không ít tro bụi, phải móc tro ra, rồi tìm chút cành khô hay rơm rạ trong sân làm mòi nhen, sau khi đốt xong thì đặt vài thanh củi lên trên, chờ lửa bùng lên mới từ từ thêm củi tiếp.”
Âu Dương Khắc dằng lòng lấy mấy thanh củi đã nhét chật cứng trong lò ra, cau mày nhìn bên trong rồi hỏi: “Lấy tay đào à? Bẩn chết đi được.”
Diệp Hướng Vãn thở dài: “Âu tiểu yêu, cái vật bên cạnh tay ngươi chính là xẻng nhỏ dùng để đào tro đó.”
Âu Dương Khắc thử dọn dẹp sạch sẽ bếp lò, tìm chút cành khô trong viện ném vào trong bếp, lửa mới vừa bắc lên thì luống cuống tay chân ném củi vào trong, kết quả ngọn lửa vừa cháy lên thoáng cái đã bị dập tắt.
Âu Dương Khắc đón nhận ánh mắt khinh bỉ của Diệp Hướng Vãn thì muốn kiên trì đến cùng, đi kiếm thêm cành khô trong viện.
Hắn đường đường là thiếu chủ núi Bạch Đà, khi nào cần phải chẻ củi châm lửa đây? Hết lần này tới lần khác Diệp Hướng Vãn thuận miệng sai bảo hắn như gã sai vặt nhà nàng vậy. Tuy nhiên có Hồng Thất Công trấn giữ, hắn cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể vô số lần tưởng tượng đến việc sẽ được hành hạ Diệp Hướng Vãn đến khi nàng ai oán cất tiếng cầu xin tha thứ mới thôi.
Khi mọi chuyện được giải quyết xong, nước trong nồi rốt cục cũng sôi lên, Diệp Hướng Vãn liền tẩy sạch lông gà. Con gà trước đó đã bị chém đứt một cái chân, thoạt nhìn thật là xấu xí.
Diệp Hướng Vãn giơ tay chém xuống, chặt luôn cái chân còn lại, rồi rạch dọc theo khe xương của đùi gà, lại cắt gân đùi gà ra, tay trái cầm xương đùi, tay phải cầm dao khẽ rọc xuống dọc theo xương, thuần thục tách rời thịt đùi gà và xương ra.
Âu Dương Khắc trông thấy kỹ thuật xài dao thành thạo của Diệp Hướng Vãn, tò mò hỏi: “Gà cũng có thể lốc xương à?”
Diệp Hướng Vãn muốn ngẩng đầu châm chọc hắn hai câu, thì thấy khuôn mặt tuấn nhã của hắn chẳng biết lúc nào lại dính vài vệt xám đen, rất là buồn cười, không khỏi “Phụt” cười một tiếng.
Âu Dương Khắc thấy đuôi lông mày, khóe mắt của nàng đều tràn đầy ý cười, ngay phút giây này tựa như hoa xuân nở rộ, ngây thơ đáng yêu vô hạn thì ngây ngẩn cả người.
Diệp Hướng Vãn tiếp tục cắt thịt gà phi lê thành từng miếng nhỏ, bỏ vào tô gia vị ướp đã trộn sẵn trước đó.
Âu Dương Khắc thêm vài thanh củi dưới lò, lại tiến đến bên người Diệp Hướng Vãn, thấy nàng cắt thịt gà với độ lớn nhỏ không khác biệt, trong lòng không khỏi tò mò, đưa ngón tay muốn bốc lên nhìn cho kỹ. Lúc này ánh đao lướt qua, sát sao ngón tay của hắn, hắn vội rụt tay về, dao phay sượt qua ngón tay hắn chém xuống, một phần nhỏ cuối cùng của miếng thịt bị cắt thành hai khối đồng đều.
Nếu không phải hắn nhanh rút tay về, sợ rằng ngón tay sẽ để lại ở nơi này rồi.
”Khi ta chặt thịt thì đừng đưa tay sờ loạn.” Diệp Hướng Vãn bất mãn nói.
Âu Dương Khắc thấy dường như nàng có quan tâm đến mình, mới vừa cười cười thì nghe nàng tiếp tục nói: “Tay ngươi bẩn như vậy, lỡ như bị ta sơ ý chặt đứt trộn lẫn trong đống thịt, vậy làm sao ăn thịt này được nữa.”
Nụ cười của Âu Dương Khắc đông lại trên gương mặt.
Tiểu nha đầu này, không chút ái ngại với việc thiếu chút nữa đã chặt đứt ngón tay của hắn, mà lại... ngại thịt của hắn bẩn...
Diệp Hướng Vãn cắt ức gà, sau khi lọc bỏ màng gân bên ngoài, dùng dao cắt thành miếng cỡ một ngón tay, để vào tô gia vị khác.
Cuối cùng các phần còn lại, Diệp Hướng Vãn chặt toàn bộ thành miếng nhỏ, dùng gia vị ướp hết tất cả.
Âu Dương Khắc thấy chỉ còn lại hai cái chân gà ném một bên, khó hiểu hỏi: “Hai cái này không cần đến à?”
Diệp Hướng Vãn nhìn sang, cười thần bí, đáp: “Đương nhiên là cần rồi.” Nói rồi đem gà chân rửa sạch, cắt đi móng nhọn rồi chặt thành hai nửa, sau đó bỏ chân gà vào luộc trong nồi nước sôi.
Âu Dương Khắc hoài nghi nhìn chân gà trong nồi nước đang sôi ùng ục, lần đầu tiên hắn thấy cách nấu này, từ trước đến nay không phải là chân gà và mình gà luôn được nấu chung thành một món sao?
Bên kia nấu chân gà, bên này Diệp Hướng Vãn tẩy sạch vỏ khoai môn, cắt toàn bộ thành miếng vừa ăn rồi thu vào trong bát.
Sau khi làm xong mọi thứ, chân gà cũng đã luộc chín tới, nàng vớt chân gà ra để vào chén nước lạnh, chờ hết nóng thì vớt ra để ráo ở một bên, rồi lại dùng dao băm nhuyễn, đun nồi cho thật nóng mới bỏ chút mỡ vào.
Âu Dương Khắc tiếp tục thêm củi vào lò, Diệp Hướng Vãn không khỏi che trán nói: “Âu tiểu yêu, củi không tốn tiền mua cũng không cần bỏ nhiều như vậy đâu, lửa vừa là được rồi.”
Âu Dương Khắc vừa muốn nói không biết lửa vừa là thế nào, thì nhớ tới ánh mắt khi dễ của Diệp Hướng Vãn nên nuốt lời nói trở vào.
Khóe miệng Diệp Hướng Vãn mỉm cười, dựa theo trí nhớ đưa tay lấy đồ gia vị cho vào trong nồi, lại bỏ chân gà đã băm vụn vào xào. Âu Dương Khắc mê mẩn nhìn nụ cười của nàng, trong lúc nhất thời không chú ý nàng đã cho những gì vào nồi.
Diệp Hướng Vãn xào một hồi, múc món ăn ra bỏ vào chén sạch, sau đó tỉ mỉ rửa sạch nồi, thêm mỡ vào, cho thịt gà đã ướp vào nồi, đảo tới đảo lui. Thịt gà đã ướp gia vị, lúc này chỉ cần thêm chút đồ nêm là được, một lúc sau lại thêm chút nước sâm sấp thịt gà, dùng nắp nồi đậy lại.
Âu Dương Khắc ngửi thấy mùi vị trong nồi thì liên tục hít hà.Diệp Hướng Vãn cười nói: “Trước đây không phát hiện ra ngươi lại tham ăn như vậy?”
Âu Dương Khắc hỏi: “Nàng học trù nghệ ở đâu mà giỏi vậy? Lúc trước nàng theo ta hơn nửa tháng, sau đó ta ăn thức ăn người khác làm, cảm thấy chẳng có mùi vị gì cả. Nếu như nàng đã không muốn làm nữ đầu bếp của ta, vậy thì cưới nàng cũng không tệ.”
Diệp Hướng Vãn mãnh liệt nhớ tới chuyện kiếp trước, sắc mặt lạnh xuống.
Âu Dương Khắc lại hỏi: “Nàng nói ta đi đảo Đào Hoa cầu thân được không?”
Diệp Hướng Vãn lạnh lùng trả lời: “Nếu ngươi dám đi quấy rối Quách sư huynh và Hoàng sư tỷ, đừng trách ta không khách khí.”
Trong lòng Âu Dương Khắc hết sức khó hiểu: Tại sao mỗi lần nhắc tới việc cầu thân ở đảo Đào Hoa, bọn họ đều phải nói đến cái nha đầu láu lỉnh và tên tiểu tử đần độn kia vậy?
Hắn đang muốn mở miệng hỏi tiếp, phía trước truyền đến giọng nói của Hồng Thất Công: “Tiểu tử nhà Âu Dương, ngươi qua đây.”
Âu Dương Khắc giật mình.
Mặc kệ nói như thế nào, hắn vẫn có chút nể sợ Hồng Thất Công. Vừa rồi hắn lợi dụng cơ hội đưa củi để thân cận Diệp Hướng Vãn, Hồng Thất Công cũng không có phản ứng, lẽ nào hiện tại muốn tìm hắn tính sổ?
Diệp Hướng Vãn thấy Âu Dương Khắc bất động, không khỏi ngạc nhiên bảo: “Thất Công lão nhân gia đang gọi ngươi kìa, sao ngươi lại không đi?”
Âu Dương Khắc đứng lên, phủi tro bụi trên bạch y, lúc này mới đi lên nhà trước
Sau khi Diệp Hướng Vãn làm xong mấy món ăn, đi đến phòng nhỏ phía sau tắm rửa sơ qua một lần nữa, đổi quần áo sạch, xong việc mới ra ngoài bưng toàn bộ món ăn tiến vào phòng Hồng Thất Công.
Mũi của Hồng Thất Công hít hà vài cái trong không khí, nói: “Thơm lắm, tuyệt vời, đúng là tuyệt cú mèo.” Sau đó đứng dậy đi đến cạnh bàn, cầm đôi đũa lên kẹp ngay một khối thịt gà bỏ vào miệng.
Âu Dương Khắc cũng đi tới, chìa tay vừa muốn cầm đôi đũa thì đã bị Diệp Hướng Vãn ngăn cản: “Rửa sạch trước đã.”
Âu Dương Khắc không hiểu nhìn về phía Diệp Hướng Vãn.
Diệp Hướng Vãn ôm trán: “Âu tiểu yêu, ngươi vừa chẻ củi lại nhóm lò, có nên rửa ráy một chút không? Quả là thiếu chủ sống an nhàn sung sướng đã quen, ngay cả ăn gì làm gì cũng muốn người khác giúp giùm.”
Âu Dương Khắc há mồm muốn nói gì đó, nhìn thấy Hồng Thất Công liếc mắt, lại ngậm miệng, ngoan ngoãn ra ngoài múc nước rửa sạch sẽ.
Chờ đến lúc hắn một lần nữa ngồi vào bàn thì Hồng Thất Công đã ăn hơn phân nửa thức ăn. Âu Dương Khắc thấy thịt gà non mềm ngào ngạt, mùi thơm bốn phía, trong lòng sớm không chịu nổi, bưng bát cơm lên ăn một miếng, rồi đưa đũa muốn gấp thức ăn trong dĩa.
Diệp Hướng Vãn lại ngăn cản hắn: “Âu tiểu yêu, cái đó không phải làm cho ngươi.”
Âu Dương Khắc ngớ ra.
Diệp Hướng Vãn đặt một cái chén nhỏ trước mặt hắn, bên trong thức ăn được băm nhuyễn, miễn cưỡng có thể thấy rõ là chân gà bằm, còn có đồ gia vị, tuy rằng cũng có mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, nhưng dù sao khẩu phần hơi ít một chút.
Diệp Hướng Vãn hé miệng cười nói:“Đừng nghĩ là ít quá nha, nếu Âu Dương thiếu chủ có thể ăn hết chén này, ta đây rất bội phục ngươi đấy.”
”Thật à?” Âu Dương Khắc hỏi.
Diệp Hướng Vãn gật đầu, mỉm cười nhìn Âu Dương Khắc.
Âu Dương Khắc trơ mắt nhìn Hồng Thất Công ngồi một bên hưởng thụ, bản thân lại chỉ có thể ăn phần nhỏ này thì thở dài, nhận mệnh mà gắp đũa đầu tiên.
”Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi nha.” Diệp Hướng Vãn nói: “Khi ăn món này thì tốt nhất nên ăn chút cơm trước đã.”
”Thức ăn này sẽ không... giống như lần trước...” Âu Dương Khắc thấy Diệp Hướng Vãn luôn mãi ngăn cản, dường như hiểu ra, trong lòng có chút đề phòng.
Diệp Hướng Vãn nhớ tới lúc muốn trốn khỏi Âu Dương Khắc thì đã chỉnh hắn vô cùng thê thảm, nên cười nói: “Ngươi yên tâm đi. Nếu như ngươi thành thật không trêu chọc ta, sao ta lại đối xử với ngươi như vậy được?”
Âu Dương Khắc nghĩ Diệp Hướng Vãn luôn luôn ranh mãnh quái gở, không thể hoàn toàn yên tâm. Nhưng thức ăn trên bàn thơm phức dụ dỗ người ta thèm nhỏ dãi, sau buổi trưa hắn vẫn chưa ăn gì, bụng đã lép xẹp từ lâu, lại nghĩ nếu Hồng Thất Công đang ăn cơm, nàng sẽ không gây chuyện ầm ĩ, liền muốn tin tưởng một lần, gấp một ngụm lớn cơm tẻ, tiếp theo gấp một chút thức ăn trong chén nhỏ cho vào trong miệng.
Diệp Hướng Vãn nhìn chằm chằm vào sắc mặt Âu Dương Khắc, chỉ thấy sau khi hắn nhai vài cái, bỗng sắc mặt trở nên quái đản, tiếp theo hai má co rúm vài cái, cặp mắt đào hoa chợt trợn trừng lên.
Diệp Hướng Vãn thấy tình thế không ổn, vội vàng đưa tay đẩy Âu Dương Khắc một cái.
Cú đẩy này hết sức đúng lúc, Âu Dương Khắc bị nàng đẩy nghiêng người sang một bên, vốn muốn phun thức ăn trong miệng ra bàn cơm, “Phụt” một cái rơi đầy trên đất.
Âu Dương Khắc không để ý nữa, đứng lên phóng ra ngoài. Có lẽ là vì xông ra quá nhanh, chạy đến cạnh cửa thì hắn hung hăng đụng phải khung cửa phía trên một cái.
Tiếp theo, bên ngoài truyền đến tiếng nước.
Hồng Thất Công ngồi một bên, vừa gặm xương gà vừa thở dài nói: “Ái chà, lãng phí, thật là lãng phí.”
Diệp Hướng Vãn cúi đầu cười thầm.
Một lát sau, Âu Dương Khắc trở lại, áo choàng màu trắng khi nhóm lửa đã quết phải tro bụi, vừa nãy ra ngoài lại bị nước bắn lên tung tóe, trộn lẫn với nhau tạo thành từng vệt từng vệt đen thật lớn, không thể nào... nhận ra dáng vẻ phong lưu phóng khoáng của thiếu chủ Bạch Đà sơn trước kia nữa rồi.