Diệp Hướng Vãn cầm hoa trong tay, tiểu hồ ly còn ngồi trên vai. Nàng lo lắng xung quanh còn có độc vật khác như hổ đói rình mồi, trong lòng sợ hãi nói với Âu Dương Khắc: “Chúng ta trở về thôi.”
Hồ ly nhỏ nghe nàng nói xong, lại một lần nữa từ trên vai nàng nhảy xuống, chạy đến bên cạnh mấy con rắn đã chết, đạp lên phần bụng của chúng nó, móng vuốt sắc nhọn rạch một cái, bụng rắn liền bị xé ra. Hồ ly nhỏ từ bên trong moi ra một viên cầu màu tím đậm, xoay người hướng Diệp Hướng Vãn kêu vài tiếng.
Diệp Hướng Vãn đi tới cạnh xác rắn, hồ ly nhỏ lập tức làm theo phương pháp kia, đều lôi mật rắn của ba con mãng xà khác ra, một bên coi giữ, bộ dáng rất khôn lanh.
Tuy trước đây Diệp Hướng Vãn đã ăn qua mật rắn, nhưng mắt thấy mấy con rắn này thân hình vĩ đại, hình dạng lại kỳ lạ, cũng không biết mật rắn kia có cái gì ... không ổn hay không, vì vậy trong bụng quả thực có chút do dự.
Hồ ly nhỏ nhìn ra Diệp Hướng Vãn chần chừ, cúi đầu, móng vuốt bỗng quắp lấy mật rắn vừa mới lôi ra, nhảy một cái lên người Âu Dương Khắc, leo vài cái đến đầu vai của hắn. Âu Dương Khắc còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã cảm thấy trên môi mát lạnh, tiếp đó trong miệng bị đưa vào cái gì đó. Thì ra hồ ly nhỏ ngậm lấy mật rắn trong miệng đút cho hắn.
Tiểu hồ tựa hồ sợ Âu Dương Khắc sẽ nhổ ra, sau khi đưa vào miệng hắn, còn dùng một cái móng vuốt đè trên môi hắn, nhe răng trợn mắt uy hiếp hắn nuốt xuống.
Đáng thương là mật rắn kia bị nhổ ra từ mõm của tiểu hồ, bị dính nước bọt của nó, hơn nữa không biết nó là vô tình hay cố ý, lúc đưa vào trong miệng hắn, hàm răng của nó đã phá vỡ túi mật, nhất thời trong miệng Âu Dương Khắc tràn đầy mùi vị tanh hôi đắng chát, rất khó nuốt xuống, ước gì có thể phun thứ kia ra ngoài ngay lập tức.
Nhưng vì ngại sức mạnh của tiểu hồ, mật dịch kia muốn phun ra miệng cuối cùng vẫn phải cố gắng miễn cưỡng nuốt xuống, khuôn mặt tuấn nhã vặn vẹo đến tái xanh.
Diệp Hướng Vãn tự nhiên không biết túi mật rắn đã bị vỡ, chỉ cảm thấy hắn đường đường thân làm thiếu chủ Bạch Đà Sơn, lại sẵn sàng ăn nước bọt của một con hồ ly, ngẫm lại dáng dấp của hắn hiện tại so với lúc mới gặp nàng thật khác biệt quá lớn.
Hồ ly nhỏ xác định Âu Dương Khắc đã nuốt túi mật xuống, mới rút móng vuốt lại, liên tục nhảy vài cái chạy về bả vai của Diệp Hướng Vãn, quay đầu nhìn hắn.
Âu Dương Khắc vốn tưởng rằng con hồ ly nhỏ có lòng trêu cợt hắn, nhưng sau khi nuốt xuống mật dịch kia, hắn lại dần dần cảm thấy toàn thân đều tràn đầy sinh lực. Trong chốc lát tinh thần liền nâng cao, duỗi tay luyện qua một lần bộ “Linh xà quyền pháp” mà thúc phụ đã truyền thụ, luyện xong sau chỉ cảm thấy hô hấp thông thuận, chẳng những không hề mệt mỏi, ngược lại rất có tinh thần.
Không biết rắn này tên gọi là gì, mật rắn lại có công hiệu đặc biệt này. Thúc phụ của hắn luôn chơi đùa cùng rắn, từ nhỏ hắn đã xem qua, cũng chưa từng thấy thúc phụ bắt loại rắn này về.
Âu Dương Khắc quay đầu cười nói với Diệp Hướng Vãn: “Vãn Nhi, mật rắn này hiệu quả không sai, tựa như có thể cường thân kiện thể, nàng ăn thử xem.”
Diệp Hướng Vãn nhìn hắn một cái, lại nhìn tiểu hồ ly trên bả vai mình không ngừng vỗ vỗ cùng thúc giục, chỉ phải bất đắc dĩ đi tới bên cạnh mãng xà, nhặt cả ba viên mật rắn kia lên bỏ vào trong miệng, nhắm mắt lại cố gắng nuốt xuống, sau đó mới nói: “Tiểu tằm không biết còn sống hay không, hay là chúng ta trở về trước đi.”
Còn ở lại, chưa biết chừng tiểu hồ này lại đưa thêm mấy thứ ly kỳ cổ quái gì đó cho nàng ăn, sớm quay về vẫn là tốt nhất.
Âu Dương Khắc lại nói: “Chờ đã, ta đi kiểm tra một chút trước.”
“Kiểm tra cái gì?” Diệp Hướng Vãn kỳ quái hỏi.
Âu Dương Khắc đi tới đống đá vụn, cẩn thận dùng chân đá chúng văng ra, cũng luôn phòng bị con tằm nhỏ hung bạo biết đả thương người.
Nhưng là phòng bị của hắn rõ ràng không cần thiết, vì phía dưới đống đá vụn chẳng có cái gì cả.
Âu Dương Khắc kinh sợ “A” một tiếng, ngồi xổm xuống, hoalannhỏ-dđlqđ cẩn thận xem xét một lần nữa.
Quả thực chẳng có gì.
Con băng tằm kia lẽ ra đã bị hắn đánh chết, lại “Sống không thấy tằm, chết không thấy xác“.
Diệp Hướng Vãn cũng đi tới, nhìn mặt đất trống trơn, sợ hãi hô lên: “Con tằm kia đâu rồi?”
Tiểu hồ ly từ trên vai nàng nhảy xuống, đứng trên mặt đất cách đó không xa, không ngừng nhảy kêu.
Hai người ngẩng đầu nhìn lại, nhìn kỹ ở phía dưới, mới phát hiện trên mặt đất trước mặt nó có một lỗ nhỏ, vừa đủ có thể để cho con tiểu tằm kia chui vào.
“Nó bị huynh đả thương rồi trốn thoát ư?” Diệp Hướng Vãn suy đoán.
Âu Dương Khắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Không phải, nó không bị thương.”
“Tại sao nói như thế?”
“Nếu nó thật bị ta đánh bị thương, chí ít cũng phải lưu lại một chút dịch thể. Nhưng hiện tại trên đá và trên mặt đất chẳng có cái gì cả, nếu như không phải tiểu hồ ly nhắc nhở, chúng ta thậm chí cũng không biết việc nó đào hang chạy mất.” Âu Dương Khắc nói.
“Nó sẽ không. . . Tránh trong hang muốn đánh lén chúng ta bất kì lúc nào chứ?” Diệp Hướng Vãn nghĩ tới khả năng này, trong lòng rất sợ hãi.
Âu Dương Khắc vốn là muốn nói “Nó chịu kinh hách này, khẳng định đã sớm chạy thoát”, nhưng lại nghĩ đến sớm rời nơi đây cũng tốt, nên sửa lại: “Vãn Nhi nói cũng có đạo lý, chúng ta mau trở về hang động thôi.”
Hai người một hồ ly vội vã trở về hang động, hồ ly nhỏ bởi vì mới trải qua đại chiến, tựa hồ hết sức mệt mỏi, lúc này ngoan ngoãn nằm úp sấp bên lửa, nhìn Diệp Hướng Vãn làm sạch mấy con thỏ mà Âu Dương Khắc đã bắt được trên đường, nướng trên lửa.
Âu Dương Khắc nhìn thấy phi tiêu trong tay nàng, cười nói: “Vãn Nhi, nàng cho ta mượn phi tiêu xem một chút nhé?”
Diệp Hướng Vãn nghe hắn nhắc tới phi tiêu, bỗng trong lòng khẽ động.
“Bát Bộ Độc Kinh” có viết: “Nghe nói bên sườn núi Côn Lôn có tiên cảnh, nơi băng tằm sinh sống, cây cỏ tiếp xúc sẽ bị thiêu cháy.”
Nơi đây rõ ràng không phải là tiên cảnh Côn Lôn gì đó, nhưng tiểu tằm hung hãn mới vừa rồi, nghĩ sao cũng giống như “Băng Tằm” mà “Độc Kinh” nhắc tới.
Cả người đều có hàn khí như nhau, khi cây cỏ tiếp xúc với nó đều bị thiêu cháy như nhau.
Trong “Độc Kinh” còn nói qua, có thể dùng băng tằm tăng cường công lực.
Nhưng đây cũng chỉ là ý niệm thoáng qua, nàng vừa nghĩ tới con tằm mạnh mẽ kia, ngay cả tiểu hồ làm “Bá chủ một phương trong cốc” chỉ có tránh né. Câu nói “sợ lưu hoàng” của Âu Dương Khắc cũng chỉ là suy đoán, sau khi cân nhắc, nàng căn bản không có năng lực chống lại bản lĩnh của băng tằm.
Vật cho dù tốt, cũng phải có mạng hưởng dụng mới được.
Nghĩ tới đây, Diệp Hướng Vãn thu lại tinh thần, không hy vọng xa vời là sẽ bắt được con băng tằm kia nữa.
“Vãn Nhi?” Âu Dương Khắc thấy nàng không đáp lại mình, tựa như rơi vào trầm tư, liền nhích tới.
Bỗng một cái bóng trắng thoáng qua, tiểu hồ ly đứng cùng Âu Dương Khắc và Diệp Hướng Vãn, đầu hơi cúi xuống, lông màu bạc trên toàn thân đều dựng lên, há miệng nhe răng.
Diệp Hướng Vãn trong đầu xoay mình chợt hiện qua một cái từ: “Tạc mao*.”
(*Tạc mao = xù lông, tức giận, phát giận, tâm tình bị kích động. Cũng có nghĩa là lỗ chân lông hoặc là lông chim bởi nguyên nhân nào đó dựng thẳng đứng lên. Loài chim thiếu dinh dưỡng hoặc bị kinh sợ thì dễ bị tạc mao. Mèo có dự cảm nguy hiểm hoặc là bị kinh sợ thì cũng dễ tạc mao).
Tiểu hồ ly này không phải đang xù lông chứ?
Lúc này thịt thỏ đã nướng chín, Diệp Hướng Vãn đưa một phần tới trước mặt Âu Dương Khắc, một phần khác chia làm hai phần một lớn một nhỏ, phần nhỏ kia đem đến trước mặt tiểu hồ ly, nói: “Vừa mới nướng chín, rất nóng, phải cẩn thận nhé.”
Tiểu hồ ly còn nhớ chuyện vài ngày trước đó bị nóng, cẩn thận từng ly từng tí canh giữ bên cạnh miếng thịt chờ nó nguội bớt.
Âu Dương Khắc không để ý nhiều như vậy, xé đùi thỏ, nhét miếng lớn vào miệng nhai.
Diệp Hướng Vãn ăn xong thịt thỏ, chợt thở dài, nói: “Đáng tiếc tiểu hồ ly không biết nói, nếu không... Nói không chừng sẽ cho chúng ta biết lối ra khỏi cốc, hoalannhỏ-dđlqđ ta nghĩ nó rất quen thuộc khe núi này.”
Vẻ mặt Âu Dương Khắc khẽ động, sau đó làm như không quan tâm cười nói: “Vãn Nhi không thích cùng ta nán lại trong cốc ư?”
“Ta băn khoăn về nghĩa phụ cùng sư tỷ.” Diệp Hướng Vãn trả lời, “Độc của nghĩa phụ không biết thế nào rồi.”
“Lúc đó Hồng lão gia tử không chết, thì tự nhiên sẽ không sao, chỉ là về võ thuật không cần nghĩ đến nữa. Đảo này quá hoang vắng, sẽ không có nhiều cơ hội gặp được đội thuyền đi ngang nơi đây.” Âu Dương Khắc nói.
“Chỉ hy vọng không có biến đổi quá lớn thôi.” Diệp Hướng Vãn than thở. Tuy là kịch tình đã thay đổi, chỉ mong cũng đừng tiếp tục tiến triển theo hướng ban đầu nữa.
“Cái gì biến đổi lớn vậy?” Âu Dương Khắc khó hiểu.
Diệp Hướng Vãn không đáp.
Tối hôm đó, tiểu hồ ly lại không trở về nơi ở của nó, mà nằm trên cỏ bên cạnh Diệp Hướng Vãn, đầu đè lên cái đuôi nhỏ, thân thể cuốn thành một vòng, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Nhưng nó rõ ràng vẫn chưa thích ứng nơi ở mới này, lúc Âu Dương Khắc đứng lên đi ra ngoài, nó mở đôi mắt to tròn lanh lợi nhìn hắn, cho đến khi bóng lưng của hắn biến mất ở cửa động.
Sáng sớm, khi Diệp Hướng Vãn tỉnh lại, phát hiện không biết từ lúc nào tiểu hồ ly đã dời đến phía trước đầu nàng ngủ say. Nàng mở mắt nhìn một cái, liền thấy một đoàn màu bạc nho nhỏ, cái bụng còn hơi động theo nhịp hô hấp.
Diệp Hướng Vãn cảm thấy thú vị, đưa ngón tay chọc chọc, tiểu hồ ly chợt mở mắt ra, trong mắt tràn đầy cảnh giác, hàm răng cũng lộ ra ngoài.
Nhưng khi thấy rõ người trước mắt, hồ ly nhỏ lại lần nữa chôn đầu, tiếp tục khò khò ngủ say.
Tiểu gia hỏa này, cuối cùng cũng bỏ xuống phòng ngự đối với nàng.
Mấy ngày kế tiếp, hồ ly nhỏ như cũ thường đi ra ngoài, khi trở về thì ngậm chút hoa hoa cỏ cỏ hoặc là trái cây. Trong đó có một ít Diệp Hướng Vãn đã từng thấy qua, một ít còn lại nàng chưa hề thấy qua trong cuộc đời này. Khiến nàng khiếp sợ là có một lần tiểu hồ cắn một đóa màu mực thật lớn trở về, đóa hoa kia to cỡ thân hình của con hồ ly nhỏ.
Diệp Hướng Vãn nhận ra đóa hoa kia là hạc đỉnh hoa trong ghi chép của “Bát Bộ Độc Kinh”, tục truyền loại hoa này có độc tính rất mạnh, hơn nữa nhựa hoa tiếp xúc với da là có thể thấm vào trong cơ thể. Bởi vì độc tính của nó quá mức nguy hiểm, triều đình tiền triều đã ra lệnh diệt trừ tận gốc, ngay cả trong sách cũng nói “Hạc đỉnh hoa đã tuyệt thế”, nào biết nơi đây nàng có thể gặp được thứ vốn phải tuyệt chủng rồi.
Hồ ly nhỏ bỏ hoa trên đất, Diệp Hướng Vãn cũng không xem hoa, trước gấp gáp giơ tiểu hồ lên tỉ mỉ kiểm tra từng chút, rất sợ nó bị trúng độc. Nào biết hồ ly nhỏ chỉ nghiêng đầu nhìn nàng, một chút dấu hiệu trúng độc cũng không có.
Lẽ nào nàng nhận lầm rồi, tiểu hồ ly không phải mang Hạc đỉnh hoa tới sao?
Diệp Hướng Vãn để nó xuống, ngồi xuống nhìn kỹ đóa hoa màu mực trên mặt đất, cuối cùng xác định: quả thực chính là tuyệt thế độc thảo Hạc đỉnh hoa đã ghi chép trong sách.
Nhưng vì sao tiểu hồ ly không bị trúng độc?
Nàng quay đầu nhìn kỹ tiểu hồ một lần nữa, hồ ly nhỏ phục tùng nằm úp sấp trên bàn tay nàng, tùy ý để ngón tay nàng chọt tới chọt lui trên người, dáng vẻ híp mắt tựa hồ cực kỳ thoải mái.
“Vãn Nhi, nàng nhìn gì vậy?” Âu Dương Khắc thấy nàng đem tiểu hồ ly lật qua lật lại, sáp đến hỏi.
“Ta cảm thấy kỳ quái.” Diệp Hướng Vãn nói lầm bầm.
“Cái gì kỳ quái?”
Diệp Hướng Vãn chỉ hoa trên mặt đất: “Kịch độc từ hoa có thể thấm vào da, hoalannhỏ-dđlqđ huynh phải cẩn thận đấy. Thế nhưng tiểu hồ ly ngậm nó một đường đem tới đây, lại không bị trúng độc, thật sự là kỳ quái.”
Âu Dương Khắc không nhìn con hồ ly nhỏ, ngược lại nhìn về phía đóa hoa kia: “Vãn Nhi, ngược lại nàng nhận biết không ít độc vật.”
Diệp Hướng Vãn không đáp.
Âu Dương Khắc cảm giác được trong lòng nàng đề phòng hắn, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “ Lúc con hồ ly này đấu cùng bốn con rắn độc, ta đã có chút kỳ quái. Hết thẩy độc vật, các loại trùng thú khác đều sẽ né tránh. Nhưng nó lại chủ động xuất kích, mặc dù động tác của nó mau lẹ, một phần vạn bị con rắn kia cắn một cái chắc chắn cũng phải chết. Cho nên khi đó ta chỉ nghĩ, có phải nó không sợ độc hay không.”
“Không sợ độc?” Diệp Hướng Vãn thực sự kinh ngạc, “Lẽ nào nó cũng giống như Thông Tê Địa Long Hoàn gì đó của Âu Dương Phong, có thể phòng độc?”
Âu Dương Khắc lắc đầu nói: “Thông Tê Địa Long Hoàn của thúc phụ ta tuy rằng phòng độc, lại không giải độc. Mà tiểu hồ ly này, ta hoài nghi nó kỳ thực bách độc bất xâm, nếu không thì coi như nó có linh khí, nhưng nơi đây xác thực hung hiểm, cũng không tới phiên nó kiêu ngạo.”
Diệp Hướng Vãn nghĩ một hồi, cảm thấy Âu Dương Khắc nói cũng có lý. Tuy là bản thân loại động vật không có độc, cũng sẽ không trúng độc, nghe quá mức ly kỳ, nhưng lời xưa có nói, “Thiên hạ to lớn, không gì không có” mà.
“Ta thấy lúc nó cùng băng tằm đánh nhau, nó vẫn né tránh con tằm kia mà.”
Âu Dương Khắc đáp: “Chỉ sợ là vì nó e ngại hàn khí trên thân con tằm, lại có bản lĩnh có thể đốt trụi mọi thứ chăng? Dù tiểu hồ lợi hại hơn nữa cũng mang nhục thể (thân xác), không có khả năng không sợ lạnh hoặc là sợ lửa. Nàng xem khi con tằm bò lên mình rết, nơi con rết bị nó bò qua đã bị chém thành hai nửa.”
Diệp Hướng Vãn vừa nghĩ tới con rết nhiều chân kia, trong bụng liền cảm giác một hồi tê dại không thoải mái, nàng vội vàng buông tiểu hồ ly, từ vạt áo xé một mảnh vải ra, gói kỹ đóa hoa, nhưng vẫn lo lắng, chỉ sợ lỡ tay đụng phải. Lúc nàng vẫn chưa quyết định chắc chắn, hồ ly đột nhiên bò lên, thật nhanh tha mảnh vải đi, rồi há miệng ăn đóa hoa vào.
Sau khi ăn xong nó còn quay đầu nhìn Diệp Hướng Vãn kêu một tiếng, tựa hồ nói: “Cô xem, cái này có thể ăn được.”
Diệp Hướng Vãn cười khổ nói: “Ngươi không sợ độc, đương nhiên có thể ăn rồi. Chúng ta ngay cả chạm đều không chạm vào được, bằng không chết ngay lập tức.” Nàng ra quyết định, nếu tiểu hồ đem tới trái cây không thể nhận biết, nàng sẽ không ăn lung tung nữa.
Dù sao, nó có thể ăn gì đó, không có nghĩa là chính mình có thể ăn theo.
Bởi vì biết phụ cận nơi đây quả thực tràn ngập nguy hiểm, không bình thản giống như nhìn từ bên ngoài, Diệp Hướng Vãn liền ít khi ra ngoài, nếu có đi ra thì sẽ cho Âu Dương Khắc biết, còn mang theo hồ ly.
Hơn nữa, nàng muốn dành thời gian luyện võ.
Lại nói tiếp, nội tức của nàng so với trước đây mạnh hơn một chút. Trước đây nàng luyện võ với Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất Công chỉ là những động tác võ thuật đẹp mắt, nhưng một lần nọ nàng vô ý đánh một chưởng vào vách đá, đá vụn lại bay tung tóe. Đối mặt với kết quả này, nàng bị cứng họng nửa ngày. Âu Dương Khắc suy nghĩ thật lâu, đoán đại khái đó là do công hiệu của mật rắn mà tiểu hồ đã lấy ra ngày ấy.
Hắn vừa nói như vậy, Diệp Hướng Vãn nhớ tới trước đây lúc xem “Thần Điêu Hiệp Lữ”, sau khi Dương Quá cụt tay ở cùng thần điêu, thần điêu đã từng đi tìm mật rắn cho hắn, Dương Quá ăn vào quả thực nội lực tăng mạnh, tuy là con rắn mà thần điêu bắt cùng mấy con mà nàng gặp phải tựa hồ không phải cùng một loại.
Tổn thương trên chân của Âu Dương Khắc đã khép lại. Có lúc Diệp Hướng Vãn luyện công phu, hắn đứng một bên, mỉm cười nhìn nàng như hồ điệp xuyên hoa, dáng người nhanh nhẹn xinh đẹp. Thỉnh thoảng, lúc hắn có hứng thú sẽ tiến lên, ra tay cùng nàng so chiêu. Riêng về võ thuật mà nói, Âu Dương Khắc cao hơn nhiều so với Diệp Hướng Vãn, nhưng nếu hai người không dùng nội lực, chỉ tỷ thí bằng quyền cước, hắn sẽ không chiếm được ưu thế.
Ngoại trừ luyện tập công phu bên ngoài, hai người có thời gian liền đi phía Bắc, tìm xem có lối ra khỏi cốc hay không, dù sao, phía Đông cùng phía Nam đều đã bị lục soát qua, phía Tây quá mức nguy hiểm, cho nên so sánh các phía mà nói, tìm ở phía Bắc là thỏa đáng nhất.
Phương Bắc là một khu vực khá lớn so với phía Đông và phía Nam, nơi đó là địa bàn của tiểu hồ ly, mỗi lần hai người tìm đường, nó đều đi theo hai người.
Có lúc, trên đường đi về phía Bắc, Diệp Hướng Vãn sẽ thấy một ít kỳ hoa dị thảo được ghi trong “Bát Bộ Độc Kinh”, có chút hiệu quả kỳ diệu, một ít thứ khác là kịch độc không gì sánh được. Vào lúc này, tiểu hồ ly sẽ đảm nhiệm nhiệm vụ lao động chân tay, thay nàng hái xuống, theo nàng một đường mang trở về hang động.
Lúc này Diệp Hướng Vãn mới dần dần phát hiện, thì ra hang mà nàng và Âu Dương Khắc ở, đối với phía Bắc mà nói, là địa phương hết sức cằn cỗi. Càng đi về hướng Bắc, đất đai càng mở rộng hơn, hoa quả sinh trưởng từng mảng từng mảng lớn, động vật cung cấp để săn bắt cũng càng nhiều.
Mà nơi bọn họ ở, ngoại trừ thỏ cùng dê núi bên ngoài thì cái gì cũng không nhìn thấy.
Đương nhiên, tuy mọi thứ nơi đây có nhiều chủng loại, nguy hiểm tương ứng cũng càng nhiều. Mượn tiểu hồ ly mà nói, dựa vào sự ác độc cùng hung hãn của nó, nếu không phải bị mỹ thực hấp dẫn, đảm bảo trực tiếp đưa móng vuốt cắt một cái ngay cổ họng của bọn họ rồi.
Cho nên Diệp Hướng Vãn cũng không hối hận chuyện bọn họ vẫn ở trong hang động. Dù sao, bất cứ thời điểm nào, sự an toàn luôn luôn quan trọng nhất.
Hôm nay, Diệp Hướng Vãn luyện tập quyền pháp Tiêu Dao Du ngoài động, sau khi đánh xong một chiêu cuối cùng, hoalannhỏ-dđlqđ nàng thu tay lại nhẹ nhàng bay lên trên tảng đá lớn dựng thẳng bên ngoài hang.
Âu Dương Khắc cũng nhảy lên.
Diệp Hướng Vãn bỗng thấy dưới núi đá ở phương Bắc tựa hồ có chút khác thường, không khỏi cúi đầu “A” một tiếng: “Âu Dương Khắc, huynh xem nơi đó kìa.”
Âu Dương Khắc nhìn hồi lâu theo hướng nàng chỉ: “Không thấy gì cả, Vãn Nhi muốn nói cái gì?”
Diệp Hướng Vãn nói: “Nơi đó màu sắc rất thẫm, rõ ràng bất đồng so với bên cạnh, tựa hồ có vật gì bị cây rừng ngăn cản phía sau. Huynh nói có phải là sơn động hay không?” Coi như đó là sơn động, cũng không nhất định thông ra bên ngoài, nhưng chỉ cần có phát hiện mới sẽ có thêm cơ hội thoát thân, nàng làm sao có thể không hưng phấn?
Âu Dương Khắc híp mắt nhìn hồi lâu, đáp: “Ta nhìn không ra.”
Diệp Hướng Vãn vỗ tay một cái, đứng lên nói: “Bất kể có phải hay không, chúng ta đi xem kỹ hẵn nói.” Nói rồi nhảy xuống tảng đá lớn, hồ ly ở một bên vội vàng nhảy lên bả vai nàng.
Âu Dương Khắc không còn cách nào, chỉ phải theo sau, hai người một hồ (ly) đi về phía bắc.
Lúc này bởi vì có phương hướng xác thực, hai người đi rất nhanh. Có tiểu hồ ly trấn giữ ở đây, độc trùng mãnh thú cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ mở mắt trừng trừng xem của bọn họ lướt qua.
Diệp Hướng Vãn tìm được vách đá ở phía Bắc xa xôi, từ đầu đến cuối lại không tìm được tảng đá lớn nơi chính mình chứng kiến sự khác biệt. Nàng tỉ mỉ thăm dò hồi lâu cũng không có kết quả, quay đầu thấy Âu Dương Khắc đứng phía sau cách nàng không xa, vẫn không nhúc nhích, thuận miệng nói: “Âu Dương Khắc, huynh tới giúp ta tìm thử xem.”
Âu Dương Khắc khẽ cười nói: “Ta căn bản là không thấy sự khác biệt theo lời Vãn Nhi, làm thế nào tìm được? Lẽ ra tiểu hồ ly mới là chủ nhân nơi đây, hay là nàng không ngại hỏi một chút nó, nó có thể biết chút gì đó.”
Diệp Hướng Vãn nghe hắn nói có lý, quay đầu nhìn về phía hồ ly trên vai.
Nhưng con hồ ly này không biết thật là nghe không hiểu lời nàng nói, hay là giả ngu, lại có thể ngây ngốc nhìn nàng, nào còn nửa phần linh khí của mấy ngày trước?
Diệp Hướng Vãn bất đắc dĩ, chỉ phải ủ rũ cúi đầu trở lại hang động.