Chu Thông gấp cây quạt lại, tận tình khuyên bảo: “Tiểu cô nương, tay nghề
nấu cơm của ngươi nấu cơm tốt như vậy, nhất định là đến nơi nào đều có
người thích. Nếu nhân tiện ngươi học xong Diệu thủ không không ta nói
kia. . . . . . đi khắp thiên hạ cũng không buồn a.” Vừa nói vừa rung đùi đắc ý.
Diệp Hướng Vãn vẫn không nói lời nào.
Chu Thông
thấy không thể đánh động nàng, lại nghĩ tiếp tục khuyên nàng: “Đồ nhi
ngoan, ngươi xem nói không chừng có khi ngươi nấu cơm còn thiếu nguyên
liệu nấu ăn, phải không? Nấu cơm khi thiếu đông thiếu tây là chuyện
thường ngày, nhưng nếu thi triển diệu thủ không không này rồi. . . . . . nguyên liệu nấu ăn sẽ đủ.”
Diệp Hướng trễ càng thêm hắc tuyến.
Đây là lời mà Giang Nam thất quái nói sao?
Không phải Giang Nam thất quái lấy hiệp nghĩa làm gốc sao?
May mà Kha Trấn Ác cầm cây thiết trượng dẫn đầu nghe lời nói vô lý của Nhị đệ mình, ho một tiếng.
Chu Thông nghe thấy thanh âm của Kha Trấn Ác, thu hồi vẻ mặt cợt nhả trong
nháy mắt phụng phịu nói : “Tóm lại thế này, tiểu cô nương, nhìn tư chất
ngươi thật sự không tồi, lần này ta quyết định thu ngươi làm đồ đệ.
Trong lòng ngươi không cần mưu toan việc gì, nghĩ đến làm chút gì đó này nọ cho chúng ta tiêu chảy có thể mượn cơ hội chạy trốn. Chúng ta có bảy người, sẽ không để cho ngươi thừa cơ.”
Diệp Hướng Vãn ngẩn ra.
Nghe ý tứ của Chu Thông, chẳng lẽ bọn họ thấy được mình đào tẩu từ trong tay Bạch y nhân kia ?
Dọc đường bọn họ đi theo mình đến Nghi Hưng?
Diệp Hướng Vãn hỏi ra miệng (hỏi bằng lời í!!!)
Lập tức Chu Thông khép chặt miệng, vẫn là Hàn Tiểu Oánh giải thích nghĩ hoặc giùm nàng.
Thì ra Bạch y nhân kia đưa rắn qua Ngưu gia thôn thì bị Giang Nam thất quái bắt gặp. Bọn họ thấy công phu Bạch y nhân rất cao, lại nhìn không ra
nội tình công phu của hắn. Hơn nữa lại có hàng loạt bầy rắn, bọn họ lo
lắng Bạch y nhân có mưu đồ gì, liền lặng lẽ đi theo, nào biết rằng thấy
hắn buộc Diệp Hướng Vãn cùng rời đi.
Theo tình tính Kha Trấn Ác, lúc ấy sẽ lao ra, nhưng bọn hắn còn nhiều thấy trong có có rất nhiều
rắn độc, nếu bọn hắn cứ như vậy tùy tiện lao ra, không chỉ không có cứu
được Diệp Hướng Vãn, còn có thể liên lụy tới mạng của mình, liền khuyên
Kha Trấn Ác dừng lại, tạm thời kiềm chế.
Phản ứng của Diệp Hướng Vãn ngoài dự đoán của Giang Nam thất quái, không sợ hãi không hoảng hốt không kiêu ngạo không siểm nịnh, tuy rằng cuối cùng vẫn đi cùng Bạch y
nhân, nhưng tựa hồ đã có dự tính trước. Giang Nam thất quái nhìn thấy
một thôn cô bình thường nhỏ tuổi lại sáng suốt gan dạ như vậy, không
khỏi đều nhìn nàng bằng cặp mắt khác xưa
Nghe đến đó Diệp Hướng
Vãn không khỏi cảm thấy hổ thẹn. Ban đầu nàng tưởng rằng chính mình giấu giếm tâm tư bỏ trốn rất khá, nào biết rằng ngay cả Giang Nam thất quái
đứng ngoài quan sát đều nhìn ra, làm sao Bạch y nhân có thể không phát
hiện? Khó trách dọc theo đường đi hắn đều đề phòng mình. May mà hắn cho
rằng nàng là tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, bởi vậy tuy rằng đề
phòng, nhưng vẫn còn có chút coi thường, mới nhất thời trúng thủ đoạn
của nàng.
Giang Nam thất quái thấy Bạch y nhân cũng không có mạo phạm tiểu cô nương kia, thần sắc Diệp Hướng Vãn lại không sợ hãi, cũng
không vội vã ra tay, chỉ theo sát dọc đường không xa. Bọn hắn cẩn thận
che dấu vết tích không để Bạch y nhân phát giác, nào ngờ đi theo một
thời gian lại thấy được Diệp Hướng Vãn trù tính Bạch y nhân tạo ra một
màn đào tẩu.
Dựa theo ý tứ của mấy người khác, nếu Diệp Hướng
Vãn đã an toàn thoát thân, thanh danh không tổn hao gì, những người này
sẽ trực tiếp đi Bắc hội hợp với Quách Tĩnh, nào ngờ sau khi Chu Thông
thấy tác phong làm việc Diệp Hướng Vãn cảm thấy tiểu cô nương này cực kỳ hợp khẩu vị của mình, hơn nữa lại nhìn thấy căn cốt của nàng thượng
giai (cực tốt), liền động tâm tư thu nàng làm đồ đệ. Mấy quái Giang Nam
thấy Chu Thông kiên trì việc này, cũng đều cảm thấy quả thật các phương
diện của Diệp Hướng Vãn không tệ, liền đồng ý ý muốn của Chu Thông, theo dõi một đường tới đây.
Nghe xong lời của bọn hắn, Diệp Hướng
Vãn mới hiểu ra vì sao dọc theo đường đi đều cảm thấy hình như có người
đi theo mình. Ban đầu nàng còn tưởng rằng là Bạch y nhân đuổi theo, hiện tại mới biết được thì ra là Giang Nam thất quái theo ở phía sau.
“Tiểu cô nương, ngươi xem nhị ca ta dành cho ngươi nhiều tâm tư như vậy, lại
bỏ lỡ nhiều thời gian như vậy, một lòng hắn đều yêu tài, ngươi liền
thành toàn cho hắn như thế nào?” Hàn Tiểu Oánh cười nói. Tuy rằng Diệp
Hướng Vãn cố ý dùng mực bôi đen mặt trở nên xấu, nhưng nàng gặp qua bộ
dạng Diệp Hướng Vãn khi ở Ngưu gia thôn, lúm đồng tiền như hoa, da thịt
hơn tuyết, hiện tại cực kỳ xinh đẹp. Khi đó Hàn Tiểu Oánh cũng đã rất
yêu thích nàng, cho đến sau khi Chu Thông đưa ra ý muốn thu Diệp Hướng
Vãn làm đồ đệ thì tuy rằng trên miệng nàng không nói gì, trong lòng lại
rất vui mừng.
Diệp Hướng Vãn nghĩ trước mặt mấy người này là
Giang Nam thất quái có gắn bó chặt chẽ cùng nội dung tiểu thuyết 《 Xạ
điêu 》 , sư phụ nhân vật chính Quách Tĩnh, trong lòng càng không muốn ở
một chỗ cùng bọn họ. Nhưng xem tư thế của bọn hắn, một người ngăn chặn
đường đi mấy người ngăn chặn đường về, dù nàng có không đồng ý cũng nhất định phải làm đệ tử. Diệp Hướng Vãn không phải người chịu ủy khuất, lập tức quyết định đáp ứng trước, dù sao cũng là học võ công, đối với chính mình cũng không có điều gì có hại, về phần liên quan tới nguyên tác nội dung tiểu thuyết trước tiên nàng sẽ chậm rãi nghĩ biện pháp rời đi.
Hàn Tiểu Oánh thấy nàng đáp ứng, vui mừng quá đỗi.
Chu Thông ở bên cạnh đột nhiên xen vào một câu: “Tiểu cô nương cũng không
nên nghĩ đến có thể thoát khỏi chúng ta như vậy giống với người kia.
Phải biết rằng làm đồ đệ cả đời của vi sư, chớ để ý xấu trong lòng.”
Diệp Hướng Vãn đồng ý, lúc trước nàng đọc sách thì rất bội phục Giang Nam
thất quái trọng tình nghĩa nặng lời hứa hẹn, lập tức liền đồng ý rồi lễ
bái sư, miệng nói “Sư phụ” .
Giang Nam thất quái thu Diệp Hướng
Vãn làm đệ tử, trong lòng đều rất cao hứng, mấy người tìm cái chỗ ở ở
vùng phụ cận, cùng ở mấy ngày, truyền thụ công phu cho nữ đệ tử. Trong
đoạn thời gian này bỗng nhiên Diệp Hướng Vãn tự thân vận động làm cơm,
đại triển trù nghệ, nào là lá sen gà heo sữa quay vân vân, Giang Nam
thất quái ăn được luôn miệng trầm trồ khen ngợi. Bộ dạng nàng rất xinh
đẹp, miệng cũng cực ngọt, hơn nữa hiểu được tính cách của mọi người
trong sách tiểu thuyết, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói. Bởi
vậy Giang Nam thất quái đều càng ngày càng yêu thích đệ tử mới thu, đến
cuối cùng quả thực coi nàng giống nhưu thân sinh nữ nhi.
Qua vài ngày, Giang Nam thất quái vội vã đi về phía Bắc hội hợp cùng Quách
Tĩnh, hỏi Diệp Hướng Vãn sau khi biết đường nàng không biết đi nơi nào,
liền muốn nàng đồng hành cùng các vị sư phụ, thuận tiện chỉ điểm võ công của nàng.
Tuy rằng Diệp Hướng Vãn đã bái sư, nhưng đối với công phu quyền cước cũng không cảm thấy hứng thú, hơn nữa vừa nghĩ tới lúc
trước bọn họ dạy Quách Tĩnh thì Quách Tĩnh chịu không ít đau khổ. Tuy
rằng vị nhân vật chính sư huynh này da thô thịt dày không để trong lòng, nhưng thân thể nhỏ nhắn của nàng này, một cái tát của Giang Nam thất
quái là có thể đánh bay nàng, cho nên lại càng không muốn học.
Nàng lại không nghĩ rằng, là do Quách Tĩnh ngộ tính quá thấp, tư chất quá
kém, dạy một chiêu phải rèn luyện thường xuyên mới học được. Đổi lại là
nàng, tuyệt đối không có thể làm cho Giang Nam thất quái giận mạnh như
vậy. Hơn nữa nàng là nữ tử, Giang Nam thất quái không có khả năng đối xử với nàng như Quách Tĩnh.
Kiếp trước Diệp Hướng Vãn vẫn say mê
cho trù nghệ, nên trong kết giao không tốt cũng không hiểu quan sát nét
mặt, bởi vậy rất nhanh Giang Nam thất quái cũng cảm giác được trừ bỏ
nàng học Diệu thụ không không của Chu Thông, cũng không hứng thú với
công phu của người khác.
May mắn là Chu Thông nói ra đề nghị thu đệ tử, cho nên chỉ cần Chu Thông không ôm oán, mấy quái khác đều không
sao cả. Chỉ có Hàn Tiểu Oánh cảm thấy trước sau thất quái thu hai đệ tử, Quách Tĩnh là nam tử, đối Việt Nữ kiếm pháp của mình mình không xứng
đôi. Hiện tại thu được nữ đệ tử, lại không thích học công phu, Việt Nữ
kiếm pháp của nàng liền mất tác dụng, không khỏi hay âm thầm thở dài.
Cho đến khi Giang Nam thất quái muốn nàng theo chân họ đi lên phía Bắc thì
tuy rằng Diệp Hướng Vãn không biết hiện tại cụ thể trong nguyên tác là
thời gian nào, nhưng biết rằng nếu thật sự đi cùng bọn hắn, chắc chắn có quan hệ cùng nguyên tác nội dung tiểu thuyết, trong lòng không khỏi cực kỳ khó xử. Nhưng nàng không tìm được lí do thích hợp gì để từ chối, vì
thế cũng bắt đầu rầu rĩ không vui.