Khi Dấu Yêu Về

Chương 3: Chương 3




Meg ngã xuống đất, chiếc đài phát thanh văng khỏi tay. Cô định hét lên, nhưng Ian đã dùng tay bịt miệng cô lại.

"Suỵt". Anh nằm đè lên cô, ấn mặt Meg xuống nền đất ẩm, làm cô nghẹt thở.

Cát ẩm từ bờ sông trào vào miệng, dính đầy trên hàm răng, khiến Meg phải phun ra phì phì. Ian làm thế này, cô càng hiểu rõ tại sao mình phải rời bỏ anh - vì quá tận tâm với công việc, Ian hầu như chẳng nghĩ đến vợ mình nữa.

Hơi thở ấm áp của Ian phả lên vành tai Meg trong khi anh lấy cả thân mình che chắn cho cô. Anh chặn ngang đùi qua hông Meg để che chắn, bảo vệ. Làm thế này, anh chỉ gợi lại nỗi đau khi cô rời xa anh, gợi lại sự bảo vệ tuyệt đối của anh dành cho cô.

Anh thì thầm, "Nằm yên thêm chút nữa. Nãy anh thấy một đốm laze từ thứ vũ khí nào đó chiếu thắng vào trán em".

Meg cựa quậy dưới sức nặng của Ian như thể cô vừa bị người khác cầm gậy thúc vào người. Có phải Ian đang muốn làm cô chết ngạt không?

Ian vuốt đuôi tóc của Meg, rồi ngẩng đầu lên. Meg hít một hơi thật sâu, quay mặt vào lớp đất phủ, mùi đất và lá ẩm xộc vào hai cánh mũi. Có lẽ nếu cứ vùi đầu trong cát thế này, mọi thứ rồi sẽ trôi qua hết. Ngoại trừ Ian. Cô chưa muốn Ian biến mất.

Ian ngồi dậy, làm hai đùi của Meg tách ra, rồi đưa một ngón tay lên môi, bàn tay kia hướng ống nhòm ra mọi phía. Anh với lấy chiếc ba lô vừa đánh rơi lúc đẩy cô xuống, rồi rút vũ khí ra.

Meg thốt lên dù biết những thứ anh trang bị cho một chuyến đi đáng lẽ không làm cô ngạc nhiên đến thế. Chồng cô lúc nào cũng sẵn sàng và được trang bị vũ khí cẩn thận.

Ian nắm chặt khẩu súng, lăn khỏi người cô, "Cúi thấp xuống nhé. Ta phải dùng gì che chắn kỹ rồi ra khỏi đây. Em bắt lại sóng rồi tìm xem du khách nào không có mặt trong đoàn đi".

Meg lật người nằm sấp, chỉ xuống dòng sông đang chảy xiết, "Cái đài của em rơi xuống đó rồi. Thêm một lý do nữa để công ty đuổi việc em".

"Trước khi anh... a, làm cái đài văng đi, em không nghe được cái tên nào à?"

"Không, nhưng nếu thấy một du khách lảng vảng ở chỗ rừng rú này, khả năng lớn hắn là người ta cần tìm".

"Hoặc là ả ta".

Cô tóm chặt lấy tay rồi kéo anh lại sát chân đồi, "Ta đi đường này an toàn hơn, còn hơn cứ tha thẩn đi dọc theo bờ sông".

Ian chui vào dưới một tán cây rồi tu ừng ực nước từ cái chai mang theo. Anh lấy ống tay chùi mép rồi đưa chai nước cho Meg, "Anh định nhân lúc ta còn ở đây, tìm quanh chỗ này một chút".

"Nhưng có kẻ đang chĩa laze vào đầu thì ta làm sao làm vậy được". Cổ họng Meg đang khô rát, nhưng cô nuốt ngụm nước vội quá, nên ho sặc sụa rồi phải phun nó ra.

"Em sao thế?" Ian vỗ vỗ lên lưng cô.

Cô xoay người lại, chìa tay ngăn, "Em chỉ bị sặc nước thôi. Không cần sơ cứu đâu".

Ian quệt bàn tay vẫn đeo găng dày lên trán, "Xin lỗi em. Ta phải đi quanh chân núi bao lâu thì mới lên đoạn đường kia được?"

"Khoảng một giờ". Meg hất đầu về phía thác nước, "Sau khi đi qua thác nước, ta có thể theo một lối mòn dẫn lên đường chính, chỗ đó không lộ liễu như ở đây".

"Em nhớ để ý nhé. Rất có thể ta sẽ bắt gặp cái vali hay vật gì đáng ngờ dưới này đấy".

Cô thổi lọn tóc từ túm đuôi sau đầu đang dính trên mặt ra, "Anh không phải nhắc em để ý, em sẽ canh chừng xem có súng hay tia laze ở đâu không, chứ không tìm hành lý của ai khác, dù nó có nguy hiểm chết người đi nữa".

"Không biết ta có gần nhau quá không". Ian xốc lại chiếc ba lô rồi đảo mắt qua những tán cây rậm rạp phía bên kia bờ, "Hung thủ chắc chắn phải có lý do khi dụ chúng ta ra thế này".

"Không phải đâu". Meg đã thấy nét mặt này của anh quá nhiều rồi. Cô níu lấy cánh tay Ian đang cứng như đá, "Anh đứng ngoài này làm gì, có người đang muốn nã đạn vào anh đấy".

Ian nhướn một bên mày nhìn cô. Meg cũng đã thấy biểu hiện này rồi. Nói đúng hơn, cô hiểu rõ từng cử chỉ, nét mặt của anh như hiểu về mình hay đứa con trai, mà nó thì giống bố kinh khủng.

“Meg, em lo cho tính mạng anh thật à? Mấy năm trước em còn muốn đẩy anh ra ngoài để tự ngẫm về mình mà".

Cô lắc đầu, cái đuôi tóc vung vẩy từ bên này sang bên kia, "Em chỉ không muốn sống cùng anh nữa, chứ không phải muốn anh chết".

"Thế thì tốt". Anh cù cù dưới cằm Meg rồi vượt lên phía trước, bám theo con đường mòn lượn qua chân núi.

Lúc đó khí trời rất lạnh, nhưng chỗ Ian vừa chạm vào Meg đang nóng ran lên, dù anh còn đeo găng. Thế mới hiểu tại sao cô không thể bắt đầu mối quan hệ mới nào. Người đàn ông này vẫn chiếm một vị trí trong lòng cô.

Tiếng cành, lá khô kêu răng rắc dưới gót giày của Meg, nhại lại những gì đang diễn ra trong đầu cô. Có lẽ nếu tập trung vào nhiệm vụ của Ian ở Colorado này thay vì phân tích nét mặt của anh, cô sẽ không nghĩ về anh như thế nữa. Hồi còn chung sống, công việc của anh khiến cô bực mình vì Ian luôn gây cảm giác anh quan tâm tới nó cùng bạn bè ở Prospero nhiều hơn cô. Nhớ lại suy nghĩ nông nổi hồi đó, hai má Meg nóng bừng lên vì xấu hổ.

Một lần cãi nhau, Ian đã cười to rồi bảo đáng lẽ Meg nên cưới nhân viên ngân hàng nếu muốn một cuộc sống đảm bảo và ổn định, rồi anh kéo cô lại hôn cho tới lúc Meg phải đầu hàng và nói thật là không muốn lấy nhân viên ngân hàng. Họ còn hôn nhau đến khi cô hoàn toàn quên mất cơn giận của mình, thậm chí còn quên cả tên mình nữa.

Cô lắc lắc đầu, vỗ vỗ lên má bằng bàn tay đang đeo găng. Nhiệm vụ. Tập trung vào nhiệm vụ.

Ian ngoái lại sau lưng, "Em sao thế? Anh đi nhanh quá à?"

Cô khịt mũi, "Anh nên nhớ đây là địa bàn của em đây. Nếu anh thuộc chỗ này đến thế thì cần gì phải nhờ công ty du lịch Núi Rocky dẫn vào nữa".

"Đáng lẽ anh với Kayla nên tự leo lên đây. Nếu thế có khi cô ấy không bị chết". Anh đá một viên đá trên lối đi, nó văng vào bụi rậm.

"Anh đâu biết trước điều đó". Cô níu lấy chiếc đỉa quần dưới lớp áo khoác để anh dừng lại, "Em rất tiếc về chuyện của Kayla, nhưng cô ấy đã phải biết trước sẽ có nguy hiểm và đã chấp nhận rủi ro rồi mà".

"Anh đã thuyết phục cô ấy đừng đi". Ian thọc tay vào túi, lấy mũi giày thúc vào một hòn đá nhô lên giữa mặt đường, "Nhưng cô ấy vẫn muốn giúp Jack bằng mọi cách".

"Em cũng còn nhớ, anh ấy là người mà ai cũng có thể hi sinh hết mình". Meg cũng nhớ như in tính dữ dội, đôi mắt nâu và mái tóc màu đen của anh. Trong số các nhân vật ở Prospero, Jack là người duy nhất không yêu ai. Riley từng cưới một cô gái làm công việc xã hội xấu số vừa bị chết trong vụ đánh bom khách sạn nơi cô làm. Buzz cũng yêu một cô gái tên là Raven vốn là đồng nghiệp ở Prospero. Và rất nhiên phải tính cả cô cùng Ian, đã phải sống chật vật qua cuộc hôn nhân kéo dài hai năm.

Chỉ có Jack vẫn lạnh lùng, đơn độc, cứ như anh biết trước mình chẳng còn bao lâu nữa, nên không muốn khiến người phụ nữ nào đau khổ vì sự ra đi sớm của anh. Như bây giờ. Meg ôm lấy người, mình run rẩy.

"Em có sao không đấy?” Ian nắm lấy vai cô, siết chặt, như muốn truyền một phần sức nặng của anh vào Meg.

Ở bên Ian, không phải lúc nào cô cũng có cảm giác vững chắc về tình cảm, nhưng thói quen bảo vệ người khác của anh rất mạnh mẽ. Anh có thể bất chấp mọi thứ để cô được bình an. Hồi họ cùng trèo lên đỉnh Everest, anh đã giúp cô không biết bao nhiêu lần, dù có những lúc Meg có thể tự xoay sở được. Sau này anh mới thú nhận anh làm vậy là để được gần cô.

Lúc anh nói điều này, tim Meg tan chảy dù họ đang cắm trại ngay giữa vùng tuyết rơi ngập đến hông. Trước đây chưa ai từng sốt sắng giúp đỡ cô như thế. Và Meg vốn đã là người cứng cỏi, kiên cường.

Cô buộc phải như vậy chứ.

"Em không sao". Cô nhún vai, "Em đang nghĩ đến Jack thôi. Từ hồi anh ấy đàm phán con tin ở Afghanistan, chưa ai nhận được tin gì về anh ấy hay sao?"

"Đúng thế". Ian thả hai tay khỏi vai cô rồi vuốt một tay qua miệng, "Lần trước nói chuyện với anh ấy, anh còn không biết Jack đang làm nhiệm vụ. Lúc đó anh ấy vừa từ Colombia trở về".

"Anh ấy đi vì lý do gì?"

Ian nhún vai, "Vì cùng lý do đã đẩy bọn anh đến với Prospero. Ham muốn được bảo vệ, khát khao thực thi công lý". Anh cười, "Và cả cảm giác hồi hộp khi mạo hiểm nữa".

“Ừ, em thấy cái cuối cùng rồi".

"Anh cũng thấy điểm đó ở em đấy, Meg". Anh nghiêng đầu, "Em hoàn toàn có thể nhận mấy việc nhẹ nhàng ở công ty phẩn mềm của bố, sao phải ra chốn rừng rú, dẫn người ta lên lên xuống xuống làm gì?"

Meg đảo mắt, gí ngón tay trỏ vào vồng ngực rắn chắc của anh, "Giờ giọng anh giống hệt giọng bố rồi đấy".

Anh ôm lấy ngực rồi loạng choạng bước ra sau, "So sánh anh với Patrick O’Reilly là quá tàn nhẫn đấy. Hai bố con em vẫn khó chịu với nhau à?"

"Chừng nào em còn lêu lổng ở chốn hoang vu này, hai bố con vẫn còn hục hặc. Chắc em chẳng bao giờ so được..". Meg vươn thẳng lưng, giậm giậm chân lên nền đất ướt, "Ta đi thôi".

Ian gạt tảng đá ra, hai tay tóm lấy hông của Meg rồi xoay cô ra phía trước anh, "Em dẫn đường một lúc đi".

Ian bỏ tay ra đã lâu, Meg vẫn cảm nhận được hơi nóng của anh ngấm qua bao nhiêu lớp áo. Cô cứ nghĩ sau nhiều năm xa cách nhau, phản ứng của mình với người đàn ông này sẽ tan biến hết. Nhưng không phải thế.

Cô bặm môi, cặm cụi đi theo con đường, tiếng thở nặng nhọc của Ian vang lên phía sau lưng. Cô sẽ phải nói cho anh biết về Travis. Meg đã tính đến chuyện này, nhưng mấy năm qua không sao liên lạc được với Ian.

Bố mẹ anh qua đời từ trước khi họ cưới nhau, chứ không phải cô không quen biết ai trong gia đình Ian. Hai người họ, một người nghiện thuốc phiện, một người nghiện rượu, đã bỏ mặc con mình từ nhiều năm trước đó. Sau khi tìm hiểu thấy Ian có chút công danh, họ lại tìm cách quay trở lại với anh. Nhưng cũng chẳng được bao lâu. Dù Ian muốn gia đình đoàn tụ, điều đó cũng không át đi được cảm giác coi thường của anh trước cha mẹ đẻ của mình.

Tất nhiên, Meg cũng bị liên lụy từ hậu quả của cuộc đoàn tụ thử nghiệm đó - cô có một người chồng không muốn có con, một người chồng đã thế sẽ chẳng bao giờ lặp lại sai lầm của chính bố mình nữa.

Cứ như một Ian Dempsey mạnh mẽ, có năng lực, đáng quý có điểm gì ảnh hưởng từ cha anh.

Ian chạm vào vai cô, "Có phải ta bắt đầu leo lên từ chỗ kia không?"

Cô nhìn theo hướng anh chỉ rồi gật đầu, "Đúng rồi, ta có thể leo bên hông, dốc đó cũng thoải, có nhiều chỗ bám nữa".

Ian tóm chặt lấy quai ba lô, nhìn một lượt khắp ngọn đèo, nét mặt căng thẳng, "Anh không thấy có gì có thể khiến Kayla chết cả".

"Có thể đó chỉ là tai nạn thì sao?" Cô chạm vào tay anh, cũng muốn an ủi anh như bao nhiêu lần cô từng làm hồi họ còn ở bên nhau.

"Thế thì quá trùng hợp".

"Có khả năng đó lắm". Cũng như việc cô tình cờ dẫn đoàn này thay cho Richard. Có lẽ sự tình cờ này báo hiệu đã đế lúc cô phải cho Ian biết về con trai mình, nó đã thả ngay anh vào lòng cô - nên không có cớ thoái thác nữa.

Ian cắn môi, nheo mắt, “Ừ, cũng trùng hợp là một kẻ thù cũ của Prospero dính vào vụ này".

"Ý anh là sao?" Prospero có rất nhiều kẻ thù, cô không nghĩ Ian có thể phân biệt rõ ai với ai.

"Prospero đã nhiều lần đối đầu với một tổ chức khủng bố chạy theo lợi nhuận. Anh thề bọn này máu me tiền hơn bất kỳ thứ gì khác. Cẩm đầu bọn nàv là một gã tên Farouk, hắn có tay chân cai quản tiền chuyển đầu tư cho vụ buôn vũ khí".

"Xem ra Farouk đang mở rộng địa bàn ra toàn cầu thì phải". Meg nhún vai, rồi hất cằm về phía con đường dựng đứng phía bên phải họ, "Ta lên từ đấy".

Tay Meg lần ra những điểm tựa chân đầu tiên, rồi chân cô lần theo như cái máy. Cô nghiêng đầu trên vai, "Đi theo em".

"Anh ở ngay sau đấy".

Meg leo lên đỉnh đèo, lấy đà quăng mình qua mép đá, rồi nhích người lên để chừa chỗ cho Ian. Cô lật ngửa người, chiếc ba lô cộm sau lưng chống cho Meg ngồi dậy, cô nhìn lên đám mây màu xám bọc lấy đỉnh núi phía xa.

Dù Ian có muốn lo cho cuộc sống của Travis hay không, Meg đã quyết định vẫn phải nói cho anh biết trước khi anh lại đâm đầu đuổi theo bọn người xấu, lao vào những nhiệm vụ liên tục không ngừng để cứu thế giới, bù đắp cho sự xa lánh cộng đồng của bố mẹ mình.

Ian leo qua mép đá, người gập xuống, ngay bên cạnh cô , "Em ngủ đấy à?"

Meg trả lời, mắt vẫn nhắm, "Chỉ đang đợi người nào chậm chạp thôi".

"Ở đâu chẳng có người như vậy". Anh vỗ lên vai, Meg hé mở một bên mắt nhìn theo, "Đi tiếp được chưa?"

"Rồi, nhưng phải nghỉ chút đã".

"Ái chà, thế là anh phải cõng em đi nốt đoạn còn lại?"

Cô khịt mũi, "Anh đã bao giờ phải làm thế chưa?"

"Everest... dù hồi đó em không để anh cõng. Em chẳng bao giờ chịu nhờ người khác giúp cả, ngay cả lúc cần".

Meg bật dậy, bỏ qua bàn tay Ian đang chìa ra. Nhờ người khác giúp chứng tỏ mình yếu đuối, cũng coi như trao cho người được nhờ vả toàn quyền quyết định với cô, "Này, em cảnh cáo, mà anh gọi cái này là nhờ vả cũng được. Anh phải báo với công ty du lịch Núi Rocky và cả cảnh sát nữa, mục đích của anh ở đây là gì. Nếu anh không nói năng gì, thì phản ứng của anh trước cái chết của vợ sẽ rất khả nghi đây, mà họ cũng không nghĩ anh còn quanh quẩn ở đây một khi thi thể cô ấy được đưa về nhà".

"Yêu cầu đó rất đơn giản". Ian tháo găng rồi nhét vào túi, "Anh định cung cấp cho họ vài thông tin, chứ không phải toàn bộ. Như thế em đã thấy ổn chưa?"

"Thế cũng được". Cô chỉ vào con đường ngay phía trước họ, "Em nghĩ ta lên kia sẽ an toàn hơn".

"Em nói phải, nhưng anh muốn ở dưới kia tìm hơn. Nếu có kẻ định bắn ta, chứng tỏ chúng cũng chưa tìm thấy món hàng".

"Anh định trèo xuống kia đấy à?" Ian không bao giờ bỏ cuộc khi thực sự muốn đạt được thứ gì đó. Chính vì thế nên Meg nghĩ anh không thật sự cần đến cô. Anh đã quá dễ dàng để cô đi.

"Thế nào cũng phải xuống. Anh nợ Jack, giờ nợ thêm cả Kayla nữa".

Meg thở dài, chẳng buồn cãi lại. Trong lúc họ bàn bạc về chặng đường còn lại, Ian kể cho cô nghe về những chuyến leo đỉnh Everest của anh mà không có cô đi cùng. Có vẻ như sau khi rời Prospero, anh có làm chân hướng dẫn viên thì phải. Cô chưa bao giờ quay trở lại Everest. Cô đã coi như lần đi ngọn núi đó là lần duy nhất trong đời, một mục tiêu phải đạt được, để rồi sau đó gạch bỏ đi vĩnh viễn.

"Nhưng đúng là chẳng gì bằng lần đầu tiên". Anh huých vào vai cô, giờ hai người đi hàng ngang trên con đường rộng nhưng ngắn ngủi, "Sao em không quay trở lại chỗ đó? Anh cứ nghĩ thế nào cũng có ngày gặp lại em".

Cô có nên nói thẳng với anh mọi chuyện ngay lúc này, ngay ở đây không? Meg chẳng thể quay trở lại Everest vì cô còn một trọng trách nặng nề hơn thế - chăm sóc và nuôi nấng đứa con của hai người. Cô hít một hơi luồng không khí trong lành trên núi, rồi khẽ thở dài.

Đến cuối đoạn đường, hai người nghển đầu lên khi nghe thấy nhiều tiếng reo hò và la hét. Nhiều đồng nghiệp của cô ở công ty du lịch Núi Rocky đang chạy về phía họ.

Richard đến trước tiên. Chắc anh đã phải lặn lội tới đây đúng hôm nghỉ ốm, "Trời đất, Meg à, chúng tôi lo quá. Cái đài của cô bị sao thế?"

"Tôi đánh rơi nó xuống sông rồi. Chuyện dài lắm, Richard ạ".

Richard đặt một tay lên vai Ian, "Anh Shepherd, chúng tôi xin chia buồn về mất mát của anh. Công ty du lịch Núi Rocky sẽ làm rất cả trong khả năng để điều tra rõ vụ việc".

"Cảm ơn anh. Đại diện của cảnh sát trưởng có ở đây không? Tôi có đôi lời muốn nói với họ".

"Họ đang ở trong trụ sở ấy".

Meg liếc qua phía Ian, giờ đang sải bước về phía ngôi nhà chữ A có đặt văn phòng của công ty du lịch Núi Rocky, nằm ngay trên đỉnh núi, "Thế còn những du khách khác thì sao? Trước khi cái đài bị rơi, tôi có thấy Matt bảo có một người khác bị mất tích".

"Vẫn không thấy anh ta đâu. Anh chàng người Đức ấy".

Ian bỗng đi chậm hẳn, anh và Meg nhìn nhau rồi nhướn mày. Đợi đến lúc về văn phòng, Meg sẽ hỏi Richard cặn kẽ hơn. Còn giờ cô phải báo cho Matt về chuyện để lạc du khách, rằng đó không phải do cô tắc trách, mà vì một kẻ giết người, một tên khủng bố, đang len lỏi giữa đoàn của cô.

Họ quây quần trong văn phòng, tiếng của mọi người rộ lên cùng lúc. Matt từ phía sau bước ra, kéo Meg qua một bên, "Lúc ta mất liên lạc, tôi lo quá. Tôi cũng không muốn làm cô lo lắng hơn đâu, nhưng lúc đang dẫn đoàn đi, cô có điện thoại đấy".

"Điện thoại ấy à?" Tim Meg bỗng đập thình thịch. Đang đi làm mà có điện thoại chưa bao giờ là điềm lành cả.

'Telicia gọi. Cô ấy phải đưa cháu nhà cô đi cấp cứu". Matt vỗ lên cánh tay cô, "Cũng không có gì nghiêm trọng lắm. Nó đang đi xe ba bánh thì ngã, cằm bị rách... phải khâu mấy mũi".

Meg siết chặt quai chiếc ba lô trong khi máu dồn lên đầu, tâm trạng từ sợ hãi chuyển sang nhẹ nhõm. Cô loạng choạng ngã về phía sau, va cả hông vào cạnh chiếc giá đựng đầy cẩm nang du lịch ở phía sau.

Cô với tay ra để giữ thăng bằng, rồi lập tức thấy một cặp mắt xanh lạnh giá đang nhìn như xoáy vào tâm can cô.

Xem ra cô không cần kể cho Ian biết về đứa con của anh nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.