“Ian?" Meg ngẩng đầu lên, nhìn chồng mình đang gục người xuống vô-lăng, im như tượng đá. Lúc ở văn phòng anh đã bình tĩnh đón nhận cái tin về Travis, có lẽ giờ nó mới phát tác dụng, mà nhìn vẻ bề ngoài của Ian thì cái tin có lẽ phải ngang với bị búa giáng. Thôi thì anh cũng đã kiềm chế được trước mặt Pete và hai viên cảnh sát còn lại, cả những người khác nữa. Về mặt này, cả hai vợ chồng đều có ý chí thép như nhau.
Tay cô để lơ lửng phía trên lưng anh, chưa chạm xuống. Liệu anh có cần cô an ủi không, hay sẽ gạt ra, rồi nổi cáu?
Anh vẫn tì người lên chiếc vô-lăng, chỉ có cái đầu là quay sang chỗ cô, "Travis là con chúng ta à?"
"Ph... phải. Nó sắp được hai tuổi rưỡi rồi".
Anh rên lên một tiếng rồi nhắm tịt mắt. Lúc trong văn phòng, hầu như Ian không biểu lộ gì lúc biết tin, vì khả năng tách bạch và giấu kín những mặt khác nhau trong cuộc sống của anh rất tuyệt vời. Nhưng bây giờ những phần được tách bạch đó lại đang xô vào nhau cùng lúc.
"Anh vừa có một tiếng đồng hồ để quen với cái tin đó rồi. Em cũng thấy lạ vì chưa bị anh lôi xềnh xệch ra khỏi văn phòng lúc anh biết chuyện". Cô hếch cằm lên, "Nhưng phải công nhận anh rất giỏi gạt chuyện khác đi để tập trung vào vấn đề trước mắt, nhất là khi nó dính đến công việc".
Ian ngồi bật dậy rồi đấm lên chiếc bánh lái, "Anh vừa mới biết thôi mà Meg. Vừa mới biết. Vừa lúc nãy xong".
"Cái gì?" Meg há hốc miệng. Giờ đến lượt cô điếng người, "Anh vừa mới biết con chúng ta là con anh? Thế anh nghĩ hồi chúng ta còn ở chung em ăn nằm được với ai, hả?
Bây giờ quai hàm của Ian mới hoạt động được bình thường. Anh đưa bàn tay run rẩy lên vuốt mặt, "Anh không nghĩ em ăn nằm với người khác hồi chúng ta còn sống chung. Anh lại tưởng... Anh lại tưởng em có người mới sau khi ta chia tay".
Cô cười mũi, "Thế mà em nghĩ anh giỏi toán lắm kia đấy. Chúng ta ly thân chưa đến ba năm kia mà".
Anh dụi mắt như thể vừa bừng tỉnh khỏi một giấc mơ điên rồ, "Anh không biết nữa, Meg ạ. Anh tưởng em mới có em bé, chứ không biết nó đã quá tuổi biết đi rồi.”
"Em bé mà đòi đi xe ba bánh? Anh đúng là chẳng biết gì về trẻ con hết". Câu nói của Meg dập hết mọi ánh sáng trong mắt Ian, khiến mặt anh trắng bệch. Meg cắn môi đến bật cả máu. Anh còn chưa trách cô vì đã giấu chuyện đứa con, thì Meg đã quát Ian trước rồi. Cô đã quá tàn nhẫn với anh, nghĩ tới đây, mắt Meg bắt đầu ngấn nước.
"Em xin lỗi, Ian". Cô thì thầm vào bàn tay đang đưa lên che miệng.
Anh cười, một nụ cười méo mó không làm đôi mắt xanh đang nhíu lại vì đau khổ kia thay đổi, "Đừng nói thế. Em nói đúng. Em hoàn toàn có quyền giấu anh về chuyện con của chúng ta".
Một giọt nước mắt trào ra, lăn trên má Meg rồi rơi xuống ngón tay, nóng bỏng, "Em làm thế là vì lý do rất ngớ ngẩn và trẻ con. Nhưng ngay từ đầu em không nghĩ thế. Em cũng đã cố tìm cách liên lạc với anh, nhưng hồi đó anh đang nằm vùng kỹ quá".
"Chuyện của anh ấy hả? Gần ba năm qua anh có nằm vùng gì đâu. Em đã thay đổi ý định về việc nói cho anh biết phải không? Em có định sẽ nói với anh về con trai anh... con trai mình không?"
"Có chứ". Cô xoa lên cánh tay rắn rỏi, cơ bắp của anh, "Ngày nào em cũng nghĩ đến chuyện đó".
Và ngày nào cũng nghĩ đến anh.
'Travis cần có bố. Em chỉ không biết..".
"Chỉ không biết anh có đến với con được không". Anh giơ bàn tay để ra hiệu cho cô đừng phản bác gì vội, "Em phát hiện mình có thai khi nào?"
"Sau khi anh đi. Sau khi em biết anh không muốn có con".
"Meg, lẽ ra em phải cho anh biết. Anh có quyền được biết, dù em có nghĩ anh sẽ quay lưng lại với em đi nữa".
Cô ôm lấy bàn tay Ian đang nắm vô-lăng chặt đến nỗi da trắng bệch, "Em chưa nghĩ đến điều đó, Ian ạ. Em biết anh sẽ tới bên em, mẹ con em. Chỉ có điều em không muốn ép anh, không muốn em trở thành gánh nặng hay một trách nhiệm nặng nề cho anh thôi".
Meg nói bằng cái giọng trống rỗng, đan tay mình vào tay anh để làm dịu đi cái tin sét đánh vừa rồi. Cô vừa khẳng định nỗi lo sợ lớn nhất trong đời Ian là đúng - rằng cô chẳng coi Ian Dempsey thích hợp làm bố. Làm sao cô hiểu được việc chần chừ không muốn nói với anh về Travis chứng tỏ rõ sự lo lắng và bất an của cô? Meg rất sợ phải phụ thuộc vào người khác, vì chính mắt cô đã phải trả cái giá cho sự ỷ lại đó.
Cô hít một hơi sâu rồi định nói gì đó, nhưng đã bị Ian cản lại, "Thôi, Meg. Em có lý do của em, anh cũng không muốn nghe thêm nữa".
Ian chật vật nổ máy chiếc xe thuê, cằm anh bạnh ra, chứng tỏ nỗi đau khi nãy giờ đã biến thành cơn giận dữ. Anh chất nó lên trên mọi cơn giận ngày trước đã dần dà biến anh thành người như bây giờ.
"Nào, bây giờ đến bệnh viện đường nào để gặp con em trước khi nó xuất viện?"
Cô nghe rất rõ từ "con em" mà Ian vừa nói, nhưng Meg trông đợi gì hơn thế? Chính cô đã gạt Ian ra khỏi cuộc sống của Travis. Cô không thể trông chờ anh sẽ gạt bỏ chuyện đó hay tha thứ cho cô.
Cô chỉ đường đến bệnh viện ở Colorado Springs, rồi ngồi yên trong khi anh giắt chiếc Bluetooth vào tai rồi bắt đầu gọi cho đại tá Scripps. Tai Meg gần như co giật trong khi anh trao đổi thông tin với viên đại tá. Dù chỉ nghe được câu chuyện từ phía Ian, cô vẫn nhận thấy giọng anh rất cáu kỉnh. Cô vẫn nghĩ anh kính nể đại tá Scripps lắm, nhưng Meg hiểu bao nhiêu về phần cuộc sống này của Ian kia chứ?
Có lẽ vẻ cáu kỉnh trong giọng của Ian là do anh vừa biết cô giấu biệt chuyện hai người đã có một đứa con trai. Còn chưa kể cảm giác mất đồng đội, cô gái tên Kayla, bây giờ đã bắt đầu ngấm vào anh. Từ chỗ đang ngồi, Meg thấy như ông đại tá Scripps đang lựa lời nói với Ian về khâu thực hiện nhiệm vụ của anh.
Cô thở dài, rồi ngả đầu sang tấm kính cửa sổ mát lạnh. Cô đã luôn tưởng tượng đến lúc được thông báo với Ian về chuyện đứa con của hai người. Giờ phải lái xe đến bệnh viện trong khi cái chết của một đồng đội đang bao trùm lên cả hai, và nhiệm vụ tình báo đang bị xáo trộn, tất cả những điều này Meg chưa bao giờ tính tới.
Ian dập máy, giật chiếc Bluetooth ra khỏi tai rồi quắc mắt nhìn đường. Mái tóc ngắn sẫm màu rủ lên những đường nét rắn rỏi như tạc của anh. Dáng người thẳng bị gò bó trong không gian chật hẹp của chiếc xe con gợi cho người ta biết đến nghề lính và bản chất chi tiết của anh. Mọi thứ trong cuộc sống của Ian đều có chỗ của riêng nó, mà Meg vừa bước vào rồi làm rối tung hết cả.
"Nghe chừng xe này trục trặc".
Anh nhún vai bằng vẻ rất máy móc, "Đại tá Scripps bảo ông ấy sẽ thu xếp cho Kayla. Anh muốn tự làm, tự kết thúc việc anh khởi xướng, nhưng ông bảo muốn anh quay trở lại nhiệm vụ".
Phải, Ian luôn muốn lo hết mọi việc còn dang dở. Vì tuổi thơ dữ dội của mình, anh đã có thói quen sắp xếp ngăn nắp mọi thứ như vậy. Kỷ cương và trật tự trong quân ngũ đã hút anh như người chết đuối vớ được cọc.
Cô cũng nhận ra đó là nguyên nhân anh chưa đề nghị ly hôn. Anh không muốn lý lịch của mình có một vết đen, cái lý lịch anh giữ trong thâm tâm về một cuộc sống lúc nào cũng có nguy cơ trượt trở lại cái miệng vực tối tăm đầy hỗn loạn, thất vọng và hiểm họa đó.
Cô đã từng rất sợ khi bị hút vào chính cái vòng quay tỉ mỉ đó, vì nó giống hệt thế giới của cha cô mà phải chật vật lắm Meg mới thoát ra được, để không bị nó giết chết như người mẹ và người chị song sinh.
"Đến chỗ đèn giao thông thì rẽ trái". Cô hất ngón tay rồi bám chặt lấy ghế trong lúc Ian bẻ ngoặt sang bên, "Bệnh viện ở phía trước, bên tay trái. Chắc lối đánh xe thứ hai kia sẽ vào phòng cấp cứu".
Anh mím chặt môi, răm rắp làm theo lời cô bảo. Có vẻ như càng lúc Ian càng giận dữ hơn. Cô thậm chí còn hình dung ra cảnh hai tai và lỗ mũi anh bốc khói. Nhưng thực ra, Ian không cho phép bản thân lên cơn thịnh nộ.
Chiếc xe nảy khỏi mặt đường lúc họ lái qua một gờ giảm tốc độ, rồi Ian xoay nó vào một khoang đỗ xe. Anh tắt máy, nhưng vẫn nắm chắc lấy vô-lăng như chuẩn bị cất cánh tới nơi, "Có cần anh đợi ở đây không?"
"Không. Đến lúc anh phải gặp con rồi".
Anh thở dài rồi đẩy cửa bước ra. Meg lập cập chui ra khỏi xe trước khi anh kịp sang giúp cô mở cửa. Cô không muốn phiền anh chăm sóc, nhất là sau vụ việc vừa rồi.
Hai cánh cửa tự động mở ra trước mặt họ, Meg vội vã chạy tới bàn đăng ký, "Tôi tới đón con trai Travis Dempsey. Cháu xuất viện được chưa ạ?"
Cô nhân viên gõ lạch cạch lên bàn phím rồi chỉnh lại kính, "Cháu sẵn sàng rồi. Chỉ khâu hai mũi thôi. Chắc giờ cháu đang ở phòng đồ chơi của trẻ con ngay bên kia".
"Cảm ơn cô". Meg vấp vào miếng vải lót sàn nhà, hai đầu gối mềm nhũn, run rẩy. Cô không biết cảm giác lo lắng này là do đến đón Travis ở phòng cấp cứu hay vì lần đầu hai cha con được gặp nhau.
Cô đẩy cánh cửa màu xanh đang đung đưa ra và thấy ngay mái đầu nâu sẫm của Travis đang cúi gằm xuống hai chiếc xe nhãn hiệu Hot Wheels trên sàn nhà Felicia đang ngồi trên ghế, nhổm dậy, thả tờ báo xuống "Meg, xin lỗi vì làm chị lo lắng. Cháu không sao đâu nhưng chắc ta không nên để nó đi cái xe ba bánh ấy nữa. Miếng cao su tuột khỏi bàn đạp rồi, nên cháu bị cạnh của nó cào rách cằm".
"Không phải lỗi của em đâu, Felicia ạ". Meg giơ hai tay ra, thấy vậy, Travis xoay mông để nhìn cô rồi lồm cồm bò dậy, "Chính tôi đã để cháu chơi cái xe ba bánh đó. Đến lúc phải vứt nó đi rồi".
Hai bàn chân nhỏ xíu của Travis chập chững băng qua phòng rồi nó sà vào lòng mẹ, "Ôi chao! Con trai dũng cảm của mẹ. Không được cậy chỗ khâu này ra đâu nhé".
Thằng bé ngửa ra sau trong tay mẹ nó, trỏ một ngón tay múp míp vào đường màu đỏ dưới cằm, "Rách".
"Mẹ thấy rồi". Meg hôn nhẹ lên gần vết khâu, "Con không được liều như thế nữa, nếu không sẽ phải khâu nhiều mũi như thế này nữa đấy".
Meg đứng dậy, bế xốc Travis lên. Cô gật đầu với Ian, lúc đó đang dựa người vào tường, đôi mắt sa sầm lại, thật khó đoán anh đang nghĩ gì, “Felicia, đây là Ian Dempsey, cha của Travis. Felicia phụ giúp ở nhà trẻ của mẹ cô bé".
Hai má Felicia ửng hồng, cô đang ngạc nhiên. Cô mỉm cười rồi chìa một tay ra, "Rất hân hạnh được gặp anh, anh Dempsey. Travis rất dễ thương".
Rõ ràng Ian phải cố lắm mới kìm lại câu nói đầu tiên đang sắp buột ra khỏi miệng, "Hân hạnh được gặp cô. Tôi đang mong được tự khám phá ra đây".
Đôi mắt xanh của Travis mở tròn, một ngón tay đang đút chặt vào miệng. Không biết nó có hiểu đây là người cha nó đã bắt đầu nhắc đến không?
Meg xốc Travis trên hông rồi quay sang phía Ian, "Ian, đây là con trai anh đấy".
"Chị Meg, em phải về đây. Em để ghế ngồi của cháu ở phòng chờ. Lúc nào tiện chị đem trả nhà trẻ cũng được. Chào anh, anh Dempsey". Felicia khép nép ra khỏi phòng, nhường cho một bà mẹ và đứa con gái đi vào.
Ian tần ngần tiến thêm một bước rồi kê một ngón tay lớn dưới vết rách trên cằm Travis, "Cái sẹo chiến này to quá".
Mắt Travis càng tròn xoe hơn khi nhìn người đàn ông to lớn trước mặt, rồi nó cười toe toét, ngón tay vẫn ngậm trong miệng.
“Travis, bố con đây này". Meg rung đứa bé vài cái, nhưng xem chừng sự có mặt của Ian vẫn làm nó choáng ngợp. Cô nhún vai, "Vào tầm tuổi này bọn con trai như nó chưa nói được nhiều lắm đâu, trong khi bọn con gái đã líu lo rồi".
Ian cười nửa miệng, "Chắc sau này cũng không khác mấy đâu, Travis nhỉ?"
"Anh... anh có thích tên con không?"
"Travis McGee, một nhân vật tưởng tượng của John D. MacDonald đúng không?"
Meg cười rồi gật đầu, cuối cùng cũng thấy mình đã làm đúng một việc. Ian rất thích đọc cuốn truyện của John D. MacDonald và tay thám tử tư Travis McGee hay rong chơi. Cái tên đó được Meg ưu tiên hàng đầu.
"Anh có thích". Ian đang vặn tay một cách gượng gạo trước ngực cứ như không biết làm gì với chúng. Rồi anh khoanh tay lại, giấu hai bàn tay đi.
Làm như cô định dúi Travis vào lòng anh để thiết lập mối ràng buộc giữa cha con họ ngay chắc? Với một đứa trẻ ở độ tuổi của Travis, chuyện này cũng phải từ từ mới được.
"Em nghĩ có lẽ ta đi thôi. Chắc anh còn việc cần làm, mai em cũng phải dẫn đoàn đi nữa".
Ian đẩy cửa ra, rồi giữ nó cho Meg cùng Travis đi qua, "Anh nghĩ em nên để một thời gian nữa rồi hãy dẫn đoàn, Meg ạ".
"Vớ vẩn. Công việc của em mà". Cô búng ngón tay rồi nói tiếp, "Chắc không có tên khủng bố nào đóng giả làm khách du lịch nữa đâu".
"Làm sao em biết được?"
Meg cúi xuống nhặt chiếc ghế trẻ em Felicia đã để lại cạnh bàn tiếp tân, suýt nữa ngã đúng lúc anh nói, sống lưng cô lạnh buốt. Ian giật chiếc ghế từ tay cô.
"Nếu cái gã Hans gì đó xin tham gia đoàn, chắc chắn em phải nhận ra anh ta chứ".
"Ta chưa biết Hans có dính dáng gì tới vụ này không". Anh nhấc chiếc ghế lên rồi băng qua cánh cửa tự động, "Cũng không chắc anh ta có bè đảng gì".
Meg so hai vai lại, Travis bèn cựa quậy cái đầu, "Em nghĩ em vẫn nên làm như không có chuyện gì xảy ra... mà đúng là thế thật".
"Em nói cũng có lý". Anh khom người chui vào hàng ghế sau, "Móc cái này vào thế nào nhỉ?"
Cô đưa tay đỡ lấy nách Travis rồi bế thằng bé ra, "Đây, bế Travis hộ em một chút".
Lúc ấn đứa bé vào vồng ngực rắn rỏi của Ian, Meg thót cả tim. Anh có từ chối không?
Ian dang hai tay ôm lấy Travis, tay phải đỡ dưới mông, còn tay trái giữ sau lưng, như thế, Travis sẽ không sợ bị ngã. May thay, Meg đã kịp nhủ lòng, không được để tim vọt khỏi lồng ngực. Phải từ từ, từng bước một.
Meg cúi xuống, luồn đai an toàn vào cái móc sau chiếc ghế trẻ em, rồi ngoảnh lại nói, "Được rồi, đưa con cho em. Đến lúc buộc dây để khởi hành rồi, em bé".
Travis có vẻ không muốn rời tay bố, cũng như Ian tần ngần chưa muốn buông thằng bé ra.
Cô đặt Travis vào ghế em bé, cài khóa giữa hai chân, rồi hôn lên cằm nó. Phải rồi, liều lĩnh quá, hệt như cha nó vậy.
Ian vừa nhìn đường, vừa liếc gương chiếu hậu, chỉnh lại để nhìn rõ Travis, con trai của anh, hơn. Nó giống mình quá. Ý nghĩ đó làm Ian run rẩy từ đầu đến chân. Nhưng sao anh phải ngạc nhiên đến thế? Một nửa gien của thằng bé là thừa hưởng từ anh mà.
*
* *
Thỉnh thoảng, đôi mắt màu xanh lá quen thuộc ấy nhìn anh trong tấm gương, và cứ mỗi lần như vậy, Ian lại mỉm cười với thằng bé. Lúc nãy đứa bé ngoan ngoãn để anh bế, cứ như nó rất thân quen với anh, cũng giống cảm giác khi Ian ôm mẹ của nó vậy.
Sau cú sốc vì biết mình có đứa con trai hai tuổi và sau cả khi tự sỉ vả mình vì không ở bên Travis, Ian cảm thấy cơn giận bắt đầu dâng lên sôi sục. Sở dĩ anh che đậy nó đi vì không đoán được một khi thả lỏng, nó sẽ dẫn tới hệ quả nào.
Cơn giận của bố anh thường nhanh chóng chuyển sang bạo lực, Ian sợ rồi cũng sẽ giẫm phải bước xe đổ đó. Dù gì anh cũng mang gien của ông.
Thoạt đầu, ý nghĩ mình đã để lỡ mất ngày con trai chào đời và hai năm đầu tiên của nó khiến anh bẽ bàng tới mức sẵn sàng chấp nhận bất kỳ lý do gì Meg đưa ra, đối mặt với rất cả những lời lẽ cô ném vào anh. Thế rồi cơn giận len lỏi vào từng ngóc ngách trong con người anh, dù anh vẫn biết Meg làm vậy vì tuổi thơ của cô cũng sóng gió không kém gì của anh.
Làm sao họ nuôi được con đây? Anh lén nhìn lên chiếc gương lần nữa, thằng bé tóc nâu ngồi sau cười toe toét, miệng đầy những chiếc răng mới nhú. Xem chừng Meg vẫn tự xoay sở được.
Họ lái về thị trấn Crestville nhỏ bé, "Em để xe ở dưới chân núi à?"
"Vâng". Cô nghịch nghịch chiếc khóa kéo trên áo khoác, "Tối nay anh có muốn ăn tối với em và Travis không? Hay... hay anh còn bận việc ban nãy?"
Chiều nay cô vừa làm anh xáo trộn, mà giờ còn đòi anh bình thản ăn tối với đứa con trai mới nhận mặt xong ừ? “Ừ, anh bận. Đại tá Scripps đã cử một điệp viên từ Denver xuống để lo vụ Kayla, nên anh sẽ gặp anh ấy ở bệnh viện mà chúng ta vừa đến lúc nãy".
"Kayla cũng ở đó sao?" Cô đưa một bàn tay run rẩy lên che miệng.
"Họ đưa thi thể cô ấy tới đó".
"Cô ấy có chồng hay con cái gì không?"
Anh nhắm mắt lại rồi nhanh chóng mở ra, "Meg, anh không biết. Cô ấy không nói gì về bản thân cả, ngoại trừ lòng trung thành với Jack Cobum".
"Họ từng yêu nhau?"
"Chắc không đâu. Jack không hay để chuyện công tư lẫn lộn, không như Buzz. Nên giờ nhìn xem cậu ta thế nào". Buzz đã có quan hệ yêu đương với một biên dịch viên của Prospero, một cô gái xinh đẹp tên là Raven, cái tên rất hợp với mái tóc màu đen óng ả. Nhưng họ không kéo dài được bao lâu.
”Buzz với cô gái ấy chia tay rồi à?"
"Tai nạn nghề nghiệp mà". Anh đỗ xe rồi trỏ ngón cái ra sau lưng, "Nó ngủ rồi kia".
Cô mỉm cười, cả khuôn mặt giãn ra, sáng bừng lên một thứ ánh sáng tinh khiết - tình mẫu tử, “Chắc nó vui quá nên mệt lử đây. Em sẽ cho nó ngủ đẫy trước khi ăn tối, để anh có thời gian làm quen với nó. Em có rất nhiều thời gian để bù đắp cho anh".
"Hai chúng ta đều thế mà".
Meg chỉ cho anh chiếc xe của cô. Ian chui vào hàng ghế sau, gỡ cái ghế của Travis cùng đứa bé vẫn đang bị buộc chặt vào đó lên rồi bế nó sang xe Meg. Anh đưa nó vào ghế sau của chiếc SUV, cạnh một chiếc ghế khác, Travis vẫn ngủ ngon lành, không hề chớp mắt.
Meg cột chặt chiếc ghế trẻ em rồi đứng thẳng dậy, đôi má ửng hồng. Trông cô giống hệt cái lần họ mới gặp nhau trên đỉnh Everest, chỉ thiếu mỗi cái mũi đỏ cùng hàm răng va vào nhau lập cập. Cô thò tay vào túi rồi lấy ra một mẩu giấy nhỏ, "Đây là địa chỉ của em. Liệu bảy giờ anh đã xong việc chưa?"
"Bảy giờ thì được. Có cần anh đem thứ gì không? Rượu, đồ ngọt, hay sữa?" Anh nói, rồi chỉ vào bé Travis đang ngủ say, hàng mi dày màu nâu cong cong như mặt trăng khuyết in trên má.
Meg cười, "Em có hết rồi. Gặp anh sau nhé".
Meg lái xe đi rồi, Ian mới trút một hơi thở dài nãy giờ bị nén kín trong lồng ngực, ơ vùng đất xa lạ này đầy rẫy mìn, chỉ cần đi sai một bước, anh sẽ lập tức biến thành bố mình.
Ian quay trở lại chiếc xe rồi mở nắp điện thoại. Anh phải liên lạc với điệp viên từ Denver, sau đó sẽ chơi trò trốn tìm. Đại tá Scripps cùng toàn bộ thành viên Prospero đã nhất trí sẽ giữ bí mật tuyệt đối về nhiệm vụ lần này. Chỉ cần một động tĩnh trong kế hoạch sẽ có thế khiến kẻ bắt giữ Jack hiểu nhầm. Họ phải giữ mồm giữ miệng cho tới khi biết rõ hơn về tình hình của Jack.
Sau vài giờ à ơi với hai viên cảnh sát và lườm cảnh sát trưởng Cahill trối chết, Ian quay trở lại khách sạn, đầu đau như búa bổ. Anh cởi chiếc áo khoác, tay lướt qua một vật cứng giấu kỹ ở túi trong.
Anh rút chiếc máy ảnh của Kayla ra mà tim đập thình thịch, đầu càng nhức nhối hơn. Ian gạt cái nút phía sau về chức năng xem ảnh, chiếc máy thình lình sáng lên - có lẽ nó đã khô rồi. Anh hồi hộp bấm qua đống ảnh, nhìn thật kỹ từng tấm qua màn hình nhỏ xíu.
Kayla đã chụp được hình rất cả các du khách trong chuyến đi. Tay người Đức trông chẳng khác những người còn lại, cũng hồ hởi chụp ảnh thiên nhiên kỳ vĩ, cũng đứng tạo dáng, cười như vô can, có lẽ là riêng với Kayla.
Ian nhòm vào những tấm chụp thác nước, hơi thở bắt đầu dồn dập. Cô ấy chụp những tấm này trước khi chết. Có phải Kayla đã thấy gì đó không? Anh hít một hơi thật sâu. Bức ảnh cuối cùng chụp Kayla, đang cười, hai tay giơ ra phía trước. Chắc chắn tấm này do hung thủ chụp. Vì sao? Hắn muốn lại gần để đẩy cô xuống dưới phải không?
Anh nhấn nút tắt chiếc máy ảnh đi rồi quẳng nó lên chiếc tủ cạnh đó. Anh sẽ phải in mấy tấm ra rồi phóng to lên. Chắc chắn điểm đó hay hành động gì của Kayla đã khiến tên giết người này manh động.
Anh nhìn đồng hồ, rồi tháo nó khỏi tay. Trước mắt vẫn còn một thử thách nữa. Ian ngừng lại trước tấm gương, chúi về phía trước để xem xét kỹ hơn. Đôi mắt xanh lá cây nằm giữa hàng mi màu nâu sậm, mái tóc nâu được húi sát để khỏi xoăn tít lên. Một khuôn mặt khác bỗng xuất hiện, đè lên khuôn mặt của chính anh, với lọn tóc xoăn phía trên đôi mắt ngái ngủ.
Không. Con trai anh không phải là thử thách. Anh sẽ cố gắng, sẽ tìm mọi cách, kể cả phải xem những kênh truyền hình ướt át để tìm kiếm hình tượng một người cha tốt.
Cả đời Ian đã lảng tránh cha mình, và anh không muốn sự việc ngày trước sẽ tái diễn với chính con trai mình.
Ian bật vòi nước, xoay người để hai bả vai hứng lấy luồng nước nóng đang tuôn xuống. Trẻ con cũng giống như động vật - hành động theo bản năng, hoang dã, chưa bị ảnh hưởng bởi những sức nặng của xã hội. Làm một khuôn mặt sợ hãi cho trẻ con xem, nó sẽ nhận ra ngay và sẽ xông vào trận.
Ian bước ra khỏi buồng tắm, mặc quần bò, chiếc áo phông dài tay cùng một cái áo sơ-mi vải thô lên người, xỏ chân vào đôi giày đi bộ nhẹ hơn đôi trước, rồi vớ lấy chiếc ví. Anh vẫn còn kịp ghé qua cửa hàng nhỏ ở cạnh khách sạn để mua gì đó cho Travis.
Thằng bé vẫn còn trong tuổi có thể dỗ dành được.
Anh nhặt ra một chiếc tàu hỏa đồ chơi có mấy cái bánh vừa lăn vừa kêu lách cách. Nhân viên bán hàng gói nó vào giấy mỏng, rồi Ian đi tới nhà Meg để dự bữa ăn tối quan trọng nhất đời anh.
Anh lái xe qua trung tâm Crestville, đến con đường quê dẫn ra ngoài thị trấn thì phải bật đèn pha. Ian có thể hình dung ra Meg ở chốn này, nhưng đêm đến chắc cô sẽ cô đơn lắm.
Chẳng phải anh ngại ngần, không muốn làm tan biến cảm giác đó trong cô. Cô có còn cảm xúc mãnh liệt như anh bây giờ không? Hôm nay, mỗi lần chạm tay cô, mỗi lần thấy mùi hương ngọt ngào của cô, đầu anh lại luẩn quẩn nghĩ đến những chuyện không đâu trong khi cả cơ thể rạo rực.
Cái tin động trời về Travis ngày hôm nay đã làm chai sạn mọi ý nghĩ đó, nhưng chỉ được một giờ. Anh đang đùa với ai kia chứ? Anh đã lên giường với người phụ nữ chỉ mười phút sau khi cô ta lấy hết tiền bạc của anh và bỏ lại anh sống dở chết dở. Cô đã ngấm vào máu của anh rồi.
Cứ mỗi lần đến gần một hòm thư, Ian lại lái thật chậm, soi đèn pha để nhìn địa chỉ cho tới khi tìm thấy số nhà cô ánh lên trong bóng tối. Anh bẻ lái vào đường đánh xe rải sỏi, đỗ ngay cạnh chiếc SUV màu bạc của cô. Chiếc đèn ở hiên nhà tạo thành một hình vòng cung vàng rực ngay trước cửa, những luồng sáng khác chiếu qua các khung cửa sổ. Cô đã dựng một căn nhà ấm cúng cho Travis, khác hẳn ngôi nhà nguy nga nhưng lạnh lẽo của cô thời nhỏ, cùng những ngôi trường nội trú khép kín.
Anh tắt máy, rướn người qua ghế để lấy quà cho Travis, rồi bước ra khỏi xe. Lúc này, Ian mới chết sững.
Không gian yên tĩnh của buổi tối bao trùm, nhưng tóc gáy Ian dựng đứng. Anh căng tai để nghe lại tiếng động đó lần nữa, hai cánh mũi nở ra.
Thế rồi anh nghe thấy, tiếng cành cây gãy và lá mùa thu khô kêu sào sạo dưới những bước chân rón rén. Anh nhìn một bụi rậm thâp và tối nằm xa căn nhà tràn ngập ánh sáng và hơi ấm của Meg. Có tiếng sột soạt trong một bụi cây.
Có thể là con gì đó. Ian bước hai bước về phía hiên nhà, tiếng động cũng nổi lên rõ hơn như thể con gì... hoặc ai đó vừa tháo chạy.
Tán cây kêu răng rắc rồi lung lay mạnh. Ian giật mình, anh chồm về phía trước, đâm thẳng ra phía sau căn nhà, rồi khựng lại cạnh bụi cây thấp, mắt anh lúc này đã quen với bóng đêm.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Ian thấy như từng hơi thở đang thiêu cháy buồng phổi. Anh nghiêng đầu nghe ngóng, nhưng chỉ có hơi thở đứt quãng của anh và vài tiếng dế bâng quơ vọng lại. Chắc anh đã làm con vật đó sợ. Ian lắc đầu rồi quay về căn nhà, nhưng rồi có một vật đập vào mắt anh.
Anh với tay kẹp lấy một mảnh khăn len màu đen dúm dó treo lơ lửng trên một cành cây. Anh quấn nó quanh ngón tay rồi đưa sát lên mắt.
Con vật vừa rồi đánh rơi một chiếc khăn len đan tay.