Edit: Lune
Dựa theo dự đoán của nhóc mập, bố mẹ sẽ cùng nhau tra hỏi anh cả. Nào ngờ ngày hôm sau, con gà trống vẫn gáy, cậu thấy anh cả vẫn đang tập thể dục ở dưới tầng mà không có bất kỳ dấu hiệu nào bị chất vấn cả.
Nhóc mập đứng cạnh cửa sổ ủ rũ không nghĩ ra nguyên nhân.
“Tế bào não vốn đã không có bao nhiêu, đừng đốt hết.” Một giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía sau, nhóc mập quay lại thấy đó là Ngụy Diệp, cả người lập tức run lên.
Đứng cạnh với bố, lẽ ra phải là một bức tranh đẹp đẽ ấm áp, nhưng đối với Ngụy Diệp, nhóc mập kính sợ ông nhiều hơn là yêu thương.
“Sao bố không.....”
“Không cái gì?” Ánh mắt lạnh lùng của Ngụy Diệp vẫn phóng ra ngoài cửa sổ từ đầu đến cuối.
Nhóc mập cúi đầu, dựa theo thủ đoạn của bố đã sớm đi hỏi anh cả rồi, hơn nữa sẽ phái người đi điều tra anh người yêu kia.
Nhưng bây giờ, ông lại không làm bất cứ điều gì --
“Người xưa có câu: Nếu không được lợi gì sẽ không chịu dậy sớm.”
Nhóc mập giật mình.
Khóe miệng Ngụy Diệp nhếch lên: “Bố thật sự muốn nhìn thử xem, lợi ích có thể hấp dẫn được anh trai con là cái gì.”
Ngụy Tô Thận đứng phía dưới giống như cảm nhận được, bất chợt ngẩng đầu lên.
Nhóc mập có chút chột dạ giống như đi mách lẻo nhưng lại bị phát hiện. Cậu nhóc ngoảnh mặt ra chỗ khác còn Ngụy Diệp vẫn làm động tác như cũ, ngoắc ngón tay khiêu khích: “Cùng cho nhau nỗi đau đi.....”
Trên bãi cỏ, Ngụy Tô Thận kết thúc bài tập thể dục buổi sáng, bình tĩnh nhìn qua, dùng khẩu hình nói: “Con sẽ đi mách mẹ --
Nụ cười đắc ý của Ngụy Diệp cứng đờ, thầm mắng thằng con bất hiếu.
Bữa sáng hôm nay kết thúc trong màn khói thuốc súng thầm lặng.
Ngụy Tô Thận đến học viện Iger từ rất sớm.
Ở đây chủ yếu là con cháu nhà giàu, rất ít người chăm chỉ học hành, mãi vẫn không tìm ra nổi một học sinh chịu đọc sách buổi sáng.
[Phương Sam: Chúng ta đến sân thể dục bắt mấy tên Lâm Đại Ngọc và Giả Bảo Ngọc đi.]
Ngụy Tô Thận không có nhiều ý kiến về việc yêu sớm nhưng vẫn đồng ý bước tới đó.
Bọn trẻ đến học viện Iger không ngoài ba mục đích: Đến để lấy một tấm bằng tốt nghiệp đẹp, mở rộng mối quan hệ của chúng, cuối cùng là tìm một người bạn đời phù hợp.
Liên hôn là cách nói tương đối quê mùa, có điều đối với bọn họ nếu tìm được người mình thích cộng thêm hai nhà môn đăng hộ đối tất nhiên sẽ khiến người lớn trong nhà vui mừng hơn nhiều.
Cho nên ở học viện Iger, không có lệnh cấm không cho yêu đương nhưng cũng không công khai ủng hộ, nói thẳng ra là sợ phản tác dụng.
Thị lực Ngụy Tô Thận rất tốt, nhìn một cái đã phát hiện mấy đứa trong lớp ba.
“Thầy Ngụy.”
Ánh mắt của Ngụy Tô Thận đảo qua mấy cặp đôi: “Yêu cùng lớp phải lọt vào top 100 trong kỳ thi tới, yêu khác lớp phải lọt vào top 150.”
Một học sinh mạnh dạn hỏi: “Sao yêu cầu lại khác nhau thế ạ?”
Ngụy Tô Thận xua tay: “Tùy tiện ấy mà.”
Sau đó ghi lại tên mấy người, nhìn giống như thật sự chuẩn bị kiểm tra thứ hạng cuối kỳ của bọn họ.
Học sinh vừa rồi hỏi một cách yếu ớt: “Bây giờ chia tay còn kịp không thầy?”
Ngụy Tô Thận nhíu mày: “Chia tay lại càng có nhiều tinh lực để học hành, vậy không lọt vào top 10 thì không cần bàn nữa.”
Học sinh kia hít sâu một hơi, nhìn bóng lưng của hắn dần biến mất trong tầm mắt.
Thời gian của Ngụy Tô Thận ở trường rất thoải mái, thậm chí hắn còn có thêm đặc quyền, sau mỗi tiết học hằng ngày, hắn có thể rời khỏi bất cứ lúc nào. Ngoài ra, các học sinh trong lớp ba bây giờ rất tự giác, gần như không cần hắn phải tốn nhiều suy nghĩ nữa.
Đi bộ dưới ánh mắt trời, bên cạnh lại có thêm một người nữa.
Ngụy Tô Thận liếc cậu: “Cẩn thận bị người khác phát hiện.”
Phương Sam duỗi người dưới nắng: “Vào rừng nói chuyện đi.”
Nhiệt độ sáng sớm trong rừng rất mát mẻ, Phương Sam dựng cổ áo lên: “Nơi này rất thích hợp để yêu đương nè, trời lạnh có thể ôm ấp để sưởi ấm lẫn nhau.”
Ngụy Tô Thận đã sớm nghe quen mấy lời nói không đứng đắn của cậu, cực kỳ kiên nhẫn đợi Phương Sam nói chuyện chính.
“Nhiệm vụ sắp hết thời gian rồi.” Khóe môi Phương Sam vẫn duy trì nụ cười như có như không: “Anh có suy nghĩ gì không?''
Ngụy Tô Thận: “Thuận theo tự nhiên.”
Nụ cười của Phương Sam dần cứng lại: “Không phải, anh là một người cực kỳ không an phận, thế giới anh chọn kiểu gì cũng gặp rất nhiều sóng gió.”
Giọng nói của Ngụy Tô Thận trầm xuống: “Tôi sẽ không lấy tính mạng ra đùa giỡn.”
Phương Sam vẫn không tin lời nói nhảm nhí của hắn: “Điểm số nhiệm vụ hằng ngày của ký chủ có hạn nên số lượng thế giới được chọn đầu tiên sẽ không nhiều lắm, tôi đoán hơn một nửa là anh sẽ đi được đến tận cuối cùng.”
Ngụy Tô Thận: “Là gì?”
Phương Sam: “Đoán xem. “
“......”
Phương Sam đổi sang âm thanh máy móc: “Quyền hạn không đủ để tiết lộ trước thông tin cụ thể.”
Ngụy Tô Thận cũng không nghĩ là cậu cố ý làm khó, chỉ muốn cho hắn lúc nào cũng phải tỉnh táo một chút.
Nguyên tắc của Phương Sam rất đơn giản: Có thể tùy tiện nhưng không được làm quá;
“Mua hiệu sách đối diện trường học đi.”
Với sự phổ biến của sách điện tử ngày nay, việc tồn tại của các hiệu sách giấy ngày càng trở nên khó khăn hơn. Phương Sam bảo hắn mua chắc chắn không liên quan gì đến lợi nhuận.
“Có liên quan đến thế giới sắp tới à?”
Phương Sam im lặng, một lúc sau mới nói: “Có lợi cho anh.”
Ông chủ là một người sảng khoái, vốn đang làm ăn thua lỗ, đang buồn lại có người đến hỏi. Sau khi thỏa thuận giá cả, trực tiếp chuyển nhượng ngay ngày hôm đó.
Ngụy Tô Thận kiểm kê mọi thứ trong cửa hàng và sắp xếp lại các quyển sách.
Phương Sam giống như một lão già không ra gì, ban ngày cầm chai rượu ngồi trên ghế xích đu, thỉnh thoảng lại liếc sang Ngụy Tô Thận, lắc đầu nhấp một ngụm rượu: “Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.”
Ngụy Tô Thận thấy cậu chuẩn bị nuốt nắp chai vào, đang định ngăn lại thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, sau khi bấm nhận đầu bên kia nói thẳng: “Đang làm gì đấy?”
Ngụy Tô Thận: “Làm việc. “
Đầu kia truyền đến tiếng cười nhạo: “Tôi đang ở trường đây, nghe các giáo viên khác nói anh đã về cách đây một tiếng rồi.”
Ngụy Tô Thận: “Hiệu sách Ánh Dương đối diện.”
Nói xong cúp điện thoại.
Phương Sam còn đang lắc lư trên ghế xích đu, Ngụy Tô Thận đi tới: “Bố tôi sắp đến.”
Phương Sam lập tức cởi hai khuy áo trên cùng, vừa nhìn đã biết chưa quên vai diễn người yêu lẳng lơ của mình.
Ngụy Tô Thận: “Ông ấy không dễ bị lừa đâu. Lúc nữa đừng nói linh tinh.”
Phương Sam chỉ nhìn chằm chằm vào chai rượu, cúi đầu cười.
“Bố tôi có một chai rượu rất quý.” Ngụy Tô Thận dụ dỗ: “Chỉ cần cậu yên lặng, khi nào về tôi sẽ trộm cho cậu.”
Ánh mắt Phương Sam sáng như sao, nhìn mà cảm thấy chói mù mắt.
Nhưng vừa được một phút, đã có dấu hiệu đổi ý: “Một từ cũng không được nói à?”
Ngụy Tô Thận cười lạnh: “Không thể vượt quá mười từ.”
Suy cho cùng vẫn phải chào hỏi, mười từ là đủ rồi.
Con ngươi Phương Sam đảo qua: “Được.”
Ngụy Tô Thận vẫn cảm thấy lo lắng, suy nghĩ một chút rồi bổ sung: “Cũng không được làm mấy động tác dư thừa.”
Trước khi bố mẹ hắn quay về, Phương Sam đã hoàn toàn nhập vai người yêu lẳng lơ, liên tục nháy mắt và hôn gió với hắn, suốt một thời gian dài làm hắn cực kỳ đau đầu.
“Được.” Cậu đáp ứng vô cùng nhanh chóng, chủ động cất chai rượu đi sau đó còn giả vờ lôi một quyển sách từ trên kệ xuống để đọc.
Chỉ cách có một con đường nên chưa đầy năm phút sau bóng dáng Ngụy Diệp đã xuất hiện trong hiệu sách Ánh Dương.
Ông nhìn xung quanh: “Con làm gì ở đây?”
“Làm thêm.”
Khóe miệng Ngụy Diệp co giật dữ dội, đầu tiên là giáo viên, sau đó là quán cà phê, đến giờ lại là hiệu sách.
Đám người trẻ tuổi đang phấn đấu trong thành phố kia sợ là cũng không 'chịu khó' như vậy.
Ngụy Tô Thận không để ý đến nghi vấn trong mắt ông, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh: “Ba trăm sáu mươi lăm ngày, con muốn thử xem nghề nào phù hợp với mình hơn.”
Bàn về bản lĩnh nói dối không chớp mắt, bọn họ ai cũng không kém hơn ai.
Nghẹn ngào xong, Ngụy Diệp nhanh chóng chú ý đến Phương Sam đang im lặng ngồi một bên, nghĩ đến đây là người yêu của con trai mình, ánh mắt ông lập tức tối sầm.
Bốn mắt nhìn nhau trong giây lát, Phương Sam đột nhiên dựa người vào Ngụy Tô Thận mà không báo trước: “Cháu họ Phương.”
Nhà họ Phương và nhà họ Ngụy là đối thủ của nhau, Ngụy Diệp vô thức nghĩ rằng cậu là người nhà bên đó.
Con trai ông yêu kẻ thù?
Bất mãn là thứ yếu, song Ngụy Diệp cũng cảm thấy bình thường, tính cách của Ngụy Tô Thận mà giờ chịu tìm một tiểu thư khuê các rồi yên ổn sống qua ngày mới đúng là khiến ông thấy kỳ quái.
Ngụy Tô Thận biết Ngụy Diệp hiểu lầm, đang định giải thích Phương Sam đã nói trước: “Không phải người Phương gia.”
Từ lời nói đến ánh mắt nhìn Ngụy Tô Thận thế kia, giống như đang nói kể từ khi yêu hắn, cậu đã không còn liên quan đến nhà họ Phương nữa.
Ngụy Diệp chế giễu: “Hóa ra là diễn Romeo và Juliet.”
Sau đó, quay đầu rời đi.
Phương Sam vươn hai ngón tay dựng trên đầu, giống như đôi tai thỏ: “Còn hẳn hai từ.”
Ngụy Tô Thận giới hạn cho cậu mười từ, vẫn còn dư.
Ngụy Tô Thận hít một hơi, không nói gì, lẳng lặng rút một bản “Kinh Phật” trên kệ ra đọc.
“Đọc Đạo Đức Kinh thích hợp hơn.” Phương Sam: “Sau này tôi có thể thêm một mục nữa trên bảng thông tin, biệt danh là Romeo.”
Nào ngờ Ngụy Tô Thận đang đọc sách đột nhiên vươn tay về phía cậu, nở nụ cười vô cùng dịu dàng, giọng đọc thơ trầm ấm: “Juliet đáng yêu nhất trên đời! Hãy đến với anh, anh sẽ đưa em đi ngắm bình minh rồi chúng mình cùng nhau chạy trên cánh đồng nhé.”
Phương Sam sững sờ, chỉ cảm thấy chỗ rượu cậu uống ban nãy bây giờ đang sôi trào dữ dội trong dạ dày.
Ngụy Tô Thận cũng không khá hơn là bao, vốn là người lạnh lùng ít nói, bây giờ tự nhiên lại đọc thơ tình, trạng thái hắn giống hệt Phương Sam.
Ánh mắt đan xen giữa không trung, hai bên đạt được sự đồng thuận....Buông tha cho mình và lẫn nhau.
Câu chuyện về Romeo và Juliet đến đây là kết thúc. Ngụy Tô Thận treo một tấm lịch trong hiệu sách, kỳ thi cuối kỳ ngày càng đến gần nên lượng học sinh đến mua đề tham khảo cũng ngày càng nhiều.
Học sinh lớp ba vừa nhìn thấy Ngụy Tô Thận đã lập tức muốn chửi ầm lên. Có biết cái gì gọi là âm hồn không tan không hả? Chính là người trước mặt đây này!
“Thầy Ngụy, sao thầy lại ở hiệu sách?”
Ngụy Tô Thận cười cười, nhìn quyển đề tham khảo cậu học sinh kia mua, hàm ý nói: “Không tệ, rất chăm chỉ.”
Sau khi được khen ngợi, đám học sinh chỉ cảm thấy tim mình run lên, không phải kích động mà là sợ hãi. Chẳng lẽ Ngụy Tô Thận tới đây làm việc chỉ để xem bọn họ có mua quyển đề về để làm hay không à?
Suy nghĩ lung tung xuất hiện liên tục trong đầu, bước chân trước khi rời đi cũng run lẩy bẩy.
Có một người thầy ác ma như vậy, không muốn nhà mình bị phá sản thì phải liều mạng mà học thôi.
Phương Sam đồng cảm nhìn bóng dáng đám học sinh rời đi, nhưng không bao lâu sau chút thương xót cuối cùng cũng biến mất: “Chăm chỉ như vậy, chắc điểm sướng cuối cùng của anh sẽ không thấp.”
Tuy với điều kiện của nhà họ Ngụy thừa sức cung cấp nhiều tài nguyên nhưng trong việc giáo dục lại cực kỳ nghiêm khắc. Vì thế Ngụy Tô Thận cũng không mềm lòng với những đứa trẻ đầu gấu này, thỉnh thoảng cũng sẽ hù dọa một chút: “Hy vọng không phải là nhiệt tình nhất thời.”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ không tiếp tục công việc giảng dạy nữa.
Phương Sam: “Đóng cửa trước đi rồi tôi dẫn anh ra ngoài kiếm giá trị vả mặt.”
Ngụy Tô Thận nhìn tấm lịch lắc đầu: “Còn có mấy ngày chắc không khác là bao.”
Thầm nghĩ vẫn là ít giày vò nhau thì tốt hơn.
Ngày 2 tháng 7, kỳ thi kết thúc và kết quả sẽ được công bố vào ngày 5.
Thành tích lớp ba đột nhiên tăng vọt, nhưng cách ưu tú vẫn còn xa lắm, dù sao trước kia hổng quá nhiều kiến thức nên không thể một sớm một chiều là có thể bù lại được.
Cùng ngày đó, hệ thống đưa ra số điểm cuối cùng: Điểm sướng: 80; Giá trị vả mặt: 59.
Phương Sam nhìn xong tức đến mức không uống nổi rượu: “59? Chỉ cần cố gắng một chút là xong! Kêu còn có mấy ngày sẽ không khác là bao, không muốn ra ngoài kiếm giá trị vả mặt. Giờ thì hay rồi, THIẾU - MỘT - ĐIỂM!!”
Ngụy Tô Thận cúi đầu, cảm thấy lương tâm cắn rứt kỳ lạ.
Nói thẳng ra, từ nhỏ hắn luôn về nhất, giờ nhìn số 59 kia cũng cảm thấy có chút bối rối.
Thật ra cũng không thể trách Ngụy Tô Thận được, ai bảo điều kiện nhà cửa của hắn tốt quá làm gì. Tuy rằng cũng đã trải qua sóng to gió lớn, nhưng vẫn luôn thuận buồn xuôi gió. Những ký chủ khác bình thường chưa cần làm gì đã có 60 giá trị vả mặt rồi, còn hắn chính là bắt đầu từ số 0.
“Lần này tôi sẽ dẫn anh đi cửa sau, XXX tôi mang theo trước đây, tuy người ta cũng là người mới nhưng lúc đó giá trị vả mặt ít nhất cũng được 70, còn anh đây rõ ràng là đang phá hỏng danh tiếng của tôi!”
Ngụy Tô Thận là người làm nhiệm vụ đầu tiên mà có điểm sướng cao nhất, nhưng cũng là người có giá trị vả mặt thấp nhất.
“Ký chủ người ta phấn đấu như thế nào, vì sao người khác lại có thể lấy được 80, 90 thậm chí là điểm tối đa, anh ngay cả điểm tiêu chuẩn cũng không đạt được!” Phương Sam chống nạnh: “Được dạy dỗ như nhau, anh có từng suy nghĩ vì sao mình lại kém người ta thế không hả?”
Ngụy Tô Thận cẩn thận lắng nghe, trong lúc vô tình nhìn thấy một phụ huynh đang mắng con mình làm bài thi không tốt, vẻ mặt cùng trạng thái y hệt Phương Sam.
Hắn từ trước đến nay đều là con nhà người ta, chưa từng nghĩ có một ngày sẽ bị mắng vì không đủ điểm tiêu chuẩn như vậy.
Cảm giác này--
Thật kì diệu.