Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 1: Chương 1: Hệ thống từ trên trời bay tới




Edit: Lune

Trong nhà máy bị bỏ hoang.

Vết máu loang lổ phun đầy trên tường, những giọt máu tụ lại thành dòng, chảy nhỏ giọt xuống đống sắt vụn trên mặt đất. Mùi rỉ sắt xen lẫn mùi máu, cực kỳ khó chịu.

Một người đàn ông dựa vào mép tường, mặt tái mét vì mất máu quá nhiều, vai trái gần như đẫm máu nhưng ý chí vẫn vô cùng tỉnh táo.

Cửa đóng chặt nhưng Ngụy Tô Thận lại nghe thấy tiếng bước chân, nhất thời nghi ngờ là ảo giác.

Hắn nheo mắt nhìn, quả nhiên có một bóng người đang đi tới. Hắn cố gắng với lấy thanh sắt bên cạnh nhưng với tình trạng hiện tại của hắn mà nói rõ ràng không thể cầm nổi.

“Rượu giả làm đầu tôi đau quá!” Người tới không mang theo vũ khí, vừa đi vừa lẩm bẩm, trong giọng nói còn mang theo chút ăn năn.

Ngụy Tô Thận lập tức đưa ra kết luận - Không phải kẻ thù.

Nếu không với trạng thái suy yếu của mình bây giờ, đối phương nhất định sẽ cho một kích trí mạng.

“Cậu...” Lời còn chưa dứt, người kia đã vọt tới, liên tục nói hai tiếng “Tốt“.

Giờ phút này, Phương Sam thật sự có loại cảm giác ông trời không tuyệt đường sống của mình.

Bởi vì uống rượu nên làm mất tư liệu về ký chủ, cậu chỉ nhớ lờ mờ rằng lần này ký chủ sẽ gặp nguy hiểm mà địa điểm chính là nhà máy bỏ hoang này.

Về phần ký chủ tên là gì, trông như thế nào, điều kiện nhà cửa,...v..v thì hoàn toàn không biết.

Nội tâm của Phương Sam cực kỳ xúc động, tự hứa lần sau trước khi nhận nhiệm vụ nhất định phải làm tốt công tác chuẩn bị mới được.

Hai tay nâng mặt Ngụy Tô Thận lên, đánh giá: “Nhìn đôi môi này, rất mỏng; Nhìn khuôn mặt này xem, đẹp không tỳ vết; Còn có đôi mắt này nữa, giống hệt như sao trên trời.”

Đúng vậy, khả năng người này là ký chủ lên đến 50%!

Người có nhiều may mắn tướng mạo thường không tệ.

Để xác nhận thêm, Phương Sam vội vàng hỏi: “Điều kiện nhà anh thế nào? “

Ánh mắt Ngụy Tô Thận sắc bén, không trả lời.

Phương Sam: “Có phải anh ở nhà cực kỳ không được chào đón đúng không?”

Lần này Ngụy Tô Thận gật đầu.

Phương Sam thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, chính là anh rồi. Tự giới thiệu một chút, tôi là hệ thống mang số hiệu 666, phát hiện ký chủ có đầy đủ điều kiện phù hợp, chuẩn bị tiến hành trói buộc. Xin hỏi ký chủ có lựa chọn trói buộc với hệ thống hay không?”

Câu trả lời cho cậu là sự im lặng.

Phương Sam thở dài: “Bởi vì xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn nên tôi sẽ ngoại lệ tặng anh một món quà nhỏ. Ký chủ có thể đưa ra yêu cầu, chỉ cần không quá đáng, tôi sẽ thực hiện, coi như là quà tân thủ.”

Ngón tay đầy máu của Ngụy Tô Thận giật giật, lúc này hắn mới há miệng, giọng nói khàn khàn: “Tôi, tôi muốn một chiếc xe cứu thương.”

Nói xong hoàn toàn ngất đi.

“......”

Khử trùng | mùi thuốc chậm rãi trộn lẫn trong không khí làm người ta thường cảm thấy không thoải mái nhưng giờ phút này lại khiến tinh thần của Ngụy Tô Thận thả lỏng hơn hẳn. Hắn mở mắt ra phát hiện mình đang nằm trong phòng bệnh sáng sủa, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Anh tỉnh rồi à?”

Một giọng nói mừng rỡ truyền đến từ bên cạnh.

Cơ bắp không hoạt động trong một khoảng thời gian nên giờ có hơi cứng ngắc, Ngụy Tô Thận nghiêng đầu đối diện với nụ cười của Phương Sam.

“Bác sĩ nói phần lớn là vết thương ngoài da, mất máu quá nhiều, toàn bộ xương gãy đều đã được gắp ra ngoài.”

Ngụy Tô Thận: “Tôi nợ cậu một lần.”

Mặc dù bị thần kinh nhưng tốt xấu gì cũng đã cứu mình một mạng.

“Không cần khách khí, tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo đảm tính mạng của ký chủ.”

Ngụy Tô Thận không để ý đến mấy lời nói điên rồ của cậu.

Phương Sam nói một cách trịnh trọng: “Cố gắng dùng não để cảm ứng sự tồn tại của hệ thống sau đó anh sẽ nhìn thấy giao diện chính.”

Nếu không phải nể tình cứu mạng, Ngụy Tô Thận đã sớm sai người lôi cậu ra ngoài.

“Thử một lần đi.” Phương Sam bình tĩnh nhìn hắn.

Ngụy Tô Thận không muốn thử nhưng đối phương vẫn cứ lải nhải không ngừng, giống hệt như một con chim non. Hắn vô thức nghĩ một chút, trong nháy mắt vài thông tin không khống chế được mà hiện lên trong đầu--

【Ký chủ: Ngụy Tô Thận.

Chiều cao/cân nặng/tuổi tác: Đang chờ cập nhật.

Tài năng thiên bẩm: Đang chờ cập nhật.

Nhiệm vụ: Đang tiến hành.

Lưu ý: Cho dù hôm nay anh chỉ là một con gà nhưng ngày mai anh vẫn có thể bay lên chín tầng mây như thường!】

Khoé miệng Ngụy Tô Thận giật giật, không thèm để ý. Cánh cửa bỗng nhiên mở ra, y tá nhìn thấy hắn đã tỉnh lập tức vui mừng khôn xiết: “Chờ một chút, tôi đi thông báo cho bác sĩ. “

Chẳng bao lâu, các bác sĩ mặc áo blouse trắng đi đến, mỉm cười: “Tố chất cơ thể rất tốt.”

Bị thương nặng như vậy, người bình thường ít nhất cũng phải hôn mê hai ba ngày.

“Chẳng qua vẫn phải ở lại viện để quan sát thêm một thời gian.”

Phương Sam tranh công nói: “Là tôi quẹt thẻ trả phí cho anh đó.”

“Khi nào về sẽ trả lại cho cậu gấp đôi.”

Phương Sam xua tay: “Coi như là quà dành cho người mới.”

Ngụy Tô Thận mượn điện thoại của y tá gọi một cuộc. Không lâu sau, vài người đàn ông cơ bắp mặc đồ đen xuất hiện trong phòng. Sau đó một người đàn ông mắt phượng, tóc dài ngang lưng chạy tới, nhìn thấy Ngụy Tô Thận quấn băng khắp người, hai mắt lập tức nhíu chặt: “Nhà họ Phương, chết tiệt!”

Phương Sam nhướng mày, không ngờ kẻ thù của ký chủ nhà mình lại cùng họ với cậu.

Người đàn ông mắt phượng: “Để em đi làm thủ tục xuất viện, vài chuyên gia đang trên đường rồi, lúc nữa sẽ kiểm tra chi tiết cho anh.”

“Có bác sĩ tâm lý nào không?” Ngụy Tô Thận đột nhiên hỏi.

Người đàn ông mắt phượng sững sờ.

Ngụy Tô Thận: “Sắp xếp kiểm tra tâm lý trước đã.”

Miệng không nói nhưng khó tránh khỏi canh cánh trong lòng đối với thứ đột nhiên nhảy ra trong đầu như vậy.

Tầm mắt người đàn ông mắt phượng chuyển sang người Phương Sam, nhã nhặn đẹp trai, có vẻ là một chàng trai rất tốt.

Đầu óc linh hoạt. Nếu là kẻ thù thì Ngụy Tô Thận đã sớm mở miệng bảo bọn họ giải quyết rồi. Có thể ở lại đến bây giờ hơn một nửa là do người này đưa Ngụy Tô Thận tới bệnh viện.

“Xin chào, tôi là Arthur.” Người đàn ông mắt phượng nở một nụ cười thân thiện.

Phương Sam bắt tay anh: “Cái tên rất thú vị. “

Arthur cười cười, không giải thích.

Lúc sau, một chiếc xe sang trọng đến đón Ngụy Tô Thận, Phương Sam giống như một cái đuôi vẫn đi theo phía sau mà Ngụy Tô Thận cũng không có ý đuổi cậu đi.

Trước khi tìm hiểu rõ mọi chuyện, cho dù Phương Sam có muốn đi, Ngụy Tô Thận cũng sẽ giữ cậu lại.

“Chiếc xe này là của anh à?”

Phương Sam ngả nửa người vào ghế da, vặn vẹo một cách thoải mái.

Ngụy Tô Thận thản nhiên “Ừ” một tiếng.

Trong mắt Phương Sam có vài phần hiểu ra.

Gần như cùng lúc đó, giao diện chính tự động xuất hiện trong đầu Ngụy Tô Thận --

【 Ký chủ: Ngụy Tô Thận.

Chiều cao/cân nặng/tuổi tác: Đang chờ cập nhật.

Thân phận: Con riêng nhà giàu.

Tài năng thiên bẩm: Đang chờ cập nhật.

Nhiệm vụ: Đang tiến hành.

Lưu ý: Cho dù hôm nay anh chỉ là một con gà nhưng ngày mai anh vẫn có thể bay lên chín tầng mây như thường!】

Mí mắt Ngụy Tô Thận giật giật: “Tôi không phải con riêng.”

Phương Sam an ủi: “Không cần tự ti, thường những người được ông trời lựa chọn đều có thân thế gập ghềnh, sinh ra trong nhà quyền quý thì đến 90% đều là con riêng.”

Ngụy Tô Thận ấn huyệt thái dương, cố gắng đem sự chú ý của mình ra phong cảnh ngoài cửa sổ xe.

Arthur đang lái xe nghe không hiểu gì cả, cũng không rõ hai người đang thảo luận chuyện gì.

Chiếc xe dừng lại ở cổng của một bệnh viện tư nhân, Arthur đi bên cạnh Ngụy Tô Thận: “Bác sĩ Joseph đang chờ bên trong.” Hắn dừng một chút, có chút do dự hỏi: “Ông chủ, anh chắc chắn muốn đi làm kiểm tra tâm lý à?”

Ngụy Tô Thận liếc hắn một cái, Arthur lập tức nuốt nghi vấn phía sau vào trong bụng.

Bác sĩ Joseph năm nay ba mươi bảy tuổi, đeo một cặp kính, da đỏ hơn bình thường, nói tiếng Trung rất thành thạo.

Hai người chào hỏi ngắn gọn, Ngụy Tô Thận chỉ Phương Sam phía sau: “Cũng làm kiểm tra cho cậu ta luôn.”

Phương Sam được trợ lý của bác sĩ Joseph đưa đi. Sau cuộc trò chuyện riêng tư, trợ lý hỏi cậu vài câu hỏi để kiểm tra. Không nhiều lắm, chỉ mười câu hỏi nên Phương Sam cũng nhanh chóng hoàn thành.

“Không có vấn đề gì chứ?” Thần thái của Phương Sam giống như người bình thường, hơi lo lắng nhưng cũng mang theo chút tự tin.

Trợ lý mỉm cười: “Rất bình thường.”

Phương Sam làm ra vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó cậu ngồi trên băng ghế ngoài hành lang đợi Ngụy Tô Thận đi ra.

Cách nhau một cánh cửa, Ngụy Tô Thận và bác sĩ Joseph ngồi đối diện với nhau.

“Tất cả các chỉ số đều tốt.” Bác sĩ Joseph xem xét báo cáo và phân tích: “Có một số vấn đề tâm lý, thuộc về tính cách cố chấp.”

Đương nhiên, Ngụy Tô Thận của nhà họ Ngụy, làm người cố chấp tàn nhẫn ai cũng biết. Bác sĩ Joseph cũng không tự tìm khổ nên chỉ nói qua vài điều trên báo cáo.

Ngụy Tô Thận: “Người có thần kinh không bình thường có thể lây sang người khác không?”

Bác sĩ Joseph nghe hắn hỏi mà giật mình.

Ngụy Tô Thận: “Trong trường hợp nào đó, một người không bình thường có thể thông qua sóng não mà lây truyền sang người khác được không?”

“...” Bác sĩ Joseph đỡ gọng kính: “Anh Ngụy thật biết nói đùa.”

Ngón tay thon dài của hắn gõ hai cái lên bàn làm việc: “Tôi muốn câu trả lời chính xác.”

Bác sĩ Joseph nghiêm túc nói: “Không thể.”

Nhưng sâu trong lòng lại bắt đầu lo lắng, hỏi như vậy chẳng lẽ Ngụy Tô Thận thật có vấn đề về thần kinh à?

Nhưng sao lại không phát hiện ra trong bài kiểm tra vừa rồi?

Chẳng lẽ là tâm thần phân liệt ẩn?

Ngụy Tô Thận có vẻ không hài lòng lắm với câu trả lời này, hắn đứng dậy đi ra ngoài. Ngay khi mở cánh cửa lại nhìn thấy Phương Sam.

Trợ lý đưa báo cáo giám định của Phương Sam cho bác sĩ Joseph, người kia còn hơi liếc sang hắn: “Tinh thần bình thường và trạng thái tâm lý không có vấn đề gì hết.”

Phương Sam nở một nụ cười vô hại, sau đó cẩn thận nhìn sang Ngụy Tô Thận, biểu cảm còn có chút tủi thân.

Bác sĩ Joseph nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối, đáng thương và bất lực của cậu, không thể không nói: “Nói thật, tinh thần và tâm lý của cậu ấy còn tốt hơn anh Ngụy nhiều.”

Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Ngụy Tô Thận, bác sĩ Joseph cũng không nói tỉ mỉ.

Bác sĩ vừa đi không lâu, Phương Sam liền lộ nguyên hình, vẻ mặt đắc ý giống hệt một ông vua con.

Mặc dù Ngụy Tô Thận không thích xem phim truyền hình và tiểu thuyết linh tinh nhưng em trai hắn lại có sở thích rất đa dạng nên ít nhiều hắn cũng hiểu hệ thống là gì.

Phương Sam giống như biết hắn đang nghi ngờ. Cậu mở rộng vòng tay đi về phía trước hai bước rồi đột nhiên biến mất.

Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên trong đầu Ngụy Tô Thận: “Tôi có thể nhân cách hóa nhưng nếu không thích anh cũng có thể yêu cầu chế độ bám lên người.”

Nói xong bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Ngụy Tô Thận.

Xuất hiện, biến mất, xuất hiện và sau đó lại biến mất.

Phương Sam: “Thấy không! Ra ra vào vào không hề trở ngại nhé, lần này anh tin rồi chứ.”

“......”

Giữa việc bản thân bị tâm thần và Phương Sam là một hệ thống, Ngụy Tô Thận đã chọn cái sau.

Hai người họ ngồi trên băng ghế giống như một cảnh đang dừng trong một bộ phim cũ..

Ngụy Tô Thận: “Tôi năm nay 27 tuổi.”

Phương Sam vội vàng bổ sung thông tin.

Vẻ mặt Ngụy Tô Thận không cảm xúc: “Đã trải qua không ít chuyện sống còn, khi đó sao cậu không xuất hiện?”

Phương Sam cười hai tiếng: “Bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đi làm muộn.”

“......”

Phương Sam vội vàng chữa cháy: “Cũng may vào thời khắc cuối cùng chúng ta đã liên lạc thành công, nếu không tôi sẽ bị đuổi việc mất.”

“......”

Phương Sam: “Đừng lo lắng, tôi có chứng chỉ đó, cực kỳ chuyên nghiệp. Chỉ cần anh cố gắng làm việc, một ngày nào đó, tôi đảm bảo rằng những người từng khinh thường và hãm hại anh ngày trước đều sẽ phải trả giá!”

“......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.