Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 24: Chương 24: Quay cuồng tìm người trong muôn vạn




Edit: Lune

Vẻ mặt Lý Khai hơi mất tự nhiên, gã nín thở nhìn Ngụy Tô Thận, không biết anh đang nói đùa hay nói thật.

Phương Sam ôm chặt cổ Ngụy Tô Thận: “Con muốn đến công viên giải trí.”

Ngụy Tô Thận từ chối thẳng thừng.

Phương Sam: “Con muốn đi nhà ma, nghe nói ở đó chơi vui lắm.”

Ngụy Tô Thận vẫn không phản ứng gì.

Lý Khai lên tiếng hòa giải: “Bé con gan dạ ghê.”

Phương Sam chu môi, diễn cực kỳ nhập vai. Ngụy Tô Thận thấy cậu sắp khóc mới chịu nhả ra: “Mai sẽ dẫn con đi.”

Ánh mắt Lý Thiên lấp lánh: “Tôi biết một công viên giải trí mới mở, trẻ con đứa nào cũng thích.”

Ngụy Tô Thận ngước mắt lên nhìn gã, Lý Khai vội nói: “Nó đối diện với bảo tàng, có thể đi tàu điện ngầm qua đó...thuận tiện lắm.”

Phương Sam vung vẩy bàn tay toàn thịt: “Con muốn đến đó.”

Ngụy Tô Thận bóp cái mông lươn lẹo: “Được.”

Phương Sam trừng hắn một cái, lại còn thừa cơ chấm mút.

Khi Ngụy Tô Thận xoay người rời khỏi, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ phía sau vô cùng rõ ràng.

Hoàng hôn buông xuống làm tan cơn nóng của ban ngày, nhiệt độ ấm áp vừa phải rất dễ chịu.

Nhà họ Tiêu có khách - Lưu Đại Lực cùng một thầy trừ tà trẻ tuổi đang nói chuyện với ông Tiêu. Ngay khi Ngụy Tô Thận bước vào cửa, Lưu Đại Lực liếc hắn một cái: “Có hai anh em này, vinh quang của nhà họ Tiêu chắc chắn sẽ bước lên tầm cao mới.”

Ông Tiêu xua tay: “Người trẻ tuổi còn chưa kham được.”

Nhưng nói đi nói lại vẻ mặt vẫn có chút đắc ý, so với ba gia tộc kia, thế hệ trẻ của nhà họ Tiêu quả thật tốt hơn nhiều.

Kết quả vừa ngẩng đầu lên đã ngây người: “Đứa bé này là….”

Ngụy Tô Thận: “Con rơi không cùng máu mủ.”

“......”

Nãy giờ Tiêu Tuấn vẫn yên lặng ngồi bên cạnh, nhìn con gà trống đậu trên vai Ngụy Tô Thận. Hắn cảm thấy hơi kỳ lạ, không hiểu sao con gà kia hôm nay lại kém nhanh nhẹn hơn ngày thường.

Câu nói vừa rồi ẩn chứa quá nhiều tin tức, trong giây lát ông Tiêu không thể thông suốt được, thấy nghĩ kiểu gì cũng không logic mà nhoáng một cái cũng đã không thấy bóng dáng Ngụy Tô Thận đâu cả.

Tiêu Tuấn chỉ lên cầu thang: “Lên tầng rồi.”

Bố Tiêu: “Tại sao không ngăn lại.”

Tiêu Tuấn: “À…”

Ông Tiêu nhíu mày: “Không đứa nào làm người khác bớt lo gì cả.”

“......”

Hiệu quả cách âm của cửa phòng rất tốt, Ngụy Tô Thận không hề nghe thấy lời đàm luận bên dưới. Vừa khép cửa hắn đã bỏ con gà trống ở trên vai xuống.

Phương Sam vỗ tay một cái, con gà trống lập tức xẹp đi, ngay sau đó một con sâu chậm rãi bò từ bên trong ra.

Lấp Lánh cuốn lấy ngón tay cái của Ngụy Tô Thận, vẻ mặt tự hào vì được nằm trên tay của một anh chàng đẹp trai.

Ngụy Tô Thận bỏ nó vào lọ: “Tác dụng của nó không phải để chữa bệnh à?”

Phương Sam: “Thao túng xác rỗng là bản năng tự nhiên của sâu độc.”

Phương Sam làm một loạt động tác co duỗi sau đó ngồi khoanh chân trên giường ngẩn người nhìn Ngụy Tô Thận.

Mỗi khi cậu im lặng, Ngụy Tô Thận không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng, nhất là đôi mắt to tròn đen láy đang nhìn thẳng vào mình kia, không biết trong lòng lại đang tính kế gì rồi.

“Đang nghĩ gì thế?” Ngụy Tô Thận đành phải lên tiếng trước.

Phương Sam ngáp một cái, nhìn đồng hồ rồi tỏ vẻ mình là một em bé ngoan nên phải đi ngủ trước mười giờ.

Không hề báo trước, Ngụy Tô Thận nhét bàn tay lạnh như băng của mình vào cổ Phương Sam, cơn buồn ngủ của cậu vừa sinh ra đã bị quét sạch.

Phương Sam thở phì phò mở cửa sổ để cho gió lùa vào, cơ thể nhỏ bé lập tức run lên. Một lúc sau mới xoay người, vẻ mặt nghiêm túc khoanh tay lại.

Ngụy Tô Thận cố nhịn không cười.

Phương Sam nói thẳng: “Rất có thể Lý Khai sẽ ở trong nhà ma ôm cây đợi thỏ.”

Ngụy Tô Thận nhìn cậu, vẫn không nhịn được mà nhéo nhéo cái má phúng phính: “Lời này nói rất chuẩn.”

Phương Sam lúc này giống hệt một con thỏ béo.

Phương Sam: “Lưu Đại Lực đến đây chỉ sợ mục đích cũng là nói chuyện quỷ chết đói với ông già.”

Ngụy Tô Thận khôi phục vẻ mặt nghiêm túc rồi đi tới vị trí Phương Sam đứng cạnh cửa sổ vừa rồi, ánh mắt vẫn tĩnh lặng. Nếu nói Phương Sam lúc tính kế người khác còn có thể thấy một chút thay đổi trên mặt, vậy Ngụy Tô Thận là kiểu không thể phát hiện được bất cứ dấu vết nào, hắn có thể bình thản yên lặng ở một nơi nào đó nhìn người khác nhảy xuống cái hố mình tạo ra mà không hề chớp mắt.

“Hợp tác đúng mực đều tốt cho đôi bên.” Ngụy Tô Thận khẽ lên tiếng.

Đúng lúc này, Tiêu Tuấn lên tầng gõ cửa: “Ông nội gọi anh xuống dưới.”

Ngụy Tô Thận mở cửa, Tiêu Tuấn nhìn Phương Sam xuyên qua khe hở, một lần nữa khẳng định nó không phải giống lòi của nhà họ Tiêu, bởi vì nhà họ Tiêu không thể sinh ra một đứa bé vô hại như vậy được.

Trước khi đi ra ngoài, Ngụy Tô Thận nói nhỏ với hắn: “Ngày mai anh sẽ dụ quỷ chết đói đến nhà ma ở công viên giải trí, Lưu Đại Lực nhất định sẽ chen vào một chân. Khi nào quỷ chết đói sắp bị tiêu diệt, em giúp anh đánh lạc hướng ông ta.”

Trán của Tiêu Tuấn nhăn lại, từ khi Tiêu Kỳ bảo hắn làm không công, hắn đã có điềm báo không lành rồi…rõ ràng điềm báo đó sắp trở thành sự thật.

“Lý do.” Tiêu Tuấn đau đầu, hỏi một cách tuyệt vọng.

Ngụy Tô Thận: “Trên người quỷ chết đói có đồ quý giúp che giấu hơi thở, thứ tốt như vậy tất nhiên phải lấy làm của riêng.”

Hắn nói thẳng ra như thế lại khiến Tiêu Tuấn không nghi ngờ gì nữa.

Đúng như Ngụy Tô Thận dự đoán, Lưu Đại Lực ở trước mặt ông Tiêu tỏ vẻ muốn hợp tác cùng nhau diệt quỷ, Ngụy Tô Thận giả vờ do dự một lúc mới miễn cưỡng đồng ý.

Sau khi Lưu Đại Lực rời khỏi, ông Tiêu thu lại ý cười trên mặt, giọng điệu bỗng trở nên nghiêm khắc: “Đứa bé ở đâu ra?”

Ngụy Tô Thận: “Nhặt trên đường ạ.”

Vẻ mặt đầy mây đen của ông Tiêu thay đổi liên tục. Làm người ngoài cuộc - Tiêu Tuấn vô thức đứng nép vào một góc, cố gắng rời xa chiến trường nhất có thể.

“Đây là lý do con muốn ra ngoài phải không?”

Ngụy Tô Thận bình tĩnh trả lời: “Nếu có thể nhặt được linh sủng ngoài chợ, vậy vì sao không thể nhặt đứa bé ở ven đường được?”

Ông Tiêu cứng đờ.

Ngụy Tô Thận: “Ngài nghĩ xem xác suất nào lớn hơn?”

Mặc dù kiểu so sánh này khá là lạ, nhưng ông phải thừa nhận rằng xác suất của cái sau lớn hơn cái trước nhiều.

Tiêu Tuấn cảm thấy hơi ngưỡng mộ anh mình, thế mà lại dám đối đầu với ông nội.

Ông Tiêu xua tay, ý bảo hắn đừng lắc lư trước mặt mình nữa, nhìn thôi đã thấy nhức đầu. Về phần chuyện của đứa bé kia ông cũng không hỏi kỹ nữa. Theo ông, cho dù Tiêu Kỳ không muốn nói, nhưng với sức mạnh của nhà họ Tiêu thì việc điều tra lai lịch của một đứa bé quá đơn giản nên không cần giằng co làm gì.

Khi Ngụy Tô Thận quay về phòng, Phương Sam đã ngủ say từ bao giờ, bụng thì hở ra còn miệng lại đang chóp chép.

Đối mặt với tư thế ngủ của con bạch tuộc, Ngụy Tô Thận lẳng lặng nhìn chiếc giường đã bị chiếm gần hết diện tích ở giữa. Hắn cuộn chăn bông lên, khẽ đẩy Phương Sam lăn vào trong góc để lấy chỗ nằm.

Ngụy Tô Thận nghiêng người nằm xuống, quay lưng với đối phương, tuyệt vọng đếm cừu để đi vào giấc ngủ.

Ngủ sớm dậy sớm - Phương Sam thực hiện đúng lời hứa của mình. Sáng hôm sau cậu dậy sớm rồi dùng chân trần giẫm lên eo Ngụy Tô Thận hai cái, khi Ngụy Tô Thận xoay người, ánh mắt hắn nhìn qua vô cùng lạnh lẽo đáng sợ.

Phương Sam chưa kịp làm gì đã bị Ngụy Tô Thận bế lên cao, lắc qua lắc lại hai lần mới thả xuống, sau đó nằm sấp lại: “Giẫm tiếp đi.”

Cậu ngập ngừng giẫm thử vài cái, bởi vì Phương Sam béo hơn những đứa bé bình thường nên không dám giẫm mạnh.

Ngụy Tô Thận liếc mắt, cảm giác còn thoải mái hơn ở tiệm mát xa.

Phương Sam vô tình phát triển một kỹ năng mới làm hắn đột nhiên cảm thấy sự tương tác giữa hai người giống như hoạt động của bố mẹ cùng con cái vậy, nghĩ đến đó hắn lắc đầu nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ kì quặc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.