Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 13: Chương 13: Không rõ




Edit: Lune

Hình ảnh một người đàn ông to cao 184 cm mặc âu phục đi giày da bị ném xuống đất là như thế nào?

Bầu không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Động tác kia quá đẹp, cũng quá bất ngờ, bất kể khán giả đang làm gì cũng đều dừng lại đơ ra vài giây.

Tiếng “rầm” vang dội này làm cho idol nhỏ tuổi họ Bách kia cảm thấy như mình vừa chứng kiến một cảnh tượng của trận động đất vậy.

Mí mắt đạo diễn cũng giật giật theo.

Ân Mạc Thù hơi nhướng mày lên.

Vẻ mặt Hàng Uyển Đình tỏ ra khiếp sợ, sau đó vội vàng chạy tới, “Quý Nam, anh không sao chứ?”

À, Quý Nam.

Cố Cẩm Miên chặc lưỡi.

Cậu còn nhớ rõ, tối hôm đó anh hai cùng quản gia từng nói qua, Hàng Uyển Đình là người trong mộng của Quý Nam.

Cậu đứng gần rồi bắt chuyện với người trong mộng của người ta, người ta tìm cậu để nói lý lẽ cũng là điều dễ hiểu, chứ không phải tên điên hay gì.

Cố Cẩm Miên vươn tay về phía gã, “Người anh em, có chuyện gì thì từ từ nói cũng được mà, đang yên đang lành anh hung hăng như thế làm gì.”

Cái nhìn bao quát về cuộc sống xung quanh từ trước tới giờ của Quý Nam như đang bắt đầu vỡ vụn, chưa phản ứng, vừa nghe cậu nói thế vẻ mặt gã như muốn nứt ra vậy.

Mới cách đây không lâu, Cố Cẩm Miên vẫn là một cậu em trai ngoan ngoãn luôn bám theo mông gã, tuy sau này có oán hận hay trách móc gã nhưng chưa bao giờ động tay động chân cả, thậm chí còn không dám chạm vào gã, làm gì cũng cẩn thận từng li từng tí một.

Có lẽ do Quý Nam mới ngã làm não bị chấn động, đầu óc có vấn đề nên mới nhìn và nghe thấy Cố Cẩm Miên nói như vậy.

Thấy gã không đáp lại, Cố Cẩm Miên trực tiếp cầm tay gã đột ngột kéo lên.

Dù sao, nhà họ Quý cũng là một gia đình có tiền có quyền, vị cậu ấm này cũng là người có mặt mũi.

Cánh tay vừa nâng lên lại bị kéo mạnh như vậy, cú sốc qua đi một chút, cơn đau ở lưng cùng cánh tay mơ hồ xuất hiện.

Quý Nam đau quá đâm ra tức, “Cố Cẩm Miên, cậu đang làm cái gì đấy!”

Trong chuyện này, Cố Cẩm Miên cũng không hoàn toàn chiếm lý nên cậu không nói gì cả. Dưới tình huống còn chưa rõ ràng, tốt nhất nên chơi nước cờ an toàn nhất.

Đó là trưng gương mặt vô cảm ra nhìn đối phương.

Vẫn như trước kia, giống như ban nãy chỉ là đột nhiên nổi điên thôi vậy. Quý Nam nghĩ nghĩ một lúc lại không nhịn được mà nhìn thoáng qua Cố Cẩm Miên.

Nhưng vẫn thấy có điểm khác biệt.

Hôm nay cậu vẫn mặc áo sơ mi, nhưng đó không phải là chiếc áo sơ mi bó sát và cứng nhắc như trước nữa mà là một chiếc áo sơ mi màu vàng rộng thùng thình, cổ áo hơi lỏng lẻo lộ ra một bên xương quai xanh mảnh mai, bởi vì không thường xuyên ra ngoài tắm nắng nên làn da của cậu trắng đến lóa mắt.

Trước kia tóc cậu vừa dài lại thẳng, bầu không khí quanh người lúc nào cũng u ám, nhưng sau khi cắt bỏ những sợi tóc vướng víu kia, lại để lộ ra một lớp tóc mềm mại xoăn nhẹ bên trong, hàng lông mi dày cong vút, đôi mắt to sáng ngời.

Hơn mười năm nay, Quý Nam lại lần nữa cảm thấy mặt liệt không phải lúc nào cũng đáng sợ, thậm chí còn thấy khá đáng yêu.

Trong lúc hoảng hốt, gã giống như lại nhìn thấy cảnh tượng bé trai kia bám sau mông mình khi còn nhỏ. Lúc đó cậu chưa phát điên cũng không u ám như bây giờ, luôn mở to đôi mắt ra nhìn gã vô cùng ngoan ngoãn.

Thật đáng yêu...

Đáng yêu đến mức quật gã qua vai một cái rồi ném xuống đất.

Gân xanh trên trán Quý Nam nổi lên.

Đầu đau như sắp nổ tung, không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Là chiêu trò mới của Cố Cẩm Miên?

“Quý Nam, anh không sao chứ? Có muốn đến bệnh viện không?”

Lời nói của Hàng Uyển Đình làm cho gã có cảm giác chân thật một chút, Quý Nam tiếp tục chất vấn Cố Cẩm Miên: “Nói đi, cậu đang làm cái gì?”

Cố Cẩm Miên tiếp tục trầm mặc.

Vẫn như trước, chỉ có cách ăn mặc là thay đổi khác đi một chút. Quý Nam nhíu mày nhìn cậu, đang định nói tiếp bỗng thấy một bàn tay xuất hiện rồi cầm lấy tay Cố Cẩm Miên.

Những ngón tay kia rất dài, thắt chặt lại tay áo rộng thùng thình của Cố Cẩm Miên, hắn cầm chặt cổ tay nhỏ gầy của cậu, giống như không ai có thể gỡ ra được.

Hắn chỉ kéo nhẹ một chút nhưng thiếu niên vừa rồi còn hung bạo quật gã xuống đất lại ngoan ngoãn để yên cho kéo đi.

“Anh là ai?” Quý Nam vô thức mở miệng.

Người nọ quay đầu nhìn về phía gã, Cố Cẩm Miên cũng dừng bước theo.

Quý Nam nhìn một cái đã nhận ra đây là người xuất hiện trên tòa nhà Cố thị - Ân Mạc Thù.

Cố Lịch Phàm nói đó là người mà Cố Cẩm Miên muốn bao nuôi.

Hắn cao hơn Cố Cẩm Miên nửa cái đầu, cậu đứng ở sau lưng hắn dù không nói gì nhưng dáng vẻ lại rất ngoan ngoãn, giống như lúc nhỏ luôn đứng phía sau gã vậy.

Giống như người anh trai năm xưa chán ghét vứt bỏ cậu, cậu lập tức đi tìm một người khác thay thế để bảo vệ mình.

Trong lòng Quý Nam không hiểu sao lại xuất hiện một cảm xúc kì lạ, gã trừng mắt nhìn người không liên quan kia, “Tôi đang dạy bảo cậu ấy, liên quan gì đến anh?”

Đôi môi mỏng của người nọ hơi mím lại, khóe miệng cong nhẹ tựa như đang cười, “Dạy bảo? Anh dựa vào cái gì mà dạy cậu ấy?”

Sau khi nghe những lời của Cố Lịch Phàm vào đêm đó, Quý Nam đã tìm hiểu về Ân Mạc Thù.

Năm nay 24 tuổi, fan của hắn nói rằng hắn là người hay cười và cũng là người có nụ cười đẹp nhất.

Có nụ cười đẹp nhất hay không thì Quý Nam không rõ, thậm chí gã còn không biết liệu Ân Mạc Thù bây giờ có đang mỉm cười hay không nữa. Đôi mắt kia chỉ hơi cong lên một chút, cảm xúc trong mắt thờ ơ xa cách, còn phủ một lớp mỏng thù địch bên ngoài, không nhẹ không nặng như một lưỡi băng cắm vào tim gã.

Quý Nam rùng mình, đừng nói là cử động, giờ ngay cả nói gã cũng không mở miệng được.

“Đúng vậy, người anh em à, đừng có ngang ngược.” Cố Cẩm Miên nói theo Ân Mạc Thù.

Quý Nam: “......”

Cố Cẩm Miên nói: “Tôi không quấn lấy Hàng Uyển Đình.”

Lúc này cậu mới hiểu rõ vì sao hai người kia lại không thích mình đến vậy.

Kết hợp với tình tiết nguyên chủ là một tên biến thái thích tra tấn mấy ngôi sao nhỏ trong nguyên tác, cộng thêm khi Cố Cẩm Miên vừa mới xuyên qua đã nhìn thấy Đỗ Bạch An, mà khí chất của Hàng Uyển Đình này lại cực giống Đỗ Bạch An. Cho nên, đây có lẽ là loại hình mà nguyên chủ yêu thích.

Lại kết hợp với những gì Hàng Uyển Đình vừa nói “đừng ám lấy y” nữa nên có thể đưa ra một kết luận hợp lý:

Nguyên chủ từng xuống tay với Hàng Uyển Đình, hoặc là suýt chút nữa đã xuống tay với y, mà Hàng Uyển Đình lại là người trong mộng của Quý Nam, cho nên Quý Nam cũng theo đó mà ghét cậu.

Vì thế, ngay khi anh hai cùng quản gia biết được nam chính của bộ phim này là Hàng Uyển Đình mới không muốn cho cậu tới đây, dù sao nhà họ Quý cũng tương đối có thế lực.

Chà, rất có lý, giờ mọi chuyện đều sáng tỏ.

Thế nhưng, rõ ràng lần này cậu không quấn lấy Hàng Uyển Đình mà.

“Vừa rồi là tôi không đúng, không nên ném anh xuống đất như vậy, nhưng tôi thật sự không quấn lấy anh ta, là do anh ta đến gần tôi trước, rất nhiều người nhìn thấy có thể làm chứng cho tôi.” Dứt lời Cố Cẩm Miên liếc nhìn xung quanh.

Trong tầm mắt cậu, Bách Tâm Vũ giật mình đứng thẳng người đồng thời giơ tay lên nói: “Đúng vậy, tôi có thể làm chủ!”

Cố Cẩm Miên: “......”

Quý Nam: “......”

“Không phải, không phải làm chủ, là làm chứng!”

Lần này ngay cả Quý Nam cũng không nói nên lời.

Cố Cẩm Miên ngẩng đầu nhìn trời.

Hà Bất Tẫn là người tạo ra thế giới này, cũng có thể coi là bầu trời phải không, lúc này anh ta có thấy cậu đang trợn mắt nhìn không hả???

Tầm mắt thoáng dời đi, vô tình bắt gặp ánh mắt của Ân Mạc Thù bên cạnh.

Khóe mắt run rẩy.

Cậu vội vàng nhắm mắt lại.

Giờ mới nhận ra Ân Mạc Thù lúc này đang kéo mình, cậu khẽ đẩy cánh tay Ân Mạc Thù ra.

Ừm, khỏe hơn cậu nhiều, không đẩy nổi.

Ngay khi Cố Cẩm Miên định cầm tay hắn, Ân Mạc Thù đã buông tay trước rồi.

“Bé con, Ân Mạc Thù, anh mau đi nghe đạo diễn Lâm giảng kịch đi, cơ hội hiếm có, đừng lãng phí thời gian vào mấy chuyện như thế này.”

Đạo diễn Lâm là một đạo diễn kỳ cựu nổi tiếng trong giới, tốt hơn nhiều so với giáo viên dạy diễn xuất được thuê bởi công ty nhỏ của cậu.

Đuôi mắt cong cong của Ân Mạc Thù không thay đổi, ý cười trong mắt vẫn sáng tỏ như cũ.

Nghe cậu nói vậy, đạo diễn Lâm cũng rất vui vẻ.

Còn Quý Nam cùng Hàng Uyển Đình nghe thế nào cũng không chịu được.

Cố Cẩm Miên nhìn sắc mặt bọn họ, thầm thở dài trong lòng, nghĩ vẫn nên cố gắng nói cho rõ ràng đi.

Cậu nhìn về phía Hàng Uyển Đình, nói: “Tôi thật sự không thích anh một chút nào hết.”

“Hừ.” Hàng Uyển Đình bị cậu làm cho tức đến bật cười, “Điều này mà còn cần phải nói à?”

Cố Cẩm Miên: “Anh không phải mẫu người tôi thích.”

“Cậu thích mẫu người thế nào chẳng lẽ tôi lại không biết?” Hàng Uyển Đình hỏi: “Cậu đang muốn vạch lá tìm sâu hay là muốn khiêu khích hả?”

Cố Cẩm Miên: “......”

Thôi.

Cậu từ bỏ.

Quý Nam vẫn còn tức, hét lên sau lưng cậu: “Cố Cẩm Miên, nhiều năm như thế cậu chơi còn chưa đủ à? Đừng bày thêm trò gì nữa!”

Cố Cẩm Miên: “......”

Mệt mỏi quá vậy.

Nói cứ như là Hàng Uyển Đình là người trong mộng mà cậu cầu không được, còn Đỗ Bạch An cùng những ngôi sao nhỏ khác đều được tìm đến làm người thay thế không bằng.

Giờ phải làm sao để chứng minh cậu không thích Hàng Uyển Đình nhỉ?

Cố Cẩm Miên tìm một gốc cây rồi ngồi xuống, suy nghĩ về vấn đề của nguyên chủ, muốn biết rốt cuộc cậu ta đã làm gì Hàng Uyển Đình.

Khi nãy lỡ mồm hỏi Hàng Uyển Đình là ai tí thì lòi đuôi rồi, cho nên giờ không thể đi hỏi người khác được nữa, chỉ có thể tự mình suy nghĩ.

Trong nguyên tác, những vai phụ như nguyên chủ chỉ được vài nét bút, thông tin cậu tìm được cũng có hạn. Hơn nữa sau khi cậu đến, thế giới sẽ tự động bổ sung chỗ thiếu hụt, thông tin ít ỏi đó rõ ràng không đủ cho một mối quan hệ đầy đủ và phức tạp như thế kia.

Cố Cẩm Miên mở điện thoại ra, lần này không chỉ tìm trên WeChat, Weibo mà cậu còn cẩn thận tìm kiếm thông tin từ Douban, Zhihu,...

Lịch sử tìm kiếm của nguyên chủ ngoại trừ những chủ đề đen tối muốn phá hủy và báo thù, còn có “Làm sao để níu kéo một người” rồi “Làm sao để người khác không ghét mình“.

Vừa đáng thương lại vừa độc ác.

Cố Cẩm Miên tìm khắp điện thoại, bỗng phát hiện trên tệp lưu trữ đám mây có một thư mục đặt mật khẩu, nhưng tiếc là cậu không biết mật khẩu, hơn nữa số điện thoại được dùng để lấy lại mật khẩu không phải là số được sử dụng bây giờ.

Lướt điện thoại hơn một tiếng vẫn không tìm được tin tức nào về Quý Nam cùng Hàng Uyển Đình, Cố Cẩm Miên đành phải bỏ qua.

Cậu uống một ngụm nước chanh mà quản gia đưa cho mình, lúc này mới nhớ ban nãy khi bị Hàng Uyển Đình chặn lại, cậu đang đi tìm nhân viên hậu cần phụ trách đồ uống trong đoàn.

Tổ đồ uống là biểu hiện sức mạnh kinh tế của một đoàn làm phim, đoàn làm phim của đạo diễn Lâm không những có tổ uống mà còn có nguyên một cái lều nhỏ, bên trong có ba người chỉ chuyên phụ trách nước uống.

Sau khi bôi thuốc xong, Quý Nam vẫn chưa nguôi ngoai khỏi cú sốc vừa rồi. Gã bước ra ngoài vô thức tìm kiếm Cố Cẩm Miên.

Gã nhìn thấy Cố Cẩm Miên đi về phía lều nhỏ của tổ đồ uống trong đoàn làm phim, thầm thở dài trong lòng rồi đuổi theo.

Dựa vào kinh nghiệm làm loạn trước kia của Cố Cẩm Miên, lần này chắc chắn cậu sẽ dùng tiền mua chuộc nhân viên phụ trách đồ uống rồi thả thứ gì đó vào nước của Hàng Uyển Đình.

Quả nhiên gã nhìn thấy Cố Cẩm Miên lấy thứ gì đó từ trong túi ra, nhưng không phải tiền mặt như gã đã nghĩ mà là điện thoại di động mẫu mới nhất, mỗi nhân viên của tổ đồ uống đều nhận được một cái.

Ba người đàn ông cầm điện thoại quay sang nhìn nhau.

“Chào các anh.” Cố Cẩm Miên ngồi trong lều nhỏ nói cười với bọn họ, tựa như một mặt trời nhỏ đáng yêu, không hề giống tên biến thái trong lời đồn chút nào mà giống một bạn học sinh nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn.

“Hàng trăm người trong đoàn đang chờ uống nước, tất cả đều dựa vào các anh nên chắc mọi người vất vả lắm.”

Rất nhiều đoàn làm phim nhỏ không có nhân viên phụ trách đồ uống, toàn là thay phiên nhau làm nên rất nhiều người nhìn thấy bọn họ chỉ chuyên phụ trách việc nước uống đều nghĩ công việc của bọn họ rất nhàn nhã, tuy ngoài miệng cũng có nói vất vả khách sáo.

Nhưng bạn học sinh nhỏ này thì khác.

“Đạo diễn cùng các diễn viên đều có sở thích riêng của mình, để ghi nhớ được khẩu vị của mỗi người thì rất khó.”

Thoáng cái đã nói đến trọng điểm.

Cảm giác được thấu hiểu và thông cảm về khó khăn trong công việc không tệ chút nào, dù bên ngoài nói ra sao nhưng ba người họ vẫn rất có thiện cảm với Cố Cẩm Miên.

“Trong điện thoại có một ứng dụng dành riêng cho các anh. Tên đạo diễn, diễn viên cùng nhân viên trong đoàn làm phim đều có trong đó; sở thích, sở ghét cùng những món kỵ của một số người cũng có luôn.”

Cả ba người đều ngạc nhiên nhìn chiếc điện thoại di động trên tay mình.

Thế này thì quá thuận tiện và chu đáo rồi!

Vào ứng dụng nhìn xong cũng không nỡ buông chiếc điện thoại này xuống nữa.

Ba người họ cùng lúc nhìn về phía Cố Cẩm Miên.

Cố Cẩm Miên mỉm cười, “Tôi không có mục đích gì khác, chỉ là muốn nhờ các anh quan tâm đến một người nhiều hơn chút thôi.”

Cậu nói: “Người đầu tiên trong ứng dụng - Ân Mạc Thù, khá nhiều điều cần để ý nên ghi chú của anh ấy hơi nhiều một chút.”

Nói như vậy, không chỉ chân thành biểu đạt mục đích của mình mà cũng để cho ba người kia có lý do yên tâm nhận lấy, ít nhất sẽ không nói “không có công không dám nhận thưởng” như Ân Mạc Thù lần trước nữa.

Quả nhiên, ba người đều thở phào nhẹ nhõm, “Tưởng gì, chuyện nhỏ ấy mà, bọn tôi sẽ để ý.”

Cố Cẩm Miên vui vẻ, tiếp tục nói với bọn họ: “Gần đây thời tiết càng ngày càng nóng, đồ uống cũng bắt đầu cho thêm đá, nhưng dạ dày của anh ấy không được tốt cho lắm nên các anh đừng bỏ đá vào nước của anh ấy nhé.”

Giống như đang nói chuyện phiếm, giọng điệu của cậu vô cùng thoải mái tự nhiên.

Ba người kia cũng vậy, một người trong đó lên tiếng: “Tôi thấy cậu ấy còn trẻ lắm mà, dạ dày đã không tốt rồi hả? Nếu thế thì phải chú ý hơn một chút mới được.”

“Ai mà không muốn dạ dày mình tốt chứ.” Cố Cẩm Miên chớp mắt, tạm dừng một chút rồi thì thầm: “Anh ấy cũng muốn nhưng lại không thể.”

Ân Mạc Thù bị người nhà bỏ rơi từ bé, lúc ở viện phúc lợi đã không được ăn uống tử tế. Về sau được nhà họ Ân nhận về nuôi, sống thoải mái không được bao lâu đã đến giai đoạn ngay cả cơm cũng không được ăn, cho nên mới bị đau dạ dày.

Khó khăn như vậy còn sống được, đau dạ dày thì tính là gì.

Một người khác nói: “Đúng đấy, nhiều lúc tôi bận đến mức còn không có thời gian mà ăn sáng.”

Một người khác cũng nói theo: “Lúc tôi còn trẻ, tôi còn phải nhịn ăn sáng để tiếp kiệm tiền nữa.”

Cố Cẩm Miên cười cười, lại nói tiếp với bọn họ: “Cách một khoảng thời gian tôi sẽ mang sữa lạc đà đến, Ân Mạc Thù mắc chứng không dung nạp lactose nhẹ, nhưng lại thích uống sữa, hàm lượng lactose trong sữa lạc đà thấp, hơn nữa cũng rất dễ tiêu hóa, thỉnh thoảng các anh mang ra cho anh ấy uống giải khát nhé.”

Quý Nam âm thầm quan sát, ngay từ khi Cố Cẩm Miên nói “vất vả lắm” gã đã bắt đầu kinh ngạc, đến bây giờ thì gần như không biết cậu là ai nữa rồi.

Trước đây Cố Cẩm Miên để ý ngôi sao nào sẽ trực tiếp ra lệnh sai người đưa đến, ngay cả tiền bồi thường đưa cho đối phương cũng không phải cậu cho, chứ chưa nói việc có dùng tấm lòng hay không, cậu gần như thờ ơ không quan tâm đến bất kỳ thứ gì.

Việc cậu hạ thấp thân phận đến tìm gặp nhân viên phục vụ đồ uống, phát triển một ứng dụng rồi tặng điện thoại, sau đó cười nói với bọn họ chỉ để làm cho Ân Mạc Thù có thể thoải mái uống nước trong đoàn...

Điều này, ngay cả gã cũng không vì Hàng Uyển Đình mà làm được đến mức đấy... cũng sẽ không vì ai mà làm được chuyện như vậy.

Lúc Cố Cẩm Miên nói đến dạ dày của Ân Mạc Thù không khỏe có hơi ngừng một chút, giọng nói cũng trầm hơn, đôi mắt xinh đẹp trong trẻo kia ảm đạm hẳn, rõ ràng đang che giấu sự xót xa và khó chịu.

Đúng là giống như Cố Lịch Phàm từng nói, cậu đối xử với Ân Mạc Thù không giống như những người khác.

Vậy cũng tốt, như thế cậu sẽ không làm phiền đến gã cùng Hàng Uyển đình nữa.

Nghĩ vậy đang định rời đi, Quý Nam bỗng nhìn thấy Ân Mạc Thù vừa thay xong trang phục đang đứng ở bên kia lều.

Hắn đứng đó một mình, cũng không biết đứng từ khi nào hay đã nghe được bao nhiêu rồi.

Vì khoảng cách quá xa nên Quý Nam không thể nhìn rõ biểu cảm chi tiết trên mặt hắn, có điều gã biết là Ân Mạc Thù không hề cười khi nhìn vào trong lều.

Hắn đứng bên cạnh cửa gỗ nhỏ, phía sau là hoàng hôn đỏ rực, làm nổi bật vẻ cô đơn của hắn, đôi mắt cũng tĩnh mịch vô cùng.

Khi Cố Cẩm Miên đứng dậy, hắn mới loạng choạng bỏ đi.

Quý Nam vốn định rời đi nhưng không hiểu sao lại đổi phương hướng. Đợi Cố Cẩm Miên đi xa, gã mới vào lều cầm điện thoại di động đang để trên bàn lên.

Ứng dụng vẫn đang mở và người đầu tiên đúng là Ân Mạc Thù. Trên trang ghi chú màu xanh lam tuyệt đẹp, gần một trăm chữ được đánh dấu rõ ràng bằng rất nhiều kiểu chữ khác nhau.

Gã kéo xuống dưới, các thành viên chính của đoàn làm phim đều có ở đây, gần một nửa người trong số đó đều có sở thích ghi chú lại, vừa nhìn đã có thể thấy được mức độ cẩn thận chu đáo thế nào.

Tên gã tìm mãi mới thấy có bên danh sách nhà đầu tư, được ghi chú trên một trang cực kỳ tầm thường, giống như chỉ thuận tay sao chép từ chỗ khác vào vậy, bên dưới có ghi hai chữ:

“Không rõ“.

》❆《

Tác giả có điều muốn nói:

Quý Nam: Như vậy... tình yêu rồi cũng sẽ biến mất phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.