Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 27: Chương 27: Tác giả ngốc nào viết tôi là nhân vật chính?




Edit: Lune

“Oa, hai người thật xứng đôi! TS chúng ta sẽ có đặc san vào ngày Thất Tịch!”

“Không nói các ông còn chưa xác định được người lên trang bìa cho đặc san Thất Tịch, hơn nữa đặc san thì sao, bìa tạp chí tháng 9* của chúng tôi đây này!”

(*) Gốc là kim cửu, ai muốn tìm hiểu thêm thì search gg nhe.

“Mới vậy đã ghê? Chúng tôi còn sắp có một show thực tế dành cho các cặp đôi kia kìa, mấy ông so được với việc ngắm vẻ đẹp kia ngay trước mặt chắc?”

Cố Cẩm Miên: “...”

“Show thực tế dành cho cặp đôi!?” Thi Nghi bắt ngay được điểm yêu thích của mình.

Theo bà, những tạp chí thời trang mà các ngôi sao đang tranh giành chẳng là gì hết. Chưa kể đến các mối quan hệ của bà, chỉ cần bà để Ân Mạc Thù xuất hiện trong vài show, bà tin Ân Mạc Thù có thể tự mình thu hoạch được những tạp chí thời trang lớn ở trong và ngoài nước.

Mà hiếm khi, hôm nay lại có đạo diễn quay show tình yêu xuất hiện.

Thi Nghi hào hứng trò chuyện với đạo diễn.

Vẻ mặt Cố Cẩm Miên mang biểu cảm sống không còn gì lưu luyến.

Thi Nghi: “Bọn họ có thể thật chứ?”

Đạo diễn nhìn thoáng qua hai người, nhan sắc cả đôi cứ phải gọi là kịch trần, riêng vẻ đẹp của từng người đã tự mang theo sức nặng và sức căng rồi. Một người là thần tượng đang nổi, một người là cậu ấm con nhà quyền thế, chỉ vậy thôi cũng đã có sức hút vô cùng, “Có thể quá đi chứ, nhưng không biết bọn họ có đồng ý hay không.”

Dù sao cũng là thần tượng, đến chuyện tình cảm cũng đâu thể công khai.

Thi Nghi muốn đẩy thuyền đến choáng váng cũng nhận ra được vấn đề này, “À...”

Bà không khỏi nhìn về phía Ân Mạc Thù.

Ân Mạc Thù: “Chỉ cần Miên Miên có thể là có thể ạ.”

Cố Cẩm Miên: “...”

Đôi mắt của Thi Nghi tràn ngập mong đợi lẫn khao khát, Cố Cẩm Miên bắt gặp ánh mắt đó của bà, hoàn toàn không buông nổi lời từ chối.

Nhưng chuyện này quả thật sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Ân Mạc Thù.

Vì thế, Cố Cẩm Miên bèn đáp: “Nói sau đi ạ.”

Ít nhất khi Ân Mạc Thù còn là thần tượng thì nhất định không được.

Thi Nghi nghe cậu nói như vậy cũng không thất vọng, bà biết Cố Cẩm Miên có cân nhắc và bà cũng sẽ tôn trọng sự nghiệp của Ân Mạc Thù.

Ít nhất vẫn còn hy vọng, không phải sao.

Kế tiếp, Thi Nghi đưa Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù đến gặp từng người tham gia trong bữa tiệc.

Bà từng tổ chức tiệc tối kiểu này trước kia, nhưng Cố Cẩm Miên chưa bao giờ tham gia cả. Đây là lần đầu tiên Thi Nghi cảm thấy hạnh phúc và tự hào đến thế, chỉ muốn lại đi thêm một vòng nữa trước mặt mọi người.

Con trai đáng yêu, bạn trai của nó lại siêu cấp đẹp trai, làm sao không tự hào cho được.

Cố Cẩm Miên đi được nửa vòng, mặt đơ đã hơi không chịu nổi.

Cậu lặng lẽ lui ra ngoài.

Đứng một bên nhìn Thi Nghi đưa Ân Mạc Thù đến nói chuyện vui vẻ cùng mấy vị tai to mặt lớn.

Càng nhìn càng thấy tự hào, khóe miệng cũng bất giác cong lên.

Trong nguyên tác, tài năng tuyệt vời của Ân Mạc Thù cũng được bộc lộ từ lĩnh vực thời trang, nhờ vào khung xương hoàn hảo, khí chất cùng vóc dáng vượt trội của mình mà tạo nên một cuộc càn quét gây tiếng vang lớn trong giới.

Tiếp theo là lĩnh vực điện ảnh, gương mặt của hắn quá phù hợp với màn ảnh rộng, có thể nói là đẹp, độc và lạ.

Cố Cẩm Miên cũng sẽ không để hắn bước lên bất kỳ con đường vô ích nào, trước đó đều đi thăm dò cho hắn hết.

Bách Tâm Vũ cảm khái: “Ân Mạc Thù đỉnh thật đấy, từ nhỏ tôi đã chứng kiến những cảnh như vậy không biết bao nhiêu lần mà cũng không được thành thạo điêu luyện như anh ấy.”

Đỗ Bạch An gật mạnh, trong mắt tràn ngập vẻ sùng bái.

Cố Cẩm Miên: “...”

Cảm giác kia lại tới.

Cố Cẩm Miên nhìn xung quanh, cảm giác trong lòng ngày càng kỳ lạ.

Cậu phát hiện, ánh mắt của vài người nơi đây nhìn Ân Mạc Thù đều hơi khác thường.

Người ở đây đều là những ông lớn trong giới thời trang, đã gặp qua không biết bao nhiêu người đẹp cùng cảnh tượng hoành tráng, không nên nhìn mãi một người dù người đó có ngoại hình đẹp đến đâu mới đúng.

Nhưng bây giờ lại có rất nhiều người đều đang nhìn về phía Ân Mạc Thù dù vô thức hay cố tình.

Giống Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An đến vi diệu.

Thời điểm nhìn Ân Mạc Thù, đều có cảm giác như đang đối mặt với ba mình hay người có địa vị cao hơn vậy.

Hai nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh bên kia đang thảo luận cùng nhau.

“Ông xem, tấm này có cảm giác giống thần chiến tranh Ares trong thần thoại Hy Lạp lắm phải không?”

“Ares? Ông thấy tấm này của tôi có cảm giác giống Chúa Trời không?”

Cố Cẩm Miên: “...”

Quá quá rồi...

Ngay cả người mẹ già như cậu nghe xong mà còn thấy xấu hổ.

Mặc dù Thi Nghi rất thích Ân Mạc Thù nhưng cũng không ngờ hắn lại được chào đón đến vậy; dù sao bà cũng chỉ ngạc nhiên trong giây lát rồi kéo Ân Mạc Thù tới đứng ở trung tâm.

“Mọi người nhìn xem có giống ngôi sao thời trang mới sáng không?”

Mọi người đều sôi nổi hưởng ứng.

“Đâu chỉ thế, tiếc là lại được Thi tổng ngắm trước rồi.”

“Ánh mắt và thẩm mỹ của dì Thi trước giờ chưa bao giờ lầm cả.”

Thi Nghi cười nói: “Có người chỉ cần nhìn thoáng qua là biết sinh ra vì giới này, cũng giống như có người chỉ cần liếc mắt một cái đã biết không thể vào nổi giới này.”

Dứt lời, tầm mắt của bà rơi chuẩn xác lên người Hàng Uyển Đình.

Những người khác cũng nhìn theo tầm mắt bà.

“Nội tâm u ám cũng có thể sáng tạo thời trang 'độc đáo', nhưng đắp tiền lên người một cách bừa bãi không phải cao cấp mà là không tôn trọng thời trang.”

Hàng Uyển Đình đang chờ mong, nghe vậy mặt mũi lập tức tái mét.

Sau khi hắn bước chân vào giới giải trí, háo hức tìm kiếm danh lợi, từng bước đi tới vị trí như hiện, xem như đã cực kỳ thành công.

Y ghét nhất bị người khác gọi là kẻ quê mùa, y sửa nơi sinh, sửa nghề nghiệp của ba mẹ, trả lương cao thuê những nhà tạo mẫu hàng đầu để bọc lên người mình từng lớp giấy gói.

Lúc nào cũng muốn được gia nhập vào giới nhà giàu quyền lực cùng thời trang, giống như nếu vậy sẽ có thể che giấu được xuất thân thấp kém của mình.

Điều phía trước, y gần như đã thành công, trở thành bạn trai của Quý Nam, có nhóm bạn toàn cậu ấm con nhà giàu.

Tiếp đó là chen lấn muốn có một chỗ đứng trong giới thời trang, cứ tưởng mình sắp thành công nhưng không ngờ thứ chờ đợi mình lại là một cảnh tượng lúng túng như vậy.

Lúc này, y giống như một chú vịt con xấu xí bị lột bỏ lớp áo thiên nga bên ngoài.

Bởi xấu xí nên trông càng chật vật.

Rõ ràng y còn bộ lông của chú vịt con xấu xí trên người, nhưng vẫn có cảm giác nhục nhã cùng xấu hổ như đang trần trụi.

Y hiểu con đường của mình đã kết thúc ở đây.

Không chỉ có đám người Quý Nam, Bách Tâm Vũ thấy kinh ngạc mà ngay cả Cố Cẩm Miên cũng hơi sửng sốt.

Cậu không ngờ Thi Nghi lại nói trắng ra mà sắc bén như thế.

Thi Nghi ngồi xuống uống trà, đối mặt với nghi vấn của cậu, cười nói: “Con yêu à, mẹ một đường đi tới vị trí ngày hôm nay, cũng không phải vì cẩn thận nhìn mặt đoán ý, duy trì nền hòa bình giả tạo.”

“Tổ tiên nhà họ Cố vất vả gây dựng sự nghiệp, tích lũy tiền tài, không phải để con yêu của mẹ phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.”

Cố Cẩm Miên ngây người.

“Mà để con yêu của mẹ có thể ngang nhiên sống theo ý muốn của bản thân, đối với người làm tổn thương đến mình lại càng không phải kiêng dè gì hết.” Thi Nghi xoa đầu cậu, nói: “Trời có sập xuống cũng sẽ có người chống cho con.”

Từ khi học mẫu giáo, Cố Cẩm Miên đã phải học cách sử dụng nắm đấm để tự bảo vệ bản thân, bị bạn cùng lớp bắt nạt thì tự mình đánh trả, bị anh trai của bạn bắt nạt cũng tự mình xông lên.

Chưa từng được cảm nhận điều nào như vậy.

Giống như bàn tay đang nắm chặt được gỡ ra từng chút một, trở nên mềm mại tinh tế, cơ thể mềm mại mà trái tim cũng mềm mại.

Cậu ngơ ngác gật đầu.

Bách Tâm Vũ hâm mộ lên tiếng: “Trách không được Home lại kiêu ngạo như vậy, tôi mà thế khéo còn kiêu ngạo hơn ấy chứ.”

Gia đình bọn họ cũng không kém, nhưng ba mẹ và những người lớn trong nhà sẽ không bao giờ nói với hắn những điều như vậy, họ chỉ dạy hắn những nguyên tắc cơ bản mà thôi.

Cố Cẩm Miên: “...?”

Nghe đâu có giống khen người.

“Tôi kiêu ngạo chỗ nào?”

Đỗ Bạch An nói: “Không kiêu ngạo chút nào.”

Bách Tâm Vũ: “...”

Khi bọn họ nói chuyện thì Cố Lịch Phàm và Cố Tịch Quân tới. Cố Cẩm Miên đứng dậy nói với bọn họ vài câu, lại bị bọn họ dẫn đi gặp một nhóm người.

Lúc nhìn thấy Ân Mạc Thù, Cố Lịch Phàm vui vẻ cực kỳ, còn khen hắn mấy câu.

Anh cả Cố Tịch Quân không nói gì nhiều, chỉ âm thầm quan sát Ân Mạc Thù.

Thi Nghi rất thích Ân Mạc Thù, Cố Lịch Phàm cũng vậy, hắn chỉ ước nhanh chóng đào Cố Cẩm Miên ra khỏi cái hố Quý Nam kia, cho dù là ai hắn cũng cảm ơn hết.

Cố Tịch Quân cũng rất muốn Cố Cẩm Miên thoát ra khỏi hố, nhưng hắn cũng lo Cố Cẩm Miên vừa thoát được ổ sói lại rơi vào miệng hổ.

Ân Mạc Thù để ý thấy hắn đang nhìn mình, khẽ gật đầu mỉm cười với hắn.

Cố Tịch Quân cau mày, luôn cảm thấy đây cũng không phải là người tốt lành gì.

Nhưng những người khác trong gia đình lại không cảm thấy vậy.

Ánh mắt Cố Cẩm Miên nhìn Ân Mạc Thù sáng lấp lánh, điểm nào Thi Nghi cũng khen Ân Mạc Thù, còn Cố Lịch Phàm... Cố Lịch Phàm lại giống như đứa trẻ con to xác bước đến cạnh Quý Nam và Hàng Uyển Đình.

Cả hai đã lâu không gặp.

Vẻ mặt Cố Lịch Phàm hớn ha hớn hở chỉ vào Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù nói: “Xứng đôi lắm đúng không, nói là do trời đất tạo nên cũng không quá lời nhỉ.”

Quý Nam: “...”

Cố Lịch Phàm nhìn săm soi vào khuôn mặt nhăn nhó của Quý Nam, chợt lên tiếng hỏi: “Lần trước tôi bảo anh về soi gương, đã soi chưa thế?”

Quý Nam: “Cố Lịch Phàm, anh đừng có quá đáng!”

Cố Lịch Phàm cười nói: “Lời này nghe quen thế nhỉ, không biết xưa kia tôi từng nói với anh biết bao nhiêu lần rồi.”

Hắn nhìn Hàng Uyển Đình rồi lại nhìn Quý Nam, nói: “Hai người cũng xứng đôi lắm, chúc hai người bên nhau mãi mãi.”

Lần đầu tiên, hai người cảm thấy lời chúc hệt như đang mắng người.

Bọn họ cảm thấy Cố Lịch Phàm đang mắng người, nhưng nghĩ như vậy, chẳng phải đang mắng người kia sao.

Cố Lịch Phàm cảm thấy thoải mái.

Hắn nhìn hai người ức mà không làm gì được cho đã, sau đó mang theo tinh thần sảng khoái rời đi.

“Chúng ta đi thôi.” Quý Nam mệt mỏi lên tiếng.

Gã không thể ở đây thêm một giây nào nữa.

Hàng Uyển Đình nhìn mấy ông lớn ngồi trong phòng, vẫn cảm thấy không đành lòng.

Quý Nam bực bội kéo y lên ban công tầng hai, “Hàng Uyển Đình, em thấy đủ chưa hả?”

Cả người Hàng Uyển Đình đang nhồi đầy cảm xúc giận dữ lẫn xấu hổ, tới đây cũng bắt đầu bùng nổ, “Quý Nam, thái độ của anh sao đấy, giờ em như vậy, anh thấy mất mặt đúng không? Anh thay đổi rồi!”

“Tôi thay đổi?” Quý Nam cười nhạo, “Đúng, tôi thay đổi, nhưng tôi không ngờ em lại là người như thế!”

“Em là người thế nào chứ?”

“Bản thân em không biết à, hay muốn tôi kể lại chuyện xấu em với Quý Minh đã làm? Em vẫn còn là chàng trai mối tình đầu trong giới giải trí năm ấy sao?”

Quý Nam không thể ngờ, người tựa ánh trăng sáng khiến gã ngẩn ngơ ngay từ cái nhìn đầu tiên lại có thể làm ra những chuyện như vậy ở sau lưng mình, y và Quý Minh không chỉ làm những chuyện tồi tệ mà còn hùa nhau lừa gạt Cố Cẩm Miên, dạy Cố Cẩm Miên sai cách theo đuổi, khiến gã ngày càng ghét cậu.

Rõ ràng trước kia gã vẫn luôn rất thích Cố Cẩm Miên, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người luôn vô cùng tốt đẹp.

Giờ mới nghĩ lại, lúc trước mỗi lần gã mắng Cố Cẩm Miên, xua đuổi hay nhốt Cố Cẩm Miên lại, lần nào cũng có Hàng Uyển Đình đứng bên cạnh chọc ngoáy.

Nếu không phải y, vậy gã cùng Cố Cẩm Miên...

“Quý Nam, đây là tình yêu bảy năm của anh sao? Chúng ta đã ở bên nhau sáu năm, chẳng lẽ em không thể mắc sai lầm một chút? Anh còn có lương tâm không hả!”

Quý Nam bực bội nói: “Đừng quanh co lòng vòng nói với tôi cái gì mà 'thanh xuân của em đều dành cho anh', chẳng lẽ tôi không cho em cái gì chắc? Tôi bận tâm đến tình cảm của chúng ta trong nhiều năm nên chưa hề nhắc đến chuyện chia tay hay nói bất cứ lời nặng nề nào khác, như vậy còn chưa đủ à!?”

Trên mặt Hàng Uyển Đình lộ ra biểu cảm không thể tin nổi, tiếp đó là vẻ oan ức mà Quý Nam vô cùng quen thuộc, y há miệng muốn nói.

Nhưng Quý Nam không hề muốn nghe những lời đó nữa.

Những lời đã nói cả ngàn lần.

Tuổi trẻ của ngôi sao đúng là rất quý giá, cho nên trước kia gã đã bù đắp rất nhiều thứ cho Hàng Uyển Đình, gã không nhớ nổi mình đã đầu tư cho y bao nhiêu phim điện ảnh và phim truyền hình trong những năm qua nữa.

Rồi sao? Vì gã cho không đủ nhiều hay tuổi trẻ của gã không đáng giá?

Sao lần nào y cũng đều nói vậy?

Lúc Quý Nam xoay người muốn đi, bỗng đối diện với Cố Cẩm Miên đang đứng trên sân.

Cố Cẩm Miên: “...”

Cậu không cố ý nghe lén.

Cậu chỉ đến đây để hái một bông hồng đỏ thôi.

Ân Mạc Thù đã tặng cậu một bông hồng trắng, nhiều người còn khen bông hồng trắng này rất hợp với cậu trong bữa tiệc tối nay.

Vì vậy Cố Cẩm Miên cũng muốn tặng Ân Mạc Thù một bông, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy hoa hồng Samantha ngoài ban công này là hợp với Ân Mạc Thù hôm nay nhất.

Không ngờ lại nghe thấy cuộc nói chuyện như vậy.

Quý Nam không hiểu sao lại tức giận đến thế, còn hơn hẳn bất cứ thời điểm nào trước đó trong đêm nay, “Cậu ở đây làm gì? Còn không đi đi! “

“Ồ.” Khuôn mặt vô cảm của Cố Cẩm Miên đối diện với gã, “Nhưng đây là nhà của tôi, có đi thì phải là anh đi mới đúng, giờ anh đi khỏi cho tôi.”

Quý Nam: “...”

Đến bây giờ gã vẫn không quen cái cách Cố Cẩm Miên nói chuyện với mình như vậy.

Trước kia Cố Cẩm Miên chưa bao giờ cãi lại gã, từ chối yêu cầu của gã, gần như cái gì cũng nghe gã, chứ đừng nói là đuổi gã đi.

Tâm lý mất cân bằng cực độ.

Quý Nam: “Cố Cẩm Miên, cậu còn nhớ trước kia từng đi sau mông tôi thế nào không?”

Cố Cẩm Miên chớp mắt, “Quên rồi.”

Quý Nam: “...”

“Các anh đi nhanh lên, tôi còn phải hái hoa hồng.”

Quý Nam trừng mắt.

Cố Cẩm Miên: “Anh hai...”

Quý Nam lập tức rời đi, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Hàng Uyển Đình do dự một lúc rồi đi theo gã.

Lúc họ rời đi, tình cờ gặp Ân Mạc Thù.

So với Ân Mạc Thù ở trong tâm điểm của mọi sự chú ý suốt tối nay.

Quý Nam bỗng dưng chật vật hơn phần nào.

Ánh mắt của Ân Mạc Thù lạnh nhạt nhìn lướt qua họ rồi cất bước đi về phía ban công.

Cố Cẩm Miên chọn xong hoa hồng đang cầm kéo cắt xuống.

Cậu chọn một đóa hoa trông đẹp nhất, màu tươi nhất, cắt xong lại ngắm một lúc, phát hiện Ân Mạc Thù đứng đó bỗng hơi xấu hổ.

“Ân Mạc Thù, em cũng tìm cho anh một bông hồng.”

Tầm mắt Ân Mạc Thù chuyển từ bông hồng đỏ thẫm trên tay Cố Cẩm Miên lên gương mặt cậu.

Những bông hồng trên ban công tỏa hương thơm ngát, ánh sáng được ánh đèn cùng ánh trăng hòa thành màu trắng nhạt, Cố Cẩm Miên khẽ chớp mắt, tia sáng chen với hàng mi, vụt qua ánh mắt trong trẻo sáng ngời chiếu xuống bông hồng đỏ cùng với cậu.

Cậu bước tới đứng trước mặt Ân Mạc Thù, vụng về cài bông hồng vào túi ngực trên âu phục của hắn.

Hồng Samantha có màu đỏ thẫm, lá màu xanh đen, mép cánh hoa cong nhẹ duyên dáng, bề mặt ánh nhung được phủ thêm một lớp sương mờ.

Cực xứng với Ân Mạc Thù hôm nay.

Cố Cẩm Miên cài hoa cho Ân Mạc Thù xong, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt đang nhìn xuống của hắn, sắc màu u ám cũng giống như bông hồng này.

Nhưng quá đẹp.

Cố Cẩm Miên ngây người xong bỗng mỉm cười.

“Ân Mạc Thù, hôm nay mẹ nói rằng sau này em có thể kiêu ngạo hơn nữa, cho nên về sau em cũng sẽ đối với anh càng tốt hơn, anh ở trong giới cũng không cần kiêng nể gì cả, đừng để bản thân phải chịu oan ức.”

Ánh mắt của Ân Mạc Thù lại sâu hơn một chút, giống như cảm xúc nào đó tích tụ trước giờ đang dần lên men.

Cố Cẩm Miên bị ánh mắt sâu thẳm của hắn bao phủ hoàn toàn, không thể cử động dù chỉ một chút.

Sau đó, hắn cười.

Cố Cẩm Miên không nói rõ được ý nghĩa từ nụ cười của hắn, cậu đọc qua biết bao chương trong nguyên tác, Hà Bất Tẫn từng dùng rất nhiều từ để miêu tả nụ cười của Ân Mạc Thù, nhưng cậu lại không thể tìm nổi một từ thích hợp để hình dung nụ cười của hắn lúc này.

Cười như chấp nhận số mệnh, còn cực kỳ sung sướng.

Trong nguyên tác, Ân Mạc Thù không có khả năng cười nhận mệnh như vậy.

Sau khi Quý Nam và Hàng Uyển Đình ra cửa, lúc quay đầu tình cờ thấy cảnh này.

Bên cạnh hàng rào trên ban công tầng 2 có trồng rất nhiều hoa hồng đỏ. Những khóm hoa hồng chen chúc phía sau, dưới ánh đèn mập mờ, Ân Mạc Thù cùng Cố Cẩm Miên đang đứng nhìn nhau.

Nụ cười của Ân Mạc Thù cực kỳ chói mắt.

Ánh sáng hạnh phúc cùng sung sướng quá mạnh mẽ, cho nên mới chói mắt như vậy.

Tiếp đó hắn để tay ra sau đầu Cố Cẩm Miên, xoa nhè nhẹ tựa như đang đối đãi với báu vật quý giá.

Cố Cẩm Miên sửng sốt trong giây lát, sau đó rất vui vẻ híp mắt lại, bước lên một bước để gần hắn hơn, cũng không biết đang nói điều gì mà ánh mắt lúc này còn sáng hơn sao trên trời.

Quý Nam chợt nhớ tới rất nhiều năm về trước, cũng ở trên ban công này, khi ấy cũng có rất nhiều hoa hồng, Cố Cẩm Miên cầm bút lông vẽ tranh, nhưng cuối cùng trong bức tranh lại có chỉ có bóng lưng của gã.

Gã hỏi Cố Cẩm Miên: “Hoa hồng đâu rồi?”

Cố Cẩm Miên ngơ ngác bĩu môi, “Quên mất, mải nhìn mỗi anh.”

Tâm trạng của gã khi ấy sau nhiều năm chợt mơ hồ hiện lại.

Đúng lúc này, Ân Mạc Thù bỗng nhìn qua.

Hắn đứng trên ban công tầng 2, cụp mắt nhìn xuống đây.

Khoảng cách này cộng thêm bóng tối, Quý Nam không thể nhìn rõ ánh mắt của hắn, nhưng cả người lại giống như bị ghim chặt tại chỗ ngay tức khắc, trái tim cũng theo đó mà co rút lại.

Vết sẹo đỏ trên trán hắn so với lúc mới thấy ban tối sẫm màu hơn một chút, giờ nhìn giống như đang muốn nứt ra vậy, phối hợp với làn da trắng nhợt cùng bóng tối nhìn khá đáng sợ.

Cố Cẩm Miên tựa như nhận ra, định quay lại nhưng bị Ân Mạc Thù xoay đầu qua rồi dẫn vào phòng.

Đến cuối cùng, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho gã.

Cơn cáu kỉnh của Quý Nam lên đến đỉnh điểm, cả người như muốn nổ tung.

“Cũng chỉ là một nghệ sĩ quèn dựa mặt kiếm cơm thôi!”

Hàng Uyển Đình vừa mới đè nén cảm xúc trong lòng xuống, nghe vậy lại như bị châm thêm lửa, “Anh nói ai đấy?”

Quý Nam: “Em im mồm đi được không!”

Hai người trợn mắt nhìn nhau chừng mấy chục giây, sau đó tiếp tục im lặng đi về phía trước.

Sau khi Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù vào phòng cùng nhau, nhìn thấy trên ngực Ân Mạc Thù có thêm một bông hồng đỏ, lập tức có vài tiếng cười mập mờ lẫn lời trêu chọc vang lên.

“Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng hợp lắm.”

“Chắc tại hôm nay có nhiều người nói chuyện với Ân Mạc Thù quá, cho nên cậu út Cố mới dùng một đôi hoa hồng để thể hiện ý muốn sở hữu của mình.”

“Hoa hồng đỏ, tình yêu cuồng nhiệt.”

Cố Cẩm Miên: “...”

Cậu thật sự không nghĩ nhiều như thế, chỉ là cảm thấy Ân Mạc Thù tặng mình một bông hồng trắng nên cũng muốn tặng Ân Mạc Thù một bông thôi mà.

Cố Tịch Quân nhìn kỹ bông hồng trắng trước ngực Cố Cẩm Miên, ngay lúc thấy giọt máu kia, hắn cau mặt lập tức bước lên rút bông hồng kia xuống.

Cố Cẩm Miên: “...?”

“Mau trả cho em!” Cậu duỗi tay ra cướp lại.

Mọi người lại cười mập mờ.

Thi Nghi bước tới cướp lấy rồi trả lại cho Cố Cẩm Miên, mắng Cố Tịch Quân: “Cái đồ ngờ nghệch này, sao không có chút tình thú nào thế?”

Cố Tịch Quân: “...”

Cố Cẩm Miên nhận lấy bông hoa nhưng không cho vào túi mà vẫn cầm trong tay như sợ bị cướp mất, dáng vẻ cáo mượn oai hùm, nói: “Đúng vậy.”

Thi Nghi nhìn cậu cười cười, quay sang nói với Ân Mạc Thù: “Muộn lắm rồi, tối nay đừng về.”

Cơ thể Cố Cẩm Miên cứng đờ.

Nếu không về, vậy chẳng phải “người yêu” bọn họ sẽ ngủ cùng nhau à?

Thi Nghi lại nói với Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An: “Các cháu cũng đừng về, bên Miên Miên có đủ phòng ngủ.”

Bách Tâm Vũ lập tức đáp lại: “Oa tuyệt! Cảm ơn dì Thi!”

Hai người còn lại không nói gì, giống như để hắn đại diện thay mình.

Thi Nghi cũng ngầm đồng ý như vậy, “Để dì bảo người qua dọn dẹp cho các cháu.”

Bách Tâm Vũ vô cùng vui vẻ, lúc tới biệt thự nhỏ của Cố Cẩm Miên, hắn phấn khích như muốn nhảy cẫng lên: “Đến phòng ngủ của Home... ấy, phòng Home chắc không giống người thường đâu nhỉ?”

Cố Cẩm Miên cười khúc khích, “Phòng tôi tràn ngập hơi thở của mẹ kế.”

Bách Tâm Vũ: “...”

Nụ cười trên mặt cứng đờ.

“Hả, cứ đùa, mẹ kế là cái gì, tôi chưa nghe bao giờ.” Bách Tâm Vũ xua tay.

Cố Cẩm Miên càng nhìn lại càng cảm thấy hắn ngốc, thật sự không hiểu vì sao Hà Bất Tẫn lại chọn một người như vậy làm nhân vật chính.

Cậu đảo mắt, đột nhiên nói với Bách Tâm Vũ: “Ân Mạc Thù ngủ mơ thấy mình đang sống trong một quyển sách còn cậu là nhân vật chính trong đó.”

“Phụt ha ha ha ha ha ha! Sao có thể, tác giả đó bị ngốc à mà viết tôi là nhân vật chính ha ha ha!”

Đỗ Bạch An: “...”

Cố Cẩm Miên: “...”

Ân Mạc Thù: “......”

“Ha ha ha...” Nụ cười của Bách Tâm Vũ dần sượng cứng.

Hắn cảm nhận được một hơi thở lạnh lẽo và nguy hiểm.

Tiếng hắn nhỏ dần, khẽ đảo mắt rồi câm như hến.

“Há há há há há há!”

Đột nhiên có một tràng cười còn lố hơn vang lên, phá vỡ bầu không khí nguy hiểm đang đông đặc này.

Đến từ Cố Cẩm Miên.

Tiếng cười của Cố Cẩm Miên vô cùng vang dội.

Bách Tâm Vũ đang mắng Hà Bất Tẫn ha ha ha!

Quá đã!

Hà Bất Tẫn chó chết khắp nơi đều hướng về Bách Tâm Vũ, vì trải đường cho Bách Tâm Vũ mà không ngần ngại làm tổn thương Ân Mạc Thù hết lần này đến lần khác, coi Bách Tâm Vũ như con ruột.

Không ngờ rằng... há há há!

Thế mà Bách Tâm Vũ cũng cảm thấy Hà Bất Tẫn ngu ngốc!

Cố Cẩm Miên rất vui vẻ, giống như nhìn thấy một người đối xử bất công khắp nơi, vì trải đường cho con trai cả mà không tiếc bán con trai út, nhưng cuối cùng lại bị con trai cả bán đi giống như vậy.

Tuyệt vời! Vui vẻ!

Cố Cẩm Miên khoác vai Bách Tâm Vũ: “Đúng không! Tác giả ngu ngốc! “

Ân Mạc Thù: “.........”

Bách Tâm Vũ ngây người, nhưng cũng chỉ đơ ra một giây, sau đó trong lòng chỉ còn lại mỗi cảm xúc được yêu mà sợ.

Tuy không biết vì sao Home bỗng nhiệt tình thân thiết với mình như thế, nhưng vất vả lắm mới được cậu gần gũi, cho nên chỉ cần nói theo lời cậu là được.

“Đúng vậy, tác giả kia đúng là quá ngu ngốc, nếu không thì chính là đầu có vấn đề, người như tôi sao có thể làm nhân vật chính được. Dù bắt buộc phải có nhân vật chính thì cũng nên chọn Home hay Ân Mạc Thù mới đúng.”

Nói xong, Bách Tâm Vũ tự like cho mình một cái trong lòng.

Không chỉ nói theo lời của Home mà còn lặng lẽ nịnh thêm được một câu.

Hắn đúng là đứa trẻ lanh lợi.

Quả nhiên.

Cố Cẩm Miên: “Há há há há há há!”

Cố Cẩm Miên tự động phớt lờ bản thân, chỉ nghe nam chính nói Hà Bất Tẫn là tên ngu ngốc và Ân Mạc Thù nên là nhân vật chính.

Sảng khoái quá trời!

Trước đây cậu từng nghe một nhóm tiếp viên hàng không nói chuyện, chỉ cần ghét chung một ngôi sao là các cô ấy sẽ thành bạn tốt của nhau.

Hóa ra ghét chung tác giả cũng giống vậy.

Nhất là khi người này còn được tác giả yêu thích vô cùng.

Cố Cẩm Miên nhìn Bách Tâm Vũ cũng thấy thuận mắt hơn nhiều, có thể làm bạn, thậm chí ngay cả việc cậu ta gọi mình Home cũng không để bụng.

Cậu khoác vai Bách Tâm Vũ, dáng vẻ như anh em thân thiết từ lâu: “Mà này, sao lúc ở đoàn phim của đạo diễn Lâm cậu lại gọi tôi là mẹ kế thế?”

Bách Tâm Vũ thấy tâm trạng cậu không tệ, nghĩ lại trước kia luôn thờ ơ lạnh nhạt với mình, giờ hỏi như vậy chắc không để ý nữa rồi nhỉ?

Bách Tâm Vũ dè dặt lên tiếng: “Bởi vì lần đầu tiên gặp tôi, cậu lạnh lùng lắm... lại còn hung dữ nữa, ánh mắt như kiểu muốn tôi biến mất luôn ấy, có hơi... ừm, có tí xíu giống mẹ kế.”

Cố Cẩm Miên vỗ vai hắn, “Cậu nói đúng, khi đó tôi có thành kiến với cậu, không ngờ cậu lại đáng yêu như vậy.”

Bách Tâm Vũ kinh hỉ mở to hai mắt, “Home, cậu nói vậy, tôi vui lắm!”

Bởi vì mắng chung một người mà hiềm khích khi trước bỗng chốc tiêu tan, sau đó trở thành anh em tốt.

“Gì ấy nhỉ.” Cố Cẩm Miên vẫn còn muốn nghe Bách Tâm Vũ mắng Hà Bất Tẫn thêm vài lần.

Bách Tâm Vũ cực kỳ nhạy bén: “Tác giả ngu ngốc kia á?”

Cố Cẩm Miên: “Há há há há há há!”

Cười như sắp bò ra nền nhà đến nơi.

Hai người khoác vai nhau cùng đi.

Bách Tâm Vũ: “Nhiều người ưu tú thế kia mà lại chọn tôi làm nhân vật chính, tác giả ngu ngốc kia khéo còn mù nữa.”

Cố Cẩm Miên: “Há há há há há há!”

Ân Mạc Thù: “.................”

Đỗ Bạch An đi cùng Ân Mạc Thù phía sau run lẩy bẩy.

Đêm nay so với những đêm khác còn tối hơn nhiều, giống như không bao giờ kết thúc.

Không thể nhìn thấy mặt trời vào ngày mai.

Tác giả có điều muốn nói:

Bách Tâm Vũ: Mẹ tôi nói đúng, tôi cảm thấy sự nhạy bén đáng kinh ngạc của bản thân có thể làm nên việc lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.